Tay quản gia ấy, Nắng bên kia dãy Alps

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nữ hoàng quả nhiên rất rộng lượng khi lo rằng cậu chủ sẽ cảm thấy mệt mỏi sau những công việc vất vả của con chó canh cổng của Nữ hoàng cho nên đã đồng ý để ngài nghỉ ngơi một thời gian. Và thật trùng hợp làm sao ngài Trancy lại muốn tới Venice vào khoảng thời gian này"

Bầu trời xám xịt với những đám mây đen cuộn thành từng đám lớn, không khí ẩm ướt, ngưng đọng như nghẹn lại. Phía xa xa những tia nắng yếu ớt cố len mình qua những khoảng trống tạo thành những giếng trời nhưng chẳng đủ để đem lại chút ấm áp cho một ngày giông bão. Mùi ẩm ướt hòa quyện với mùi khói dầu của con tàu khiến Ciel cau mày.

"Tiết trời Anh Quốc không mấy phù hợp với một ngày hè. Tới Venice là ý tưởng tuyệt vời, cậu chủ ạ"

Ciel không thèm để tâm đến những lời tán dương mỹ miều tuôn ra từ miệng tay quản gia của cậu. Cậu vẫn đăm đăm nhìn về những tia nắng nơi chân trời, và bực dọc với tiếng la o ó của lũ hải âu đang chao lượn trên cao.

Là một tay quản gia tinh ý. Sebastian Michaelis, người đàn ông lịch thiệp với gương mặt phải gọi là dễ dàng làm siêu lòng bất kỳ quý cô nào chỉ với một cái liếc bằng đôi mắt màu nâu đỏ thẫm như máu, nhanh chóng nhận ra những biểu hiện không hài lòng của chủ nhân. Âm thầm lặng lẽ hành động đúng phong cách một tay quản gia kiểu mẫu, hắn nhanh nhẹn sắp xếp chỗ ngồi cho chủ nhân trên boong tàu của con tàu du lịch xa hoa đang tiến dần về phía bến cảng Calais, Pháp.

"Ciel! Gương mặt cau có đấy là sao?"

Alois Trancy, thiếu niên trẻ với mái tóc màu vàng óng luôn ánh lên trong nắng, cậu cũng có đôi mắt xanh dương như Ciel nhưng sáng hơn và trong hơn đôi mắt màu xanh đuôi công của Ciel. Cậu ta là một tên nhóc ồn ào không ngừng tìm cách chọc phá và làm phiền Ciel mọi lúc mọi nơi. Cứ như thể lẽ sống duy nhất của cậu bây giờ là khiến Ciel bực tức mỗi ngày vậy.

"Ngươi thật khó chiều chuộng đấy biết không? Nào, chẳng mấy chốc nữa thôi chúng ta sẽ đến Venice. Ta chưa bao giờ đi xa như vậy trước đây. Nghe thật tuyệt, đúng chứ?"

Alois tỏ ra rất hào hứng với chuyến đi bởi cậu ta chưa bao giờ rời khỏi nước Anh, hay chính xác hơn là chưa từng bước chân khỏi dinh thự nhà Trancy dù chỉ lấy một lần. Đôi khi Alois cảm giác chính căn dinh thự xa hoa lộng lẫy kia đã nhốt cậu lại như thể một con bươm bướm lỡ mắc kẹt nơi tấm mạng nhện được cẩn thận giăng sẵn chỉ đợi cậu rơi vào. Bởi vì lẽ đó cậu ta càng trở nên thích thú với chuyến đi này hơn. Sự chuẩn bị đã được thực hiện suốt hai tuần trời bao gồm cả hành lý và lịch trình chi tiết cho chuyến đi. Điểm tới nằm ở thành phố Venice xa xôi. Đây sẽ là chuyến hành trình vất vả của cậu ta cùng những người còn lại. Nhưng như một lẽ thường tình của một tên nhóc xấu xa, ích kỷ, cậu ta chẳng thèm đoái hoài đến cảm nhận của kẻ khác mà luôn tự tiện làm theo ý của mình.

"Ta chẳng thể hiểu tại sao ngươi nhất định phải chọn một nơi xa xôi như Venice trong khi chúng ta có hàng tá nơi khác để lựa chọn" Ciel bắt đầu cằn nhằn.

"Ngươi có biết Venice có nghĩa là tình yêu trong tiếng Ý không? Nghe thật lãng mạn, đúng chứ? Bởi vậy Venice là nơi tốt nhất, tuyệt vời nhất mà ta muốn đến nhất! Cho nên ngươi hãy ngừng cằn nhằn đi, ông già"

Câu trả lời của Alois vẫn chẳng thể làm thỏa đáng Ciel, cậu lại tiếp tục hậm hực, nhiếc "Trong khi ta còn cả đống việc phải làm thì giờ lại phải tốn thời gian quý giá của mình mà chẳng làm gì cả..."

Thành thật mà nói thì Sebastian đã quan sát thấy biểu hiện khó chịu của Ciel suốt hai tuần lễ đổ lại đây. Mọi chuyện có lẽ bắt đầu từ lúc Alois thông báo về việc bọn họ sẽ tới Venice vào kỳ nghỉ hè kéo dài sáu tuần. Ban đầu chủ nhân hắn có chút sửng sốt khi nhận được tin, ánh mắt phức tạp của cậu khiến hắn không thể phán đoán được. Sau đó, cậu phản đối bằng cách nói rằng Venice quá xa xôi, vất vả và cậu, tuy được Nữ hoàng cho phép nghỉ ngơi công việc của con chó canh cổng, lại chẳng thể bỏ mặc công việc của chủ tịch công ty Funtom sang một bên được. Nhưng rồi bằng cách ngoan cố và kiên trì thuyết phục từ nhẹ nhàng sang thô lỗ, Alois đã thành công lôi kéo được Ciel lên con tàu rời khỏi Anh Quốc tiến về vùng đất Ý xa xôi. Sebastian vốn tưởng cậu chủ của hắn đã thoả hiệp và chẳng còn khó chịu với chuyến đi này nhưng xem ra đằng sau những lời than vãn kia che giấu một điều gì đấy bí mật và riêng tư mà cậu đã cất giấu một cách lặng lẽ kín đáo.

Cỗ xe ngựa chậm rãi tiến vào khoảng sân của một tòa dinh thự lớn nằm sâu trong cánh rừng ở ngoại ô nước Anh. Phía trên cửa sổ của tòa dinh thự có bóng dáng của hai đứa trẻ. Chúng thập thò ló đầu ra, chen chúc nhau trên một chiếc ghế tựa bởi rằng chiều cao chẳng đủ để rướn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ chỗ bọn chúng nhìn xuống bị che khuất bởi những tán cây nên không thể trông rõ gương mặt của vị khách mới tới.

"Cha lại có khách. Em nghĩ đó có thể là ai?" Người anh hỏi.

"Em không biết nữa. Nhưng đó là một người đàn ông" Cậu em trả lời.

"Ông ta có mái tóc vàng" Người anh chú ý quan sát.

"Và có cả râu nữa" Cậu em cũng đưa ra ý kiến.

"Ông ta chắc chắn không phải người Anh" Người anh phỏng đoán.

"Cha và ông ấy đang ôm nhau kìa" Cậu em hơi ngạc nhiên nói với anh mình.

Người anh tỏ ra khó chịu "Ông ta đang cố tỏ ra thân thiết đấy ư? Anh không thích ông ta. Còn em thì sao?"

Cậu em hơi lưỡng lự "Trông cha có vẻ rất thân thiết với ông ấy. Nhưng nếu anh không thích, vậy thì em cũng không"

Ngay lúc này, từ dưới lầu, tiếng của cha lũ trẻ vọng lên gọi bọn chúng "Hai đứa, ngài Chlaus tới chơi!"

Nghe tiếng cha gọi, bọn chúng ngay tức khắc leo xuống ghế rồi chạy thật nhanh xuống sảnh dinh thự. Nhìn thấy ông bác Chlaus, chúng vui mừng mà đồng thanh hò reo lên "Ôi, bác Chlaus yêu quý, chúng cháu rất nhớ bác!"

"Haha, những đứa trẻ dễ thương của ta. Tới đây để ta ẵm hai đứa nào"

Lũ trẻ lập tức lao tới chỗ Chlaus để ông bế bổng cả hai đặt lên vai. Lúc này trông chúng dễ thương hệt như hai thiên thần, khác hẳn vẻ mặt và những lời nói xấc xược ban nãy của hai con tiểu quỷ.

"Ta thật lấy làm có lỗi vì đã gọi ngài trở về từ Moldova. Chuyến đi hẳn vất vả lắm, ngài Chlaus?" Cha lũ trẻ ra điều quan tâm hỏi han vị khách mới tới.

"Cậu biết đấy. Anh Quốc quả thực rất xa xôi. Dẫu vậy, chỉ cần cậu gọi, ta sẽ lập tức có mặt" Chlaus hào sảng nói "Nhưng sau chuyến đi này, có lẽ ta sẽ trở về Ý nghỉ ngơi một thời gian. Venice là một địa điểm nghỉ ngơi rất tuyệt vời đấy!"

"Venice?" Lũ trẻ cắt ngang cuộc trò chuyện của người lớn bằng sự tò mò không thèm che giấu.

"Ồ, mấy đứa vẫn chưa biết Venice nhỉ?" Ông bác Chlaus hào hứng trả lời "Đó là một thành phố xinh đẹp nằm mãi ở phía đông bắc nước Ý với những con sông và kênh đào rải rác. Venice vừa thơ mộng, lãng mạn lại vừa cổ kính, kiêu sa. Còn con người thì quyến rũ và lịch thiệp"

Một vùng đất chưa từng đặt chân tới, có những điều mới lạ chưa từng được biết đã kích thích sự tò mò và hứng thú của hai đứa trẻ. Càng nghe, đôi mắt của chúng càng sáng long lanh lên như thể thu gọn cả hàng vạn vì tinh tú đang lấp lánh trên bầu trời sâu trong đáy mắt.

Mất hơn hai tiếng, tàu cũng cập ở bến cảng Calais của Pháp. Ngay lập tức đám người bọn họ nhanh chóng di chuyển tới trạm tàu và đón chuyến đi xuyên quốc gia từ Pháp tới Ý.

Chất đống hành lý cao ngất lên toa hành lý và chắc chắn những vị chủ nhân đã yên vị tại toa hạng nhất, khi này quản gia của Alois, Claude, mới lên tiếng "Thành thật xin lỗi vì mùa du lịch khiến lượng hành khách di chuyển quá tải. Chúng tôi đã không thể mua được vé khoang riêng nên đành để các ngài phải chia sẻ chung khoang tàu"

"Được rồi, Claude. Dù sao bọn ta cũng rất thích chia sẻ mọi thứ với nhau. Phải không, Ciel?" Alois nói chắc nịch như thể lẽ đương nhiên và Ciel chẳng có tâm trạng mà đôi co với cậu ta.

"Vậy chúng tôi sẽ ở toa hạng ba. Nếu cần bất cứ thứ gì xin hãy gọi chúng tôi"

Claude cư xử đúng chuẩn mực mà lịch sự rời khỏi nhưng khi hắn quay người sang vẫn thấy tay quản gia Sebastian đứng sững trước cửa. Dõi theo ánh mắt hắn, Claude nhận thấy những tia nhìn ấy đang dán lên dáng hình linh hồn xinh đẹp ánh lên màu xanh dương thăm thẳm kia. Cái nhìn thể hiện sự bực dọc, xen lẫn chút hoang mang và bất lực. Bỗng nhiên, Claude nhếch môi cười một cách thích thú không hề giấu giếm.

Trái lại ánh mắt như thể muốn tường tận hết suy tư của chủ nhân mình, Ciel tỏ ra chẳng thèm để tâm đến hắn. Cậu quay đầu ra hướng cửa sổ và nhìn dòng người vội vã chạy trong sân ga hòng bắt kịp chuyến tàu. Đôi mày nhỏ ấy vẫn cau lại thể hiện sự bực tức thấy rõ.

"Ngươi còn việc gì sao?" Alois vô tư hỏi.

"Không có gì, thưa ngài. Cho tôi xin phép"

Đợi mấy tay quản gia đi rồi, Alois lôi từ hành lý của cậu ra bản đồ cùng những tấm bưu thiếp in ảnh chụp những địa điểm du lịch nổi tiếng của Venice, mà chắc hẳn bất cứ vị du khách nào khi ghé thăm nhất định sẽ mua thật nhiều để gửi tặng những người thân quen.

"Venice. Ôi, Venice! Đợi chút nữa thôi, chúng ta đang tới với ngươi đây" Cậu ta ngân nga hát một điệu nhạc chẳng biết từ đâu mà có, đoạn, quay sang Ciel mà nói "Ciel, ngươi xem này. Chúng ta sẽ đi ngang qua Paris để tới Lyon. Ta nghe nói chúng ta sẽ đi qua núi Mont-cenis trên một con đèo. Thật thú vị làm sao! Ta muốn nhìn thấy cảnh vật hùng vĩ của dãy Alps. Sau đó, chúng ta sẽ tới Milan và cuối cùng là Venice"

"Frejus" Bỗng nhiên, Ciel nói.

"Cái gì? Ý ngươi là sao cơ?" Không hiểu ý cậu, Alois hỏi.

Ciel thở dài, lặp lại "Tàu sẽ đi qua đường hầm Frejus, không phải đường đèo Mont-cenis"

"Làm sao mà ngươi biết điều đấy!?" Alois thốt lên cảm thán rồi vờ như không tin tưởng mà ghẹo Ciel "Ngươi không lừa ta đấy chứ? Ngươi thậm chí còn chưa bao giờ tới đó cơ mà, đồ nói dối"

Ciel bực mình gắt lên với cậu ta "Đơn giản là ta biết. Chỉ vậy thôi"

Nhìn thấy biểu hiện tức giận của Ciel, Alois vô cùng đắc ý cười to rồi chẳng màng bận tâm đến việc bản thân đã khiến người khác khó chịu mà lại bàn luận về chuyến hành trình của bọn họ "Chúng ta cứ thế đi ngang qua Paris thôi sao? Thật đáng tiếc! Chúng ta nên trở lại Paris sau khi nghỉ dưỡng ở Venice. Ngươi thấy sao? Ồ, vâng, chắc chắn là thế rồi!"

Trong lúc Alois thao thao bất tuyệt, Ciel với tay mở hé cửa sổ để gió thổi vào khoang tàu của bọn họ. Cơn gió làm bay những tấm bưu thiếp của Alois làm cậu ta la oai oái khiến Ciel có chút hả dạ. Nhưng như vậy cũng chẳng đủ làm sự khó chịu trong lòng cậu vơi bớt. Mái tóc màu xanh đen phảng chút xám tro bị gió làm rối tung lên, cậu nhắm mắt và để tâm trí lang thang tới một nơi khác.

Trong căn phòng rộng lớn có hai chiếc giường ngủ y hệt nhau. Mùi chăn nệm sạch sẽ, thơm tho và ngăn nắp trái ngược với hình ảnh sàn nhà bị bày bừa lung tung. Giữa đống ngổn ngang đó, một đứa trẻ với ánh mắt tinh ranh đang rải những tấm bưu thiếp in hình các địa điểm du lịch nổi tiếng khắp sàn nhà. Nó bày bừa như thể luôn yên tâm rằng sẽ luôn có người chạy theo sau và dọn dẹp hậu quả chúng gây ra vậy. Một đứa trẻ nghịch ngợm được chiều chuộng đến hư hỏng!

"Em đang làm gì vậy?" Người anh bước vào phòng sau buổi luyện kiếm đã trông thấy cậu em yêu quý của mình đang lúi húi bí mật làm việc gì đó.

"Anh ơi, mau lại đây đi!" Cậu em nghe tiếng anh mình thì vội gọi lại rồi đưa cho anh trai tấm bản đồ minh họa các tuyến đường sắt ở châu Âu "Anh xem này. Nếu chúng ta muốn đi từ Anh sang Ý, đầu tiên chúng ta phải đi tàu thủy băng qua eo biển Dover để tới Pháp. Bắt chuyến tàu hỏa ở ga Calais đi Lille. Từ Lille tới Lyon. Sau đó, từ Lyon sẽ đi Modane. Chuyển tuyến trong vòng một giờ để đi qua núi Mont-cenis bằng một con đèo vô cùng lớn sang Ý. Cuối cùng sẽ bắt chuyến cuối ở Milan để tới Venice. Nếu như mọi thứ thuận lợi chúng ta sẽ tới Venice sau một ngày đó"

Người anh cũng vô cùng háo hức nhìn vào tấm bản đồ và hô to lên "Là đường hầm Frejus, không phải đường đèo Mont-cenis, đồ ngốc ạ"

Cậu em không hiểu, ngơ ngác hỏi lại "Cái gì? Ý anh là sao cơ?"

"Người ta đã đóng cửa đường đèo Mont-cenis và thay thế nó bằng đường hầm Frejus kể từ tháng chín năm 1871. Tuyến đường này sẽ giúp em giảm thời gian di chuyển những năm tiếng đồng hồ so với các tuyến đường trước đây. Nhưng người ta chẳng bao giờ nhớ phải gọi tên nó cho đúng chỉ vì núi Frejus và núi Mont-cenis nằm gần nhau và người ta đã quen với cái tên Mont-cenis rồi" Người anh ra vẻ uyên bác hơn mà dạy dỗ cậu em của mình, trong tông giọng có chút buồn bực vì sự thiếu chính xác của những người đã vẽ ra tấm bản đồ này.

"Ồ, anh nói phải. Vì anh rất quan tâm ngành đường sắt nên anh biết nhiều hơn em" Cậu em cảm thán, không ngừng ca ngợi người anh.

Tiếng cười nói rôm rả của hai cậu bé vang khắp nhà trong một buổi chiều mùa hè tại dinh thự nằm ở ngoại ô Anh Quốc.

Đúng như Ciel nói, khi tới dãy Alps bọn họ đi xuyên qua một con hầm dài bên trong núi Frejus thay vì đi qua núi Mont-cenis. Tuy vẫn còn thất vọng vì không được ngắm quang cảnh núi rừng hùng vĩ của dãy Alps nhưng Alois vẫn không giấu được vẻ phấn khích khi cảm nhận con tàu lao nhanh xuống dốc trong một con hầm tối đen.

Rời khỏi đường hầm Frejus, lúc này bọn họ đã đặt chân vào địa phận miền bắc nước Ý. Những cánh đồng hoa dại đủ màu sắc trải dài cả một vùng trời hiện lên trước mắt họ, xa xăm là những ngôi làng nhỏ nằm yên bình trên đỉnh các ngọn đồi. Dưới ánh mặt trời, các loài hoa thi nhau nở rộ khoe sắc thắm, rừng cây ô liu rào rạc trong gió, ong bướm bay lượn hòa trong bản giao hưởng của trăm tiếng chim ca. Ngoảnh mặt lại về phía sau vẫn còn trông thấy những rặng núi sừng sững của dãy Alps. Nằm lọt giữa những ngọn núi cao ấy, mặt hồ lúc nào cũng trong xanh một màu cẩm thạch mát lành.

Sau gần một ngày rưỡi rong ruổi trên đường, bọn họ tới bến Venice khi trời đã nhá nhem tối, chậm trễ hơn so với kế hoạch do tàu gặp sự cố và sự trì hoãn dài đằng đẵng. Trong lúc Sebastian phụ trách mua vé tàu thủy thì Claude tất bận với đống hành lý cao ngất ngưởng, mà quá nửa chỗ ấy là của tên Alois. Bọn họ sẽ đi thẳng tới đảo Lido thay vì đi ngang qua thành phố, bởi bọn họ muốn thuê trọ ở một khách sạn nằm ngoài bãi tắm.

Do được báo trước rằng có hai vị bá tước giàu có đã cất công lặn lội đường xá xa xôi từ Anh Quốc tới hòn đảo Lido nhỏ bé này, nên viên quản lý rất nhanh chóng, niềm nở đón tiếp ngay khi bọn họ vừa tới khách sạn. Đi theo ông ta còn có một tay trợ lý cùng vài người làm công việc khuân vác dường như đã đợi sẵn, luôn luôn sẵn sàng phục vụ.

Nhận phòng và nghe Alois lải nhải mãi về việc sẽ có một bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn vào ngày thứ ba của tuần thứ tư bọn họ ở Venice. Sebastian đã phải hết sức lịch sự khéo léo nhắc nhở cậu ta về việc bữa tối sẽ diễn ra chỉ trong vòng một giờ đồng hồ nữa, và rằng cậu ta nên nhanh chóng trở về phòng và đợi tay quản gia của mình giúp đỡ ăn diện thật bảnh bao.

Ciel mỏi mệt vật mình lên chiếc trường kỷ bọc vải nhung, đầu tựa nhẹ lên chiếc gối lông ngỗng êm ái, mắt hơi lim dim như muốn tiến vào giấc ngủ. Tay quản gia kiểm tra một lượt quanh phòng rồi tiến lại mở những cánh cửa sổ lớn để gió biển thổi vào từng cơn thoáng đãng. Cơn gió từ ngoài khơi xa mang theo vị mặn của muối biển xộc vào hai cánh mũi Ciel, thành công khiến đầu óc cậu tỉnh táo hơn.

"Chuyến đi xa hẳn đã khiến ngài phải rất mỏi mệt. Xin hãy nghỉ ngơi một chút trước khi bữa tối bắt đầu"

Ciel không trả lời. Đôi mắt màu xanh dương thăm thẳm của cậu phóng ra xa, nhàn nhạt nhìn những tia nắng màu cam cháy của buổi chiều tà dần biến mất nơi cuối chân trời. Ánh mắt dõi theo từng chuyển động của ánh dương đang hắt xuống mặt biển. Nó cứ long lanh lên, in chặt lại nơi đáy võng mạc cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net