Chương 143_Vongola VS Hiiragi Yoru

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hơi thở yếu quá, Kanpeki sắp không xong rồi. Sasagawa, cậu đem cô ta đi cấp cứu trước đi."

Sasagawa Ryohei do dự nhìn về phía thiếu nữ đang bị khống chế ở gần đó, động tác có chút khựng lại. Nhưng ngay khi nghe thấy tiếng cảnh báo của Reborn, anh liền giật mình gật đầu, vội vàng bế cả cơ thể của Kanpeki Aino lên mà hết mình chạy ra khỏi chỗ này. Ryohei nghiến răng, tuy biết người mình đang muốn cứu chẳng phải loại tốt lành gì nhưng anh cũng không thể thấy chết mà không cứu được. Nhưng chạy chưa được mấy bước, Ryohei đã bị một luồng sát khí chết chóc tấn công khiến anh không khỏi rùng mình. Thiếu niên quay đầu lại liền phát tròng mắt đỏ như máu đang nhìn theo mình, hận ý tràn ra khỏi hốc mắt chỉ hận không thể bóp nát anh. Ryohei nuốt khan một tiếng, bắt đầu tăng tốc, chạy khỏi tầm mắt khủng bố của người kia.

"Đó... thật sự là Hiiragi Yoru sao?"

Giống như Sasawaga Ryohei, Vongola bây giờ cũng đang tự đặt cho mình câu nghi vấn như thế. Người con gái đang trở nên tàn bạo đến mức mất bình tĩnh kia thật sự là Hiiragi Yoru mà bọn họ biết sao? Yoru cắn răng điên cuồng vùng vẫy muốn thoát khỏi cảnh trói buộc này, đôi mắt phẫn uất chưa từng một lần dời khỏi hướng mà Ryohei đã rời đi, bây giờ chỉ cần thả cô ra, đảm bảo người mà cô ấy phóng đến đầu tiên chắc chắn là anh ta.

"Mau thả tôi ra lũ khốn khiếp!! Các người lấy tư cách gì mà ngăn cản tôi!! Mau buông ra!!"

Yoru bất lực gào lên, bọn họ có thể cảm nhận được thanh âm của cô đã dần trở nên khàn đặc, tưởng chừng như có thể tước ra máu, trực tiếp tàn phá đi cuống họng mỏng manh ấy. Đến cả Dokuro Chrome, người thi triển ảo thuật, khi nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi phải chần chừ. Lỡ như Yoru vì cô mà bị thương thì phải làm thế nào đây? Cô có nên dừng ảo thuật lại hay không?

"Đừng có do dự Chrome! Nếu cô không muốn tất cả cùng chết thì giữ ảo thuật đi!" Dường như đọc được suy nghĩ của Chrome, Reborn liền lớn giọng cảnh báo, đôi mắt đen láy đầy sát khí nhìn đến thiếu nữ đang quằn quại gần đó, trầm thấp nói, "Hiiragi Yoru bây giờ không thể phân biệt được ai với ai nữa rồi. Thả cô ta ra chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn mà thôi."

"Hãy làm cậu ấy bình tĩnh lại trước đã..."

Yamamoto thấp giọng, ánh mắt nặng trĩu hướng xuống dưới đất, hắn không tiếng động bước đến gần thiếu nữ ấy. Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn quỳ xuống, trán dập xuống đất, bộ dạng hèn mọn nhưng lại rất thật tâm mà cất giọng:

"Tớ thành thật xin lỗi cậu, Yoru. Tớ có lỗi với cậu, và cả Sora nữa."

"Tớ biết cả cậu và Sora sẽ không tha thứ cho tớ. Dù cho có dùng cả cái mạng này thì cũng không thể bù đắp được tất cả những tổn thương mà các cậu đã trải qua."

"Nhưng xin cậu, Yoru, làm ơn hãy dừng lại đi. Đừng hủy hoại chính bản thân của mình nữa. Cậu giết tớ cũng được, nhưng xin hãy bình tĩnh lại. Đừng tổn thương thêm bất kì ai nữa..."

"Nó không đáng để tay cậu bẩn máu..."

"Yamamoto..."

Bầu không khí xáo động dần chìm trong tĩnh lặng, không một ai dám lên tiếng, ngay cả Yoru đang tràn đầy phẫn nộ cũng đột nhiên trở nên im bặt, cả cơ thể dường như mất hết sức lực mà chúi ngã về phía trước. Cô cúi đầu, mái tóc tối màu che gần hết cả khuôn mặt, những suy nghĩ nghi hoặc cùng tuyệt vọng cuộn xoáy dưới đáy mắt nặng trĩu khiến cô chợt bần thần trong giây lát.

Thật không thể hiểu nỗi, tại sao Sora lại thích một kẻ ngu ngốc hèn nhát như thế chứ? Tên này thì có gì tốt? Hắn rốt cuộc có điểm gì mà cậu lại thích hắn như thế chứ Sora? Hắn chẳng làm được gì cho cậu, thậm chí còn tổn thương và lừa dối cậu hết lần này đến lần khác.

Ngu ngốc, dối trá, xảo biện!

Một tên khốn đúng nghĩa, vậy mà cậu lại thích hắn sao, Sora?

Nhìn đi, Sora. Hắn đang quỳ gối xin lỗi đấy.

Nhưng mà...

"Cậu xin lỗi để làm gì chứ?"

Cậu ấy... không thể sống lại.

"Tôi hỏi cậu xin lỗi làm cái quái gì!!?"

Sora đã chết sẽ không thể sống lại!

"Dù là cả một trăm lời xin lỗi cậu cũng không thể mang Sora về cho tôi, tên khốn khiếp!!!"

Yoru tràn đầy căm phẫn gào lên, nước mắt lăn xuống gò má tái nhợt cũng liền bị bốc hơi bởi sức nóng thoát ra từ làn da đang dần bị những vết bỏng đen đuốc ăn mòn. Cô siết chặt nắm tay đến mức bật máu, sắc đỏ trong đôi mắt dần bị bóng đêm nuốt trọn lấy. Ngọn lửa màu đen tuyền theo sự phẫn nộ của chủ nhân mà cứ thể bùng cháy lên, vừa u ám lại vừa mãnh liệt, nuốt trọn lấy toàn bộ thân ảnh gầy yếu cùng với tiếng hét đầy căm phẫn của cô trong ngọn lửa tăm tối không thể dập tắt.

[Bắt đầu rồi, liên khúc của bóng đêm.]

[Dám đốt cháy cả linh hồn cho quỷ dữ, con bé đang bắt đầu đi qua xa rồi.]

[Vậy, chúng ta hãy cùng xem nào. Liệu bọn chúng có thể ngăn nó hay không, hay tên đó sẽ thành công cướp đi con bé.]

[Hãy làm giống như cách mà các cậu từng thực hiện ấy, Vongola. Bọn tôi vẫn đang chờ đây...]

Cả bầu trời nháy mắt đều hóa thành một màu đen kịt, ảo thuật bị vô hiệu hóa, Yoru từ trong ánh lửa bước ra, cùng với gió lốc và sát khí ập tới quét sạch hết tất thảy những thứ cản đường xung quanh. Vongola trừng mắt tràn đầy phòng bị nhìn người thiếu nữ kia. Điên cuồng và nguy hiểm. Đó là tất cả họ có thể nghĩ đến khi nhìn vào người con gái. Đó chẳng còn là Hiiragi Yoru mà họ đã biết nữa rồi... Cứ như là một người hoàn toàn khác vậy.

Hiiragi Yoru đứng giữa vòng vây, vết bỏng đen lan rộng ra cả một bên mắt, cứ như lớp mực đen phủ lấy làn da xanh xao, kinh dị lan ra khắp nơi. Đôi mắt trống rỗng lướt qua một lần từng gương mặt của những kẻ đang đứng xung quanh, rồi chỉ trong một tích tắc, cô biến mất.

"Đầu tiên sẽ là cậu."

Chrome giật mình, vì giọng nói quen thuộc ngay sát bên tai mà hoảng hốt quay lại, nhưng đối diện với cô lại chính là ánh nhìn lạnh như băng của Yoru. Cô hé miệng định nói gì, nhưng sau gáy ngay lập tức đã nhận được một cú đánh đau điếng khiến toàn bộ ý thức của cô đều cưỡng chế biến mất. Chrome ngã xuống đất, mất đi khả năng chiến đấu.

"Chrome!"

Yoru ngẩng đầu, lại một lần nữa dịch chuyển khỏi vị trí mình đang đứng, chỉ trong một tích tắc đã xuất hiện ngay sau lưng thiếu niên tóc bạc. Cô giơ chân đạp mạnh vào lưng của Gokudera, bàn tay tóm lấy gáy của cậu ta mà ghì chặt xuống đất, "Cậu là tên tiếp theo."

Gokudera trợn tròn mắt kinh ngạc, lưng bị đầu gối người kia đè nặng lên không thể di chuyển được. Cậu ta nghiến răng, khó khăn lắm mới lôi ra thêm một thỏi bom nữa ném về phía Yoru, nhưng nó trước khi kịp phát nổ đã bị cô bắt lấy, kíp bom đang cháy liền bị dập tắt bằng tay không. Một ngọn lửa nhỏ xuất hiện bên cạnh bọn họ, cứ như vừa mở ra một không gian khác dẫn đến gần con dao đang nằm trên đất khá xa. Yoru đưa tay bắt lấy nó, sau đó giơ lên cao, không một chút do dự hướng ngay mặt Gokudera mà đâm xuống.

"Keng!"

Mũi dao bị lưỡi kiếm chặn lấy, Yoru liếc mắt nhìn đến thiếu niên đứng ngay sát bên cạnh mình, một nụ cười tàn ác khẽ xuất hiện trên khuôn mặt đầy máu, "Dùng sai cách rồi, Yamamoto. Katana là để chém, không phải để chặn như thế."

Vừa dứt lời, Yoru đã đưa tay tóm lấy thanh katana sắc bén, máu tước ra chảy dọc trên lưỡi kiếm ánh bạc, động tác bất ngờ khiến cho Yamamoto trợn mắt hoảng hốt, nhất thời đánh mất tập trung. Yoru nhếch mép, phóng tới đánh một cú thật mạnh vào ổ bụng của đối phương, sau đó xoay người, đá văng cậu ta ra chỗ khác.

Cùng lúc đó, Hibari Kyoya từ xa phóng tới, tonfa nhắm ngay đầu Yoru mà không ngần ngại đánh xuống. Đừng hỏi tại sao anh ta lại nhẫn tâm như thế, bởi vì đó chính là ủy viên trưởng tàn bạo nhất Namimori này, dù có là người bản thân có chút động lòng thì cũng không đồng nghĩa anh ta sẽ nương tay. Yoru loạng choạng, khó khăn lắm mới lấy lại chút thăng bằng, máu từ trán chảy xuống phủ lấy tầm nhìn một màu đỏ thẫm, cô nhắm lại một mắt, bàn tay càng thêm siết chặt con dao, dùng sức vung tay chém lên. Hibari nghiến răng, cánh tay bị rạch một đường dài, tiếp ngay sau đó chính là cú đấm giáng ngay vào má phải, vì có ngọn lửa đen bọc lấy nắm đấm mà công lực của nó càng thêm tăng lên, Hibari chịu chung số phận với Yamamoto mà bay ra xa.

Yoru thở dốc, tầm nhìn như bị sương mù giăng một tầng mù mịt, cô nhíu mày dụi dụi mắt, cố gắng lấy lại chút tỉnh táo. Nhưng lợi dụng ngay lúc đó, Sawada Tsunayoshi trong trạng thái Dying Will phóng tới, hai tay siết chặt lấy cánh tay của Yoru mà đè cô xuống đất, gồng mình khống chế lấy cô.

"Yoru!! Làm ơn bình tĩnh lại đi!! Cậu làm như thế chỉ khiến bản thân tổn thương thêm mà thôi!!"

Màu cam nóng...

Yoru mờ mịt cảm nhận sức nóng của nó, song xúc cảm ấy rất nhanh liền bị cái lạnh của bóng đêm lấn át. Tất cả giác quan đều biến mất, và rồi cô không còn cảm thấy được thứ gì nữa...

Ngoại trừ nỗi đau và sự tuyệt vọng.

"Sora, cứu tớ..."

. . .

Góc tác giả:

Dài hơn những gì toi nghĩ, viết mà cảm thấy đuối gần chớt 囧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net