Chương XXXI: Những suy tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một ngày nào đó của mùa thu êm đềm, nơi cơn bão đã tan và những chiếc lá đượm màu đỏ tía trải đầy thềm vắng, bóng gia nhân hốt hoảng chạy ra khỏi căn phòng ở phía Đông biệt phủ dường như đã báo hiệu cho trận sóng dữ đầu tiên đổ xuống gia tộc Asari này. Chỉ trong thời gian ngắn, cả đại gia đình danh giá bỗng náo loạn vì sự biến mất của người thừa kế Ugetsu. Không một ai hiểu chuyện gì đã xảy ra, càng chẳng rõ vì sao đại thiếu gia đi đâu và để làm gì, trừ một người: Asari Mai.

Vị tiểu thư xinh đẹp vẫn bình thản như mọi ngày, trên gương mặt thanh tú không hề lộ ra một chút hốt hoảng hay lo lắng vì sự vắng mặt của anh trai, cứ như thể chuyện xảy ra chẳng có chút ảnh hưởng nào tới mình. Nếu không tường tận chuyện trong phủ, chắc hẳn sẽ có không ít người cho rằng người con gái này quá máu lạnh, vô tình nhưng dưới con mắt của bậc trưởng bối của dòng tộc Asari nó lại đại diện cho một thông điệp hoàn toàn khác.

"Mọi chuyện đã được lên kế hoạch từ trước và đây hoàn toàn là chủ ý của Ugetsu."

Và bất ngờ thay, cơn sóng dữ dữ tưởng chừng sẽ khuấy đảo trên dưới gia đình Asari lại bỗng tan đi, vội vã và bất ngờ y như cách nó xuất hiện.

Đại thiếu gia đã sang Anh du học.

Tuyên bố từ người có vai vế lớn nhất gia đình đã trở thành một lá chắn thép, bảo vệ danh dự của cái tên Asari trước tất cả lời đàm tiếu. Chuyện này cứ thế mà dần lắng xuống, hơn mười ngày sau dường như đã chẳng còn mấy lời ra tiếng vào. Đấy hiển nhiên là kết quả mà có nằm mơ, Mai cũng chẳng ngờ đến nhưng nàng hiểu, đây là cách tốt nhất cho cả Ugetsu và gia tộc vào lúc này. Mười hai năm sống trong căn biệt phủ xa hoa đã dạy cho biết trên thế giới này không thiếu những người sẵn sàng hy sinh tất cả, chỉ để đổi lại cái được gọi là "danh dự". So với việc phải chi ra hàng đồng tiền và công sức để dập tắt đồn thổi, một lời nói dối gần như không mất gì đã là một trao đổi quá lời.

Người đã nghĩ ra cách này không ai khác là phụ nữ mà Mai phải gọi là bà nội. Không chỉ là mẹ ruột của người nắm quyền cao nhất trong gia đình, bà còn là một người phụ nữ sắc sảo, tài trí hơn người. Theo những gì được truyền lại, năm ấy ông nàng không may mất sớm, một tay bà quán xuyến mọi việc trong nhà cho đến khi cha nàng đủ trưởng thành để thừa kế sản nghiệp khổng lồ được tổ tiên để lại. Dẫu trong bao năm qua, Mai chưa từng một lần cảm nhận tình cảm bà cháu nhưng thi thoảng, nàng vẫn không thể không thán phục bà ấy.

"Bão tan rồi. Có lẽ, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Đưa tay che áng chiều tà nơi xa chiếu rọi vào gian phòng nhỏ, vị tiểu thư xinh đẹp lộ ra một nụ cười thoáng chút u buồn. Mai làm sao có thể vui khi những người mà nàng trân quý nhất quãng đời ngắn ngủi cứ lần lượt rời khỏi nàng, đi về một nơi nào đó khuất xa khỏi tầm mắt này, mỗi giờ mỗi khắc đều đối mặt với cái chết. Còn nàng chỉ có thể ở nơi này, cẩn thận sống qua ngày và đếm ngược đến thời khắc bản thân tìm kiếm tự do mà mình hằng ao ước. Chỉ là nàng sợ, nếu ngày đó thật sự đến thì ngài Giotto phải làm sao để tìm được mình giữa thế gian rộng lớn khi mà chính nàng, vẫn còn chưa rõ mình sẽ lưu lạc về đâu. Khẽ bật ra một tiếng thở dài nặng nề, nàng gấp lại quyển sách đang đọc dở, nhẹ nhàng bước ra phía cửa và khép cánh cửa lớn lại.

Có lẽ, thời khắc này Mai không hề biết được, sắp có một cơn bão khác đã âm thầm manh nha xuất hiện quanh mình, càng chẳng thể ngờ sự biến mất của anh Ugetsu lại là khởi đầu cho một biến cố lớn mà chẳng ai có thể hình dung.

Trên dãy hành lang ít người lui tới, một bóng đen vừa lẩn vào bóng tối.

---

Trong căn phòng đượm mùi trà hoa cúc thơm ngọt, chất giọng phụ nữ tuy thật ôn tồn nhưng vẫn toát ra sự uy nghiêm của kẻ bề trên cất lên, xé tan đi sự yên tĩnh vốn có.

"Chuyện đó là thật ư?"

Cách đó không xa, một gia nhân cúi đầu đầy cung kính đáp.

"Đúng vậy thưa lão phu nhân, tôi đã nghe ngóng rất cẩn thận nên thông tin này chắc chắn chính xác."

Ẩn sau một tấm rèm mỏng, người phụ nữ tóc đã nhuộm màu tuyết sương nâng cốc trà lên môi nhấp một ngụm nhỏ, im lặng và chờ đợi những tin tức tiếp theo được đưa về. Thuộc hạ của bà dĩ nhiên hiểu điều mình cần làm tiếp theo nên vừa nói vừa dâng lên một phong thư vẫn còn chưa mở.

"Cậu chủ Ugetsu thật sự đã bán tất cả tư trang để lấy tiền đến giúp đỡ hai vị khách lần trước. Từ tin báo lại, chỗ cậu ấy đến là Sicilia - một nơi được kiểm soát bởi các băng đảng gọi là Mafia, tình hình rất bất ổn."

Dừng lại một chốc, người đàn ông ấy ngập ngừng.

"Như vậy thì chúng ta có nên..."

Không mất đến một khắc để nghĩ suy, chủ nhân của nơi này đưa ra một đáp án vô cùng dứt khoác. Trong câu chữ chỉ có sự lạnh lùng và toang tính, chẳng tồn tại dù chỉ là chút vướn bận nhỏ nhất, cứ như thể người được nhắc trong câu chuyện này chẳng hề có quan hệ gì với bà.

"Không cần đâu, nếu nó đã gan bỏ đi bất chấp mặt mũi gia đình thì cứ mặc kệ đi. Bây giờ, chúng ta cần phải lo một vấn đề khác phiền toái hơn rất nhiều...Đúng vậy, là một cái đuôi chúng ta đã nhân nhượng nhận về hơn mười năm trước."

Một cơn gió bất ngờ nổi lên, làm phong linh vang lên những âm thanh trong trẻo tựa cơn mưa đầu mùa, hòa tan cả từng câu từng chữ được thốt ra từ người phụ nữ quyền lực ấy. Không khí căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt đến khó thở, người đang cúi đầu cũng phải ngẩng lên nhìn về chủ nhân của mình. Trên gương mặt già nua, những nếp nhăn như đổ xô vào nhau, khoét sâu thêm những nếp hằng của năm tháng. Chẳng giấu nổi vẻ kinh sợ khi hiểu được mệnh lệnh mình vừa được nghe, người đàn ông ấy run run cứ quỳ ở đấy tựa như một cơ thể vô hồn.

---

Thời gian thấm thoát trôi đi, chả mấy chốc Ugetsu đã rời nhà được hơn một tháng. Bấy giờ đã là tháng mười với bầu trời với những đám mây sà thấp và những cơn gió se lạnh đủ làm Mai phải đưa tay xoa vào nhau tìm hơi ấm mỗi khi ra ngoài. Hôm nay lại theo lệ, nàng sẽ ra chợ để giao số vải mình đã nhận trước đó và nhận về những thước vải cho nửa tháng tiếp theo. Ra khỏi nhà khi mặt trời chỉ vừa ló dạng không lâu, không quá khó hiểu nếu vị tiểu thư của nhà Asari danh giá phải xuýt xoa trước không khí lạnh sớm mai. Bước chân trên con đường thoải với những gốc anh đào đã chẳng màu hồng phấn mê đắm của nụ hoa ngày xuân thắm, ký ức bỗng ùa về trong nàng.

Thi thoảng nhớ về sự cố lần đó, Mai vẫn bất giác lạnh người. Chuyện xảy ra quá đột ngột, chỉ cần một chút sơ sẩy thôi thì có thể giờ đây nàng đã là một cái xác lạnh ngắt dưới ba tầng đất. Đấy hẳn là ký ức mà cả đời nàng chẳng thể nào quên. Lần đầu tiên, nàng chứng kiến cảnh giết người và trái ngang thay, người thực hiện điều đó lại là chàng trai đầu tiên khiến trái tim này rung động, Vongola Giotto. Đến tận bây giờ, ánh mắt ngày hôm ấy của y vẫn khắc sâu vào đầu nàng. Ẩn sâu trong đôi mắt đẹp tựa những viên đá quý được tạo hóa tạc thành là bao nhiêu mặc cảm tội lỗi không thể nói bằng lời, Mai chẳng thể nào hình dung. Nàng chỉ biết, ngài ấy là người quá nhân từ, đến mức chuyện lấy đi sinh mạng kẻ khác dù đấy là cách duy nhất để bảo vệ bản thân cũng trở thành những tảng đá đè nặng lên lương tâm. Thời gian trôi đi, ký ức tội lỗi càng chất chồng. Chúng biến thành nỗi ám ảnh khôn nguôi, tựa ác quỷ chầu chực vươn lưỡi hái mỗi khi giấc ngủ ùa về.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh vời vợi nằm giữa cành lá đỏ rực như lửa đỏ, Mai không kiềm được một tiếng thở dài. Nàng lại nghĩ về ngài ấy mất rồi. Một đoạn tình cảm bất thình lình xuất hiện trong cuộc đời này. Chẳng rõ nó bắt nguồn từ thời khắc nào, là do bàn tay ai chăm bón, tựa như một nụ hoa Sơn Trà trắng giữa tuyết đông, âm thầm lớn lên rồi đơm hoa trong âm thầm lặng lẽ. Đến khi nàng kịp nhận ra, bản thân đã rơi vào lối đi chẳng thể nào quay lại. Không thể quay đầu vậy thì chỉ có thể tiếp tục bước đi. Sự xuất hiện của Vongola Giotto tựa như một dấu phẩy, ngăn cách hai quãng đời của một người con gái đang chết dần chết mòn trong cái giá lạnh của danh gia. Có lẽ, cả ngài ấy và nàng chưa một lần hình dung tình duyên của mình sẽ xuất hiện vào những ngày tháng ấy nhưng có một điều nàng vô cùng chắc chắn, rằng bản thân nhất định sẽ vì bản thân, vì ngài ấy và vì tình yêu của hai người mà không chấp nhận số phận phía trước.

Chỉ là không rõ ỏ bên kia bờ đại dương, ngài Giotto có ổn không, đã gặp được anh Ugetsu chưa? Vì sao mãi chẳng có một phong thư nào gửi về?

Bước đi khi trong đầu toàn là những câu hỏi chẳng có một lời hồi đáp, vị tiểu thư trẻ tuổi chẳng hề nhận ra mình đã đến chợ từ lúc nào. Chỉ khi, những thanh âm ồn ào quen thuộc vọng vào tai, Mai mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng dài. Thầm tự trách bản thân mình quá lơ đễnh, nàng nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình, thong thả theo lối đi quen thuộc đến tiệm vải nọ.

----

P/s 1: Sau ti tỉ năm tui cuối cùng cũng ra được 1 chap đây :))). Các bác tin không tui dành hẳn 1 tuần để gõ cái chap này :))))), chả phải chăm chút quá nên lâu đâu mà lười á, mỗi ngày gõ được có vài chục tới hơn trăm chữ má ôi.

P/s 2: Ờm thì sắp có đôi chút đờ gam ma đó :>>>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net