[ACT 11] Trùng hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nhưng, tại sao cậu ấy lại không quay về? Naruta đã thoát khỏi nơi địa ngục dã man đó, nhưng chưa một lúc nào sau thời gian đó cậu ta trở về nhà. Phải chăng đã có chuyện gì xảy ra? Tôi quay lại chủ đề chính đang bàn tới, ý muốn của tôi là tìm hiểu tận gốc vụ án này trước đã. Trước hết, điều tôi đã luôn băn khoăn từ lúc mới nhìn vào bức hình này cũng đã được bắt đầu làm rõ.

  "Tại sao các anh lại che giấu điều này?" Tôi hỏi nhưng vẫn không thể bỏ đi suy nghĩ muốn đẩy nhanh quá trình điều tra. "Không phải làm rõ những tìm kiếm với thế giới ngầm là tốt hơn sao?"

  "Bình thường thì chúng tôi sẽ làm thế, nhưng đây là một trường hợp ngoại lệ," Anh cảnh sát nói. "Thực lòng mà nói, cơ quan nhận thấy vụ việc trở nên quá bất thường, đặc biệt là ở phần 'buồng kính chứa người' này. Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây với các vụ bắt cóc đơn thuần."

  "Tôi có một đề nghị, Malcolm." Picasso gọi người cảnh sát bằng tên thật.

  "Nói đi, tôi sẽ chấp thuận nếu có thể." Malcolm đáp

  "Chúng tôi có thể đến đó để xem rõ hơn được không?"

  Người cảnh sát Malcolm đó đã dẫn hai bọn tôi tới nơi đây, ngay lập tức sau lời đề nghị ấy của Picasso. Chỗ này thực chất còn đáng sợ hơn tôi đã nghĩ. Nó nằm ở một khu vực ổ chuột ở phía xa về phương Tây của thành phố, có thể nói là nó giống khu hoang tàn nơi tôi sống, nhưng ở hướng ngược lại và tồi tệ hơn rất nhiều. Không có nhà dân hay thậm chí là bóng người nào luẩn quẩn quanh đây cả, chỉ có duy nhất một căn nhà bỏ không nằm giữa một vùng thi công dở sẳn sàng dọa đuổi tất cả ai dám bén mảng. Nếu mà muốn so sánh với khu nhà của tôi, thì nó vẫn còn đông đúc chán, cứ như là tôi có thể cảm nhận được từng âm thanh nhỏ nhất của khu vực này vang vảng đập vào các bờ tường trống trơn và vọng lại về phía tai vậy.

  Lối vào của nó là một cái cửa gỗ to kiên cố, và nó tràn ngập thứ cảm giác hãi hùng của một điều kinh dị sắp diễn ra. Nguồn gốc của bầu không khí đã ở ngay trước mắt chúng tôi, một căn phòng thí nghiệm và tất nhiên, ngay mé trái của căn phòng là những chiếc buồng kính chúng tôi đã thấy qua tấm ảnh. Cái phòng này là nơi những tên bắt cóc ấy làm việc, chúng lui tới đây suốt mấy năm trời mà không hề có bóng người để ý. Cũng đúng, nó nằm gần sát vùng ngoại ô của Thành phố Nochim cơ mà, mà lại còn là khu ổ chuột tồi tàn bẩn thỉu nữa. Người nghèo trong thành phố này vẫn còn cả đống lựa chọn chính đáng hơn để sống. Chứ nơi này thì, có lẽ vắng người thường xuyên đã trở thành cái lợi thế chính cho bọn tội phạm thực hiện nạn bắt cóc người và qua mắt được giới cảnh sát mãi bấy năm.

  Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra thôi. Chúng đã bại lộ và tiếc thay để lại hết quá trình đang dang dở cho cảnh sát phó thác.

  "Một điều khó nhằn là chúng không hề để thừa một chi tiết quan trọng nào ở trên các trang giấy khi chúng tôi phong tỏa nơi này," Malcolm nói. "Chúng tôi đã mừng hụt, vì tất cả thông tin quan trọng đều nằm ở trung tâm đầu não của những kẻ này. Vài ba tên bị bắt chẳng qua chỉ là được trả thuê để tiếp tay và phục vụ cho đầu não thôi."

  "Rắc rối nhỉ, hãy để chúng tôi xem qua một chút có việc gì đã xảy ra ở đây," Picasso đến gần hơn với mấy cái buồng kính đó, rất kĩ càng để mắt đến từng chi tiết được khắc trên khung của mỗi cái.

  Tôi cũng tiến một bước đến để có cái nhìn cụ thể hơn vào những món đồ này.

  "Các anh đã có thông tin gì về cách thức hoạt động của chúng chưa," Tôi hỏi. "Kiểu, mấy cái buồng này được tạo ra với mục đích gì, và chúng sẽ mang lại kết quả thế nào ấy?"

  "Đáng tiếc thay, chúng tôi đã không làm được thế," Malcolm đi đến một buồng máy ở giữa và tiếp tục. "Hai người thấy đấy, mỗi buồng đều dẫn đến duy nhất một cỗ máy hiển thị ở bên cạnh chiếc bàn đó. Đương nhiên lực lượng công nghệ của sở đã cố gắng giải mã nó, nhưng một vấn đề lại phát sinh, con số mà nó hiển thị thực sự lại không có ý nghĩa."

  "Ý anh là sao?" Picasso bất ngờ. "Cái máy đó đo đạc cái gì mà lại không có ý nghĩa?"

  "Tôi không rành về công nghệ, nhưng kết quả của cuộc kiểm nghiệm cho thấy nó đang đo một đại lượng không có thật, một đại lượng ảo qua một thiết bị không xác định được gắn vào trên mỗi buồng này," Anh ta chỉ tay lên nắp của buồng. "Đội công nghệ đã tìm hiểu rất nhiều, nhưng đều thất bại. Đó là lí do tôi nói nó không được bình thường so với các vụ bắt cóc khác."

  "Tôi hiểu rồi, mà gượm đã..." Picasso nhìn như anh ta đang có ý tưởng mới. "Nếu nói về những hiện tượng kì lạ, thì chẳng phải dân của thế giới ngầm là rõ nhất sao?"

  Tôi lập tức hiểu ý của anh ấy, đó hiển nhiên truyền đến tay của những người hiểu được năng lượng ảo là gì. Nó là thứ chủ chốt của những người sử dụng năng lực siêu nhiên, hoặc ít nhất là có kiến thức về nó. Tôi và người người thầy tiềm năng của mình vào việc và cắm trước một cái đích.

  "Cậu hiểu ý tôi đúng không?" Picasso thì thầm, tay đưa vòng vòng ra kí hiệu.

  "Tôi hiểu chứ," Tôi đáp. "Nhưng chúng ta không có máy dò năng lượng ở đây. Chẳng phải nó sẽ hơi..."

  "Ai cần thứ đó chứ," Picasso cười phì. "Vẫn có phương pháp thủ công để xác định nguồn năng lượng đấy. Học trò, nhìn mà ghi nhớ này."

  Đại khái tôi vẫn chưa hiểu lắm. Nhưng anh huấn luyện viên thì đứng dậy, tay chạm nhẹ lên bề mặt kính trên đó. Ngay lập tức, từ từ hiện lên một luồng khí mờ mờ, không rõ màu. đang bẻ cong cảnh quan qua tầm nhìn của nó. Lúc đầu tôi vẫn hơi bối, có nhiều câu hỏi về thứ phương pháp mà Picasso đang thực hiện, cũng như những gì đang xảy ra với làn khí đó. Thứ ấy chẳng chuyển động gì nhiều, đúng hơn, giống như một vòng xoáy đang quay quanh trục tâm của chính nó. Đột nhiên, làn khí tỏa ra một vài hạt bụi nhỏ li ti. Tôi đã muốn thắc mắc về quá trình ấy trước khi Picasso dừng lại và giải thích luôn.

  "Như cậu có thể thấy ở đây, cái thứ xoáy xoáy này là năng lượng ảo. Nhớ mọi loại năng lực siêu nhiên chứ? Ảo ảnh của Leviathan, đạn dược, thuốc nổ. Chúng đều được tạo ra nhờ tận dụng được sự tiện lợi của luồng khí nho nhỏ này. Dạng hữu hình của nó có thể hiếm thấy, nhưng nếu tập trung cao độ, cậu có thể moi móc nó ngay trước mắt."

  "Vậy chính xác là bằng cách nào, thưa huấn luyện viên?" Tôi hỏi, mắt dí gần hơn với thứ kì lạ đó.

  "Cậu hỏi câu hỏi ngây ngô thật đấy!" Picasso bật cười. "Cậu biết cách giải phóng 'Tốc biến bạo kích', mà lại bó tay với cái điều nhỏ nhặt này sao?"

  "T-thì ra là vậy... Ah..."

  Để tiện thực hành, tôi quay sang và thử với một buồng kính bên cạnh. Đầu tiên của các bước là đưa tay lên, giữ yên nó ở đó, cảm nhận những giọt năng lượng đang chảy róc rách trong không trung cho tới khi nó đọng lên mu bàn tay. Cảm giác khá lạ, nó âm ấm và mềm mại, bồng bềnh, y như cảm giác khi chạm tay vào một đám mây vậy (mặc dù tôi sẽ không có đủ oxy để làm như thế). Kết quả cho thấy hiện tượng tương tự cũng xuất hiện, chúng đang bám vào không khí xung quanh tay tôi, tựa như một chiếc vòng thần ảo diệu xoay đều. Sau đó một lúc nữa, tôi có thể nhận thấy một lời thông báo vô hình về sự hiện diện của năng lượng ảo, thành công học hỏi một phương thức đo đạc mới.

  "Chúng ta sẽ làm gì với cái thứ năng lượng này đây huấn luyện viên?" Tôi lúng túng giữ vòng năng lượng ảo trên tay.

  "Giờ, đếm số hạt đang bay ra từ luồng khí đó." Picasso vừa nói một thứ, một thứ rất khó tin mà tôi không nghĩ mình có thể làm được.

  "Cái gì cơ?"

  "Không, không phải đếm kiểu đó," Anh ta chỉ rõ hơn. "Cậu chỉ cần ước lượng là được rồi. Ví dụ như tầm của tôi đang có đây sẽ là vào khoảng từ 300 đến 400 iW."

  "iW?" Cảnh sát Malcolm tỏ ra tò mò với đơn vị đo mới. "Nó là cái gì vậy?"

  "Illusory Watt có thể dễ bị nhầm lẫn với Watt thông thường," Người huấn luyện viên nói khi đang giơ cái vòng năng lượng trước mặt. "Nó là một dạng ảo của công suất, không phụ thuộc vào bất kì quy luật vật lí nào và chỉ có thể thực hành áp dụng thông qua kĩ thuật của thế giới ngầm."

  "Sao tôi chưa từng nghe về nó nhỉ?" Cảnh sát mới đâm ra khó hiểu. "Nếu nó thực sự tồn tại thì tại sao khoa học lại chưa khám phá nó sớm hơn?"

  "Nó là thế giới ngầm mà, người ở đây giữ bí mật tốt lắm," Picasso lắc đầu cười. "Phổ biến ở nơi đó nhưng cũng chưa chắc lọt ra thế giỡi bên ngoài đâu. Với lại, kĩ thuật này rất khó để được phát hiện. Tôi nói có vẻ khó tin, nhưng những nhà khoa học hàng đầu cũng chưa chắc đọ nổi bộ não của các thiên tài ẩn danh đâu."

  Malcolm đứng đó, nổi dậy sự hoài nghi của anh ta. Nếu là tôi, một cảnh sát chính trực và cảnh giác cao độ với thế giới ngầm, tôi cũng sẽ lo lắng về việc đó. Tôi hẳn cũng sẽ muốn tìm hiểu về những nhân tài chưa bao giờ lộ mặt, khám phá những bí mật, nhưng điều kì diệu ẩn nấp ở chốn nguy hiểm. Nhưng đồng thời, cũng dè chừng với ý định đó, nếu người ở chốn ngầm cũng có thể có trí thông minh sánh ngang với các nhà khoa học nổi tiếng, vậy đó sẽ là một quyết định khôn lường, một con dao hai lưỡi. Đương nhiên, anh ta sẽ tốn một thời gian dài để cân nhắc kĩ lưỡng hành động đó, trong khi tôi có cơ hội để tiếp tục tìm hiểu về năng lượng ảo.

  Bỗng chốc, tôi cảm nhận được thứ gì đó đáng chú ý từ Malcolm. Tuy cảm tính này xuất phát từ một cảnh sát minh bạch, nhưng cảm giác ấy vẫn không hề nhỏ. Tôi tự hỏi liệu anh ta sẽ làm gì, định làm gì và có vai trò thế nào trong tương lai. Có thể anh ta sẽ không chỉ đứng đó, che giấu thân phận của mình bằng một vai diễn ngoài lề. Dù sao suy cho cùng, nếu việc giết người của chúng tôi không được bảo vệ bởi pháp luật, cả thế giới vẫn đều là kẻ thù của tổ chức thôi. Dù cho Picasso có dửng dưng, tươi tỉnh mà nói với tôi rằng "Cảnh sát sẽ không làm gì chúng ta đâu! Họ tốt lắm!" thì tôi vẫn không thể ngừng suy nghĩ tới một cái bẫy, một con dao đâm vào sau lưng và một sự dối trá của chính quyền. Cảnh sát, cũng như quan chức nhà nước, đều là con rối của một tầng lớp tối cao hơn. Có khi nào họ chỉ đang lợi dụng chúng tôi để ngầm thực hiện sự mong muốn của cấp trên? Agh... Phòng vệ mọi lúc mọi nơi làm cho cơn đau đầu của tôi trở nên tồi tệ hơn. Vậy nên tôi đã lựa chọn để bản thân thư giãn một chút, ít nhất là cho tới khi tôi hoàn thành nhiệm vụ này.

  "Chỉ số iW của những cái buồng kính này khá cao đấy," Picasso đưa tay lên cằm suy ngẫm. "Nếu chúng là để chứa những đứa trẻ bị bắt cóc, vậy thì tôi e chỉ có một khả năng thôi..."

  "Để tôi đoán," Malcolm lại gần và nói. "Chúng muốn lấy năng lượng ảo từ những đứa trẻ này?"

  "Chính xác," Picasso trả lời. "Còn vì mục đích gì thì tôi không chắc. Năng lượng đó tồn tại trong mỗi cơ thể con người, dồi dào nhất chỉ là linh hồn tinh khiết của trẻ em. Nhưng khi được rút ra ngoài qua thiết bị thì nó có thể làm được nhiều thứ lắm, những thứ tôi đã kể là một ví dụ..."

  "Chúng ta sản xuất vũ khí năng lượng ảo từ trẻ em sao?" Tôi giật bắn mình.

  "Này, này, ăn nói cho cẩn thận!" Huấn luyện viên ấn đầu tôi. "Nói thế khác gì giết Tổng chỉ huy. Chúng ta lấy năng lượng ảo từ môi trường thôi, không phải cách tàn nhẫn như thế này."

  Anh ta nhắc tôi mới nhớ ra. Tôi vẫn chưa được diện kiến ngài Tổng chỉ huy. Tôi đã được nghe kể ngài ấy có thể một mình cân hai Quan chấp hành cùng một lúc. Để công nhận, đó không phải một việc một nhân viên bình thường có thể làm được, mà cũng chẳng phải điều dễ dàng với một Overseer, theo lời kể của những người trong tổ đội. Cùng với đó, ngài ấy cũng rất hiếm khi xuất hiện ở tổ chức. Họ nói rằng đến cả một nhân viên cấp S cũng chẳng biết văn phòng làm việc của ngài Tổng chỉ huy ở đâu, đó là quyền của riêng các Overseer được biết. Tôi khá chắc ngài ấy làm như vậy là để tránh gây ra sự việc ngoài ý muốn ở căn cứ chính của tổ chức. Ai mà lường trước được, kể cả thần thánh, cũng chẳng biết khi nào có một kẻ phản bội, một kẻ ám sát xuất hiện ở trong vùng an toàn của phe ta. Có một điều tôi biết, ngài ấy sẽ gặp mặt trân trọng những người có được con mắt chú ý của ngài. Cho tới bây giờ, số đó mới chỉ có các Overseer, Leviathan, Picasso và... một cô gái nào đó tôi không nhớ lắm.

  Trở lại với vụ án, không có thêm manh mối gì nên tôi chỉ biết đứng lặng yên mà quan sát. Nếu nói về khoản quan sát và phát hiện được gì đó thì con mắt của tôi sẽ chẳng tốn nhiều thời gian đâu. Quả thật như vậy, có một điểm không giống như mong đợi ở đây.

  "Đợi một chút đã," Cảnh sát Malcolm nhìn như anh ta cũng đã phát hiện ra thứ gì đó. "Anh đã nói về thiết bị thu rút năng lượng ảo. Ở đây chỉ có dây và ống thu của nó thôi. Tôi thắc mắc..."

  "Ừm, anh nói chuẩn đấy," Picasso nói trong khi đang đặt tay lên một vùng của buồng. "Có thể là bọn chúng đã bằng một cách nào đó thu hồi chúng đi trước khi cảnh sát xông vào?"

  "Tôi không nghĩ là như vậy đâu," Tôi nói. "Không phải tấm ảnh nói khác sao?"

  Tôi vẫn nhớ một chi tiết trong tấm ảnh không xuất hiện trên những buồng kính này từ khi có mặt ở đây. Thật lòng, trí nhớ của tôi cũng không phải tốt đến mức đấy. Nhưng vị trí đó đã dần dần trở nên trống trải và thiếu thiếu từ khi tôi quan sát kĩ hơn. Và nếu đúng thì mọi việc sẽ càng rắc rối hơn đấy.

  "Tôi vẫn giữ tấm ảnh đây," Anh cảnh sát lấy bức hình ra từ túi. "Dường như những gì cậu nói là đúng. Có ai đó đã lấy mất thiết bị đó, trước khi chúng ta tới đây."

  "Có thể đó là một trong những đồng phạm của lũ bắt cóc?" Tôi đưa ra nhận định.

  "Không có khả năng đâu," Picasso ngay lập tức phản đối. "Thứ này không có nhiều giá trị nếu chúng quay lại chỉ để lấy duy nhất thiết bị thu. Những kẻ đó đã có thể để yên không quay lại, hoặc đến đây và thu xếp tất cả mọi thứ chúng có thể rồi phắn về hang ổ mới."

  "Một kẻ khác nhúng tay vào không phải nghe... hơi ngoài lề so với vụ án sao?" Tôi nói.

  "Nghe thì tưởng là như vậy," Malcolm lấy một cuốn sổ ra và kẹp bức hình cùng một trang của nó. "Nhưng bất kì ai không mệnh hệ mà lại liên quan vào một điều tra của sở cảnh sát. Thì đó sẽ là một vấn đề lớn với kẻ to gan này, buộc chúng tôi phải giải quyết."

  Hm... Nguyên tắc cảnh sát khắt khe hơn tôi nghĩ. Nhưng hãy cứ để việc đó cho phía họ làm việc sau khi chúng tôi đã lật tẩy vụ bắt cóc này. Đến đây tôi mới ngộ ra, làm sao mà kẻ lạ mặt đó biết được nơi này mà đến để lấy nó đi? Chưa hề có ai biết được vị trí của khu bỏ hoang đây ngoài bọn tôi, cảnh sát và đương nhiên, bọn bắt cóc. Loại bỏ tất cả khả năng không hợp lí bây giờ thì càng dẫn đến một dấu hỏi lớn hơn cho danh tính của kẻ nhúng tay kia. Dù sao, hẳn tên đó cũng là người của giới ngầm, nếu hắn ta nhắm tới tìm thiết bị rút năng lượng ảo. Khi đó, Picasso vỗ vai tôi và nói thầm.

  "Đừng lo, tôi biết cậu đang suy nghĩ nhiều về cái gã của ấy có thể là ai. Không phải chuyện lạ nếu một vụ án nổi tiếng trên Internet lại bị hớt tay trên bởi một tên cướp của thế giới ngầm đâu."

  "Tôi hiểu nhưng," Tôi đáp, giọng băn khoăn. "Liệu có khi nào tên ấy sẽ tiếp tục phá đám không? Chúng ta không rõ có bao nhiêu kẻ như vậy và chúng sẽ làm gì với đống đồ đạc hiện hữu ở đây."

  "Nếu sự tình là như vậy thì cũng không cần lo lắng thái quá," Anh ấy trả lời. "Chúng ta sẽ thu thập đầy đủ những chứng cứ còn lại trong căn phòng này. Tôi và cậu sẽ không đi đâu hết cho đến khi có manh mối tiếp theo. Đồng ý chứ?"

  "Đồng ý, thưa huấn luyện viên!" Tôi phản ứng tức khắc.

  Rồi, anh ta ngẩng mặt lên trần nhà và để ý đến điều gì. Thấy vậy, tôi cũng làm tương tự. Trần nhà của căn nhà này còn ẩm mốc hơn so với những gì có ở phần dưới. Từ đây đã có thể phát hiện vài chỗ rột nước chảy róc rách hay những vị trí của khung gỗ đang ngày mục nát và có thể dễ dàng sập xuống bất kì lúc nào. Thế nên, tôi rất muốn biết Picasso đang chú ý đến thứ gì, thứ gì đó khiến cho anh ấy phải quan sát lâu đến như vậy.

  "Bên cạnh đó," Picasso nói. "Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt tận mặt tên đó lần nữa đấy."

  Sau ấy, nhiều công việc đột ngột được thêm vào lịch trình làm cho chúng tôi có một khoảng thời gian khá vất vả để hoàn thành từng việc một. Đầu tiên, Picasso đã tiện tay lắp đặt một chiếc camera ẩn, nhằm quay lén khu vực này trong lúc bọn tôi vắng mặt, phòng có ai đó hoặc "kẻ đó" sẽ trở lại một lần nữa. Thật khó tin khi lại có một đặc vụ toàn năng như Picasso, anh ta luôn mang theo đủ mọi loại thiết bị mọi lúc, kể cả dành cho trường hợp xấu nhất. Nhưng quan trọng hơn cả, tôi đã thu thập đủ thứ mà đã dự tính cần có, những thứ đó sẽ lần lượt trở thành mảnh ghép nổi bật trong vụ án này. 

  Nhiệm vụ thì đã có tiến triển, nhưng cũng không thể thản nhiên mà bỏ qua tập huấn hằng ngày được. Bọn tôi quay về tầng hầm tổ chức, phòng tập thân thuộc hằng ngày để tiếp tục với việc thường nhật ấy. Tôi ngồi lên cái ghế bành bồng bềnh của phòng và nghiêng người nhìn lên tấm gương bên tường, cảm thất nhẹ nhõm vì đã có thêm bước tiến cho vụ án đó, ấy vậy nhưng vẫn có cái gì đấy khác lục đục trong tâm trí của tôi bây giờ, chính xác hơn là một ai đó tôi còn bỏ quên. Có lẽ tất cả là do hậu cảm giác do sốt ruột với vụ việc hôm nay. Ngoài đó ra thì, có vẻ như buổi học hôm nay sẽ khá đặc biệt hơn mọi ngày. Tôi đã nhận thấy có thứ khác biệt từ khi người huấn luyện viên của tôi bước vào căn phòng với một chiếc hộp thiếc màu xám trong khá dài, tầm hai sải tay. Nhìn hình dạng của nó, tôi đoán thứ trong hộp phải là vật có dạng gậy, hoặc trong tầm dự đoán, nó là một thứ còn tốt hơn thế, có lẽ còn là thứ mà tôi đã mong đợi.

  "Có thứ cậu thích rồi đây, Jaki." Picasso gọi tôi, tay đóng cánh cửa phòng lại. "Hàng mới về luôn nhé."

  "Đây là cái gì thế, thưa huấn luyện viên?" Tôi hỏi và bắt đầu đứng dậy để đi tới chỗ anh ấy.

  "Nhớ cái lúc tôi hỏi cậu về nhân vật cậu thích nhất trong game đấu kháng không?" Anh ta đặt thứ bí ẩn kia xuống chỗ ghế ngồi cạnh tôi.

  "Có phải lúc đó tôi trả lời là Samurai không?"

  "Đúng rồi đấy," Anh gật đầu cười rồi từ từ mở nắp cái hộp. "Thế thì tôi tin rằng món quà này nên được gửi đến tay cậu chăm chút rồi."

  Chiếc nắp hộp rời ra khỏi vị trí của nó, mở ra một sự bất ngờ trong tôi. Thì ra trước đó Picasso hỏi tôi câu đó là có lí do, vì thứ nằm gọn trong hộp đen, giữa một miếng đệm nhồi bông là một cây katana. Tôi đã thấy katana và thử chúng nhiều lần rồi, chủ yếu là ở các triễn lãm và các hội chợ, nhưng làm tôi nhận ra cây kiếm này không giống những cái mà tôi đã từng chạm vào trước đây là màu đen tuyền của nó. Màu đen này giống với sắc đen của những bộ vũ khí của Vivian, Mary và cả tên Quan chấp hành được thể hiện tại bể bơi. Cuối cùng, không hề tiên đoán trước mà tôi đã nhận được món đồ thú vị này, vì tôi đã tò mò vào nó từ khi gia nhập R.A.M.O ngày đầu rồi. Tôi chầm chậm đưa tay đến, chạm lên bề mặt trơn tru bóng nhẵn của cây kiếm và nhấc nó lên khỏi hộp.

  "Đây chính là cái đó," Tôi nói, mắt ngước lên nhìn Picasso. "Là nó đúng không?"

  "Đúng, đây là một trong những vũ khí của dân giới ngầm đấy," Người huấn luyện viên giới thiệu cho tôi về nó. "Chúng được gọi là Compactor, do sự tiện lợi và nhỏ gọn của những thứ này. Ở chỗ này trên chuôi kiếm có một cái nút và nếu cậu bấm vào nó..."

  Picasso bấm vào cái nút. Như những loại khác của vũ khí này, từng phần của cây kiếm thu lại trên một đường đi đã có sẵn, phần này chui gọn vào trong phần khác và cuối cùng được gói chặt trong ruột của chuôi kiếm. Tôi phải nói thật rằng công nghệ biến đổi của thiết bị vừa tạo ra cái kĩ thuật mượt mà và đã mắt tôi từng thấy. Mọi chi tiết trong thật quá đỗi tuyệt diệu và chau chuốt. Từ chất liệu cứng cáp của nó, sự tối tân, từng đường nét được khắc trên chuôi, trên lưỡi với phong cách

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net