Chương 1: Người giáo viên vô tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tsumugi đang hút thuốc trên sân thượng thì gặp một thằng nhóc tay phải bó bột tiến đến.

"Làm gì ở đây đấy? Đây là địa bàn hút thuốc của cô nhé." Tsumugi thuần thục phun mây nhả khói.

"Sensei, em bị vị thần của bóng chày vứt bỏ rồi. Em chẳng còn gì nữa." Yamamoto cúi đầu, cười bi thương.

"Ồ? Trùng hợp thật. Cô cũng bị vị thần tiền vứt bỏ rồi." Tsumugi vuốt tóc, ánh mắt đầy vẻ chán đời "Mày biết không? Cô từng có một ước mơ đấy."

Yamamoto thấy vậy liền hỏi, chỉ là thuận miệng mà thôi, cậu cũng chẳng muốn biết cho lắm.

"Ước mơ của cô cũng chỉ nhỏ thôi mà. Cô có một đứa em, hồi nhỏ nó đáng yêu lắm, luôn mồm nói khi lớn lên em sẽ nuôi chị. Cô vui lắm nên chẳng buồn học hành gì nữa, đợi thằng nhóc lớn lên rồi nuôi cô. Nhưng mà ấy, thằng nhóc đó càng lớn càng nát, bây giờ lại mắc hội chứng mắt phải phát sáng, suốt ngày đòi chơi trò mafia. Bây giờ ngược lại là cô nuôi nó chứ nó có nuôi cô đâu. Vậy nên cô chỉ ước có người nào sẽ tình nguyện làm trâu làm chó suốt đời phục vụ cô thôi."

"..." Ước mơ này... hắn không biết phải tiếp lời ra sao.

"Ơ kìa? Cô trông mày quen lắm nhé? Hình như là lớp cô dạy thì phải, tên gì ấy nhỉ?"

"..." Yamamoto không phải người tự luyến nhưng trong trường cũng có rất nhiều cô gái biết cậu đấy nhé, vậy mà người này đứng nói chuyện với cậu một lúc rồi mới nhận ra cậu là ai.

"À, Yamato đúng không?"

"Là Yamamoto."

"Giống nhau cả." Tsumugi nhún vai, không quan tâm.

"Không hề."

Đợi một hồi lâu vẫn không thấy thằng nhóc này đi xuống, Tsumugi nhíu mày. Nó đứng đây lâu như vậy có phải là đợi cô xuống rồi hút thuốc không? Tuổi trẻ mà đã đam mê nicotin như này là không tốt.

"Mày đứng đây làm gì đấy?"

"Tự sát ạ."

"À... Tự sát à..." May mà không phải nghiện thuốc.

Sau đó là một hồi im lặng. 

Yamamoto tức đến phát khóc. Tuy cậu muốn nhảy xuống thật nhưng người này ít ra cũng phải khuyên nhủ hay níu giữ cậu gì đấy chứ? Có phải giáo viên không vậy?

"Này, Yamato, mày có thấy trị an của trường mình như cứt không? Sao lại có thể để cửa sân thượng mở ra như vậy chứ? Trong anime hay manga thì sân thượng chính là thánh địa tình yêu gì gì đó nhưng áp dụng vào thực tế cuộc sống sân thượng chỉ là nơi để những con người tuyệt vọng với cuộc sống như mày tìm đến thôi."

"À đúng rồi, Yamato, để tiết sau hãy nhảy nhé? Nãy giờ cô đứng đây nói chuyện với mày mà mày lại nhảy xuống thì cô kiểu gì cũng phải vào đồn một chuyến, đáng sợ hơn là cô còn có thể bị đình chỉ công tác đấy. Vì cô, đợi tiết sau rồi nhảy cũng không muộn."

Yamamoto đợi mãi một lời khuyên can nhưng nó lại chẳng đến. Thay vào đó người này lại nó đợi tiết sau hãy nhảy vì sợ bị liên lụy. Tiếp nữa, tên cậu là Yamamoto.

"Sao lại có loại giáo viên khuyên học sinh mình tự sát cơ chứ?" Trong lúc không chú ý, tiếng lòng của Yamamoto đã biến thành tiếng lời.

"Không phải mày muốn tự sát sao? Khuyên làm gì cho mệt chứ? Với lại chết sớm một chút cũng tốt. Mày nhìn cô xem, bây giờ cả người cô chỉ toàn là mùi vị thất bại trước cuộc sống, mày mà lớn lên một chút nữa có khi sẽ biến thành cô cho xem."

"..." Yamamoto rất muốn biết người này lấy bằng giáo viên kiểu gì.

"Đằng nào mày cũng chết, thôi thì đứng tâm sự cùng cô chút nhé?"

Không đợi Yamamoto tiếp lời, Tsumugi đã kể chuyện.

"Cuộc đời cô là một mảnh gian nan. Thực ra, hồi học cao trung cô bị nhiễm phải một căn bệnh."

Yamamoto nghe vậy, trong đầu cậu tự động thêu dệt cô gái với căn bệnh quái ác cùng nhau chiến đấu, cuối cùng chiến thắng thuộc về cô gái nhưng sau chiến thắng đó cô ấy không biết phải tiếp tục làm gì để sống, thế là cuộc sống đi vào ngõ cụt.

"Cô nghiện đánh đề."

"Mày biết đấy, trúng thì muốn đánh tiếp, không trúng thì lại muốn đánh cho đến khi nào trúng thì thôi. Thế rồi cô cứ sa chân vào đó đến nỗi hết cả tiền tiêu vặt. Rồi cái gì đến cũng phải đến, cô đã trộm tiền tiết kiệm của em trai."

Câu chuyện mà Yamamoto thêu dệt đã đổ nát. Bây giờ cậu nghĩ Tsumugi nên học lại cách làm chị thay vì đứng trên bục giảng giảng bài.

"Nhưng cô không lấy hết của nó đâu. Cô để lại tờ giấy đánh đề bị trượt của mình cho nó đấy."

"Thôi cô im đi." Yamamoto không nỡ nghe nữa. Dù không biết cậu em trai kia là ai thế nhưng nếu Yamamoto có người chị như này thì cậu sẽ nhét luôn nắm lá ngón vào mồm chị ta chứ chẳng buồn để chị ta sống tiếp nữa.

"Đỉnh điểm là lần cuối cô đánh đề. Lúc đó thằng em cô không còn gì để cô có thể trộm nữa. Thế là cô lấy đồ chơi của nó đi bán."

"..." Yamamoto nhầm rồi, người này phải học lại cách làm người mới đúng!

"Cũng được kha khá đấy. Và theo linh cảm của bản thân, cô cầm toàn bộ chỗ tiền đó đi đánh đề. Nhưng em biết sao không? Mẹ kiếp! Nó không trúng vào số cô đánh mà trúng vào số sau đó một đơn vị. Mẹ chứ? Có cay không?? Cay không???!!!!"

"Nếu hôm đấy cô đánh cả số đó thì tốt rồi. Hối hận quá đi!" Tsumugi gục đầu xuống hàng rào.

"..." Từ đầu đến cuối người này không hề hối hận vì đã lấy đồ của em trai sao? 

Yamamoto cảm thấy là không nên nhưng cậu vẫn phải mắng người này trong lòng một câu 'Rác rưởi!'

Lúc này, sau lưng hai người vang lên một giọng nói quen thuộc đầy run rẩy.

"Chị à... Robot của em... là chị bán sao?"

Yamamoto quay đầu, Tsuna học chung lớp với cậu đứng đó run run, mặt đầy không thể tin.

"Ấy, Tsuna, nào có đâu..."

Tsumugi vì bất ngờ nên xoay người có chút mạnh bạo, kết quả là giày cao gót dưới chân cô bị trơn, cả người cô cứ thế đổ xuống hàng rào.

Tsumugi cảm thấy cuộc đời của mình là một đống shit, một đống shit to ! ! !

Trên đầu cô nghe tiếng hô của Tsuna gọi chị, bên tai cô nghe tiếng gió thổi vù vù, bên dưới cô là hàng rào bị biến dạng vì va đập đang mời chào cô chịu chung số phận với nó.

"Hồi sinh!!!!!!!"

Tsumugi nghe được tiếng hét của Tsuna, kèm theo là tiếng xé quần áo.

Bằng một cách nào đấy, mặt cô vốn hướng xuống đất nhưng lại được Tsuna đằng sau ôm theo kiểu công chúa, thậm chí nó còn lộn một vòng trên không trung rồi tiếp đất cái rầm.

Tsumugi vốn muốn cuối tuần này đi công viên giải trí chơi tàu lượn siêu tốc nhưng cô nghĩ bây giờ không cần nữa. 

Cô nhìn Tsuna một mặt lo lắng cho mình, đột nhiên thấy hơi xúc động.

Nhưng cảm giác đó đã bị bay màu khi cô nhìn thấy Tsuna chỉ mặc một cái quần lót và hiện tại cái thứ đặc trưng sinh lý chỉ thuộc về đàn ông đang dí vào lưng cô.

"Này, Tsuna."

"Chị?"

"Biết Hoàng Phi Hồng không?"

"Hả?" Chị cậu đang nói gì vậy nè? Không phải sợ quá nên chết não chứ?

"Vậy biết vô ảnh cước chứ?"

Tiếp theo, không, làm gì còn tiếp theo nữa khi mà Tsuna bị Tsumugi đạp thẳng vào mặt, nước mắt của cậu theo chuyển động của đầu mà tạo ra một vòng cung đẹp mắt.

Yamamoto đứng trên sân thượng nhìn thấy ánh nắng chiếu vào vòng nước đó, tạo thành vệt sáng cầu vồng lung linh trên đất.

"..." Em đã làm gì sai? Tsuna ôm mặt, khóc tức tưởi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net