2. Gokudera

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Failed Assassination Attempts!

Author | alykapedia

Pairing | Tsunayoshi x Gokudera
Dịch | Phi Nguyệt

Summary: Nono thuê sát thủ ám sát Sawada Tsunayoshi nhằm loại bỏ nhân tố có khả năng tranh đoạt chiếc ghế Decimo với các con của mình, trong sự hoài nghi quá đỗi của ông, tất cả đều thất bại.

. . . . .

2. Gokudera

Chàng trai tóc nâu không lái xe. Cậu ấy dùng phương tiện công cộng, rắc rối sẽ đến nếu một tai nạn ngoài ý muốn hay gì đó đột nhiên xảy ra. Quá nhiều người trong một không gian nhỏ dễ gây ra những chú ý không cần thiết. Nhưng Gokudera cần phải thành công nếu anh muốn được chú ý. Ngay khi nhận được yêu cầu hấp dẫn từ Vongola Nono, anh đã vứt hết mọi việc đang làm và lên ngay chuyến máy bay đầu tiên tới Nhật Bản.

Trong nhiều tuần liền, anh theo dõi Sawada Tsunayoshi và phát hiện chàng trai này có những thói quen dễ đoán cùng nhàm chán, Gokudera quan sát thêm vài ngày nữa để chắc chắn. Không có gì bất thường về Tsunayoshi cả. Cậu ấy không có người bạn nào ngoài một tên ngốc bóng chày chạy theo mình khắp nơi, không đi đâu trừ trường và chỗ làm, còn bị phân cho ca đêm vì gã đồng nghiệp biết nịnh hót.

Gokudera cảm thấy Tsunayoshi thật thảm hại.

Cuối cùng, anh quyết định ra tay vào ban đêm khi cậu ấy ở một mình trong Siêu thị Yoshida. Anh đã sẵn sàng cho bất cứ điều gì — những điều mà anh không lường trước được.

"Chào buổi tối," Tsunayoshi nói, đứng sau quầy. Lời chào của cậu không được đáp lại.

Gokudera len qua các dãy hàng, giả vờ đang lựa. Không có camera an ninh hay gương trong tiệm. 100 triệu euro này thật dễ ăn. Cúi thấp đầu, anh lướt qua quầy ăn nhẹ. Chiếc mặt nạ che khuất khuôn mặt của Gokudera, khi anh liếc nhìn Tsunayoshi bằng khóe mắt, chàng trai tóc nâu đang tập trung vào việc đọc sách hơn là theo dõi vị khách duy nhất trong tiệm. Chuông cửa kêu leng keng. Có thêm hai người nữa.

Với một cái tặc lưỡi nhẹ, Gokudera cúi xuống và đặt một kíp nổ nhỏ dưới kệ. Nó sẽ nổ sau 10 phút nữa, đủ thời gian để anh rời khỏi đây. Cảnh sát cùng lắm chỉ có thể nghĩ rằng đó là do hệ thống điện trục trặc. Và rồi một tiếng rít vang lên khiến anh căng thẳng.

"Đưa hết tiền của mày đây!" Một cái giọng cộc cằn.

"Đ—Được!" Tsunayoshi nói. "Xin đừng làm đau tôi!" Gokudera cau mày, nhưng giữ nguyên vị trí. Anh nghe thấy tiếng cash mở ra và đống bill bị xáo tung lên. Anh nhìn kíp nổ. Vẫn còn đủ thời gian. "Cứ chờ ở đây!"

Một gã đàn ông cao lêu nghêu xuất hiện phía cuối dãy. Gã trông như một tên du côn hạ đẳng. Gokudera nhìn chằm chằm gã trong sự im lặng. Tên trộm há hốc mồm nhìn lại. "Cái đ*—"

"Mày đang nhìn cái đ*o gì vậy?" Gokudera nói.

Anh không ngờ Tsunayoshi lại dám nhào ra và quật tên du côn đó xuống đất. "Hắn có dao!" Chàng trai tóc nâu nói, trong lúc vật lộn với gã. "Chạy đi!"

Chỉ một giây thôi, não của Gokudera đoản mạch, sau khi tên du côn hạ gục Tsunayoshi, gã đứng dậy và sút cậu một cái. Kế đó, gã cố gắng lao tới chỗ Gokudera, kẻ dễ dàng né được đòn tấn công vụng về và dộng đầu gã vào tường, làm gã bất tỉnh. Tsunayoshi rít lên. "C—Cảm ơn," Cậu nói, cố hết sức để không run rẩy. "Ừm, cậu không sao chứ? Hắn có làm cậu bị thương không?"

Lần đầu tiên Gokudera không biết phải nói gì. Một tiếng bíp chói tai, không ngừng phát ra từ các kệ hàng, khiến cả hai cứng đờ. Chết tiệt, kíp nổ. Gokudera thở hổn hển khi Tsunayoshi tóm lấy anh và cố gắng kéo cả hai nhảy qua cửa sổ; kính vỡ tung tóe như mưa rơi trên vỉa hè trước khi cả tiệm nổ tung.

Lửa bùng lên giữa đống đổ nát còn Gokudera và Tsunayoshi thì ho sặc sụa. Chàng trai tóc nâu tóm lấy anh, mặc kệ vết thương đau rát trên cánh tay của mình. "Cậu không sao chứ? Cậu có chảy máu không? Tôi sẽ gọi xe cứu thương ngay nên ở yên đây nhé? Đừng chết đó!"

"Sao cậu lại..."

Tsunayoshi cau mày, Gokudera luôn phải phủ nhận rằng điều đó rất dễ thương. "Bộ cậu muốn tôi bỏ mặc cậu ở đó và nổ tung thành từng mảnh hay gì à?" Cậu cười một cách mê sảng. "Ah, chết tiệt, sách giáo khoa của tôi..."

Trước giờ chưa từng có ai làm điều đó cho Gokudera cả, chưa từng. Anh biến mất trước khi xe cứu thương tới và lúc đi ngang qua tiệm sách trên đường tới sân bay để chờ chuyến bay ngày hôm sau, anh... đã không thể cưỡng lại được. Gokudera lẻn vào ký túc xá của Tsunayoshi, để lại những cuốn sách giáo khoa mới trước cửa phòng chàng trai tóc nâu. Anh không muốn nán lại nhưng anh nhìn thấy mình nấn ná phía sau cái cây gần thư viện.

"—hấy chúng vào sáng nay!" Tsunayoshi nói. Tên ngốc bóng chày ngồi cạnh cậu ấy khi cả hai chia sẻ số liệu bài tập thống kê. Gokudera lờ đi cơn nhói nhẹ trong lòng. "Tớ đã tưởng rằng mình phải rút tiền để đi mua lại sách đấy."

Yamamoto cười, nhưng chỉ có Gokudera nhìn thấy tia sáng không mấy ngây thơ trong mắt anh. "Thế cũng tốt nhỉ?"

Tsunayoshi mỉm cười. "Tớ đoán vậy. Có rất nhiều ghi chú dễ hiểu trong này. Ước gì tớ biết được là ai tặng cho tớ. Tớ thực sự muốn cảm ơn cậu ấy..."

Bianchi sẽ mắng anh là tên ngốc, và Gokudera đồng ý, nhưng anh không hối hận khi đăng ký vào trường đại học Namimori vào cuối tuần đó. Anh cũng không quan tâm mỗi khi Yamamoto trừng anh và không ai trong số họ nhắc hay nói gì tới 100 triệu euro cả.

END


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net