1.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vẫn làm mấy trò này sao?” anh trai ném xuống một câu hỏi hờ hững, bấy giờ Takao đã đánh giày xong và khép tủ lại. Anh trai đã cởi đồ tây, mặc áo chui đầu, tay cầm lon bia, lạnh nhạt nhìn Takao vẫn ngồi chỗ bậc thềm. Takao có cảm giác mình như người ngoài bước nhầm vào nhà ai, lầm bầm đáp:

“Chẳng có gì… Thấy thì làm thôi.”

“Buồn nôn quá đấy!”

Nghe vậy, Takao thấy lòng trỗi lên cơn thôi thúc muốn được ngoạc miệng ra mà rủa xả, nhưng rủa ai, rủa cái gì đây, cậu chẳng biết, đành nuốt xuống cả lời nói của anh lẫn cảm xúc của mình. Anh trai đi khuất vào phòng khách, giống Miho lúc vóc dáng bé nhỏ ấy mờ dần bên kia cửa soát vé, và giống hình ảnh bố lúc lìa bỏ ngôi nhà. Tất cả đều trở nên xa lạ.

“Sao lại có thể thiển cận thế…”

Từ một ngóc ngách nào đó trong trí u mê của mình, Takao nghe thấy những câu cãi vã đứt đoạn vọng lại.

“Mẹ chỉ đang cố chạy trốn vì thấy phiền phức… Nó vẫn còn là trẻ con.”

“Nhưng mẹ…”

“Đến con, con cũng muốn khóc đấy!”

Lách cách. Ai đó sải những bước dài trên sàn, tiếp đó “sầm” một tiếng, cửa bị kéo ra rồi sập lại.

Takao hé mí mắt nặng trịch, ánh sáng rọi vào khiến cậu nhức đầu thêm. Lọt vào mắt Takao lúc này là hình ảnh mẹ ngồi gục bên bàn. Bà úp mặt vào lòng bàn tay, vai rung rung.

“Mẹ khóc đấy à?”

Takao cất tiếng. Mẹ cậu ngẩng mặt lên, đôi mắt với lớp phấn trang điểm đã loang màu của bà như cố cười.

“Không phải con mới là người đang khóc à?”

Khi đó Takao mới nhận ra hai má mình ướt đẫm… Đúng rồi. Lúc nãy vì không muốn quay về căn phòng chung của hai anh em nên cậu đã vào bếp lấy rượu của mẹ uống rồi ngủ lúc nào không hay.

“Này, con cũng thôi đi. Nếu còn uống rượu của mẹ nữa thì phải trả tiền đấy.”

Lúc bật lên tiếng cười, Takao thấy đầu mình nhức buốt. Chẳng phải lúc đầu chính mẹ hỏi con có uống không còn gì. Takao nghĩ liên miên, mình có chuyện cần nói với người này.

“Mẹ…”

“Sao?”

“Sớm ba năm! Vụ ly hôn của bố mẹ ấy. Con vẫn còn là trẻ con.”

Nghe câu nói đó, lệ trào lên trong đôi mắt mẹ Takao, bà cúi mặt để giấu đi, cố gượng cười nhưng giọng nghẹn trong nước mắt.

"Ừ, mẹ biết. Mẹ xin lỗi, Takao. ”

Má Takao nóng lên bởi những giọt nước mắt, chẳng hiểu sao lòng bỗng nhẹ nhõm hẳn, cậu lại thiếp đi trong cơn say.

Không như Takao lo sợ, sau hai tuần vắng mặt, không ai nhìn cậu với ánh mắt lạ thường khi cậu trở lại trường. Chỉ có những cậu bạn tiến lại chào mấy câu đại loại “Đến rồi hả!” hay mấy cô bạn vừa cười vừa trêu “A, Fujisawa, lâu lắm mới gặp!”. Ngay thầy giáo lúc điểm danh cũng chỉ nhắc cậu từ mai đừng trốn học nữa. Takao cảm thấy xấu hổ hơn là an toàn.

Vào giờ nghỉ trưa, Takao đến phòng học của khối lớp Chín tìm Kasuga Miho. Nhưng cậu không thấy cô đâu, lúc tan trường Takao lại sang lần nữa, vẫn không gặp được Miho. Có khi nào cô ấy bị cảm không nhỉ!

Takao quyết định những lời cần nói khi gặp Miho. Đầu tiên cậu phải xin lỗi chuyện ở công viên. Rồi sau đó… Ngay thời điểm này có lẽ là không khả thi nhưng cho đến khi trở thành Akizuki, nghĩa là đến khi học hết cấp hai, cậu sẽ trở thành người lớn. Cậu sẽ không bao giờ hờn dỗi, không vì muốn người khác quan tâm mà làm những việc ngốc nghếch như uống rượu hoặc bỏ học nữa. Cậu muốn trở thành một người biết rõ bản thân mong muốn điều gì, biết mình muốn nói gì với người khác, cậu muốn trở thành một người giống như Miho. Và nếu có thể được, cậu lại muốn được cùng Miho dạo chơi quanh công viên.

Takao chán nản bỏ về, định để ngày mai tiếp tục tìm, nhưng khi quay lại cổng trường thì gặp một nữ sinh quen mặt. Một cô lớp Chín, đã mấy lần Takao nhìn thấy đi cùng Miho.

“Xin lỗi, cho hỏi…”

“A, Fujisawa phải không?”

“Sao chị biết tên em ạ?”

“Thỉnh thoảng em có nói chuyện với Miho mà. Chị cũng đôi lần nghe Miho kể về em.”

“Vậy ạ? Hôm nay chị Kasuga không đến ạ?”

Nghe hỏi, cô nữ sinh liền nhìn cậu với gương mặt đăm chiêu. Rồi bắt đầu lộ vẻ ái ngại.

“Chẳng lẽ Miho không kể gì với em à?”


Đến lúc đó Takao mới biết, do cha mẹ ly hôn, Miho phải chuyển đi chỗ khác.

Bấy giờ Takao chưa có điện thoại di động nên không cách nào liên lạc được với Miho. Miho hơn cậu hai tuổi, liệu cô bé còn mong muốn điều gì ở cậu không, đến giờ Takao vẫn không hiểu. Nhưng về sau cậu có nhờ một người bạn của Miho gửi cho cô lời nhắn, rằng:

Tớ quyết định sẽ trưởng thành hơn.

Mấy tuần sau, cũng nhờ một người bạn, Takao nhận được hồi âm của Miho.

Cố gắng lên, Akizuki Takao.


Qua hết cây cầu, tiếng mưa thay đổi.

Tiếng mưa lay động lá cây giờ đã vang to hơn tiếng mưa rơi xuống mặt nước. Lẫn vào tiếng giày moccasin giẫm trên mặt đất là tiếng hót trong veo của chim vành khuyên. Mặt ao bên kia hàng tùng đen phản chiếu màu hồng của hoa tú cầu, màu đỏ của vỏ thông đỏ và màu xanh mượt của lá phong. Phía xa vọng lại tiếng chim toucan kêu ồn ã. Takao nheo mắt hồi tưởng, tất cả những cái tên này đều là do Miho dạy cho cậu.

Từ đằng xa, sấm dội lại rền vang.

Tiếng sấm dội.

Cụm từ thoắt hiện lên trong trí nhớ của Takao rồi vụt biến mất.

Cậu có cảm giác mình đã nghe thấy từ này ở đâu đó. Thậm chí bây giờ cậu cũng không thể nhắc lại đúng từ mà cậu vừa nhớ ra. Nhưng trong thâm tâm cậu ngập tràn một dự cảm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC