[ACT 4] Cuộc săn lùng đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Giờ là gần 6 giờ tối, giờ mọi người sẽ tan học và bắt đầu sắp xếp đồ đạc cho sự kiện hôm đó. Mary đã dặn tôi là ở yên trong trường cho tới khi buổi chuẩn bị kết thúc. Trong suốt quá trình này, sẽ có các nhân viên của R.A.M.O đến để bảo vệ tôi khỏi sự truy đuổi, tôi cũng chưa rõ là của ai nữa. Tôi đã vô tình phải bỏ buổi học ban sáng tại tổ chức kia, thế nên ở buổi học chiều đã có một số công việc dồn vào cho tôi và công nhận chúng khá tốn thời gian. 

  "Và, xong."

  Tôi đặt chổi quét nhà vào tủ sắt rồi đóng sầm lại và đóng thêm chiếc khóa. Có vẻ như mấy thứ việc vặt là xong xuôi hết rồi, giờ lao động cũng hết, chuyển sang lúc tôi nhặt tính mạng lên và bảo vệ nó rồi. Về những nhân viên, chị ấy không nói cho tôi rõ ràng cho lắm. Hình như lúc đấy Mary đã vội vã rời khỏi bãi đỗ xe mà không nhắc nhở tôi thêm gì nhiều, chị ấy đúng là bận rộn thật nhỉ. Cũng vì thế nên giờ tôi chẳng biết phải đi đâu, chỉ biết rằng họ sẽ đến theo các khoảng thời gian khác nhau do lịch trình ở các lớp học thêm và câu lạc bộ là khác nhau. "Chí ít cũng phải hoãn lịch để thể hiện chút lòng thương xót cho mình chứ..." Sao cũng được, giờ tôi nên tránh xa tất cả những đối tượng hoặc hành động khả nghi thôi là đủ, và cũng phải để ý toàn bộ khung cảnh xung quanh, kể cả đến từ cự li xa nhất. Chính xác là tôi không muốn bị nổ tung đầu khi đang đi bộ trên một hành lang trống trái như thế này tí nào.

  Tôi lại đói rồi, vẫn đói chứ. Bữa ăn đáng lẽ tôi được ăn từ sáng bị phá tan tành luôn, đến hiện tại mà không có gì bỏ bụng là tôi chết đói thật. Ấy thế nhưng, tiền tôi lại không mang, những gì còn sót lại cũng dùng hết lúc đó rồi. Coi như bây giờ là tôi không mang theo chút đồng bạc nào cả, éo le thay, tôi phải ở đây tới khi có hiệu lệnh được rời đi của chị Mary. Dù sao cũng chỉ là cơn đói tạm thời, tôi có thể ăn sau khi đã an toàn. 

  Mặc dù tôi không được thông báo gì về các nhân viên của R.A.M.O thì vẫn tốt hơn nếu tôi đi tìm và xác định họ trước. Nghĩ lại một chút thì tôi cần biết được một nhân viên như thế sẽ có những đặc điểm gì, tuy nhiên, nếu một tổ chức bí hiểm như vậy tồn tại được thì tất nhiên người làm việc cho nó cũng phải có được đào tạo kĩ năng cải trang và che giấu thân phận. Thậm chí đến cả chị Mary, người tôi không hề có chút nghi ngờ gì lạ thường, lại là một thành viên cấp cao thì không biết những người mà tôi biết có giấu tôi khỏi điều gì kì lạ nữa.

  Thế nhưng, đợi một hồi rất lâu, cho đến khoảng 6h30, vẫn chẳng có sự kiện gì xoay chuyển ngoài việc tôi đi lòng vòng xung quanh các hành lang trường, cố gắng tìm kiếm ai đó đang bảo hộ cho mình. Tưởng chừng như mọi chuyện đều thanh thản thì chưa đầy mười giây sau, đột nhiên, có một luồng cảnh giác lao xuyên qua đầu, khiến cho cơ thể tôi tự phản ứng và ngã ngược về sau trong khi bản thân còn chưa định hình được điều đó. Một viên đạn. Tôi giật thót, sợ hãi lê người lùi lại cho đến khi khuất vào khu vực có tường chắn. Chuyến săn "tôi" đã bắt đầu rồi. Người ta hay nói gì trong mấy trường hợp kiểu vậy nhỉ? "Bình tĩnh, bình tĩnh,..."

  Phải thật khéo léo, theo hướng găm của viên đạn trên tường, tôi đoán tên sát thủ đang ẩn mình đầu đó phía đông nam. Nếu cứ chắn đạn theo hướng đó và trốn vào một phòng học, tôi tin là mình sẽ an toàn. Cùng lúc đó, tôi cũng đã nhòm thấy một phòng học phù hợp, không quá xa và đúng phía mà tôi cần. Lính bắn tỉa sẽ không có sự kiểm soát dễ dàng nếu mục tiêu chuyển hướng, lợi dụng khuyết điểm đó, tôi lao đầu thật nhanh qua đoạn hành lang và dùng hết cơ chân để bật vào góc tường, đúng lúc một viên đạn khác phóng vỡ kính cửa sổ trên tường. 

  "An toàn rồi", tôi trấn an bản thân. Trốn ở đây cũng chỉ có tác dụng tạm thời, chúng sẽ đến và tìm tôi sớm nhất có thể. Vậy nên tôi cần một kế hoạch rõ ràng...

  Tôi giật mình bởi một bàn tay chạm vào vai tôi và ngay lập tức định phản kháng.

  "Cậu là... Jaki?"

  "Mochi?" Tôi lờ mờ nhận ra. Hóa ra đó không phải ai xa lạ mà chỉ là người bạn cùng lớp của tôi. Cô ấy khá nổi bật trong lớp, họ nói cô ấy có nhiều tài năng và là một người tích cực hoạt dộng trong các sự kiện và dự án. Mặc dù có chiều cao khá khiêm tốn, kiểu tóc đen dài đó và con mắt tím hồng lấp lánh đó vẫn thật rực rỡ. "Cậu đang làm gì vậy?"

  "À, thì," Mochi trả lời. "Đây là câu lạc bộ nấu ăn đó, cậu biết mà. Trông cậu đang hơi hấp hối đấy. Có chuyện gì à?"

  "À, ừm, thì..., mình, mình..."

  Tôi đang nghĩ ra một lời nói dối. Đây là một tình thế nguy hiểm, và Mochi, một người không liên quan, không thể bị dính líu đến thứ như này được. Nhưng khó khăn là tôi không thể có một lí do chính đáng để tự dưng xông vào câu lạc bộ của người khác và hành xử đáng nghi được. Tôi biết Mochi không phải người xấu tính, nhưng ít nhất vẫn phải tỏ ra lịch sự và giữ ấn tượng tốt trước mặt cô ấy.

  "Bình tĩnh đã, mình không phiền đâu. Thở từ từ thôi."

  Mochi có vẻ không để ý đến việc đó. Tất nhiên cô ấy sẽ là người không đặt nặng nó và sẽ luôn đối xử thân thiện với mọi người, cho dù có là Enderman như tôi. Kể cả như vậy, ánh nhìn ấy vẫn làm cho tôi cảm thấy khó xử, cô ấy sẽ nghĩ là tôi bị điên nếu tôi nói là đang bị truy sát mất. Ngoài ra, tôi vẫn phải tìm cách chạy trốn trước đã, trước khi Mochi bị vạ lây. 

  "Mình đang định," Tôi đảo mắt, cố tìm một lí do ngẫu nhiên nào đấy. "...đến phòng hội trường! Tối nay có buổi chuẩn bị cho giải đấu đó. Cậu nhớ chứ?"

  "Trùng hợp thật!" Mochi cười tươi. "Mình cũng tham gia chuẩn bị nè! Chúng ta có thể cùng đến đó bây giờ luôn, nếu cậu muốn."

  Cô ấy cũng tham gia sao? Nhưng tôi đã lỡ hỏi rồi, từ chối bây giờ cũng không lịch sự cho lắm. Không được rồi, cứ thế này thì chuyện sẽ càng rắc rối hơn nữa. Trước hết cứ đưa Mochi ra khỏi đây trước đã, đến lúc đến phòng hội trường hãng nghĩ ra cách xử lí. Hoặc chí ít là khu vực xung quanh phòng hội trường lúc sẽ có đông người hơn, tên sát thủ sẽ không dám ra tay nhanh chóng như vậy đâu.

  "Aha... Cũng được thôi," Tôi gượng gạo đồng ý. "Cảm ơn cậu."

  Chưa chắc sao tôi lại theo quán tính mà làm vậy. Tôi và Mochi ra khỏi phòng câu lạc bộ. Tôi đang rất e sợ trong khi Mochi vẫn dưng dửng cùng vẻ mặt vô tư, hồn nhiên, như cô ấy của hằng ngày. Điều này làm tôi tự hỏi, sao cô ấy lại tự nhiên như thế với tôi, không phải cả hai chẳng bao giờ nói chuyện với nhau sao. Vốn Mochi sẽ sẵn sàng giúp đỡ bạn cùng lớp rồi, nhưng không phải như này có hơi cởi mở quá à? Tôi đang để ý cô gái đang liên tục hỏi tôi những câu hỏi.

  "Cậu hay làm gì để giải trí không? Kiểu như, sở thích ấy," Mochi nói, để lộ phần ham vui của mình. "Mình thấy trong lớp cậu hay trầm tính lắm đó! Cậu có muốn tham gia vào câu lạc bộ nấu ăn không? Hay cậu đã có dự định nào khác rồi." 

  Sở thích... Tôi chưa từng nghĩ đến sở thích, đơn giản vì tôi chỉ làm những điều có lợi cho tôi thôi. Tôi dành thời gian để làm gì nhỉ, học. Có thể coi đó là sở thích của tôi, dù sao sở thích cũng chỉ là thứ khiến mình thoải mái tinh thần hơn khi dành thời gian cho nó thôi mà. Còn câu lạc bộ thì...

  "Mình cũng không chắc nữa..." Tôi do dự với câu trả lời. "Một người không biết làm gì ngoài học như mình thì có cơ hội nào để hòa đồng trong một câu lạc bộ chứ? Hơn nữa, mình nghe nói có khá nhiều học sinh không ưa người Enderman, và cảm thấy khó chịu..."

  "Cũng phải," Cô ấy đáp. "Mình ghét những người như thế lắm! Chủng tộc chỉ là vẻ bề ngoài thôi, nhưng ai chẳng có suy nghĩ và cảm xúc như nhau. Chẳng khác gì việc giữ một định kiến cổ hủ rách rưới từ quá khứ cả trăm năm trước vậy!" 

  "Thực ra cũng không phải việc gì quá to tát cho lắm," Tôi vừa đi vừa nhìn xuống đất. "Chẳng qua là những người như mình sẽ phải đề phòng hơn với xã hội thôi, cuộc sống vốn là vậy mà. Muốn đổi thay được điều gì cũng khó lắm."

  "Nhưng nhìn vào mặt tích cực này," Tôi quay sang nhìn Mochi đang nghiêng người, mỉm cười một cách ấm lòng. "Vẫn có những người ủng hộ cậu mà! Mình chẳng hạn."

  Nói xong, cô ấy lại vui vẻ bước tiếp, trong khi tôi vẫn thẫn thờ vì câu nói ấy. Chắc là đâu đó vẫn còn những người tốt với tôi. Trước đây tôi đã luôn giữ quan niệm hẹp hòi với sự tích cực về chủng tộc. "Không phải con người nào cũng xấu, nếu chúng ta chịu mở lòng với họ." Có lẽ đây sẽ là bài học cho tôi vào hôm nay. Mỗi lần nghe thấy một câu an ủi như vậy, tôi lại có chút khác biệt trong tâm trạng, phấn chấn hơn, thoải mái hơn và nghị lực hơn trước. 

  Tôi ngẩng cao đầu và thẳng người tiến bước nhờ sự tự tin ấy. Tuy nhiên, tất cả sẽ chỉ là ảo tưởng nếu tôi tiếp tục đánh giá nỗ lực của bản thân một cách đơn giản. Hơn cả cải thiện, một thứ gì đó đáng giá nhất mà có thể gây dựng nên được. Đến giờ tôi mới ngỡ ra, nếu tôi chịu tính đến thay đổi bản thân sớm hơn, biết đâu tôi đã khác, đã vượt lên chính số phận hắt hủi của mình và...

  "Này, Jaki!"

  "H-hả?"

  "Cậu đi nhầm hướng rồi! Phòng hội trường ở bên này mà!"

  "À, à, phải..."

  Mochi mở cửa phòng, cô ấy hình như đang mò xung quanh trên mảng tường, thử tìm chiếc công tắc điện. Căn phòng sáng chưng, thậm chí còn hơi chói vì ánh đèn hơi mạnh. Đúng là trường cao cấp, trang thiết bị cũng chất lượng quá mức thật. Mọi người ở đây cũng chăm chỉ làm sao, đồ đạc được dọn ra hết và được xếp ngăn nắp ở góc phòng rồi. Tần đấy thùng dụng cụ chiếm cả một khoảng một phần ba phòng mà cao hơn cả đầu tôi nữa, vận chuyển hết tất cả vào đây không phải chuyện dễ, mà giờ còn phải mang chúng ra chuẩn bị ngoài sân trường nữa. 

  "Đây sẽ là một quá trình dài đấy. Mình rất vui vì có cậu đến làm cùng!"

  Mochi nói, tay cô đang bắt đầu từ những chiếc hộp các tông nhỏ đầu tiên. Tuy nhiên, có một tính toán sai trong kế hoạch của tôi: vẫn chưa có thêm ai xuất hiện. Điều này đồng nghĩa với tình hình của tôi hiện tại chẳng khá hơn là mấy. Có chăng thì căn phòng này ở vị trí khuất bởi một tòa nhà khác, có khả năng gây khó dễ cho tay ám sát tầm xa. Tôi run rẩy cúi người xuống để xem qua một trong số đống thùng giấy, nhưng mắt vẫn không thể rời ra khỏi cửa sổ. Hai đồng tử không thể ngừng ngó qua nghiêng lại, căn kĩ từng dãy hành lang, bờ tường của tòa nhà đối diện để phát hiện dấu hiệu bất thường. Tất cả chỉ mới bắt đầu cho trò chơi đuổi bắt thôi, không đời nào mấy kẻ như vậy sẽ rút đi sớm như vậy đâu.

  Mà nghĩ lại cho kĩ, tại sao lại là tôi? Hẳn là phải có lí do đặc biệt nào đó thì tôi, một người hoàn toàn bình thường trong một ngôi trường bình thường, lại bị đem ra làm con mồi cho nhiều kẻ lạ mặt. Không phải một điều như thế là quá kì cục sao? Tôi muốn biết rằng mình là gì, là ai, làm được gì và bằng cách nào mà tôi đã trở thành một đối tượng trong mắt giới lưu manh. Không những thế, tôi vẫn nhớ thoang thoáng cái khi đó, cái giọng nói của tên bác sĩ đó, tôi không còn rõ tên nữa. Hắn đã nói gì đó về tôi, về một cái gì đó nguy hiểm trong tôi...? Tất cả đều quá mù mịt, là do tôi quá ngu ngốc và hạn hẹp sao? Chẳng biết đến bao lâu nữa thì tôi mới hiểu được nữa.

  "Chúng ta nên phân loại tất cả trang thiết bị trước đã. Sẽ có 3 loại cơ bản là đồ trang trí, dụng cụ và thiết bị điện tử," Mochi giải thích. "Thường thì hộp dụng cụ sẽ có kích cỡ to hơn nên khá dễ nhận biết, nhưng cậu vẫn nên mở ra để kiểm tra từng cái một."

  "Như thế sẽ giúp di chuyển chúng đến đúng vị trí thuận lợi hơn nhỉ?" Tôi vẫn lục đục với chiếc hộp dưới sàn. "Nếu mà để lẫn thì cũng khổ đội lao động lắm đấy."

  Tôi chỉ gật đầu. Nhưng chỉ vừa khi Mochi quay lại với công việc dang dở ở đằng sau, bản năng Enderman của tôi nhận thấy một điều kì lạ, có đốm sáng mờ mờ trên nền đất. Thứ đó không phải tự nhiên mà ở đó, tôi có thể khẳng định, và nó có vẻ đang rung rung. Tôi lập tức hiểu ra vấn đề và vội chạy ra đóng sập cửa sổ. 

  "Hm?" Mochi giật mình vì tiếng sập cửa, cô ấy ngoảnh mặt lại. "Sao thế? Sao tự nhiên cậu đóng cửa vậy?"

  "Trời dạo này trở rét hay sao ấy," tôi trả lời, vẫn đang cảnh giác đến điều bất thường. "Hay có mỗi mình thấy thế nhỉ?"

  Ngay bây giờ đây, tôi không thể dựa dẫm vào ai được nữa. Tính mạng tôi, và cả của Mochi nữa, đang bị đe dọa bởi thế lực không xác định. Mọi thứ bây giờ đều do chính tôi quyết định, và nếu tôi đi sai một bước, lỗi sẽ chỉ nằm ở tôi thôi. Vậy nên cần phải đề phòng mọi trường hợp có thể xảy ra, từ đó rồi lại có nhiều tình huống có thể xảy ra hơn. Tên đó sẽ chẳng ngại gì đột ngột xuất hiện và kết liễu cả hai đâu nhỉ? Nghĩ đến việc mình đang là mục tiêu của sát thủ càng kháy lên suy nghĩ về những chiêu trò khó đoán, hoặc các hướng đi tinh khôn có thể giết chết con mồi bất kì lúc nào, bất kì đâu. 

  Giống như kiểu là tôi đang tự đánh áp lực lên bản thân mình vậy. Muốn không mắc lỗi thì tôi nên nghĩ thoáng, hành động từ từ thôi nhưng vẫn dứt khoát. 

  "A, chết rồi!" Mochi tự dưng thốt lên, làm tôi giật mình một chút.

  "Sao thế?"

  "Mình để quên điện thoại ở câu lạc bộ mất rồi," Cô ấy đang lục lọi từng ngăn của chiếc cặp. "Chắc là phải quay lại đó lấy đã, kẻo lại mất. Lát nữa mình quay lại nhé!"

  Cô ấy rời đi bây giờ sao? Tôi cá đó là một lợi thế cho tôi bây giờ, chắc là tên sát thủ không nhắm vào cô ấy đâu nhỉ?

  "À, ừm."

  Tôi đáp, rồi sau khi Mochi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, tôi đứng bật dậy tiến gần lại cửa ra vào. Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng không có ai đó đang ở ngoài đó, trực đợi chia tách bọn tôi để xông vào kết thúc tôi thôi. Toàn cảnh, cả sân trường cũng đã vắng đi sau giờ tan trường đã qua lâu, không có ai trông quá khả nghi cả, theo tôi thấy là vậy. Không có ánh sáng trắng lạ thường nào, chỉ có mỗi một chiếc bóng đen đang lù lù dưới đất...

  "Từ từ đã..." 

  Bất ngờ, tôi bị nhận một phát đấm vào mặt, khiến tôi ngã về sau và ôm mặt đau đớn. Chắc chắm đó là hắn, người đang nhắm vào tôi. Tôi cố định hình lại và xác định tên sát thủ, nhưng chẳng nhìn rõ được mặt do hắn đã bịt một chiếc khẩu trang. Tên này trông hơi dị, với đôi mắt trắng rã đó đang nhìn tôi từ trên. Tôi đẩy người mình lùi lại, hắn lại từng bước tiến đến. Cho đến khi tôi thấy hắn ta rút ra một thanh sắt dài từ sau người. Và rất nhanh, cây gậy đó đã giáng xuống mặt đất, ngay vị trí tôi vừa ở đó sau khi kịp lăn người và né. Tôi bật dậy, dùng chân đạp ngã hắn và chạy khỏi phòng. Ấy thế nhưng, lúc tôi mới kịp bước ra khỏi đó, đã thấy tên đó đã lao đến. Không biết tốc độ của hắn nhanh như nào nhưng nếu cứ bỏ chạy như thế này thì tôi chết chắc. Nếu không đọ được thể lực thì tôi phải dùng đầu óc để tính toán, đó là cách duy nhất tôi có thể làm được để phản kháng lại kẻ khác.

  Tên sát thủ bám đến nhanh hơn tôi tưởng. Trong chốc lát, tôi đã nghĩ đi ngoắt ngoéo, luôn lách qua các góc đi rắc rối sẽ làm giãn khoảng cách, nhưng đáng ngạc nhiên thay, hắn ta dường như đoán được trước cách hành động bất ngờ của tôi, chỉ khiến cho việc này càng phản tác dụng do tôi tự đưa mình vào các lối đi khác. Đã vậy, tôi chỉ còn có thể dùng cách khóa đường thôi. Theo đường chạy, bất kì thứ gì hiện hữu ở hai bên đều có thể lấy ra làm vật cản được. Tuy không làm khó được hắn, nhưng những chiếc cửa sổ cũng giúp ích để giảm tốc độ đi đáng kể. Tưởng như thế là đã tìm ra lối thoát thì điều không phán đoán được nhất cũng đã đến. Một kẻ khác với diện mạo tương tự xuất hiện trước mắt tôi, hình như là phụ nữ. Dù thế nào thì cô ta chắc chắn vẫn là mối nguy và buộc tôi phải chuyển hướng đường thoát của mình. 

  Nhưng giờ là lúc để ý xung quanh, tôi đã ở khu vực nhà vệ sinh rồi, nơi con đường giới hạn lại hai bên tường và là con đường cụt hiểm. Tôi đã bước chân vào sâu bên trong, đằng cửa thì bị chặn bởi tên mắt trắng, đường phía trước thì là ả sát thủ khác đang đứng chặn với một tư thế rất ngang chiến. Chẳng phải là tôi đi vào ngõ chết rồi sao? Tôi đứng khựng lại, ngó nghiêng trước sau liên tục, nhịp tim tôi tăng cao, đập thình thịch trong lồng ngực với các cảm giác sợ hãi sốt ruột. Không còn lối đi nào nữa, một lỗ hổng cũng không luôn. Hôm nay là ngày gì mà lại đen đủi thế này. Chẳng đợi thêm một giây nào nữa, tên mắt trắng nhảy đến với cây gậy sắt ấy trong khi tôi còn đang ngờ ngẫn đứng hình.

  Đến thời khắc cực hiểm, cuối cùng cũng có người đến. Người ấy mang một con dao nhỏ, nhưng lại chặn đứng được cả một cây gậy dài một cách chính xác. Kĩ năng như vậy chắc hẳn không phải người thường làm được. Nhưng mà gượm đã, dáng hình trông rất quen, hơi mờ nhạt nhưng vẫn nằm trong tầm nhận diện của tôi.

  "Thì ra là cậu ở đây," người đó nói. "Thực sự rất phiền phức khi một mục tiêu lại cắm đầu chạy loanh quanh đấy."

  "Vivian?"

  Vivian, tên u ám trầm tính ngồi ở cuối lớp, hóa ra lại là một nhân viên được cử đến để bảo vệ tôi sao? Dù sao thì cũng không có gì phải ngạc nhiên, từ đầu tôi đã được đề cập là bất cứ ai cũng có thể là nhân viên R.A.M.O. 

  "Sao?" Vivian nói, cậu ta vừa lùi lại gần về vị trí của tôi sau khi đụng độ với tên mắt trắng. "Có vấn đề gì à?"

  "Tôi không ngờ ngày này có thật trong quyển lịch đấy," Tôi nói, mắt quay sang phía trước, nơi một kẻ sát thủ khác đang có ý định tấn công. "Vậy giờ cậu sẽ cân cả hai tên à?"

  "Ai nói tôi đến đây một mình?" Cậu ta nhéch mép, như có hiểm ý nào đó. "Mà tôi không biết cô ta đang quanh quẩn ở đâu thôi."

  Cậu vừa dứt lời, đã có biến chuyển xảy ra. Kì lạ thay, một làn khói trắng mờ từ từ lan ra trong không khí không biết từ đâu ra. Góc nhìn xung quanh dần bị che đẩy bởi sương khói. Và trong làn khói ấy, tôi có thể nghe được một vài tiếng va chạm mạnh cộng với những tiếng động nặng nề và tiếng kim loại loảng xoảng dưới sàn nhà. Tôi vẫn không hiểu chuyện gì, liền bám sát vào tường, gồng thị lực lên để cố quan sát được gì. Cho đến khi tôi nhận ra, ả đàn bà ở phía trong đã bị đánh gục, còn tên mắt trắng thì đang ho lụ khụ, hắn đã đánh mất vũ khí trên tay. Hai bên tôi đều đã được chắn đỡ bởi Vivian và... Mochi?

  "Cuối cùng cũng chịu ló mặt ra," Cậu thanh niên Enderman kia lắc đầu.

  "Im lặng," Mochi khó chịu. "Tôi theo sát cậu ấy từ đầu rồi. Chẳng qua là chỉ huy yêu cầu xử lí đối tượng ở phía Đông Nam thôi!"

  "Rồi rồi..." Vivian đáp. "Cậu diễn cũng giỏi đấy."

  "Vậy là cậu là..." Tôi cạn ngôn, đứng nhìn Mochi ở trước mắt.

  "Xin lỗi vì giấu cậu nhé, hi hi..." Cô ấy quay lại nhìn tôi cười.

[Hết ACT 4]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net