Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆, all chi 10027

Trong một căn phòng tinh xảo ở Canada

Lúc này, ta chính lo lắng mà nhìn Tsuna đã liên tục vài ngày đều đối ta hờ hững, ngực nội ngưu đầy mặt (TAT), song song càng đối Yamamoto Takeshi cùng Hibari Kyoya căm hận tới cực điểm!

Đáng giận a! ! Đều là bởi vì bọn họ, Tsuna mới có thể như thế chán ghét của ta, Tsuna khả ái nhà ta a! Conbiết ba ba lòng hiện tại có bao nhiêu đau không? Vì sao con đối ta hờ hững, hoàn toàn khi ta không tồn tại a! ! !

Vì vậy, sự tình xảy ra là bởi ta hoa ngôn xảo ngữ dỗ Nana, nói đất nước Italy có bao nhiêu tốt, phong cảnh có bao nhiêu danh lam thắng cảnh , dao động trái tim Nana, đồng ý đi du lịch, ! Ngươi hỏi ta vì sao không đi Italy? Hừ, dùng ngón chân nghĩ cũng biết, một là Italy ta sáng sớm chơi chán , hai là Xanxus cái tên tiểu quỷ ở nơi nào, ta thế nào sẽ mang Tsuna đi gặp hắn đâu, phải biết rằng ta chính là vì muốn phòng ngừa Tsuna lại cùng đám tiểu quỷ dáng ghét kia dây dưa không rõ mới có thể dẫn hắn rời khỏi Nhật bản ! Vì sao Tsuna ngươi sẽ không thể thấy hiểu dụng tâm lương khổ của ba ba đâu? Vừa nghe đến ta phải rời khỏi Nhật bản! Lại chạy đi nói cho Hibari Kyoya tên khốn kia, còn mang bộ dạng lưu luyến không rời, may là ta thông minh, nửa đêm hãy thu thập đông tây chạy trốn... Không đúng, là rời khỏi Nhật bản, chạy lên máy bay lúc hửng đông, trên đường Tsunayoshi còn một mực khóc nháo, nói không muốn rời khỏi, ta là cắn răng không bị con ảnh hưởng, cứng rắng lôi kéo con đi, kết quả ngồi lên máy bay sau Tsuna dùng cái ót đưa lưng về phía ta, không thèm quan tâm chú ý ta, điều này làm cho ta thật sự là chân tay luống cuống .

"Tsuna, không muốn tức giận, tới, đây là conthích nhất bánh pudding nè!" Ta linh cơ khẽ động, vội vã từ tủ lạnh lấy ra Tsuna thích nhất ăn bánh pudding, đưa tới trước mặt con trai, lấy lòng mà nói.

" ... ..." Đôi mắt màu hạt dẻ vốn không hề tiêu cự ánh mắt lại ngưng tụ tại trước mắt trên bánh pudding mềm mại hoạt hoạt, vốn là đôi mắt màu hạt dẻ u ám chợt lóe lên, lòng ta vui vẻ, cho rằng thành công tiêu trừ lửa giận trong lòng Tsuna. Ai biết, mặt Tsuna trở nên buồn bã, khóc ra, nhi tử nhảy xuống cái ghế, đầu cũng không quay lại mà đi ra cửa, vừa đi một bên khóc nói, "Ba ba... Con ghét nhất là ba ... Ô ô "

Tình thiên phích lịch (Sấm sét giữa trời quang)! Ta giống bị sấm sét bắn trúng, sững sờ ở tại chỗ, đầu óc trống rỗng, trong lòng không ngừng mà qua lại xoay quanh một câu nói, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy...

Tsunayoshi khóc liền chạy ra khỏi cửa nhà, đôi mắt nâu to tròn ngập nướ tràn đầy ủy khuất cùng tưởng niệm, bé con hai bàn tay nhỏ nắm thành quyền đặt ở trên mắt thượng khóc lớn, "X - nii, Takeshi - kun, Kyoya - nii, Tsunayoshi rất nhớ mọi người..." Tsunayoshi khóc tới không thở không thông , khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn khả ái tràn đầy nước mắt, làm cho người thấy cảm thấy đau lòng, nhịn không được che chở hắn.

Tsunayoshi bước từng bước nhỏ, đi tới một khu rừng không biết tên, đại thụ rậm rạp, tiếng chim hót thanh thúy tại mảnh rừng vang vọng không ngớt, thực vật trải rộng khắp nơi trên đất, đủ mọi màu sắc hoa dại đua nhau khoe sắc, trước du khách bày ra mỹ lệ của bọn họ. Nếu như là bình thường, Tsunayoshi nhất định sẽ rất thích không gian như vậy, thế nhưng bé con hiện tại trong tâm trí đều bị tưởng niệm chiếm lấy , vừa mới nhìn đến bánh pudding, hắn đã nghĩ tới hình ảnh không lâu trước đó Kyoya - nii đút chính mình ăn bánh pudding, vừa nghĩ tới sự ôn nhu cùng săn sóc của anh ấy, Tsunayoshi nước mắt không thể kiềm chế được mà trào ra, ảm đạm màu hạt dẻ đôi mắt ảm đạm, bé con thút thít, mê man nhìn thấy dưới tàng cây có một thụ động, thật to không chút do dự chui vào, bước vào ngồi ở bên trong, ôm đâì gối, cúi đầu mà khóc ...

Không biết đã khóc bao lâu, Tsunayoshi đang ngồi trong góc thấy cửa thụ động bị người mạnh mẽ kéo ra ra, ánh sáng chói mắt xuyên vào, làm cho đã thói quen bóng tối tia sáng Tsunayoshi không thích nghi mà nhíu, con mắt cũng không mở ra không được.

"Ồ, phát hiện một chú thỏ? Thỏ con ở đâu tới, bé ở chỗ này làm cái gì?" Giọng nam trong trẻo êm tai nhưng mang theo một tia tà mị khí tức truyền vào trong tai, Tsunayoshi lông mi giật giật, chậm rãi mở mắt ra, đợi khi cảm thấy tia sáng không hề chói mắt thì mới mở mắt to, ngẩng đầu, hiếu kỳ mà đánh giá người trước mắt.

Chỉ thấy trên vai hắn sợi tóc màu bạc mềm mại tung bay, sợi tóc kia theo gió phất phới làm cho Tsunayoshi có xúc động muốn bắt nó, đôi mắt hẹp dài màu tím, đuôi mắt có một hình xăm kỳ dị màu tím dưới mắt trái, ngũ quan xinh xắn, thường phục màu trắng, lúc này người đó đang lại đang cười tủm tỉm mà nhìn bé con trước mặt, trên tay còn cầm một túi đồ ăn vặt không biết là vật gì vậy, cả người tản ra giống khí tức ôn hòa.

"Anh là thiên sứ sao?" Bé con Tsunayoshi nhìn người trước mắt lớn hơn mình một hai tuổi, cậu bé tóc trắng áo trắng quần trắng, ánh mặt trời chiếu vào hắn trên người, hình thành một vòng sáng mỹ lệ tại trên đầu, Tsunayoshi ngạc nhiên, người trước mắt nhìn qua hình như giống thiên sứ ma ma nói ...

"Hả..." Cậu bé tóc bạc sửng sốt, không nghĩ tới người kia sẽ nói như vậy, người này thật thú vị, làm cho bé con này hiểu lầm hình như cũng rất thú vị, con thỏ con này chơi sẽ rất vui đây...

Quyết định xong, câu bé tóc bạc quyết định đem hiểu lầm bỏ xuống, nghiêm mặt nói, "Đúng, ta chính là thiên sứ bầu trời, thấy bé một mực khóc, có ý tốt tới an ủi ngươi, thần sai ta tới làm phiền não của bé tiêu thất !" Cậu bé tóc bạc rung đùi đắc ý nói, rất có một tư thế giống bọn lừa đảo trên giang hồ.

Nhưng Tsunayoshi đơn thuần thế nào sẽ hoài nghi, thấy hắn một bộ dạng thần thánh (? ), tuy rằng nghe không hiểu hắn nói, thế nhưng Tsunayoshi nhưng có thể cảm giác được hắn đối chính mình không ác ý,trong lòng khó chịu muốn chết, hơn nữa không có đối tượng để giãy bày, hiện tại vừa nhìn đến cậu bé tự xưng là thiên sứ, nội tâm ủy khuất của Tsunayoshi tựa như tìm được một nơi để phát tiết, thút thít mà khóc lên, nghẹn ngào nói, dùng ngữ khí tràn ngập ủy khuất kể rõ nội tâm tâm sự...

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

"Vậy, nói tóm lại, bé là rất luyến tiếc cái kia Kyoya - nii cùng Takeshi - kun, muốn cùng bọn họ cùng một chỗ, thế nhưng ba ba lại vừa mạnh mẽ mang bé tới nơi này ?" Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, câu bé tóc bạc sờ sờ cằm, cuối cùng cũng từ trong lời nói không hề quy luật kia của bé con chỉnh sửa tổng kết lại.

"Dạ!" Tsunayoshi mạnh mẽ gật đầu, đôi mắt ngập nước nhịn không được đã ươn ướt, mũi hồng hồng , khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái tràn đầy bất mãn cùng ủy khuất, làm cho câu bé tóc bạc luôn luôn lấy việc trêu cợt người làm thú vui tử đều nhịn không được toát lên vẻ trìu mến .

"Được rồi, đừng khóc, cho bé ăn cái này, đây chính là kẹo đường năm nay mới phát hành nga!" Thấy hắn kia khuôn mặt nhỏ nhắn rơi lệ không ngừng, câu bé tóc bạc không khỏi có chút đau lòng , nhìn một chút trong tay kẹo đường vốn là tình yêu chân thành, cắn răng một cái, đem cả túi kẹo đường đều nhét ở trên tay bé, cảm thấy không muốn cùng bất đắc dĩ.

"Ai, đây là kẹo đường! Tenshi - nii anh thích ăn sao?" Nhìn một chút đồ ăn vặt trên tay, Tsunayoshi chớp chớp đôi mắt màu hạt dẻ, nghi hoặc mà hỏi.

"Ân, thế nào? Nghĩ bé trai ăn kẹo đường rất kỳ quái sao?" Hai tay ôm mặt, câu bé tóc bạc tử bình tĩnh mà hỏi lại, đôi mắt tím tại nơi bé nhìn không thấy hiện lên một tia chờ mong.

"Thật sao? Kẹo đường ăn ngon a! Tsunayoshi cũng rất thích ăn a!" Cẩn thận mà từ trong túi lấy ra một viên kẹo đường, để vào trong miệng chậm rãi nhấm nuốt, viên kẹo mềm mại vị ngọt ngào từ đầu lưỡi lan tỏa đến toàn thân, bé con nheo lại đôi mắt nâu nâu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hạnh phúc mà nói.

"... ..." Câu bé tóc bạc lần thứ hai ngây ngẩn cả người, hắn cảm thấy mình nên đánh giá lại đứa nhỏ này, hắn quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới đưa một phen, ánh mắt chạm đến đến khuôn mặt tròn tròn của bé tiếng lòng khẽ động.

"Tenshi - nii?" Thấy ánh mắt người bên cạnh chỉ một thoáng đã trở nên rất cổ quái, nhưng lại không xa lạ, tựa như X - nii, Takeshi - kun, Kyoya - nii, bọn họ ánh mắt rất giống nhau, làm cho chính mình cảm thấy rất ấm áp, nhịn không được dựa vào...

"Tên của ta kêu Byakuran, không muốn gọi tenshi - nii!" Xưng hô nghe thế không được tự nhiên, Byakuran lên tiếng sửa đúng, tuy rằng hắn ngay từ đầu thì ôm hy vọng xa chỉ muốn cùng đứa trẻ nói chuyện phiếm, không nghĩ tới con thỏ con này sẽ như thế ...

Byakuran hình dung không ra loại cảm giác này, hắn chỉ biết là tỏng long vốn trống rỗng khi nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của người trước mắt kia thỏa mãn, không hiểu sao trong lòng thấy được lấp đầy, làm cho hắn nhịn không được ôn nhu lên, cũng lên tiếng nói cho chính đứa bé tên, hắn chỉ là mới nghĩ tên mình để khi âm tiết từ đầu lưỡi đứa bé nói ra sẽ làm cho bản thân có một loại cảm giác hưng phấn lạ thường ...

"Byakuran?" Từ từ phát âm một lần tên của người bên cạnh, sau đó hưng phấn mà lôi kéo tay người đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong mắt nâu lóe ánh sáng hung phấn "Chúng ta đã là bạn rồi! Em là Sawada Tsunayoshi! Sau này xin hãy chỉ giáo nhiều hơn, Byakuran - nii!" Sau khi nói xong còn không quên đối hắn ngọt ngào cười.

Tsunayoshi trong não định nghĩa là, chỉ cần người nói cho biết tên chính là bạn , tuy rằng rất tưởng niệm những người khác tại Nhật bản, thế nhưng có thể kết bạn mới bé con cũng rất vui vẻ .

"Ân, Tsunayoshi - kun, sau này xin hãy chỉ giáo nhiều hơn!" Byakuran mỉm cười nắm lấy tay bé, dùng sức một chút, đưa hắn kéo vào trong lòng của mình, cúi đầu, đối mặt đôi mắt màu hạt dẻ linh động đầy khó hiểu của bé, môi mỏng duyên dáng nhẹ nhàng tạo độ cung nhỏ, cúi đầu, hai người khoảng cách tiếp xúc đã không còn, Byakuran trên mặt vẫn đang là nụ cười vô hại, chỉ là, lần này hàm chứa một chút ôn nhu mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.

"Nè, Tsunayoshi - kun, bé biết ở thiên đường mọi người chào hỏi cùng xưng hô đối phương sao?"

"Không biết a!" Tsunayoshi lắc đầu thành thực mà đáp lại, cũng không biết chính mình đang từ từ tiến lên một cái bẩy rập rất to.

"Tại thiên đường, tất cả mọi người xưng hô bạn mới kêu darling nhớ rõ chưa, còn có, chào hỏi, là như vậy!" Nói đến đây, Byakuran liền nhanh chóng cúi đầu, ở trên mặt trắng noản Tsunayoshi nhẹ nhàng mà cắn một ngụm, sau đó lại dùng đầu lưỡi liếm liếm, vui sướng hài lòng mà hồi tưởng lại dư vị tuyệt đẹp đó,Tsunayoshi – kun cảu hắn, so với kẹo đường còn ngọt hơn, còn mềm hơn, thật đáng yêu...

"A? ?" Trên mặt đột nhiên đau nhức một chút, sau đó có một vật thể ấm ấp mềm mềm ướt ướt trên mặt bé liếm một chút, tuy rằng không quá rõ ràng chuyện gì xảy ra, thế nhưng Tsunayoshi vẫn là nhịn không được đỏ mặt , vội vã đẩy người kia ra, trợn to mắt kinh hoảng mà nhìn người đó, cả người tựa như một con chú thỏ con hoảng sợ nhưng lại chọc người trìu mến.

"Nga nha, Tsunayoshi - kun, không thích phương thức chào hỏi này sao? Vậy quên đi, ta đi về đây!" Byakuran nhún vai, làm bộ không thèm để ý quay đầu đi, quả nhiên cảm thấy có người kéo hắn, trên mặt hắn không khỏi hiện lên một tia thực hiện được dáng tươi cười.

"Byakuran - nii, ngươi không muốn đi có được hay không?" Thấy thật vất vả nhận thức bạn mới lại phải đi, Tsunayoshi đơn thuần vội vàng kéo hắn, hắn cũng không muốn bạn mới lại rời đi, nhớ tới lời nói hắn mới lúc trước, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, phát ra âm thanh làm cho Byakuran long tâm đại duyệt "Darling..."

"Ngoan!" Byakuran sờ sờ đầu của hắn, cười vô cùng đắc ý.

Lúc chiều tối

Khi ta lo lắng tìm kiếm Tsunayoshi, rốt cục tại cửa nhà cách đó không xa thấy con nhím đầu khả ái của Tsuna nhà ta, ta ngay lập tức bước đến, làm tốt bước chuẩn bị bị ngó lơ, ai biết Tsuna dĩ nhiên lại ngẩng đầu, đối ta ngọt ngào cười, "Ba ba!"

Trời ạ! Ta là đang nằm mơ sao? Ta ngơ ngác mà bị bước qua, thấy Tsuna đã tự động chạy về nhà mới của chúng ta, nhìn xem thấy dáng vẻ kia tựa hồ là rất... vui vẻ khoái trá??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC