Chương XXVIII: Quyết định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước ra khỏi căn phòng kín với gương mặt không chứa nửa điểm cảm xúc, Giotto chậm rãi bước trên hành lang vắng lặng. Bên cạnh y chẳng còn ai và mọi thứ thật yên tĩnh - đấy là một tín hiệu tốt lành để cơ thể, khối não đã chịu đựng áp lực bấy lâu có thể tạm thả lỏng vào màn đêm cô tịch. Bóng tối luôn đem đến cho con người cảm giác bất an nhưng ít nhất lần này, nó đã giúp Giotto đem toàn bộ cảm xúc chân thức giấu kín vào chiếc hộp Pandora chứa đầy tội ác.

Cô gái đã làm khuynh đảo cả thế giới ngầm của Italia suốt hơn hai tháng qua đã bị giết. Một viên đạn găm giữa trán là cách kết cục thường thấy dành cho những kẻ thua cuộc trong cái xã hội tăm tối này, Giotto đã chẳng còn lấy làm lạ lẫm với những vụ thanh trừ như vậy từ lâu. Thế nhưng với lần hành quyết lần này, dẫu chẳng phải chứng kiến hay đích thân tiến hành, nó vẫn mang đến mang đến cho y một cảm giác khó chịu chẳng gì có thể diễn tả.

Tiếng khóa cửa lách cách vang lên đã hồi lâu, ánh đèn vàng vọt đã rũ xuống mái tóc tựa màu hướng dương nhưng gót chân của y vẫn chưa hề rời khỏi vị trí cũ. Lặng im và khép mắt ở nơi ấy tựa như đang chiêm nghiệm điều gì, mãi một lúc sau Giotto mới kết thúc việc đó bằng một tiếng thở dài nặng nề. Y ngả mình lên chiếc giường cỡ lớn - theo một cách dễ dàng nhất từng được nhân loại nghĩa ra. Chỉ đơn giản là để mặc bản thân ngã xuống lớp chăn mềm đã được chuẩn bị chỉnh chu phía dưới, ngay cả giày y cũng chẳng buồn cởi ra. Sự mềm mại và mùi hoa hồng nhàn nhạt của miếng nệm màu cam nhạt chẳng đủ làm dịu cảm giác ngột ngạt đang chiếm hết não bộ y.

Nụ cười điên loạn hòa lẫn nước mắt mặn đắng của cô ta lúc khẩu súng lạnh lẽo dí vào đầu là điểm kết của một số phận đầy bi kịch. So với cách nó tồn tại, cách nó ra đi lại nhẹ nhàng và dễ dàng đến tức cười.

Một vật thí nghiệm của một gia đình mà cô còn chẳng biết tên, tồn tại chỉ với mục đích giết chóc cùng lời hứa lấp lửng để tìm kiếm tự do sau phi vụ cuối cùng. Đến cuối cùng, cô ta là ai, dung mạo thật sự thế nào chính cô ta cũng chẳng thể nhớ. Đời người nào còn có bi kịch nào lớn hơn khi sống mà bị gông xiềng trói chặt tứ chi, dày vò cả thể xác lẫn tinh thần mấy mươi năm, cuối cùng đến lúc chết đi, ngay bản thân mình là ai cũng chẳng thể biết. Cô ta không biết, thế giới rộng lớn ngoài kia cũng không. Chết đi mà không một người nhớ đến, càng chẳng ai đó tiếc thương. Sự tồn tại của cô ta chưa từng được công nhận, tựa một cái bóng lãng du ở đâu đó mấy mươi năm trên mặt đất này, đến một ngày rồi lại tan đi - vội vã như cách nó từng xuất hiện ở nơi đây. Đến và đi trong sự tĩnh lặng cô liêu. Một cuộc đời như thế thì hỏi chăng có nghĩa lý gì?

Cô ta nói.

"GIa đình đã tạo ra một con quái vật như ta sẽ vĩnh viễn không buông tha cho Vongola đâu,"

Lại cười gằn đầy mỉa mai.

"Vongola, các ngươi thật ngu ngốc. Biết gì không? Trong tất cả các phi vụ ta thực hiện trong suốt thời gian qua, chuyện của nhà Alega và Ojis không phải do ta. Kẻ ác không phải ta, kẻ thua cuộc không phải ta, mà là các ngươi Vongola. Loài gặm nhấm gốc rễ của các ngươi vẫn đang làm rất tốt mọi thứ đấy, ngươi biết chứ? Vongola? Ha ha ha ha."

Giotto trở mình, đưa mắt nhìn về bức tranh sơn dầu được treo trên bức tường gần đó. Một vị thiên sứ với đôi cánh nhuốm đen và lưỡi hái thần chết đã được đặt lên cổ, mỉa mai thay, có lẽ đó là điều thật sự đang diễn ra ở chính nơi mà y xây dựng. Không cần sự lên tiếng của nữ sát thủ vô danh, Giotto cũng đã hiểu vấn đề ở đây là gì. Một cây đại thụ vững chãi không ngã vì những cú húc của loài gấu to lớn hay vì những cú cào của những con sư tử hung hăng, nó chết vì một thứ vô cùng nhỏ bé: ký sinh trùng. Hơn tất cả những sinh vật được tạo hóa ban phát sức mạnh và dáng vóc to lớn, thứ nhỏ bé ấy lại biết cách hủy diệt tất cả theo một cách thông minh hơn rất nhiều. Chúng không chọn thân cây, cành lá đã được thời giai đóng lên những "lớp vảy" cứng cáp mà lại chọn thứ cắm sâu vào lòng đất, mỗi ngày đem nguồn sống sang sẻ khắp các tế bạo rồi hủy diệt nó, bằng một cách âm thầm nhất, tàn nhẫn nhất.

Vongola có lẽ cũng sẽ có lúc giống cây đài thụ ấy, ngã đổ chỉ vì một cá nhân đang cố đục khoét những vết thương đã nhiễm trùng. Trước thời điểm ấy, y phải có quyết định của riêng mình. Hoặc là ngăn chặn thành công sự sụp đổ của gia đình hoặc, sẽ mất đi tất cả. Nhắm nghiền đôi mắt mê hoặc, người con trai trẻ tuổi cứ thế rơi vào trầm tư.

---

"Tâm trạng của cậu dường như không tốt lắm thì phải, Vongola. Là do đám người của tôi phục vụ không tốt sao?"

Michele lên tiếng, phá vỡ bầu không khí thanh tĩnh trong gian phòng rộng lớn. Ngồi đối diện anh, người con trai tóc vàng chỉ nở ra một nụ cười bất đắc dĩ, đặt dao và dĩa xuống chiếc dĩa sành, nhẹ nhàng kết thúc bữa sáng.

"Không hề. Đêm qua tôi ngủ rất ngon, bữa sáng cũng rất tuyệt vời, cảm ơn anh đã khoản đãi, Cavallone."

Đặt ly rượu vang đỏ bầm xuống tấm khăn trải bàn thiêu hoa, người đứng đầu của gia tộc Cavallone cười nhạt.

"Vậy thì tốt. Nếu đám người đó không thể phục vụ cậu tốt thì chúng cũng nên được bỏ đi rồi, một cái cây tốt cần phải cắt bỏ những cành lá đã mục, hư. Cậu hiểu mà."

"Anh nói phải."

Tiếng nói nhàn nhạt cất lên, trên gương mặt y lộ ra một ý cười mơ hồ. Tựa như một một chiếc vỏ sò đã được thời gian trui rèn lên lớp vỏ cứng cáp, ánh mắt của Giotto đã chứng minh cậu ta đã có quyết định cho riêng mình và, sẽ chẳng còn gì có thể lung lay được con người này.

Michele không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Ngồi đối diện anh là vị thủ lĩnh âm trầm hơn bất kỳ ai mà anh đã từng gặp trong suốt ba mươi hai năm nhìn ngắm thái dương nhưng chưa một lần, Michele lại bắt gặp một Giotto như vậy. Với sự thông minh trời ban, nhất định cậu ta đã nhận ra ẩn ý bên trong lời nói của kẻ đã bị kết liễu tối qua lẫn câu nói vừa rồi của anh. Cắt bỏ một nhánh cây bệnh trong tổng thể một thân đại thụ vốn phải là chuyện Giotto phải hiểu hơn bất cứ ai, cậu ta càng dung dưỡng nó chừng nào, căn bệnh chết người sẽ càng lây lan chừng đó, rồi đến lúc tất cả sẽ sụp đổ như một đống củi mục, không hơn. Vậy thì tại sao, cậu ta lại có biểu cảm lạ như thế?

Rót xuống mái tóc là màu nắng vàng ươm len lỏi qua kẽ hở giữa hai tấm rèm lớn, ngồi đấy với một gương mặt thản nhiên và nhẹ nhõm, Michele đã thoáng nghĩ đến hình ảnh người này sẽ biến mất ngay lập tức vào không trung. Tựa như một vị thần, một bóng ma hay những thứ phù phiếm nhất nhân loại từng nghĩ ra.

Ngoài cửa truyền đến tiếng ngựa hí rền vang, người hầu cận của Michele đẩy cửa bước vào, tạm xua đi cảm giác kỳ lạ đang ngự trị trong đầu thủ lĩnh nhà Cavallone. Xe ngựa đưa Giotto và Lampo về lại Italia đã chuẩn bị xong, bọn họ có thể khởi hành ngay bây giờ. Nghe thế, Giotto thong thả đứng dậy, khoác lên mình chiếc áo choàng đen quen thuộc, bước ra khỏi phòng ăn.

Trời Napoli vẫn còn sớm, lẫn trong không khí là mùi mặn đắng của biển cả bao la. Trong lúc Lampo đang cùng vài người tùy tùng của Cavallone còn đang thảo luận về chuyến đi trở lại Sicilia, Giotto lại dường như chẳng bận tâm đến chuyện đó, dù chỉ một chút. Từ tốn bước xuống từng bậc tam cấp dẫn xuống sân vườn của căn biệt thự xa hoa, người con trai tóc vàng chậm rãi mở lời, giọng nói chỉ để đủ cho hai người nghe.

"Chuyện mấy hôm nay đã làm phiền anh rồi, Cavallone."

Michele nghe thế chẳng ngăn nổi một tiếng cười nhàn nhạt. Anh hơi nghiêng đầu phả ra một làn khói xám từ tẩu thuốc trên tay, lại đắc ý nói.

"Lần này là cậu nợ tôi, Vongola."

Dường như không bất ngờ trước thái độ này, Giotto chỉ thản nhiên đút tay vào túi quần, để gió và nắng Napoli áp lên cả cơ thể như thể đang muốn cảm nhận nó theo một cách rõ ràng nhất. Trong ánh mắt hoàng kim vẫn là một vẻ ôn hòa, hồn hậu bất biến tựa trời cao.

"Một phần Milan và Verona đủ chứ?"

Liết mắt nhìn người đang đứng bên cạnh mình, Michele chẳng tốn thời gian suy nghĩ liền đáp.

"Đừng nghĩ chúng tôi tham lam thế, Vongola. Việc trả công thế nào là quyền của cậu cơ mà."

"Đúng vậy nhỉ? Vậy thì hãy để Alaude lo liệu phần còn lại vậy, tôi có thể yên tâm về Sicilia được rồi."

Nghe danh tự đó rơi ra từ miệng Giotto, Michele không khỏi cười gằn. Bàn tay trong một chốc đã xiết chặt lấy tẩu thuốc như muốn bóp nát ra thành từng mảnh, và gương mặt lịch lãm bỗng trở nên vô cùng khó coi. Ngay cả khi tiếng xe ngựa đã rời đi hồi lâu, Michele vẫn đứng ở đó, trầm ngâm nhìn về khoảng trời trước mắt.

"Thủ lĩnh, có chuyện gì vậy ạ?"

Người hầu cận anh cất tiếng hỏi. Nhìn Michele cứ ngây người như thế quả thật làm người khác không khỏi giật mình, rất ít khi anh lại tập trung suy nghĩ về thứ gì đó nhiều đến như vậy.

"Không có gì đâu."

Michele đáp, đem toàn bộ vẻ trầm tư vừa rồi vứt ra sau, trở lại dáng vẻ như mọi lần. Xoay gót giày, hướng anh đến là phòng làm việc, bỏ lại sau lưng những vấn đề của Vongola. Dù sao, đó cũng chẳng phải là chuyện của anh, Michele tự giễu.

"Vongola, cậu đúng là gian xảo. Căn bản thì Alaude có ở lại Napoli đâu chứ?"

---

Trên chiếc xe ngựa rung lắc theo từng cung đường gồ ghề, người bảo vệ Sấm Sét tranh thủ chợp mắt. Sau những ngày mệt mỏi trước đó, có lẽ cả tinh thần và cơ thể của cậu thiếu niên đều đã đến giới hạn cuối cùng. Trên con đường vắng vẻ, cả thế giới tựa như chỉ còn hai người.

"Đã phiền cậu rồi, Alaude. Một mình truy tìm manh mối sát thủ, truy đuổi, phát hiện ra bí mật của cô ta, còn gửi thư về cho Vongola thông báo cho tôi, quả thật là vất vả."

Dựa mình vào thành xe, hướng ra phía mã phu, Giotto khẽ cất lời, bâng quơ như thể đang nói về chuyện cùng một kẻ vô hình. Người đánh xe ngựa bên ngoài không đáp lời của y, tiếp tục tập trung vào công việc của mình, như thể xem người bên trong thành kẻ vô hình.

"Chuyện sắp tới, tôi đã có quyết định cho riêng mình rồi."

Đến đây, kẻ bên ngoài mới phát ra một tiếng hừ lạnh, cất lên giọng nói lãnh đạm như bao lần trước đó.

"Động vật ăn cỏ như ngươi chỉ mỗi việc quyết định một việc cỏn con như thế cũng quá mất thời gian."

"Đúng vậy, đúng là đã lãng phí thời gian của cậu, tôi xin lỗi. Nhưng tiếc là, sắp tới tôi vẫn phải nhờ đến cậu, Alaude, với tư cách là người bảo vệ Mây của Vongola."

Đôi mắt đẹp tựa ngọc lục bảo nghe thế như lóe lên một tia ngờ vực, gương mặt đẹp tựa tranh ẩn giấu sau lớp mặt nạ đủ sức đánh lừa bất cứ đôi mắt nào cũng lộ ra vẻ sửng sờ. Rất ít khi, Vongola Giotto nhắc đến danh xưng này khi nói chuyện cùng cậu. Chỉ đơn giản, kẻ đứng đầu Vongola hiểu, đám mây tự do Alaude ghét nhất là bị ai đó áp vào một khuôn khổ gò bó nào đó, chức vị người vệ cũng là trong số đó. Hôm nay, y gọi cậu như thế, e là chuyện sắp tới sẽ chẳng hề đơn giản.

Alaude liếm môi, ánh mắt chẳng giấu nổi vẻ hứng thú kỳ lạ. Mọi chuyện sắp trở nên thú vị rồi đây.

---

P/s 1: Phù, sắp xong mùa hè rồi :).

P/s 2: Alaude thật sự rất rất rất đẹpppp. Cái vẻ đẹp lạnh lùng, kiêu sa đó hự hự hự, mỗi lần viết tới là liêm sỉ rớt hết.

P/s 3: Sắp tới sẽ là cú lùa ngoạn mục của Giotto vs Daemon và thế giới rồi :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net