Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyến đi săn mùa thu sắp đến, Khưu Khánh Chi bận rộn không hết việc, mỗi lần nhập cung yết kiến đều phải đi ngang qua phủ Chất tử, nhớ đến lần trước chọc người ta tức giận, hẳn là y không muốn gặp mình, nên chỉ ở ngoài cửa xa xa nhìn.

Lúc đi ngang qua cây đa, có một giọt nước mưa đọng trên chiếc lá xác xơ rơi rất chuẩn xuống đỉnh đầu y.

Mình để ý đến chuyện này làm gì?

Cơn giận chẳng biết từ đâu trào lên, hắn điều khiển cho ngựa quay đầu, trong lòng nghĩ phải về phủ Tướng quân, móng ngựa lại cứ như đóng đinh tại chỗ.

Trần Thập từ hiệu thuốc trở về, trên tay còn xách theo đống thuốc.

Khưu Khánh Chi nhìn thấy đống thuốc đó liền nhớ tới bộ dạng ốm yếu kia của Lý Bính, lại bệnh nữa sao?

Im lặng cưỡi ngựa trở về phủ Tướng quân, hôm nay Võ Minh Không đã hạ lệnh cho Khưu Khánh Chi âm thầm giám sát động tĩnh của Tử Khư, Tử Khư tuy là nước bại trận, nhưng sức mạnh vẫn còn đó, lại còn đang giấu thứ Võ Minh Không muốn mà chưa có được, nếu như chúng ngóc đầu dậy, Đông Sơn tái khởi, cũng không phải không có khả năng.

Vậy thì Lý Bính, cũng coi như là có liên quan đến động tĩnh của Tử Khư đi.

"Tần Chiêu Minh." Khưu Khánh Chi đã về đến phủ.

"Có thuộc hạ."

"Đi tìm vài hạ nhân, sắp xếp vào phủ Chất tử, phải có mắt nhìn, có thực lực."

Tần Chiêu Minh chỉ nghĩ là mệnh lệnh của nữ đế nên cũng không nghĩ ngợi nhiều, bèn chuẩn bị xoay người đi làm.

"Khoan đã." Khưu Khánh Chi ngồi còn chưa ngồi xuống đã gọi hắn lại.

"Ta đích thân đi."

Xưởng xay bột Thành Tây là nơi Tần Chiêu Minh mua lại, nói với bên ngoài là để cho chú ruột làm ăn, thực tế là nơi cho Khưu Khánh Chi dùng để giam giữ tù binh Tử Khư, tù binh Tử Khư năm đó hơn nửa bị xử tử, hơn nửa bị nhốt vào tử ngục chịu tra tấn vô nhân đạo, số ít còn lại được Khưu Khánh Chi bí mật giấu trong xưởng xay bột này.

Đây đều là những người có đầu óc nhanh nhạy, giết thì đáng tiếc, Khưu Khánh Chi nghĩ như vậy.

"Vương Thất, Tôn Báo, Thôi Bội." Tần Chiêu Minh cầm danh sách gọi tên.

Ba người cúm núm bước ra khỏi hàng, cũng không biết vị tướng quân này muốn làm gì nữa.

"Từ hôm nay ba người các ngươi sẽ rời khỏi xưởng xay bột, hộ tịch thì sẽ thay các ngươi xử lý ổn thoả, các ngươi chỉ cần làm theo lời tướng quân dặn dò là được."

Trên lông mày Vương Thất vẫn còn dính bột mì, hắn hỏi: "Không biết... Tướng quân muốn chúng tôi làm gì ạ?"

Khưu Khánh Chi đánh giá người trước mặt, Tần Chiêu Minh nói ba người này là nổi bật nhất trong xưởng xay, hắn nửa tin nửa ngờ.

Hắn quăng cho bọn họ một xấp giấy.

"Đến phủ Chất tử, theo dõi nhất cử nhất động của người này."

Vương Thất khép na khép nép nhận lấy.

"Lý... Lý Bính?"

Bên trên ghi chép rất rõ ràng tính cách sở thích của Lý Bính, chi tiêu ăn uống, ánh mắt của Vương Thấy lướt qua gương mặt nghiêm nghị của Khưu Khánh Chi rồi lại nhìn xuống nội dung trên giấy, cứ quét lên quét xuống mất lần.

"Có vấn đề gì?"

"Dạ không!" Vương Thất cất giấy vào, "Không có vấn đề gì, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ ạ."

Xe ngựa tới đón ba người đi, nhét cả một ít quần áo vật dụng.

Khưu Khánh Chi nhìn bầu trời tháng chín xám xịt của Thần Đô, hắn cũng từng thấy mưa thu của Tử Khư, Tử Khư tôn sùng tự nhiên, sinh ra dựa núi cạnh sông, mùi nước mưa trộn lẫn cùng mùi cỏ cây bùn đất lượn lờ quanh mùi tanh của máu, vỗ về người đã mất trong trận chiến.

Có lẽ bên cạnh có thêm một đồng hương, bốn chữ thương nhớ quê nhà có thể vơi đi một phần.

Trần Thập nhìn lửa than, chăn bông, áo lông cáo, lò sưởi tay, lương thực mùa đông hết rương này đến rương khác được bưng từ ngoài phủ vào, hỏi đi hỏi lại để xác nhận tướng quân chỉ sắp xếp ba người vào phủ Chất tử thôi sao?

Ba người, không ăn nhiều lương thực mùa đông đến vậy đâu ha, chứ ăn hết bằng này, chắc mùa xuân năm sau là đủ ký mần thịt được luôn...

Khưu tướng quân đang định biến phủ Chất tử thành nhà kho của ngài ấy hả?

Trần Thập thấy không hiểu, nhưng Lý Bính rõ mồn một.

"Hắn thế này lại không giống như đang giám sát ngài." Trần Cửu dựa cột nhìn mấy người đang bận ra bận vào.

Lý Bính hài lòng vừa ý uống trà, "Người cũng đã phái tới phủ rồi, không phải giám sát thì còn là gì nữa?"

"Ý của Tuý Ông không phải ở rượu*." Trần Cửu quay đầu lại nhìn y, "Câu này dùng vậy có đúng không?"

(*Nghĩa là có dụng ý khác)

"Bớt thói học được mấy câu là lại dùng lên người ta đi, hắn đã có thể trắng trợn nhét người vào phủ của ta, chứng tỏ Võ Minh Không đã nảy sinh nghi ngờ với chúng ta rồi."

"Hoàng đế không nghi ngờ thì không gọi là hoàng đế, ngài đã giả trang thành bộ dạng ốm yếu như vậy rồi bà ta vẫn không bỏ qua cho ngài."

"Người bệnh không hẳn không có dã tâm, bà ta nghi ngờ cũng đúng, chuyến săn mùa thu chính là cơ hội của chúng ta, đến lúc đó e là bà ta sẽ nghĩ đủ mọi cách để thăm dò." Lý Bính cũng liếc nhìn vào trong viện, ba người kia trông có vẻ cũng thành thật.

"Ngài sẽ không muốn ta cũng giả vờ thành cái vẻ phế vật giống ngài, rồi thua dưới tay cái đám phế vật Thành Đô này đó chứ?"

Lời này Lý Bính nghe mà thấy không thoải mái, lại không tìm ra lý do để phản bác lại.

"Không cần." Y bất lực nói, "Ngươi phải thắng, nếu có thể thì thắng được Khưu Khánh Chi là tốt nhất."

Trần Cửu đã tiếp xúc với Lý Bính rất lâu, võ công có thể bất phân thắng bại với y, cái đầu đôi lúc lại không theo kịp, bèn nhìn chằm chằm vào người ta.

"Ta không hiểu."

Lý Bính thở dài, "Võ Minh Không coi trọng nhất là hoàng vị của bà ta, đặc điểm trong việc kiểm soát triều đình của bà ta là để bách quan khắc chế lẫn nhau, chẳng hạn như ba bên Hình bộ, Kim Ngô vệ, Đại Lý tự, bên này mạnh thì bên kia phải yếu, ngươi đi theo bên cạnh ta, ngươi càng mạnh, sẽ khiến Võ Minh Không vô thức cảm thấy ta..." Lý Bính nói tới một nửa thì ai oán trừng Trần Cửu một cái.

"Ta càng mạnh, tức ngài càng yếu." Trần Cửu tiếp lời y.

Lý Bính miễn cưỡng gật gù, "Ý là vậy, bản tính Võ Minh Không đa nghi, điểm này thôi tuy không đủ để lừa được bà ta, nhưng có cái ám thị cũng có thể đề phòng được."

Trần Cửu nghịch dao găm trong tay, "Biết trước phiền phức như vậy, chẳng bằng ta ở lại Tử Khư."

"..."

Trần Cửu tra dao vào vỏ, "Thái độ của Võ Minh Không với ngài rất rõ ràng, ước gì ngài vô duyên vô cớ chết đi kìa, Tử Khư phát động chiến tranh cũng không được, không phát động chiến tranh cũng không được, hôm đó ở trường săn không biết sẽ có bao người nhắm vào ngài đâu, ngài muốn ta đi thi với Khưu Khánh Chi, ta sẽ không rảnh để lo cho ngài."

Lý Bính hất cằm biểu thị hắn nhìn ra ngoài cửa, "Không phải còn có bọn họ sao, Khưu Khánh Chi đích thân sắp xếp vào phủ của ta, suy cho cùng cũng không phải hổ giấy chứ."

Trần Cửu nhìn Vương Thất đang trầy trật xách mấy cái rương ở ngoài cửa, vẻ mặt hơi ảm đạm quay lại nhìn Lý Bính.

"Ta thấy phải đấy."

Lý Bính lười tranh luận với hắn, nhẩm thầm trong bụng, đã chuyển tám rương lửa than vào phủ rồi.

Phủ Tướng quân nhiều tiền vậy sao? Lý Bính ngẩng đầu nhìn lên mái nhà vừa được tu sửa, thở dài một hơi.

Trong buổi đi săn mùa thu, Lý Bính tự bọc mình chặt chẽ hơn ai hết, sợ người ta không biết mình vừa qua khỏi một trận ốm vậy, trước khi ra cửa còn cố ý vào phòng thuốc xông mình một lúc để cả người ám đầy mùi đắng.

"Lý công tử đúng thật là không giống người thường, còn chưa vào đông đã khoác áo lông cáo rồi." Lễ bộ thượng thư đang cố tình làm khó dễ.

Trên thực tế, gần như quan viên nào cũng muốn khó dễ y một phen, dẫu sao kiếm của Võ Minh Không chỉ đâu thì bọn họ tiến lên đánh ở đó.

"Đương nhiên là không thể so sánh với đại nhân ngài được, trong phủ hương ấm ngọc mềm*, thân thể dĩ nhiên cường tráng."

(*Gốc là "nhuyễn ngọc ôn hương", xuất phát từ "Tây sương ký", miêu tả cơ thể người phụ nữ trong tiểu thuyết xưa, ý chỉ cơ thể mềm mại ấm áp thơm tho của người phụ nữ.)

Lý Bính chậm rãi nhả ra bốn chữ hương ấm ngọc mềm, trong Thần Đô có ai không biết Lễ bộ thượng thư mắc bệnh khó nói trị hoài không hết, hơn bốn mươi rồi mà vẫn chưa có con nối dõi, mỹ nhân thì lại nuôi chẳng ít.

Võ Minh Không đang ngồi ở trên, Lễ bộ thượng thư không tiện phát tác, tức đến thở phì phì.

Ai cũng lén cười chêm vào mấy câu, mặc dù không thích hợp cho lắm.

Lý Bính liếc qua nhìn thẳng mặt Khưu Khánh Chi, người này vẫn còn bình thản ung dung rót trà, không cười lấy một tiếng.

Sao hả, hắn cũng không được à?

Lý Bính bất mãn bĩu môi, ra hiệu cho Vương Thất mình muốn uống nước.

Khưu Khánh Chi nhìn Lý Bính đạt được ý đồ đang sai bảo người của mình, xem ra ở chung cũng không tệ, hắn không hiểu sao thấy có chút vui lòng.

Kế hoạch diễn ra tốt hơn dự định, Lý Bính tự bảo mình thân thể yếu đuối lắm bệnh, tham gia vây săn sợ sẽ làm mọi người mất vui, đề xuất để thị vệ của mình đi thay, Võ Minh Không gật đầu cho phép.

Tiễn Trần Cửu vào trường săn, Trần Cửu vẫn còn đi vài bước lại quay đầu nhìn.

"Đi đi, kì kèo như vậy từ bao giờ đấy? Trần Thập cũng đâu có ở đây."

Trần Cửu thở dài trong lòng, cái sau nặng nề hơn cái trước, cuối cùng nhìn y lần nữa rồi thúc ngựa rời đi.

Không mang theo Trần Thập vốn là quyết định của Lý Bính, gió bão mà trận vây săn này dấy lên, Lý Bính không có cách nào dự báo trước được, ít nhất y không thể để nó lan đến người bên cạnh.

Vuốt nhẹ chiếc dao găm giấu dưới ống tay áo rộng, Lý Bính bật cười.

E là con thú mà người ta thèm muốn trong chuyến săn mùa thu này không nằm trong trường săn này đâu.

"Vương Thất, chuẩn bị ngựa."

Chuyến săn mùa thu năm nào cũng có, người đứng đầu không chỉ nhận được phần thưởng hậu hĩnh, mà còn có cơ hội thăng tiến trước Võ Minh Không.

Khưu Khánh Chi vẫn cưỡi con Đạp Tuyết đó, tay cầm cung tên đi vào trong rừng, thoáng có chút bần thần.

Trước kia hắn còn là một nô binh không ai để vào mắt, đến cả tư cách trông coi trường săn cũng không có, sau này thiếu niên tướng quân một trận thành danh, một bước nhảy vọt trở thành đại tướng quân Kim Ngô vệ vạn người kính ngưỡng, cùng văn võ bá quan cạnh tranh những con thú hão huyền ở trong trường săn này.

"Khưu tướng quân có nhã hứng quá."

Khưu Khánh Chi bị một âm thanh trong trẻo kéo ra khỏi vẻ u sầu, không quay lại cũng biết là ai, rút mũi tên trong ống gỗ ra đặt lên dây cung.

Đầu mũi tên chỉ vào trán của Lý Bính.

Con ngựa Vương Thất chuẩn bị cho Lý Bính tên là Bát Mặc, tiểu bạch mã tính cách dịu dàng, Lý Bính cưỡi nó chầm chậm tiến về phía trước, hoàn toàn lờ đi động tác của Khưu Khánh Chi.

"Ngựa của Khưu tướng quân tên Đạp Tuyết thì toàn thân đen, ngựa này của ta tên Bát Mặc thì lại toàn thân trắng, cũng coi như là duyên phận kỳ lạ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net