3.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh về rồi đây. Có mua cả korokke16 nữa này.”

Tôi đặt chỗ korokke vừa mua ở khu bán đồ nhắm trong cửa hàng tiện lợi lên bàn.

Chuyện công việc và chuyện về Rika hôm nay thế là đủ rồi. Tôi vừa nghĩ vừa mở tủ lạnh lôi lon bia ra.

“Cảm ơn anh, cơm cũng sắp xong rồi.”

Takao trả lời, lưng vẫn quay lại phía tôi, tay đang thái rau.

“Cảm ơn. Mẹ đâu rồi?”

“Bỏ nhà đi rồi.” Câu đáp ngắn gọn

Lại nữa à! Đúng là phiền! Dù nghĩ như vậy nhưng tôi bỗng thấy thoải mái hẳn. Tôi bật nắp lon, nhấp một ngụm bia, nới lỏng cà vạt và nói đúng những gì đang nghĩ trong lòng. “May thật! Vậy là đỡ phải chia chác chỗ korokke này.”

“Mẹ có để thư lại, nói đừng đi tìm. Chẳng biết có sao không.”

“Kệ đi! Đằng nào mẹ cũng sẽ cãi nhau với bạn trai và bỏ về thôi.”

Ở cùng tay Kiyomizu đó cũng chẳng kéo dài được bao lâu.

Takao nấu mì lạnh kiểu Trung Quốc cho bữa tối. Tôi thầm ngán ngẩm vì lại phải ăn món sợi, nhưng cuối cùng đã chén sạch bách trong chớp mắt cùng korokke, không hiểu có phải do đói quá không nữa. Trong mì có cả mướp đắng, vị đắng dịu nhẹ như báo hiệu mùa hè đang tới, khiến món ăn ngon bất ngờ. Mới học lớp Mười nhưng thỉnh thoảng thằng bé có những sáng tạo khá riêng, điểm này chắc là giống mẹ. Còn cứng nhắc như tôi thì chắc là giống bố.

“Anh tìm được nhà rồi. Tháng sau anh sẽ chuyển đi.”

Sau bữa ăn tôi ngồi lại uống trà lúa mạch với Takao và thông báo như vậy dù chưa kịp cân nhắc kỹ càng.

“Sống một mình?”

“Không, sống với bạn gái.”

Đương nhiên tôi vẫn chưa chọn được chỗ. Tôi có nói với mẹ hết hè sau mới chuyển đi, nhưng bây giờ lại nói là tháng sau. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao mình lại phải nói dối Takao.

1 giờ rưỡi đêm. Rửa chén bát bữa tối xong, tôi đi tắm rồi trở về phòng mình. Định làm nốt việc nhưng rồi tôi quyết định bỏ đó. Hôm nay thế là đủ. Đằng nào thì ngày mai, ngày kia cũng sẽ tới công ty. Năm sau, năm sau nữa, mười năm sau nữa cũng sẽ vẫn ở lại công ty đó. Nên hôm nay thế là đủ rồi, còn lại cứ để hết cho ngày mai. Tôi mới chui vào chăn thì một tin nhắn gửi đến. Tôi bực mình mở ra đọc, tại sao họ không tha cho tôi!


Sho, chào buổi tối! Em đang làm thêm. Bên ngoài trời mưa, nhỏ thôi. Hình như sắp vào mùa mưa rồi, có vẻ ảm đạm nhỉ! Em sẽ nhắn tin cho anh nữa. Ngủ ngon nhé.


Tin nhắn của Rika. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh em mặc đồ bó sát, đứng rót rượu cho mấy tên làm công ăn lương phát cuồng lên vì bóng đá ở một quán bar thuộc khu Kabukicho. Để có tiền đóng học và nộp phí sinh hoạt ở đoàn kịch, một tuần Rika phải đi làm bốn buổi. Dù vậy số tiền kiếm được cũng chỉ vừa đủ cho em sống, chuyện đó tôi biết rõ. Tôi lại tưởng tượng ra hình ảnh em mỉm cười trong ánh đèn sân khấu rực rỡ, nhưng không nghĩ được bất cứ từ nào để trả lời. Đoán chắc Rika sẽ lo lắng nếu không nhận được hồi đáp, tôi tự thúc mình phải viết, bất cứ cái gì cũng được. Đang cố nặn ra một điều gì đó để nhắn cho Rika thì bên tai tôi vang lên tiếng đục trượt đều đều. Bên kia tấm màn chia đôi căn phòng nhỏ mười lăm mét vuông của chúng tôi. Takao vẫn còn thức. Gần đây thằng bé có vẻ say sưa với việc tự làm giày, mặc dù với tôi chuyện này khá vô nghĩa. Nếu là bình thường, tiếng động này sẽ đưa tôi vào giấc ngủ nhưng hôm nay thì nó thật chướng tai. Tôi không tài nào suy nghĩ thêm được nữa, những con chữ vụn vặt kéo theo một cơn sốt quay mòng mòng trong đầu tôi.

Thằng em chẳng biết từ lúc nào đã nghiêm túc với chuyện làm giày. Rika thì liều lĩnh theo đuổi nghề diễn viên. Mẹ tôi tự nhiên thật lòng đối diện với cậu người yêu kém bà cả con giáp.

“Mọi người điên hết cả rồi.” Những lời xấu xa cứ vang lên trong đầu tôi. Tất cả bọn họ cứ liều mình chạy về một mục tiêu mà họ không với tới cứ như thể ngoài nơi đó ra họ không còn chỗ nào để đi nữa vậy. Tất cả bọn họ. Lần thứ hai trong ngày hôm nay nước mắt lại trào lên trong mắt tôi. Hôm nay là ngày khỉ gì thế này.

Đúng thế, tôi đang ghen tị với tất cả bọn họ.

Tôi vừa khịt mũi cố để không ai nghe thấy vừa cố gắng chôn sâu những cảm xúc không thể nào giãi bày vào lòng.

Hồi còn nhỏ, tôi ghét những ngày mưa. Tại nó làm tôi không thể ra sân chơi được. Cũng như cùng một lý do đó, tôi lại thích những ngày mưa. Đến tận bây giờ, thậm chí như một phản xạ có điều kiện, mỗi buổi sáng mưa là tôi lại thấy nhẹ nhõm.

Takao đứng chuẩn bị cơm hộp ở bếp, trên người là bộ đồng phục. Dạo gần đây thằng bé hay chuẩn bị nhưng hai hộp cơm, đã có bạn gái rồi chăng? Nếu thế thì bạn gái nó phải là đứa chuẩn bị cơm hộp mới đúng chứ! Tôi đâm ra muốn trêu nó, bèn len lén đến đằng sau rồi chộp lấy một quả cà chua anh đào bỏ tọt vào mồm, nghe thằng bé thét lên sau lưng “Anh làm gì thế?” mà lòng thầm ghen tị với tình yêu học trò trong sáng của nó.

Mẹ bỏ nhà đi đã được gần ba tuần. Thật lòng mà nói, mẹ vắng mặt khiến căn nhà của chúng tôi gọn gàng hơn, các phòng cũng rộng rãi hơn. Tay Kiyomizu này chứa chấp bà được lâu như thế kể cũng lợi hại, có khi nào hắn cứ để mẹ tôi ở luôn đó không nhỉ, tôi nghĩ và bật ô, tiến bước về phía nhà ga. Trên đường, những chiếc ô đang đua nhau đổ về một hướng. Giờ nghỉ trưa tôi ngậm một thanh lương khô và tiếp tục ngồi làm việc. Kể từ ngày để tuột khách hàng tiềm năng, thành tích kinh doanh của tôi luôn ở hạng bét, vị trí thì thế nào cũng được, tôi chẳng còn quan tâm, nhưng tôi không muốn thành gánh nặng của mọi người. Thêm nữa tôi muốn kiếm được tiền để bắt đầu chuyển nhà. Sau hôm đó tôi vẫn chưa nói chuyện với Rika nên có lẽ em không còn nghĩ đến chuyện ở chung nữa rồi, nhưng tôi thì dù có ở một mình cũng sẽ chuyển nhà. Tôi chọn một căn phòng đủ rộng cho hai người. Không biết có phải vì muốn ở với Rika hay không, như tình hình hiện giờ có lẽ em sẽ rời bỏ tôi cũng nên, nhưng dù gì tôi vẫn sẽ làm việc để đủ trang trải cho một căn hộ hai người. Vì lý do đó tôi tận dụng cả giờ nghĩ để dồn hết sức tìm thêm khách hàng và giới thiệu nhiều sản phẩm mới, tuy nhiên cho đến giờ vẫn chưa tiến triển. Tôi đang sống lại cảm giác của thời cấp hai và hoạt động trong câu lạc bộ thể thao, càng luyện tập lại càng thấy yêu thích. Các đồng nghiệp cũng quan tâm đến tôi hơn, tôi vừa mút chiếc kem Tanabe mua về cho mình vừa cay đắng nghĩ. Quang cảnh phía ngoài cửa sổ chỉ còn là bầu trời xám xịt của mùa mưa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC