#5. 13 năm sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấm thoát đã qua 13 năm.

Tsuna nay đã 16 tuổi và cậu đang học trung học. Từ một cậu nhóc với cái má bánh bao nhìn mà muốn gặm, cắn một cái cho hả dạ bây giờ đã cao hơn trưởng thành hơn và đẹp trai hơn nữa.

Nhưng tính cách hoạt bát trước đây đã thay thành bộ dáng trầm tính, ít nói.

Cứ tưởng lớn lên sẽ cường tráng, cao to nhưng trước mắt chỉ là một cậu nhóc cao chưa tới 1m6, cơ thể thì gầy gầy mái tóc dài xuống tận mắt, làn da trắng tinh của cậu khiến nhiều người con gái phải ghen tỵ .

Nhưng cậu đâu để ý đến nó, đối với người thân của cậu thì họ chỉ thấy cậu như suy nhược đi vậy. Người thì lạnh, gương mặt tái nhợt không khác gì kẻ bệnh thậm chí còn tệ hơn.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?

Nana mỗi khi nhìn con mình như thế chỉ nhẹ ôm thằng bé vào lòng hỏi han rồi khuyên nhủ nó ăn nhiều hơn, bà không thể nhìn con mình chắc khác gì da bọc xương ốm đến đau lòng. Nhiều lúc không kìm nén được mà chạy vào phòng trốn một góc kiềm ngăn dòng lệ đã sớm tuôn ra trên gương mặt đã có một vài nếp nhăn của mình.

13 năm trước vẫn còn là một đứa nhóc hiếu động bám bà không rời nửa bước nũng nịu làm trò chọc bà cười còn khóc lóc chạy quá phòng bà mỗi đợt trời mưa có sấm lớn khiến bà bất ngờ nhưng mỉm cười cho qua rồi ôm lấy nó vào lòng rồi hai mẹ con chui rúc trong chăn ấm trò chuyện để giảm đi nỗi sợ của Tsuna.

Vậy mà giờ đây thì sao? Tại sao con bà lại trở thành như vậy?

Tsuna bắt đầu trở nên trầm tính như vậy đã là chuyện của 10 năm trước lúc đó Tsuna đang học tiểu học.

Hằng ngày đi học về nhà đều một dạng vui vẻ cười tươi kể cho bà nghe chuyện ở trường ở lớp làm quen được bạn này nói chuyện được với bạn kia, ngày càng hiếu động hơn lâu lâu lại chạy ra ngoài cùng chú cún chơi với bạn. Thấy thế bà cũng lấy làm hạnh phúc khi quyết định cho Tsuna đi học.

Ngày đầu đứng trước cổng nhà trẻ còn không dám bước vào Nana khuyên mãi mới dám đi nhưng tướng đi của Tsuna như con robot vậy tay chân cứng ngắt, bà thầm cười trộm cũng lo lo sợ thằng nhóc vẫn chưa quen với môi trường này. Đến khi gặp được cô giáo nói chuyện thấy cô thân thiện bắt chuyện với con mình khen nó dễ thương bà cũng nhẹ lòng hơn.

Sau đó Tsuna được một đám nhóc trong lớp chạy ra vây quanh nói.

"Aaa bạn này đáng yêu ghê á"

"Bạn là con trai sao? Trông như con gái vậy! "
"Chào cậu tớ tên.... Tớ là.......hân hạnh làm quen"

"Này này đừng bu đông thế cậu ấy khóc chịu thì sao"_một bạn nữ nào đó.

"Đúng đấy"_những bạn khác

"Ấy cho tớ xem với các cậu chen lấn cái gì! Tớ cũng muốn làm quen"_giọng nam

"Qua cậu ấy lùn mà còn ốm nữa nhìn muốn ôm quá điiii"_một người chen lên thấy vội hét
.......

Tsuna lúc này run run khi bị cả đám vây đến như thế tìm một chỗ trống rồi chạy nhanh đến chỗ Nana. Thấy vậy bà cũng bế cậu lên vỗ vỗ cảm nhận giọt nước mắt của con cảm thấy lòng nhói lên nhưng những đứa trẻ kia đều thiện ý không ác cảm gì chỉ là vui quá khích nên vô thức làm Tsuna sợ toáng cả lên bấu chặt áo mẹ mình. Chúng dù sao cũng chỉ là những đứa trẻ ngây thơ.

Phụ huynh đám nhóc kia thấy thế cũng đến bắt chuyện rồi xin lỗi mong mấy đứa nhóc nhà có thể làm bạn thân với nhau. Nana cũng thuận ý mỉm cười gật nhẹ , mãi một hồi lâu Tsuna mới bình tĩnh rời xa vòng tay mẹ trước ánh nhìn của đám nhóc hồi nãy mà chúng cũng không mấy quan tâm lắm chỉ muốn bắt truyện với cậu bạn thỏ đế trước mặt.

Ban đầu khá khó khăn vì Tsuna ngại người ngoài thế là chúng hùa nghĩ cách rủ cậu chơi nhưng cậu tự chối thế quái nào từ mời chơi thành dí nhau chạy vài vòng trong sân lăn lộn đủ kiểu.

Phải cảm thán rằng cậu bạn Sawada này đích thị là thỏ tiến hóa, chạy nhanh như thế đi thi có khi lại đoạt giải. Nhìn ốm yếu thế mà vật lộn vài vòng vẫn không thắng được mệt lữ cảm đám.

Nhưng không khí đã không nặng nề nữa, tuy Tsuna núp đằng xa nhưng khi đám nhóc kia không dí nữa cậu vẫn muốn quay lại chờ bọn chúng. Chơi đến chiều lúc ra về vẫn không bắt được bạn thỏ con kia nên cả bọn lập mưu ngày tiếp theo quyết kết thân cho bằng được.

Ngày qua ngày cứ đến trường là dí nhau, ăn cơm thì trêu đùa nói đủ chuyện chờ hồi âm.

'Đứa trẻ nào cũng nói nhiều như vậy sao' Tsuna vừa ăn vừa nghĩ, giờ cậu đã có thể quen với lớp học không cần khóc lóc cầu xin mẹ ở lại trường cứ đều đặn sáng đi học cùng mẹ kể chuyện, Nana khuyên cậu nên mở lòng cậu cũng không từ chối cố làm quen nên tình cảm cũng ổn định hơn.

Sau 2 tháng thì Tsuna bắt đầu trò chuyện kết bạn với lũ nhóc làm chúng mừng khóc lên lao vào ôm cậu bạn Sawada này. Thầm tự hào độ kiên trì bám bạn của chúng, đi đâu cũng bên nhau thân thiết cười đùa. Đó là những năm Nana thấy Tsuna vui như thế nhưng sang năm hai của tiểu học thì những đứa bạn kia vì lý do gia đình mà đứa ở lại đứa phải chuyển đi.

Thế nên nụ cười của Tsuna cứ thế dần tắt hẳn đi, Nana luôn thắc mắc hỏi han con nhưng đáp bà chỉ là cái lắc đầu chán nản.

Đi hỏi khắp nơi, đến trường gọi cho phụ huynh những đứa bạn cậu hỏi han chỉ đáp lại bà là những cái lắc đầu và nói chúng vẫn thân như thường mà có thể do Tsuna buồn vì những đứa bạn cũ thôi. Biết là vậy nhưng hơn ai hết bà hiểu Tsuna và bà biết đứa trẻ này đang có tâm tư không giống ngừơi bình thường một hai ngày dỗi liền hết, đã giữ trong lòng là giữ chắc như thế.

Cứ như vậy mà làm bộ mặt như thế suốt 10 năm qua.

Tình hình học tập của cậu vốn rất khá không hiểu sao lên đến trung học lại sa sút tệ không thể nói được hơn.

Nana không chịu đựng được mà khóc nấc.

Lúc này Maria cùng với chồng mình Kyoya và đứa con hiện được 5 tuổi của họ thằng nhóc tên Hitoshi Natsumi. Cậu bé này đáng yêu lắm sợ hữu đôi mắt của mẹ màu tóc giống bố, ngoan ngoãn lại lễ phép khiến Nana hài lòng.

Nói ngoan chính là ngoan thật, im lặng ngồi ngoài vườn chơi với chú chó Ichi để cho người lớn nói chuyện riêng.

" Tsuna-kun vẫn như vậy sao chị?"_Maria nhẹ nhàng nói với ánh mắt lo lắng

Nana im lặng gật đầu vài phút sau cất tiếng nói.

"Chị vẫn không biết đã có chuyện gì sảy ra, nó vốn vẫn nằm trong tầm kiểm soát chị luôn để mắt đến nó vậy mà tại sao...Tsu-kun..."

"Trông thằng bé bây giờ thật khó nhìn ra được nó đang nghĩ gì"_Kyoya

" Có khi nào con quỷ kia đã..."

"Không, không thể nào đâu, không thể như thế được Tsu-kun vẫn chưa uống máu người làm sao có thể thành ma cà rồng được không thể nào đâu"_Nana

" Em thấy thằng bé dạo này rất lạ"_Maria

"Có khi nào bị bắt nạt không? Thằng nhóc vốn rất sợ người lạ lại yếu đuối như thế điều này rất có khả năng cao! "_Kyoya

" Chị không biết gì về trường lớp của Tsuna ra sao, chỉ biết thằng bé học hành ngày càng xa sút có thể đó là nguyên nhân"_Nana

"Em nghĩ là bạn thằng bé đã cô đơn suốt 10 năm rồi, không lấy người bạn.."_Maria càng nói về sau âm lượng cũng nhỏ đi

" Vậy sẽ ra sao nếu chúng ta cư sử như khi thằng bé còn 3 tuổi? "_Kyoya

" Ông xã ,anh nói như vậy là sao? "_Maria

" Từ lúc Tsuna bắt đầu trầm tư đi chúng ta ai nấy cũng đều bận công việc không tiện hỏi thăm. Nana-san lại luôn buồn rầu không cười như xưa, tinh thần Tsuna ảnh hưởng chắc không ít"_Kyoya

Cả 3 nhìn nhau im lặng rồi gật đầu đồng tình ngày chờ Tsuna về nhà sẽ ôn lại kỷ niệm cười nhiều hơn tiến hành như kết hoạch.

Tạm biệt gia đình Maria, Nana nhanh chóng đi chợ mua đồ ăn hôm nay sẽ làm thật nhiều món ngon bắt Tsu-kun của bà ăn mới được phải vui vẻ lên bà không đựơc yếu đuối. Có thể Kyoya nói đúng bà luôn trốn trong phòng khóc nên Tsu-kun của bà vì thế luôn buồn rầu bà phải tươi tỉnh lên.

Đang xách túi đồ bao lớn bao nhỏ về thì bà nhặt được một tờ giấy.

"Tôi sẽ huấn luyện con bạn trở thành người lãnh đạo hàng đầu trong thời đại mới. Tôi còn trẻ và đầy nhiệt huyết"

"Miễn là cho họ chỗ ở tốt thì sẽ dạy miễn phí 24/24 luôn sao! "

"Hm~ cũng không tệ Tsu-kun cũng cần một gia sư mình sẽ liên lạc với họ ngay mới được"

Cứ thế tâm trạng Nana vui vẻ hơn đi về nhà chuẩn bị mọi thứ cho con trai mình.

_________________________
[17/2/2020]

Đôi lúc tôi cũng không biết mình đang viết cái gì càng viết càng lạ mà càng lạ cứ càng đâm đầu vào viết :v





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net