PHẦN THỨ NHẤT: NGƯỜI DIỆN BÍCH I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỷ nguyên Khủnghoảng, năm thứ ba, hạm đội Tam Thể cách Hệ Mặt trời 4,21 năm ánh sáng

Sao trông cũ kỹ như vậy nhỉ...

Đứng trước cỗ hàng không mẫu hạm khổng lồ mang tên "Đường" đang lắp ráp thân tàu, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong tâm trí Ngô Nhạc chính là như vậy. Thực ra, tất nhiên gã biết rằng người ta sử dụng công nghệ hàn nối cân bằng khí lỏng mới nhất để hàn vỏ tàu thì sẽ để lại trên bề mặt tấm hợp kim thép-mangan những vết bẩn, số lượng tuy nhiều nhưng không gây trở ngại gì lớn. Thêm vào những tia lửa hàn chớp lóa, mới khiến con tàu sắp sửa hoàn công này thành ra như vậy trong mắt gã. Gã cố gắng buộc mình tưởng tượng ra hình dáng sừng sững, mới tinh tươm của tàu Đường sau khi được quét lên lớp sơn màu xám, song không thành công.

Cuộc tập trận gần bờ biển lần thứ tư để lập đội hình cho tàu Đường vừa mới hoàn thành, trong hải trình kéo dài hai tháng đó, Ngô Nhạc và Chương Bắc Hải đang đứng bên cạnh gã trở thành hai nhân vật bỏ thì thương, vương thì tội. Đội hình bao gồm tàu khu trục, tàu ngầm và tàu tiếp tế thì do tư lệnh Cụm tác chiến tàu sân bay chỉ huy, còn hàng không mẫu hạm Đường mà họ rồi sẽ chỉ huy vẫn đang nằm trong ụ đóng tàu. Vị trí của tàu Đường do tàu huấn luyện Trịnh Hòa bù lấp vào, song có lúc để trống luôn. Khoảng thời gian này, Ngô Nhạc thường đứng trên tàu chỉ huy nhìn chằm chằm vào vùng biển trống không kia mà thần người ra, trên khu vực mặt nước ấy, chỉ có vệt nước từ những con tàu đi trước đan vào nhau, cuộn lên một cách bất an, vừa khéo cũng hợp với tâm trạng gã. Khoảng trống này rốt cuộc có thể lấp đầy không? Gã đã không chỉ một lần tự hỏi cầu đó.

Giờ nhìn lại con tàu Đường đang được chế tạo, gã không chỉ thấy cũ kỹ, mà thậm chí còn thấy nó toát lên một vẻ tang thương xa xưa. Tàu Đường trước mặt gã dường như là một quan ải cỡ lớn thời cổ đại bị bỏ phế, thân tàu lốm đốm chính là bức tường đá cao lớn của cửa ải, những tia lửa hàn tung tóe như hoa buông xuống từ giàn giáo chằng chịt tựa hồ đám cây leo phủ kín tường đá... Cảnh tượng này không giống như đóng tàu, mà giống như đang làm công tác khảo cổ... Ngô Nhạc sợ mình sẽ lan man nghĩ tiếp, bèn chuyển sự chú ý sang Chương Bắc Hải đứng bên cạnh.

"Bệnh của bố cậu thế nào rồi?" Ngô Nhạc hỏi.

Chương Bắc Hải khẽ lắc đầu: "Không ổn, cũng chỉ biết cầm cự thôi." "Cậu xin nghỉ phép đi."

"Lúc ông vừa nhập viện tôi đá xin nghỉ một lần, giờ tình hình như vậy, đến lúc cần hẵng hay."

Sau đó hai người lại im lặng, mỗi lần họ nói chuyện về cuộc sống riêng đều như thế, những lần nói chuyện về công việc chắc chắn nhiều hơn một chút, nhưng lúc nào cũng có một tầng gì đó ngăn cách.

"Bắc Hải, khối lượng công việc sau này hẳn là sẽ không bằng lúc trước, đằng nào hai chúng ta đã cùng đứng ở vị trí này rồi, tôi nghĩ nên trao đổi với nhau nhiều hơn nữa." Ngô Nhạc nói.

"Dạo trước chúng ta đã trao đổi với nhau rất tốt còn gì, cấp trên cho chúng ta cùng lên con tàu Đường này, nhất định là cũng đã nghĩ đến chúng ta từng hợp tác rất thành công trên tàu Trường An."

Chương Bắc Hải mỉm cười đáp, vẫn là nụ cười mà Ngô Nhạc không thể nhìn thấu được, nhưng gã có thể khẳng định nụ cười này phát xuất từ nội tâm. Đến cả thứ phát xuất từ nội tâm mà còn không thể thấu hiểu, vậy thì chẳng còn hy vọng gì hiểu được con người anh ta. Hợp tác thành công không đồng nghĩa với việc hiểu được đối phương. Đương nhiên, trong mắt Chương Bắc Hải, Ngô Nhạc chắc chắn là hoàn toàn trong suốt, nhìn xuyên qua được. Trên tàu, từ binh sĩ cho đến thuyền trưởng là gã, Chương Bắc Hải lúc nào cũng dễ dàng nhìn vào sâu thẳm nội tâm họ, quả thật hoàn toàn xứng đáng với vị trí chính ủy. Về mặt công việc, Chương Bắc Hải cũng rất trung thực và thẳng thắn, mỗi sự việc đều có báo cáo cụ thể chi tiết với thuyền trưởng. Tuy nhiên đối với Ngô Nhạc, thế giới nội tâm của anh ta luôn là một vùng xám sâu không thấy đáy, anh ta luôn khiến Ngô Nhạc có cảm giác: cứ làm vậy đi, làm vậy là tốt nhất hoặc chính xác nhất, nhưng đó không phải là điều tôi nghĩ. Thoạt đầu, cảm giác này chỉ thấp thoáng lờ mờ, về sau thì càng lúc càng thêm rõ rệt. Dĩ nhiên, điều Chương Bắc Hải làm luôn luôn là tốt nhất hoặc chính xác nhất, khổ nỗi anh ta nghĩ thế nào thì Ngô Nhạc chịu không thể biết. Ngô Nhạc vẫn luôn tin rằng: ở cương vị chỉ huy chiến hạm đầy hiểm nguy này, hai sĩ quan chỉ huy cần phải hiểu rõ phương thức tư duy của người kia, bởi vậy, điều này bấy lâu nay vẫn là một gút mắc trong lòng gã. Hồi đầu, gã cho rằng Chương Bắc Hải đề phòng mình thế nào đó nên cảm thấy rất ấm ức: ở cái vị trí khó nhằn cao không tới thấp không thông như thuyền trưởng tàu khu trục này, còn ai chân thành hơn gã, không có mưu tính gì hơn gã nữa? Gã thì có gì mà phải đề phòng chứ? Trong một khoảng thời gian ngắn, cha Chương Bắc Hải từng là cấp trên của bọn họ, Ngô Nhạc đã nói chuyện với ông một lần về vấn đề thông hiểu lẫn nhau giữa mình và chính ủy.

"Làm tốt công việc là được rồi, tại sao cứ nhất thiết phải biết được phương thức tư duy của cậu ta chứ?" Tướng Chương điềm đạm nói, sau đấy lại nửa như vô tình nửa như cố ý buông thêm một câu, "Thực ra, chính tôi cũng không biết được."

"Chúng ta lại gần xem sao." Chương Bắc Hải chỉ vào tàu Đường đang tung tóe tia lửa hàn đề nghị, đúng lúc này, điện thoại di động của họ cùng lúc đổ chuông, có tin nhắn nhắc nhở họ quay về xe. Kênh liên lạc mật chỉ có thể sử dụng trên xe, thông thường, khi nào có việc gấp mới phải dùng đến thứ này. Ngô Nhạc mở cửa xe, cầm ống nghe lên, người gọi tới là một vị tham mưu ở Bộ chỉ huy Cụm tác chiến.

"Thuyền trưởng Ngô, tư lệnh hạm đội hạ lệnh khẩn cấp cho anh và chính ủy Chương lập tức đến Bộ tổng tham mưu báo danh."

"Đến bộ tổng tham mưu à? Thế còn đợt tập trận thứ năm? Một nửa Cụm tác chiến tàu sân bay đã ở trên biển, ngày mai các tàu bè còn lại cũng khởi hành gia nhập rồi."

"Chuyện này thì tôi không biết, chỉ có một mệnh lệnh rất đơn giản đó thôi, nội dung cụ thể thì các anh trở về mà xem."

Chính ủy và thuyền trưởng con tàu sân bay vẫn chưa hạ thủy mang tên Đường đưa mắt nhìn nhau, bao nhiêu năm nay, hiếm hoi có một lần họ hiểu được suy nghĩ của nhau: xem chừng, khu vực mặt biển nho nhỏ ấy sẽ phải tiếp tục để trống rồi.

Pháo đài Greely ở Alaska. Mấy con nai sừng tấm đang thơ thẩn bước đi trên cánh đồng tuyết đột nhiên trở nên cảnh giác. Chúng cảm nhận được chấn động của mặt đất bên dưới lớp tuyết. Khối bán cầu màu trắng bạc ở đằng trước vừa tách ra, thứ ấy đã ở đây từ rất lâu rồi, trông như quả trứng khổng lồ vùi một nửa dưới lòng đất, lũ nai sừng tấm bao lâu nay vẫn cảm thấy thứ đó không thuộc về cái thế giới lạnh lẽo này. Từ quả trứng mở toác ấy trước tiên phun ra những luồng khói nồng nặc và lửa ngùn ngụt, kế đó, trong tiếng nổ ầm vang, quả trứng nở ra một khối hình trụ tròn bay lên. Khối hình trụ ấy sau khi xuyên khỏi mặt đất liền nhanh chóng vút cao, kéo theo đuôi lửa hầm hập, luồng khí nóng bỏng thổi tung tuyết đọng bay ngập trời, lúc rơi xuống đã biến thành một trận mưa. Khi khối trụ bay lên, lũ nai sừng tấm nhận ra cảnh tượng mãnh liệt khiến chúng kinh hoảng vừa nãy đã lắng xuống, khối trụ tròn kia kéo theo vệt đuôi dài màu trắng biến mất trên bầu không, tựa hồ cánh đồng tuyết bên dưới là một cuộn len trắng đồ sộ, vừa có bàn tay khổng lồ vô hình rút một sợi len ra khỏi cuộn, kéo lên không gian.

"Khốn kiếp! Chỉ thiếu mấy giây là tôi kịp xác nhận ngừng bắn rồi!" Trong phòng điều khiển Hệ thống phòng thủ tên lửa quốc gia ( NMD)

thuộc trung tâm chỉ huy Bộ tư lệnh phòng không Bắc Mỹ ( NORAD) nằm sâu ba trăm mét bên dưới núi Cheyenne ở Colorado Springs cách đó hàng nghìn cây số, chuyên viên giám định mục tiêu Raeder quăng con chuột sang một bên, nói.

"Lúc hệ thống cảnh báo tôi đã đoán là không có chuyện gì rồi mà." Chuyên viên giám trắc quỹ đạo Jones lắc đầu nói.

"Vậy hệ thống tấn công cái gì vậy?" Tướng Fitzroy hỏi, hệ thống NMD chỉ là một phần trong chức trách mới của ông, nên ông cũng không rành rẽ lắm, nhìn những màn hình phủ kín cả một bức tường, Fitzroy cố thử tìm kiếm hình ảnh trực quan như ông từng thấy ở trung tâm điều khiển của NASA: một đường màu đỏ tựa như con rắn lười nhác chuyển động trên bản đồ thế giới, tuy rằng trên bản đồ hình chiếu trên mặt phẳng hai chiều, đường màu đỏ ấy sẽ thành ra một đường sóng hình sin khiến người ngoài ngành khó mà hiểu nổi, song ít nhất cũng khiến người ta cảm nhận được có thứ gì đó đang bắn vào không gian. Nhưng ở nơi này không có hình ảnh trực quan kiểu đó, đồ thị trên mỗi màn hình đều rất trừu tượng mà hỗn loạn, đối với ông hoàn toàn không có ý nghĩa gì, càng không cần phải nói đến những màn hình đầy số nhảy nhót kia. Đọc hiểu được những thứ đó, chỉ có mấy sĩ quan trực hệ thống NMD có vẻ thiếu sự tôn kính cần thiết với ông kia.

"Tướng quân, ngài còn nhớ năm ngoái, module hậu cần của Trạm vũ trụ quốc tế ( ISS) từng phải thay một tấm màng phản xạ không? Lúc bọn họ tháo tấm màng cũ ra đã để nó bay mất, dưới tác động của gió Mặt trời, cái thứ đó lúc thì trải rộng ra, lúc thì lại cuộn vào thành một đám."

"Thứ này... Chắc là phải có trong cơ sở dữ liệu giám định mục tiêu rồi chứ?"

"Có chứ, chính là ở đây." Raeder di động con trỏ chuột, mở một cửa sổ, sau khi cuộn qua một đống bảng biểu, số liệu và văn bản phức tạp, màn hình hiển thị ra một tấm ảnh không lấy gì làm nổi bật. Có lẽ là do kính viễn vọng dưới mặt đất chụp lại, trên nền đen có một vật thể hình dạng bất quy tắc màu trắng bạc, bề mặt phản quang rất mạnh nên không nhìn rõ chi tiết.

"Thiếu tá, đã có dữ liệu giám định rồi, tại sao anh không ngừng quy trình bắn lại?"

"Cơ sở dữ liệu mục tiêu vốn là do hệ thống tự động kiểm tra và xác định, thao tác bằng tay không thể theo kịp, nhưng phần dữ liệu này còn ở định dạng của hệ thống cũ, chưa được chuyển đổi, nên không kết nối vào module nhận biết của hệ thống mới." Giọng Raeder có vẻ ấm ức: Tôi làm tay thay cho cả siêu máy tính của hệ thống NMD, nhanh như vậy đã kiểm tra ra được rồi, chứng tỏ rất thành thạo nghiệp vụ, cuối cùng ngược lại còn bị kẻ ngoài ngành như ông chất vấn nữa.

"Tướng quân, sau khi NMD chuyển hướng đánh chặn lên không gian, hệ thống phần mềm đến giờ còn chưa điều chỉnh xong đã nhận lệnh chuyển sang trạng thái thực chiến rồi." Một sĩ quan trực ban nói.

Fitzroy không nói gì nữa, những âm thanh tít tít tách tách trong phòng điều khiển khiến ông ta cảm thấy rất bực bội. Thứ ông ta đang đối diện là hệ thống phòng thủ Trái đất đầu tiên loài người lập ra... mà thực chất chỉ là hệ thống NMD đã có sẵn từ các châu lục trên Trái đất nay chuyển hướng đánh chặn lên không gian thôi.

"Tôi thấy mọi người nên chụp một tấm ảnh kỷ niệm cái nhỉ!" Jones đột nhiên trở nên hưng phấn, "Đây có lẽ là đòn tấn công đầu tiên của loài người đối với kẻ thù chung đó!"

"Ở đây cấm mang máy ảnh." Raeder lạnh lùng nói.

