#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Kwanghee từ từ tỉnh dậy sau một giấc ngủ khá dài, với cái đầu đau như búa bổ. Mất một khoảng thời gian, gần 20 phút, chàng trai lặng lẽ ngồi đó với gương mặt ngẩn ngơ, mái tóc rối tung, ánh mắt mệt mỏi nhìn vào vô định và thần thái bơ phờ - những đặc điểm điển hình của một người đàn ông khi vừa thức dậy sau trận nhậu nhẹt bê tha, mà kết quả là phải kết thúc bằng một giấc ngủ ép buộc. Có lẽ hôm qua anh ta đã hơi quá chén một chút, Kwanghee nghĩ, vì dù sao thì lâu lắm rồi anh ta mới được cùng bạn bè tụ họp ăn uống vui chơi thoải mái đến vậy.

Ngẫm lại thì, anh ta là một trong số ít những người vẫn còn cô đơn lẻ bóng trong đám anh em cây khế thân thiết, là cái kiểu tôn sùng chủ nghĩa độc thân, độc lập tự do mới mang đến hạnh phúc ấy. Năm nay Kim Kwanghee mới 32 tuổi, thân cao 1m8, gương mặt điển trai dễ dàng thu hút những ánh nhìn xung quanh, hiện đang làmột kỹ sư công nghệ thông tin bình thường. Chắc vì quan điểm về tình yêu của anh ta quá sơ sài, cộng thêm tính chất công việc nên đối với Kim Kwanghee chuyện có người yêu hay mấy mối quan hệ kiểu vậy quá sức tốn thời gian và tâm tư.

"Thanh niên" U40 dụi mắt, vươn vai, với lấy cặp kính ở tủ đầu giường rồi đảo mắt nhìn quanh một cái. Ôi trời! - Kim Kwanghee khẽ hét lên trong lòng. Thường ngày căn phòng của anh ta đã đủ bừa bộn rồi, nơi mà mấy đứa bạn của anh ta tới chơi cũng miêu tả nó bằng những từ ngữ miệt thị, kiểu như "cái ổ cẩu thả", "cái nơi xó xỉnh bẩn thỉu"... hay đại loại thế. Cũng bởi Kwanghee thực sự khá ít khi về nhà, anh ta toàn cắm cọc ở công ti, làm việc cả ngày, có khi tăng ca đến đêm muộn rồi ngủ ở văn phòng luôn.

Từ ngoài phòng khách tới tận giường ngủ, trên bàn hay ghế sofa tới dưới sàn, nhìn quanh chỗ nào cũng thấy ti tỉ thứ đồ như quần áo, tất chân, cà vạt, giày cũng bị đá lộn xộn trước bậc cửa. Mà bình thường sàn nhà cũng chất thành đống những thứ tài liệu khác nhau, dường như tối qua trong cơn say xỉn Kwanghee đã vô tình đá vào mấy chồng giấy khiến nó rơi vãi tứ tung khắp nơi.

Nhìn cảnh tượng này, một người đã quen với sự cẩu thả bầy hầy như Kim Kwanghee cũng phải lắc đầu ngán ngẩm, chán nản với đống lộn xộn tự mình bày ra. Trong lòng bỗng nhiên nổi lên quyết tâm dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ, quyết tâm thay đổi lối sống không đẹp này!

...

Sau khi tắm rửa lẫn vệ sinh cá nhân sạch sẽ một lượt từ đầu tới chân xong xuôi, Kim Kwanghee vừa lười biếng dùng khăn xoa xoa mái tóc đẫm nước vừa xuống bếp pha cho mình một ly cà phê, tiện tay mở tủ lạnh, lục ra một cái hộp nhựa đựng mấy miếng pizza còn thừa từ hôm kia, xem xét qua một lượt, thấy vẫn còn tiếp tục sử dụng được thì ném vào lò vi sóng.

Cái cuộc sống vừa tẻ nhạt vừa cẩu thả này của Kim Kwanghee thực sự đôi lúc khiến người ta phát sợ. Nhưng mà đối với anh ta như thế này cũng không có gì quá tệ, thoải mái là được. Trước kia - Kim Kwanghee nhấp một ngụm cà phê, đột nhiên hoài niệm. Lúc còn là sinh viên, sống chung với bạn cùng phòng nhỏ hơn một tuổi nhưng lại rất phép tắc, anh ta bị ép sống trong khuôn khổ, nếu anh ta dám chây lười một chút cũng sẽ bị mắng xối xả . Bây giờ người kia đã trở thành vùng kí ức xa xôi rồi, không có ai quản, anh ta cũng không buồn để ý nữa.

Đang đắm chìm trong tầng tầng suy nghĩ của chính mình  Kim Kwanghee như bị đánh thức bởi âm báo của lò vi sóng. Lâu rồi anh mới ăn sáng ở nhà, nói đúng hơn là lâu rồi anh ta mới chịu ăn bữa sáng. Hai miếng pizza còn dư được hâm nóng chắc chắn không phải một thứ có thể thay thế được đồ ăn sáng thứ thiệt, nhưng ai quan tâm? Bình thường cứ đến ngày nghỉ, Kim Kwanghee sẽ ngủ một giấc tới tận chiều, không xem tin nhắn, không nghe điện thoại, không cần quan tâm thế giới ngoài kia có gì hay đã xảy ra chuyện gì. Anh ta gọi đó là phần thưởng cho cả tuần mệt mỏi.

...

Có lẽ, trước kia do công việc quá bận rộn, ngày nghỉ lại chỉ có thể bị lãng phí để có thể phục vụ cho giấc ngủ nên hiện tại Kim Kwanghee cảm thấy rất chán. Dư âm men say tối qua dường như vẫn chưa tan, anh vẫn cảm thấy mệt, nhức đầu và tâm trí hơi quay cuồng. Cổ họng anh khàn đặc và giọng nghẹt đi. Hình như tối qua trung niên họ Kim đã có một màn solo karaoke cực cháy với Han Wangho. Có vẻ như lúc đó họ đã say khướt và không tự chủ được hành vi nữa rồi. 

Nói mới nhớ, Kim Kwanghee không biết là ai đã đưa mình về. Thật sự là đêm qua anh uống rất nhiều, không biết vì sao, có lẽ là do thói quen mấy năm nay. Anh ta không động vào chất cồn thì thôi, nhưng đã uống thì uống rất hăng, hết chén này rồi chén khác, ly này rót đầy - uống một hơi cạn sạch - rồi lại rót đầy tiếp. Cũng không nhớ lúc mất ý thức đó anh ta có nói gì kì quặc không. Mà chắc cũng không quá quan trọng.

...

Hậu quả của việc sống cẩu thả của Kim Kwanghee những ngày tháng qua đã khiến anh ta phải ngã quỵ ngay ngày hôm nay. Có quá nhiều thứ phải dọn dẹp và sắp đặt lại từ đầu, chàng kỹ sư đã phải nhìn cái chung cư bừa bộn của mình rất lâu mà không biết phải bắt đầu từ chỗ nào. Anh nghĩ mình sẽ phải thu dọn đống quần áo kia trước tiên.

Lúc đang dọn dẹp kệ sách và tủ tài liệu đầy ngổn ngang những thứ giấy tờ, Kim Kwanghee đột nhiên cảm thấy bụng mình đau đến quặn thắt. Có vẻ anh ta không còn lạ gì đối với những cơn đau như thế nữa, dừng việc lau chùi lại và đi lục lọi thuốc trong những ngăn kéo ở nhà bếp.

Mấy năm nay, với cái lối sống phản khoa học nên không lạ gì nếu anh ta bị đau dạ dày. Thậm chí những tháng trở lại đây Kim Kwanghee luôn lao đầu vào làm việc quá độ, chỉ toàn thấy anh ta đặt đồ ăn nhanh về để ăn trừ bữa. Những đêm thức khuya, đôi lúc là thức trắng, anh đắm chìm trong thế giới máy móc và vi tính của chính bản thân mình. Quả thật đối xử với sức khỏe quá mức qua loa, thậm chí có thể nói anh ta không yêu chính cơ thể của mình.

"Chắc phải đi khám thật thôi..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net