[9527] Vì chỉ yêu thôi là không đủ - Love isn't enough

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đám cưới, Haru đã hỏi Kyoko như thế này: "Tại sao lại không nói?"

Kyoko thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh hiểu được ý cô bạn thân. 

Tại sao lại không nói? Tại sao lại giấu đi?

Tại sao chấp nhận từ bỏ như vậy?

Nụ cười nở trên môi cô không một chút vướng bận, vì cô chẳng có gì để hối hận, Kyoko nhẹ nhàng lắc đầu trả lời: "Vì chỉ yêu thôi là không đủ."

Vì ngay khoảnh khắc trái tim rung động, lí trí cô đã sớm rung hồi chuông cảnh báo: người đó ngoài tầm với của cô, thế giới của người đó không phải dành cho cô.

Năm tháng cấp hai của Sasagawa Kyoko trôi qua cùng với bóng lưng nhỏ bé và kiên cường của cậu bé ấy, cô hiểu rõ, bản thân chẳng khác nào những kẻ phản diện kia, cũng đã đổ gục trước cậu, và thứ tình cảm trong sáng đơn sơ nảy nở từ tình bạn tựa một mầm cây nhỏ vươn lên từ trong khe hở tăm tối của những tấm lót sàn - đẹp đấy, nhưng nếu để yên, hay vạn nhất chuyên tâm chăm sóc, sẽ có một ngày nó bùng nổ không kiểm soát và phá tan cả ngôi nhà. Vậy nên Kyoko biết chính xác mình phải làm gì: chặt đứt nó đi.

Tiếng súng rít, tiếng bom rơi, ánh lửa bập bùng ấm áp, tất cả đều quá xa lạ với một cô gái bình thường như Kyoko, đến cái nỗi mà rồi tất cả những cố gắng bắt kịp cậu của cô rồi cũng tan vào khói súng cháy khét, tựa mồi lửa lóe lên từ nòng súng, chỉ lóe lên một lần trong cuộc đời mà để lại trong cô một viên đạn chẳng dễ dàng tan biến. Cô nhận ra mình đã sa vào một cái bẫy nguy hiểm: một cái hố sập không đáy, không nắp, để cho cô được nhìn thấy bầu trời trên cao xinh đẹp song cũng tàn nhẫn nhắc nhở rằng cô mãi mãi không thể chạm vào nó. Cậu quá xa. Kyoko không với nổi. Bên cạnh cậu đã có những người khác xứng đáng hơn.

Sasagawa Kyoko thừa nhận, thời thanh xuân tươi trẻ xưa kia, cô đã từng thích người đó. Nhưng thế thì sao? Thích thì thế nào? Cho dù cô đủ tự tin bản thân yêu mến đối phương hơn bất kì một cô gái mới yêu nào, thế giới của cậu mãi mãi sẽ không để cô toại nguyện, và nó chẳng phải cái lăng kính màu hồng trong mấy cái tiểu thuyết ngôn tình - nơi con người dù dằn vặt, dù hành hạ nhau đến thế nào cũng vẫn có sẵn một Happy Ending đón chờ họ ở trang cuối. Nó nguy hiểm, máu lạnh và khốc liệt hơn cô tưởng rất nhiều, trong khi cuộc đời con người không thể được viết lại. 

Tình yêu chưa bao giờ là đủ.

Kyoko được gọi là hoa khôi không phải chỉ dựa vào nhan sắc, cô thông minh, hiền lành, dịu dàng, người gặp người thích, chỉ là tất cả cũng chẳng giúp ích được gì cho cậu, thế nên cô lựa chọn lùi lại. Cô sẽ không đánh cược. Ngu ngốc và ích kỉ làm sao khi mạo hiểm mang mạng sống và an nguy của cả mình và cả đối phương ra làm cái giá trao đổi cho một mong muốn hão huyền như Happy Ending trong truyện giả tưởng. Cậu trong lòng cô không phải như thế. Cô chọn chặt đứt đoạn tình cảm này khi nó vẫn còn cái ngây thơ và đẹp đẽ của một mầm non đầy sức sống. Kyoko biết rõ sự bất lực của bản thân và càng rõ hơn nữa sẽ ngu ngốc đến thế nào nếu cố chấp nhấn chìm cậu trong sự ích kỉ của bản thân. Ryohei thì khác - anh có sức mạnh cô không có, ấm áp tựa ánh dương, mạnh mẽ tựa trưa hè. Kyoko không hề ghen tị vì điều đó, vì nó có nghĩa rằng ít nhất, cô có thể tin tưởng vào anh sẽ thay mình bảo vệ cậu, bên cậu.

Chỉ thế có lẽ là đủ rồi.

Cô không phải nữ chính trong cuộc đời cậu, cũng không có ý định đâm đầu vào nó để rồi khiến cả hai tổn thương. Nhân vật chính của cuộc đời mỗi người - chỉ có chính người đó mà thôi.

Hơn nữa, cậu đã có những người xứng đáng với mình ở bên rồi.

Kyoko tin cậu sẽ hạnh phúc, hơn cả tin bản thân hạnh phúc với quyết định này.

•~•~•

Yours, respectfully Shiroku Yonemuri. 
Also, A nameless Dreamer calling itself the White Cheshire

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net