"Thượng úy, anh đang nói nhảm cái gì đấy?" Fitzroy bất thình lình nổi giận, "Thứ mà hệ thống dò ra đó hoàn toàn không phải mục tiêu của kẻ địch, sao có thể gọi là đòn tấn công đầu tiên được ?"

Sau một thoáng lặng thinh lúng túng, có người nói: "Trên tên lửa đánh chặn có đầu đạn hạt nhân."

"Đương lượng nổ1,5 megaton, sao vậy?"

"Giờ bên ngoài trời sắp tối rồi, dựa theo vị trí của mục tiêu, ra ngoài chắc là có thể nhìn thấy ánh sáng từ vụ nổ!"

"Trên màn hình giám trắc cũng nhìn thấy." "Ra bên ngoài nhìn mới hay!" Raeder nói.

Jones cũng trở nên phấn khích, mau mắn đứng dậy: "Tướng quân, tôi... tôi đã hết ca rồi."

"Tôi cũng vậy, tướng quân." Raeder nói, kỳ thực, xin phép chỉ là để tỏ ra lịch sự, Fitzroy là điều phối viên cao cấp của Hội đồng phòng ngự toàn cầu, không có quyền chỉ huy với cả Bộ tư lệnh phòng không Bắc Mỹ lẫn hệ thống NMD.

Tướng Fitzroy xua tay: "Tôi không phải sĩ quan chỉ huy của các anh, cứ thoải mái đi, có điều, tôi muốn nhắc nhở các vị ở đây: sau này có thể chúng ta còn làm việc chung lâu dài đấy."

Raeder và Jones hối hả từ trung tâm chỉ huy đi lên mặt đất. Họ đi qua cánh cửa chống bức xạ nặng mấy chục tấn, lên tới đỉnh núi Cheyenne. Bầu trời hoàng hôn trong vắt, nhưng không trông thấy ánh sáng của vụ nổ hạt nhân trong không gian.

"Chắc là ở chỗ kia." Jones chỉ lên bầu trời.

"Có lẽ chúng ta bỏ lỡ mất rồi." Raeder nói, không ngẩng đầu nhìn lên, nở một nụ cười giễu cợt, "Chẳng lẽ họ thật sự tin rằng Hạt trí tuệ sẽ triển khai xuống chiều thấp hơn một lần nữa?"

"Hẳn là không có khả năng này. Nó có trí tuệ, sẽ không cho chúng ta cơ hội thứ hai đâu." Jones nói.

"Bắt cặp mắt của NMD hướng lên không trung, trên Trái đất này thật sự không còn thứ gì cần phải đề phòng nữa rồi à? Kể cả các nhà nước khủng bố đều hóa thành thánh hết đi nữa, thì không phải vẫn còn ETOhay sao? Hừ... đám người quân đội ở PDCrõ ràng là muốn nhanh chóng có được thành tích, Fitzroy đích thị thuộc số này, bây giờ thì họ có thể tuyên bố rằng bộ phận đầu tiên của Hệ thống phòng ngự Trái đất đã được xây dựng xong, cho dù về mặt phần cứng gần như chẳng phải làm quái gì cả. Mục tiêu duy nhất của hệ thống là ngăn ngừa Hạt trí tuệ triển khai xuống chiều thấp hơn ở không gian gần quỹ đạo Trái đất, mà kỹ thuật thực hiện mục tiêu này thậm chí còn dễ hơn đánh chặn tên lửa tự hành của chính loài người, vì nếu mục tiêu thực sự xuất hiện, diện tích sẽ vô cùng lớn... Thượng úy này, tôi gọi anh lên đây chính là để nói chuyện vừa rồi, sao anh lại như đứa trẻ không hiểu chuyện vậy, gì mà đòn tấn công đầu tiên, rồi lại còn chụp ảnh chụp iếc nữa, anh khiến tướng Fitzroy không vui rồi đó, có biết hay không? Không nhìn ra được ông ta là kẻ lòng dạ hẹp hòi à?"

"Nhưng... tôi nói vậy là để lấy lòng ông ta còn gì?"

"Ông ta là một trong những người giỏi diễn trò với bên ngoài nhất của quân đội, tới lúc họp báo, còn lâu ông ta mới nói đây là hệ thống xác định nhầm... ông ta và bọn họ sẽ biến vụ này thành một cuộc diễn tập thành công, anh đợi đấy mà xem, chắc chắn là vậy." Raeder ngồi phịch xuống, hai tay vươn ra phía sau chống vào nền đất, ngửa mặt lên nhìn bầu trời đã có vài ngôi sao xuất hiện, nét mặt đầy vẻ chờ mong: "Jones, anh nói thử xem, nếu Hạt trí tuệ thật sự triển khai xuống chiều thấp hơn một lần nữa, cho chúng ta một cơ hội hủy diệt cô ta thì tốt biết mấy!"

"Có tác dụng gì đâu chứ? Đã chứng thực được, bọn chúng đang ùn ùn tiến đến Hệ Mặt trời. Ai mà biết được giờ đã có bao nhiêu rồi... Tôi bảo này, sao anh cứ gọi là 'cô ta', mà không phải là 'nó' hay 'anh ta' vậy?"

Raeder vẫn ngửa đầu lên, nét mặt trở nên mơ mơ màng màng: "Hôm qua, một viên thượng tá người Trung Quốc vừa đến Trung tâm nói với tôi, trong ngôn ngữ của họ, tên của cô ta giống như một người phụ nữ Nhật Bản."

Hôm qua, Trương Viện Triều đã làm xong thủ tục nghỉ hưu, rời khỏi nhà máy hóa chất mà ông ta đã làm việc hơn bốn chục năm trời. Nói như lời lão Dương nhà bên, hôm nay ông ta sẽ bắt đầu giai đoạn thiếu niên lần thứ hai của đời mình. Lẵo Dương bảo, sáu mươi tuổi cũng giống như mười sáu tuổi, đều là lứa tuổi đẹp đẽ nhất của đời người. Ở cái tuổi này, gánh nặng thời bốn năm mươi tuổi đã được trút bỏ, mà sự trì trệ và bệnh tật khi bảy tám mươi tuổi vẫn còn chưa đến, đây là thời điểm để hưởng thụ cuộc sống. Như lão Trương, con trai và con dâu đều có công việc ổn định, con trai lấy vợ muộn, nhưng giờ ông ta cũng sắp sửa có cháu nội để bế bồng rồi; hai vợ chồng già lẽ ra không mua nổi căn hộ này, nhưng do chính sách tái định cư nên cũng mua được, đến nay đã ở được hơn một năm... nghĩ lại thì đúng là mọi thứ đều rất viên mãn. Tuy nhiên lúc này, khi đứng bên cửa sổ căn hộ tầng 8 nhìn ra thành phố dưới bầu trời quang đãng bên ngoài, trong lòng Trương Viện Triều lại chẳng thấy sáng sủa chút nào, chứ đừng nói đến cảm giác bắt đầu tuổi thiếu niên lần thứ hai. Hiện tại, ông ta không thể không thừa nhận, về vấn đề quốc gia đại sự, lão Dương đã nói đúng.

Hàng xóm của ông ta, Dương Tấn Văn, giáo viên trung học đã nghỉ hưu, thường khuyên Trương Viện Triều, muốn tuổi già được hạnh phúc thì phải học những thứ mới, ví dụ như lên mạng chẳng hạn, bọn trẻ con còn học được, sao anh không học được chứ? Ông ta còn chỉ ra cụ thể, khuyết điểm lớn nhất của lão Trương nhà anh chính là chẳng thấy hứng thú với bất kỳ thứ gì ở thế giới bên ngoài, bà xã anh ít nhất còn biết rơi nước mắt với mấy bộ phim truyền hình dài lê thê phát ngấy kia, nhưng anh thì sao chứ, còn không chịu xem ti vi luôn. Cần phải quan tâm đến các chuyện lớn của quốc gia và thế giới mới có cuộc sống phong phú được. Nói gì thì nói, Trương Viện Triều cũng là dân Bắc Kinh lâu năm, nhưng về điểm này thì ông ta chẳng hề giống dân Bắc Kinh chút nào. Một tay tài xế tắc xi ở cái thành phố này cũng có thể ra vẻ nhìn xa trông rộng, thao thao bất tuyệt phân tích tình hình đất nước và thế giới, còn ông ta, có lẽ cũng biết được tên chủ tịch nước đấy, nhưng thủ tướng là ai thì chịu. Trương Viện Triều lại lấy làm tự hào về điều này, bảo rằng tôi chỉ là một người dân bình thường, cứ yên ổn mà sống, việc quái gì phải quan tâm đến những chuyện đâu đâu ấy, đằng nào thì cũng chẳng liên can gì đến tôi, cuộc đời lại bớt đi được khá nhiều mối phiền phức. Cứ quan tâm chuyện quốc gia đại sự như lão Dương nhà anh, hằng ngày đều phải xem thời sự, lại còn lên mạng đỏ mặt tía tai cãi nhau với người ta vể mấy cái thứ như chính sách kinh tế của nhà nước, rồi xu thế mở rộng vũ khí hạt nhân trên trường quốc tế, chính phủ cũng có vì thế mà trả thêm cho anh đồng lương hưu nào đâu. Nhưng Dương Tấn Văn nói, cách nghĩ của anh rất nực cười, chuyện đâu đâu là chuyện gì? chuyện gì mà không can hệ đến anh chứ? Tôi nói cho anh biết nhé lão Trương, tất cả các chuyện lớn của đất nước và thế giới, mỗi một chính sách quan trọng của nhà nước, mỗi một nghị quyết của Liên Hiệp Quốc, đều có quan hệ trực tiếp hoặc gián tiếp với cuộc sống của anh, anh tưởng Mỹ xâm phạm Venezuela thì không liên can gì đến anh chắc? Tôi nói cho anh biết, ảnh hưởng lâu dài của chuyện này lên lương hưu của anh không chỉ là một hai đồng tiền thôi đâu. Đối với tính khí mọt sách này của lão Dương, xưa nay Trương Viện Triều vẫn chỉ cười cười cho qua, song giờ đây, ông ta đã thấy Dương Tấn Văn nói đúng.

Lúc này, chuông cửa vang lên, người đến chính là Dương Tấn Văn, hình như vừa mới từ bên ngoài trở về, bộ dạng rất thong dong. Trương Viện Triều trông thấy ông hàng xóm, liền như kẻ lữ hành trong sa mạc gặp được bạn đồng hành, kéo rịt lấy không buông.

"Chậc chậc, vừa nãy tôi qua tìm anh, anh lại chạy đi đâu đấy?"

"Ra chợ sớm đảo một vòng, gặp bà nhà anh cũng đang mua rau ngoài ấy đó."

"Tầng nhà này sao mà vắng tanh vắng ngắt, cứ như... nghĩa địa ấy."

"Hôm nay có phải ngày nghỉ đâu, không thế này thì thế nào. Ha ha, ngày đầu tiên nghỉ hưu, có cảm giác này là rất bình thường, anh không phải lãnh đạo đấy, bọn họ mà về hưu còn khó chịu hơn cơ... anh sẽ thích ứng nhanh thôi. Đi nào, chúng ta đến nhà sinh hoạt của khu phố, xem có gì chơi không."

"Không không, không phải vì nghỉ hưu. Là vì... nói thế nào nhỉ, cục diện của, ừm... đất nước, à không, của thế giới."

Dương Tấn Văn chỉ vào lão Trương cười phá lên: "Cục diện thế giới, ha ha, câu này nói ra từ miệng anh..."

"Phải,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tamthe