5.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là một sáng tháng Bảy ngập tràn những dự cảm tươi mới xua tan bầu không khí có phần âm u đang buông xuống quanh cô. Dù trời mưa nhưng hơn nữa vòm trời vẫn trong veo và như đang phát sáng. Mây đen mỏng trôi đứt đoạn trong gió. Lấp ló giữa những mảng mây đen đó là hàng cuộn mây trắng muốt ở cao hơn. Sắc xanh lục của khu vườn trở lên tươi no mơn mởn trong mưa. Ánh sáng rọi xuống nền đất ẩm ướt, hơi nước tụ thành sương mờ bốc lên, rồi mưa lại rơi xuống, bốn bề ngùn ngụt hơi nước trông như khói giăng.

“Đây là quà cảm ơn.”

Yukino nói và chìa chiếc túi giấy cho cậu thiếu niên. Bên trong là quyển sách cô mua ở hiệu hôm qua, nặng trĩu và dày cộp như một quyển từ điển bằng tranh. Trên mái hiên, mưa đang gõ từng nhịp lanh canh vui tai.

“Quà cảm ơn ạ?”

“Thì rốt cuộc toàn là chị ăn cơm hộp của em thôi chứ sao. Em có nói là em thích cái này?”

Dù Yukino giải thích khá vụng về, cậu thiếu niên vẫn nhận chiếc túi giấy, ngập ngừng nhìn quyển sách vừa lấy ra. Trên trang bìa là dòng chữ “Handmade SHOES” nhũ vàng, xem chừng là sách nhập môn cho những người bắt đầu làm giày. Yukino quan sát biến đổi cảm xúc trên gương mặt cậu thiếu niên, từ chỗ e ngại đến bất nhờ rồi cuối cùng chuyển thành mừng vui. Cô ngắm nhìn những biểu cảm ấy như ngắm nhìn những tầng mây trôi, được gió đẩy đưa và thay hình đổi dạng đến từng giây phút.

“Sách đắt thế này! Cảm, cảm ơn… chị ạ.”

Cậu ta vui mừng cảm ơn, nhưng chợt nhớ ra cô lớn tuổi hơn nên vội vàng nói thêm cho hết câu. Đáng yêu thật! Cô thấy vui lây.

Cậu thiếu niên mở ngay quyển sách ra. Người ta nói ”mắt sáng lên” chắc là để miêu tả hình ảnh này đây. Thậm chí màn mưa sau lưng cậu cũng như sáng hơn dưới ánh mặt trời. Yukino nhìn cậu và thấy cảm động. Cô nhấp cà phê vừa mua trong một quầy đồ uống nhanh gần công viên, nó rất ngon. Cô thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nhâm nhi vị đắng còn đọng lại trong miệng. Khi ở bên cậu bé này, cô thấy cà phê có vị của cà phê, cơm có vị của cơm, mưa có mùi của mưa, và nắng hè trông cũng giống nắng hè hơn bao giờ hết.

“Chị ơi… em…” Vẫn đăm đăm nhìn cuốn sách, cậu thiếu niên ngập ngừng lên tiếng. “Em hiện đang làm một đôi giày.”

“Tuyệt quá! Em tự làm giày cho mình à?” Có lẽ phản ứng này của cô có hơi giống một bà cô lớn tuổi.

Cậu thiếu niên nói tiếp, không để ý đến băn khoăn của Yukino.

“Em vẫn chưa quyết định sẽ làm giày cho ai…”

Cậu bé chưa nói hết câu, Yukino đã nghĩ ngay, “A…” Nhưng không hiểu sao cô không nói thành lời.

“Em làm giày nữ ạ.”

Vừa nghe thấy vậy, bao mơ màng mới đây còn phiêu bồng trong cô bỗng tiêu tan hết.

“… nhưng em làm không được đẹp. Cho nên…”

Đến đây, từ đáy lòng Yukino lại manh nha một niềm ấm áp. Cô còn đang mải suy nghĩ, phân tích những cảm xúc trong lòng thì cậu thiếu niên đã tiếp tục nói.

“… em cần mẫu tham khảo. Em không thể thử bằng chân của em được. Nếu chị không thấy phiền, có thể cho em xem chân được không ạ?”

Không cần nhìn, Yukino cũng biết cậu thiếu niên đang nhờ cậy với vẻ mặt khẩn khoản thấp thỏm. Và cô biết, chính mình cũng mang vẻ mặt tương tự.

Chim chìa vôi lanh lảnh hót.

Có rất nhiều loài chim hoang dã sinh sống trong khu vườn này. Yukino không biết tên bất cứ loài chim nào, trừ chim chìa vôi. Đó là loài chim xuất hiện trong tác phẩm Cổ sự ký. Ngày trước trong giờ ngữ văn cô Hinako từng bật băng để học sinh nghe tiếng hót của loài chim này. Xem nào… đúng rồi, chìa vôi có sứ mệnh chỉ cho các thiên thần trên cao biết tình yêu của đôi lứa.

Không hiểu tại sao Yukino bỗng nhớ lại chuyện này. Trong lòng ngây ngấy như sốt mà da thịt thì lạnh toát. Cô tháo một bên giày và chầm chậm duỗi bàn chân phải về phía cậu thiếu niên. Hai người đã thành ngồi đối diện nhau. Cậu thiếu niên dè dặt đưa tay chạm vào đầu ngón chân lạnh toát của mình tiếp xúc với điểm ấm như hơi thở ấy. Tim cô đập thình thịch. Lo cậu nghe thấy tiếng tim đập ấy, nhịp thở của cô thành ra dồn dập hơn. Yukino xấu hổ vô cùng, mong sao những âm thanh từ mình sẽ biến mất hết, mong mưa rơi nặng hạt hơn, tiếng mưa lớn hơn, và con chim chìa vôi kia hót vang hơn nữa.

Cậu thiếu niên mở cả hai lòng bàn tay đón lấy chân cô. Cậu nâng bàn chân lên như ước lượng độ nặng. Ngón tay lần tìm như để ghi nhớ hình dạng và thử độ mềm dẻo của bàn chân, từ đầu ngón chân qua gan bàn chân rồi đến gót chân. Yukino thở phào, bụng bảo dạ, hú hồn, may sao vừa cọ gót chân hôm qua.

Cậu thiếu niên lấy trong cặp ra một cuộn thước dây nhỏ, nhẹ nhàng rút đầu thước màu trắng khỏi bản nhựa hình bầu dục, dải thước bằng nhựa mềm rít khẽ khi bị kéo ra. Yukino không khỏi khâm phục, không ngờ cậu ta mang cả dụng cụ tác nghiệp theo mình. Cậu thiếu niên quấn thước quanh bàn chân Yukino như người ta vẫn thường làm khi băng bó. Cậu lấy bút chì viết một vài số đo vào quyển vở. Tiếp đó kéo thước đo từ đầu ngón chân đến gót chân, từ gót chân đến mắt cá chân, kiểm tra số đo và cầm bút ghi chép. Tim Yukino không còn dội lên thình thịch nữa, mưa to hơn như để lấp vào khoảng lặng, nhưng nắng cũng chói chang hơn, con chim chìa vôi cất cao giọng hơn như hân hoan. Tiếng sàn sạt của bút chì trượt trên mặt giấy lẫn trong tiếng mưa. “Đây là nơi nào…” Yukino bỗng có cảm giác nơi này, vườn này… không thuộc về thế giới này nữa.

"Chị đứng lên được không ạ?” Cậu thiếu niên hỏi với giọng nhẹ nhàng. “Em muốn lấy nốt hình dạng chân lúc đang đỡ trọng lượng cơ thể.”

Dù muốn “Ừ” một tiếng nhưng cổ họng run quá, Yukino chỉ khẽ thở hắt ra thay cho câu trả lời. Cô tháo nốt chiếc giày ở chân trái, bám tay vào cột hiên và đứng lên ghế. Cậu thiếu niên đặt quyển vở xuống bên chân phải của Yukino, cậu khom người, tay trái ấn xuống bên chân phải của Yukino, tay phải cẩn thận viền lại hình bàn chân cô. Yukino ở trên nhìn xuống cậu. Tiếng lá xào xạc đằng xa giờ gần lại, làn gió khẽ lay động những hạt mưa cùng tán lá phong và mái tóc của Yukino. Mưa lất phất vào đôi má ửng đỏ của cô.

Từ cậu ấy tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ có thể thay đổi cả con người mình. Yukino bất thần nghĩ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC