khuynh the

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giá y màu đỏ phất phơ theo gió, nàng đứng trên Kì Thiên Đài, ánh mắt xuyên qua tấm mạn che bằng tơ vàng trên đầu, lạnh nhạt nhìn trăm quan cúi đầu. Ánh mắt lưu chuyển, rơi xuống trên người một thị vệ đứng bên phải Kì Thiên Đài. Thị vệ kia mặc giáp bạc giày đen, không giống với những kẻ khác, bên hông đeo ngọc bội màu xanh đặc trưng của phủ Công chúa.

Đó là thị vệ trưởng phủ công chúa, là……người nàng yêu.

Thị tỳ bên cạnh dâng nàng ba chén rượu thánh, nàng không động, chỉ hơi ngẩng đầu, thần sắc cao ngạo nhìn chằm chằm người kia. Trong trường hợp này không ai dám thúc giục nàng, nhưng lễ tế trời bị ngừng lại, trăm quan dưới đài bắt đầu huyên náo.

Những âm thanh này cuối cùng cũng kinh động đến thị vệ trưởng đầu gỗ kia. Hắn quay đầu, ánh mắt giao với ánh mắt công chúa. Phượng quan hà bí¹, công chúa của hắn là người đẹp nhất thế gian. Nhưng hắn vĩnh viễn cũng không thể đụng vào 

công chúa

, chỉ nhìn thôi cũng đã là vượt qua khuôn phép.

Tay Vân Thịnh nắm chặt thành quyền, mặt hắn không chút thay đổi quay đầu đi, kiên quyết cắt đứt tầm mắt đụng vào nhau, chỉ cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân.

Bức rèm ngọc che đi khóe môi cong như cánh cung, tựa như khổ tựa như đau, vừa tựa như bất đắc dĩ chấp nhận số phận. Tay áo phất qua chiếc khay khắc hoa văn hình rồng, nàng giơ chén 

rượu

thứ nhất lên, quốc sư sau lưng cao giọng:“Bái trời!”

Nàng giơ cao chén rượu qua đầu, vẩy chén rượu lên trời xanh, sắc mặt nàng trầm ổn, mang theo hào khí của nam tử nói:“Từ biệt đất nước.”

“Bái đất!”.

“Từ biệt dân chúng.”

“Bái tổ!”.

“Từ biệt gia đình.”

Nghi thức hoàn thành, công chúa 

Vĩnh Minh 

của Đại Tề ngồi lên xa giá đi về Việt quốc phía nam, từ đât 

công chúa 

Khuynh Thế  của Đại Tề khó có thể trở về Đại Tề một lần nữa.

Tỳ nữ bên cạnh muốn tới đỡ nàng, Khuynh Thế lại vung ống tay áo lên, để tỳ nữ lui sang một bên. Nàng gỡ mũ phượng tơ vàng trên đầu tiện tay ném thẳng xuống chân Vân Thịnh. Vân Thịnh hoảng sợ chợt ngẩng đầu lên, lại thấy Khuynh Thế rút ra một chiếc trâm cài đầu, kì thật là một lưỡi đao mỏng. Đó là vật hắn tự tay làm tặng nàng vào lễ cập kê năm nàng mười lăm tuổi, để cho nàng nếu gặp phải lúc nguy hiểm có thể tự cứu mình. Cho tới nay, nàng luôn cất giấu tựa như bảo bối, không ngờ lần đầu tiên dùng lại là tại nơi này, trong lúc này…

Vân Thịnh tưởng nàng định làm chuyện dại dột, sợ đến mức gan mật như vỡ ra nhưng còn chưa đến được bên người nàng, đã thấy Khuynh Thế xõa tóc dài xuống, dùng đao nhỏ cắt đứt tóc dài, tiện tay vung lên. Tóc đen như tơ bay đầy trời.

Trăm quan kinh hãi, hoàng đế xem lễ cũng đứng dậy, nô bộc thị vệ trên đài quỳ đầy đất, chỉ có Vân Thịnh ngây người đứng đó, ánh mắt si ngốc nhìn vào trong mắt Khuynh Thế, không cách nào thoát ra được. Hắn nghe giọng nói yếu ớt của nàng vang lên:“Tế công chúa Khuynh Thế, từ biệt…… cùng chàng.”

Lời này tựa như một xiềng xích, khóa chặt cả đời Liễu Vân Thịnh, cả đời..

Khuynh Thế dứt khoát xoay người, cúi đầu lạy hoàng đế: “Lần này Khuynh Thế đi không bao giờ có thể trở về, nguyện lấy tóc thay người lưu lại Đại Tề! Chúc cho xã tắc trường tồn, mong cho quốc gia trường an!” Dập đầu ba cái, dường như khiến cho ba ngàn dặm quốc thổ Đại Tề rung động.

Trăm quan yên lặng, hoàng thượng trầm ngâm.

Khuynh Thế đứng dậy, đứng thẳng sống lưng, ánh mắt không do dự nữa, dứt khoát đi xuống kiệu hoa đã chờ dưới Kì Thiên Đài. Không có nửa phần lưu luyến.

Giá y bởi vì lễ bái mà dính bụi bậm, mái tóc nàng xốc xếch, trên trán chảy ra chút tơ máu, nhưng ở trong mắt Vân Thịnh, Khuynh Thế như vậy mới thật sự Khuynh Quốc Khuynh Thế. Trên đời này sẽ không bao giờ có một cô gái như nàng nữa, sẽ không bao giờ còn…….

(1) Phượng quan hà bí: mũ phượng có rèm che bằng ngọc trai

Đêm ở phủ Hộ quốc tướng quân. Các tân khách lần lượt chào hỏi chúc rượu cho nhau, vũ nữ áo đỏ bắt đầu uyển chuyển khiêu vũ.

Không có ai chú ý tới người ngồi ở vị trí chủ trì lúc nhìn thấy vũ nữ kia cả người cứng đờ.

Vũ nữ biết hôm nay là đại thọ năm mươi của Hộ quốc Đại tướng quân, trường hợp như vậy, nàng không thể mắc lỗi…… Một bước trượt chân, cả người nghiêng ngả, nàng té ngã trên đất, 

âm 

thanh  ồn ào bên tai thoáng dừng lại.

“Đỡ nàng ấy dậy.” Giọng nói của nam tử hùng hậu mà mang theo chút tang thương vang lên, lập tức có hai người đỡ nàng dậy. Nàng nhìn lên phía trên, người nói chuyện hẳn là Đại tướng quân Vân Thịnh. Tuy đã năm mươi, nhưng khuôn mặt hộ quốc tướng quân cũng không lộ vẻ già yếu. Theo tháng năm, sự tang thương lắng đọng trong mắt hắn càng thêm chấn động lòng người, hắn hỏi,“Ngươi tên gì?”.

“Nô tỳ…… Khanh Thời.”.

Vân thịnh ngẩn ra, trong miệng khẽ lẩm bẩm tên của vũ nữ, một hồi lâu sau hắn chợt mở miệng:“Có nguyện vào phủ hộ quốc tướng quân của ta không?”

Không khí yên lặng, tất cả các tân khách kỳ quái quan sát vũ nữ này, chỉ vì hộ quốc tướng quân cả đời chưa lập thê cưới thiếp, loại yêu cầu này là lần đầu. Trái tim Khanh Thời chợt lạnh, nhận mệnh quỳ xuống đất dập đầu, đôi mắt ảm đạm:“Tạ tướng quân.”.

Nô phó rửa mặt cho nàng sau đó để nàng mặc sa mỏng, đưa đến trong phòng Liễu tướng quân. Không biết đợi bao lâu, bữa tiệc bên ngoài cuối cùng cũng tan, hai tay Khanh Thời nắm chặt thành quyền, thân thể đã lạnh đến phát run..

Cửa phòng bị đẩy ra, Vân Thịnh bước vào. Vừa mới đi đến giường nhỏ, nhìn thấy Khanh Thời không ngừng run rẩy, hắn ngẩn ra, ngay sau đó lắc đầu bật cười:“Bọn nô tài lại tự tung tự tác!” Hắn ra ngoài cửa cao giọng hô,“Người đâu, mang bộ quần áo đỏ nàng thường mặc tới.”

Vân Thịnh đứng ngoài bình phong chờ Khanh Thời thay quần áo, ánh nến phòng ngoài in thân ảnh cao ngất của hắn lên bình phong, trái tim Khanh Thời tràn đầy nghi ngờ. Nàng đã từng được nghe truyền kì về Vân Thịnh, từ một thị vệ đến hộ quốc tướng quân. Hắn cả đời xuất chúng, trải qua ba đời đế vương mà không suy. Ngược lại với công danh chính là gia đình của hắn, không có con, không có thê tử, hắn dường như đã quyết định muốn cô độc đến già. Mà hôm nay, tại sao lại coi trọng nàng?

Khanh Thời mặc xong quần áo, từ từ đi ra. Ánh mắt Vân Thịnh lưu luyến trên người nàng một lát, hắn gật đầu một cái:“Được, ngươi đứng ở chỗ này.” Nói xong, hắn đi tới sau thư án, nhấc bút, chấm mực, đầu ngọn bút dừng lại trên giấy hồi lâu, cho đến khi giọt mực rơi trên giấy Tuyên, đốm lửa nhỏ khẽ cháy lép bép tựa như kéo linh hồn hắn trở về. Vân Thịnh lại nhìn Khanh Thời một lát, mới vẽ một nét lên trang giấy, chẳng qua là nửa ngày cũng không thêm được một nét nào nữa.

Hắn hơi nhíu mày, thần sắc có chút ngẩn ngơ, mà trong mắt càng khó giấu vẻ đau đớn.

Vai, eo, làn váy dài, Vân Thịnh khó khăn vẽ ra hình một cô gái, nhưng hắn ngẩng đầu nhìn Khanh Thời một cái, lại cúi đầu nhìn bức vẽ, không cách nào vẽ nổi khuôn mặt, rốt cuộc là bộ dáng gì đây? Bóng hình trong trí nhớ mơ hồ như vậy, hắn nhắm mắt cố nhớ kĩ, lại càng không thấy rõ, nàng rốt cuộc có bộ dáng như thế nào…….

Hạ bút, Vân Thịnh chán nản, nhìn thân hình cô gái trên giấy Tuyên, trong đôi mắt đen lộ ra ba phần bất đắc dĩ, bảy phần vô vọng.

Tại sao…… Cho tới nay vẫn không thoát ra được?

Hắn chìm vào giấc ngủ, thân hình yểu điệu của cô gái áo đỏ khiêu vũ cùng với bộ giá y đỏ tươi năm đó hợp vào nhau. Hắn nhìn thấy hoa Lê trong đình viện rơi xuống như tuyết, tỳ nữ hầu hạ nàng mặc giá y vào…… Đây là lần sửa giá y cuối cùng, chỉnh sửa đến mức hoàn mĩ nhất, chỉ vì gả nàng cho quân vương một nước nàng chưa bao giờ thấy mặt.

Cửa sổ không đóng, ánh mắt Khuynh Thế lướt qua gương đồng, dừng lại ở bóng lưng nam nhân đứng ngoài viện. Nàng không để ý thị nữ sau lưng vẫn còn đang sửa sang cái gì, nàng đứng dậy, tỳ nữ hốt hoảng:“Công chúa?”.

“Đi ra ngoài đi.” Nàng nhàn nhạt phân phó. Tỳ nữ tuy không hiểu, nhưng lại không dám trái lời nàng. Tỳ nữ lúc đi ngang qua bên cạnh nam nhân đã làm kinh động đến hắn, hắn quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua đình viện, chạm đến ánh mắt của nàng. Trong viện, hoa Lê tuôn rơi, gió nhẹ lay động mái tóc xõa dài của Khuynh Thế. Nàng chậm rãi đi ra khỏi phòng, đứng ở trong đình viện, gọi:“Vân Thịnh.”.

Nam nhân đi vào viện, quỳ một chân trên đất:“Có ty chức.”

“Minh quang năm thứ mười, phụ hoàng muốn phong ngươi làm trưởng cấm vệ quân, vì sao ngươi không làm?” Khuynh Thế đột nhiên hỏi như vậy khiến Vân Thịnh bất ngờ, hắn còn chưa kịp trả lời, Khuynh Thế lại nói:“Quang bảo nguyên niên, Phiêu Kỵ tướng quân muốn chiêu ngươi làm tướng, vì sao ngươi cự tuyệt?”

Vì sao…… Trong lòng Vân thịnh cười khổ, còn có thể vì sao. Hắn im lặng cúi đầu, yên lặng đợi Khuynh Thế nói tiếp.

Yên lặng một lát, Khuynh Thế thản nhiên nói thẳng:“Ngươi thích ta sao.”

Phần tình cảm này ẩn sâu trong lòng, hắn chưa bao giờ dám nói ra cũng không dám đối mặt, nhưng giờ chợt nghe Khuynh Thế trắng trợn nói ra như vậy, Vân Thịnh ngây ngẩn ngẩng đầu nhìn nàng, cũng quên lễ nghi tôn ti.

Khuynh Thế cúi đầu nhìn hắn, rồi sau đó ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của hắn, tựa như khi còn bé, nàng cùng hắn ngồi trong bụi cỏ bắt ếch. Mặt hai người đều bẩn thỉu, vừa ngẩng đầu là có thể chạm đến trán người kia. Sau đó nhìn đối phương cười ngốc nghếch, bọn họ rõ ràng gần đến như vậy.

“Ngươi thích ta.” Nếu lời vừa rồi còn có chút nghi vấn, thì lời này chính là khẳng định, Khuynh Thế nhìn hắn chằm chằm, chờ hắn gật đầu thừa nhận.

Ánh mắt lưu luyến một hồi lâu, cuối cùng Vân Thịnh lại cúi thấp đầu xuống:“Công chúa, ngày mai người sẽ…… xuất giá. Xin người mau đi nghỉ ngơi.”

Không nhìn thấy ánh mắt của hắn, nói không đau lòng là giả, ánh mắt Khuynh Thế cũng nhìn xuống mặt đất, nhìn tay hắn vì luyện võ từ nhỏ mà có vẻ thô to. Chính đôi tay này vẫn luôn che chở nàng, ở bên nàng, không rời xa:“Ta chỉ hỏi một lần.” Khuynh Thế hoảng hốt mở miệng,“Nếu như ta muốn đi, ngươi nguyện dẫn ta đi sao?”

Nàng buông thân phận công chúa Tề quốc, bỏ xuống trách nhiệm, ruồng bỏ con dân và quân vương Tề quốc, chờ đợi một niềm hi vọng đáng thương, gần như không có tôn nghiêm hỏi hắn –.

Nguyện ý mang nàng rời đi sao?

Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Khuynh Thế, không dám tin nàng sẽ hỏi câu này. Nhưng thấy trên mặt nàng không có nửa phần đùa cợt, Vân Thịnh nắm chặt quả đấm, quỳ hai chân xuống đất, cúi đầu mà lạy, giọng nói khó nén khàn khàn:“Ty chức…… Không thể.”

Không phải không muốn, không phải không nguyện, chẳng qua là không thể. Vân Thịnh…… Hắn vĩnh viễn luôn sống thành thực như vậy…

Khuynh Thế nhẹ nhàng cong khóe môi, ở góc độ Vân Thịnh không nhìn thấy, mắt hạnh rốt cục ướt át, vô số tuyệt vọng, nhưng cũng cố đáp lại:“Ta biết, ta biết…… Nhưng, ta thích chàng.”

Nàng trở về phòng, ngồi trước cửa sổ, lẳng lặng mân mê sửa sang lại trang sức đeo tay. Cửa sổ vẫn mở, Vân Thịnh vẫn canh giữ ở ngoài viện. Từ góc độ này, Khuynh Thế có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn, nàng gọi:“Vân Thịnh.” Nam tử quay đầu lại, Khuynh Thế cúi mắt nhìn đồ trang sức trong tay, ở trong mắt Vân Thịnh, nàng giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trong viện hoa Lê tung bay theo gió, tựa như trâm cài của Vương Mẫu* vẽ ra khoảng cách giữa hai người: “Ngày mai ngươi không cần theo ta rời kinh.”.

Vân Thịnh hoảng hốt, trong chớp mắt đầu óc trống rỗng

“Sau khi ta rời khỏi kinh thành, ngươi cũng không còn là thị vệ của ta nữa.”

Nói cách khác, nàng…… Không cần hắn sao. Cũng không bao giờ muốn gặp lại hắn sao…….

Nắm chặt quả đấm, Vân Thịnh gật đầu, thấp giọng đáp ứng.

*Vương Mẫu đã quẳng chiếc trâm cài đầu bằng vàng xuống trước mặt Ngưu Lang. Cái trâm trở thành một dòng sông bất tận, chia cắt anh với Chức Nữ. Dòng sông này sau đó được biết đến như là dải Ngân Hà.

Đau nhói và buồn bã trong tim vẫn còn nguyên, chẳng qua sau khi tỉnh táo lại, trong đôi mắt vẩn đục đau thương lại có thêm mấy phần vui mừng. Hắn lập tức sờ tới bút trên thư án, vừa định vẽ, lại phát hiện mực trên bút đã khô, trong nghiên cũng đã không còn mực.

Bóng hình trong đầu dần dần biến mất, chỉ chốc lát sau, hắn lại một lần nữa quên tất cả.

Hàng lông mày già nua khó nén vẻ mất mát, Hộ quốc tướng quân làm thiên hạ kính sợ lúc này lại lộ ra nét mặt giống như đứa trẻ bất lực.

Một tiếng thở dài, hắn vô lực dựa vào ghế thái sư. Tối hôm qua, bất tri bất giác lại ngủ quên trên thư án, Vân Thịnh cười khổ, thật là càng già càng vô dụng. Vừa nhìn lên, trong lúc lơ đãng, ánh mặt trời chiếu vào mắt, cô gái trước thư án vẫn đứng yên như cũ, nàng cúi thấp đầu, đôi mắt khép hờ, một bộ áo đỏ, tựa như khuôn mặt lúc khép hờ mắt của Khuynh Thế trong mộng. Trong chớp mắt Vân Thịnh ngẩn ngơ.

Không biết sao đi được tới trước người cô gái, hắn đưa bàn tay già nua, phảng phất xuyên qua thời gian, một lần nữa chạm đến khuôn mặt xinh đẹp của nàng, đẹp đến nỗi khiến hắn không dám nhìn lâu:“Khuynh Thế.” Một cái tên đơn giản, lại khiến hắn nhịn không được vành mắt bắt đầu ướt át, cô gái trong trí nhớ giương mắt nhìn hắn:“Vân Thịnh, ngươi thích ta sao.”

Phải, ta thích nàng.

Nhưng lời này, hắn vĩnh viễn không nói ra miệng, nàng cũng không thể nghe thấy nữa.

Khanh Thời nhướng mày, chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt già nua gần trong gang tấc khiến nàng kinh sợ. Nàng hít một ngụm khí lạnh, phất tay hất tay Vân Thịnh ra, dùng sức đẩy hắn. Vân Thịnh không phòng bị, bị nàng đẩy lui về phía sau mấy bước đập vào thư án, chân Khanh Thời cũng mềm nhũn ngã ngồi trên đất. Nàng kinh hãi nhìn Vân Thịnh, chỉ thấy Hộ quốc tướng quân đỡ lưng, phì phò thở dốc. Sau khi kinh hãi, sắc mặt Khanh Thời tái nhợt, nàng…… đả thương hộ quốc tướng quân?.

Nô phó bên ngoài nghe được âm thanh lạ trong phòng cuống quít đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, có người quát:“Lớn mật……”

“Được rồi.” Lời còn chưa nói hết đã bị Vân Thịnh cắt đứt,“An bài nàng cho tốt.” Không có lời dư thừa, đủ khiến cho mọi người hiểu thái độ của tướng quân.

Khanh Thời ở lại phủ tướng quân, Vân Thịnh chưa bao giờ chạm vào nàng, hắn chỉ thích nàng mặc áo đỏ, chỉ thích nhìn nàng ngồi yên lặng, nhưng hắn luôn luôn là người đối xử với nàng tốt nhất. Bên ngoài đồn Hộ quốc tướng quân bị nàng mê hoặc thần hồn điên đảo. Khanh Thời không nói gì, nhưng trong lòng luôn cảm thấy vui mừng.

Lại là một ngày nắng đẹp, có vẻ như tâm tình Vân Thịnh rất tốt, hắn ngồi dùng bữa với nàng, nhưng ngọ thiện hôm nay đơn giản hơn rất nhiều so với bình thời:“Mặc dù đơn giản, nhưng là ta làm, ăn ngon không?”

Khanh Thời ngẩn ra, Hộ quốc tướng quân xuống bếp vì nàng…… Mặt nàng đỏ ửng, khẽ gật đầu.

“Hôm nay là sinh nhật nàng, ta cũng không biết tặng nàng cái gì, không thể làm gì khác hơn là làm chút món ăn nàng thích.” Vân Thịnh nói có chút khẩn trương giống như một đứa trẻ muốn lấy lòng người khác,“Ăn không ngon có thể mắng ta.”

Khanh Thời ngây ngẩn trong chốc lát, hôm nay không phải sinh nhật nàng…… Những lời này đến đầu lưỡi, sau đó nuốt vào trong bụng. Nàng nhìn thức ăn trên bàn, rất nhiều món cũng không phải món nàng thích ăn. Như chợt hiểu ra cái gì, Khanh Thời nhìn về phía Vân Thịnh, lại thấy hắn ôn hòa nhìn nàng, nhưng trong ánh mắt lại không có nàng. Hắn giống như……..

Đang tìm kiếm người nào đó, mà người nọ không phải là nàng..

Sau lễ cập kê, Khuynh Thế không cởi lễ phục rườm ra mà ngồi ở trong viện nhìn ánh trăng sáng vằng vặc. Khóe môi hạ xuống chứng tỏ nàng đang không vui. Khóe môi hạ xuống chứng tỏ nàng đang không vui. .

Vân Thịnh an bài thị vệ xong, mới đi tới cửa viện công chúa đã nhìn thấy nàng lại không đóng cửa, ngồi ở trong viện. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nàng trong trẻo lạnh lùng. Chân mày Vân thịnh nhăn lại, nàng không vui à? Tại sao?

Dù hắn rất muốn nàng vui vẻ nhưng hắn không thể đi vào trong nữa. Công chúa đã trưởng thành, là đại cô nương. Bọn họ nam nữ khác biệt, tôn ti khác biệt.

Vân Thịnh cúi đầu, nghĩ đến bóng dáng cùng khuôn mặt Khuynh Thế trong lễ cập kê. Hắn chưa bao giờ thấy rõ khoảng cách giữa bọn họ như vậy. Nàng là thiên chi kiêu nữ, là ánh sao trên bầu trời, hắn dù nhìn lên, dù nhón chân lên muốn chạm vào cũng không với tới.

Nắm chặt tay, Vân Thịnh lùi ra sau, canh giữ ở ngoài viện, chợt nghe bên trong có tiếng đồ sứ vỡ. Trong lòng Vân Thịnh hoảng hốt, quay đầu lại nhìn Khuynh Thế trong viện, chỉ thấy nàng đứng dậy, hung tợn nhìn hắn chằm chằm. Vân Thịnh không rõ đã xảy ra chuyện gì, Khuynh Thế quát lên:“Đi vào!”

Vân Thịnh ngoan ngoãn đi vào, Khuynh Thế nhìn chòng chọc vào hắn hồi lâu, thấy hắn vẫn không nói một lời, rốt cục không nhịn được lớn tiếng nói:“Lễ vật đâu!” Nàng đưa bàn tay mảnh khảnh đến trước mặt hắn giống như muốn cướp,“Lễ vật của ta đâu!”.

Dưới ánh trăng trâm cài đầu được chế tác tinh xảo trên tóc nàng làm Vân Thịnh hoa mắt, hắn căng thẳng lại giấu đồ trong tay áo đi, hắn cúi đầu:“Xin lỗi, ta…… Ty chức không có……”.

Khuynh Thế giận quá:“Nói bậy! Mấy ngày trước rõ ràng ta……” Nàng cắn môi, nuốt câu nói kế tiếp vào, cố chấp xòe bàn tay trước mặt hắn, nhưng lại có chút run rẩy khó nhận ra, nàng hạ mắt, hốc mắt ửng đỏ.

Thật ra thì Khuynh Thế sao không biết Vân Thịnh đang e ngại cái gì, nàng biết lúc nàng đi lên đài cao hành lễ, ánh mắt người nam nhân này nhìn nàng lộ ra cô đơn. Mấy năm làm bạn, nàng lại cảm thấy giữa bọn họ càng ngày càng xa, hắn tự xưng ty chức, hành lễ với nàng, cung kính với nàng…… Khuynh Thế sợ, có một ngày đối thoại giữa bọn họ sẽ biến thành ra lệnh cùng tuân mệnh đáng buồn cười.

Nhìn cô gái đang cúi đầu, lòng Vân Thịnh mềm nhũn, đau lòng áp chế tất cả cảm xúc, hắn lấy từ trong ống tay áo một cây trâm cài đầu, thấp giọng nói:“Ta làm không tốt lắm”.

Khuynh Thế nhìn trâm cài đầu trong lòng bàn tay hắn, hơi thất thần. Tai Vân Thịnh đỏ ửng:“Mài đến mài đi, liền mài thành như vậy. Mặc dù nhìn không đẹp lắm, nhưng cũng để phòng thân.” Ánh mắt hắn đảo qua chung quanh một lát, nhìn vào cây lê bên cạnh không dám nhìn nàng,“Không thích có thể mắng ta.”

Cầm chiếc trâm cài đầu, Khuynh Thế vô cùng quý trọng đặt trước ngực, lửa giận cùng bất an lúc trước cũng bị xoa dịu, nàng nhu thuận gật đầu một cái:“Ừ.” Tươi cười bên khóe môi dần dần lan ra,“Ta rất thích.” Nàng cong cong đôi mắt, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nàng động lòng người, nàng ngửa đầu nhìn hắn mỉm cười:“Ta rất thích.”.

Vân Thịnh lặng lẽ chuyển mắt, nhưng thấy nụ cười trên mặt Khuynh Thế, những tâm tình phức tạp trong lòng đều an tĩnh. Trong thoáng chốc hắn nhớ lại lý do mình ở lại bên cạnh nàng, không phải vì bảo vệ nụ cười sạch trong rực rỡ này sao, không phải là…… Muốn nhìn thấy nàng vui vẻ sao.

“Nhưng ……” Khuynh Thế giả bộ buồn rầu.“Cây trâm này hình như sẽ không có đất dụng võ mất”.

Vân Thịnh kinh ngạc

“Bởi vì, ngươi sẽ luôn che chở ta, không phải sao?”

Trong lòng rung động, thiếu chút nữa hắn đã vượt qua khoảng cách thân phận sờ lên mặt của nàng. Công chúa của hắn thật là gian xảo, ở vào thời điểm này đòi cam kết. Vân Thịnh bất đắc dĩ cười một tiếng, trịnh trọng gật đầu. Hắn vốn sẽ luôn che chở nàng, sẽ luôn che chở nàng……

Tiếng vó ngựa kịch liệt không biết từ đâu truyền đến khiến hắn giật mình, đạp đổ an bình. Ánh trăng đẹp như mộng ảo vỡ tan, khuôn mặt Khuynh Thế trước mắt hắn tiêu tán, giấy cấp báo về triều đình tựa như sấm sét nổ vang bên tai hắn. Hắn nhớ, đó là một năm sau khi Khuynh Thế gả đến Việt quốc, tin tức từ biên cảnh truyền đến –

Việt quốc nội loạn, hoàng hậu từ Đại Tề gả qua, bị quân phản loạn quất roi đến chết.

“Ngươi sẽ luôn che chở ta.”

Nụ cười của nàng giống như ánh mặt trời khiến cho thế giới của hắn khuynh đảo, rực rỡ như vậy, hắn lại không thấy, cũng vĩnh viễn không nhớ gì cả…….

Ngủ trưa vừa tỉnh, Vân Thịnh nằm trên tháp ( giường hẹp ) mở mắt ra, nhưng thần thức tựa như còn dừng lại trong mộng. Hắn giật mình ngồi dậy, cảm giác như tất cả chỉ là ảo mộng, là trăng trong nước. Hắn cảm thấy nơi này mới giống như một giấc mộng, Vân Thịnh thật sự chỉ sống ở trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net