Chương 10: Thuyết phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trên chiếc bàn nhỏ bé, càng khiến không gian của bọn họ càng chật hẹp và tù túng hơn rất nhiều. Không đợi lâu, Chiết Phương bày tỏ:

"Đại sư huynh, trước tiên không nói đến việc của vài ngày trước. Bây giờ, huynh và các đệ tử phải theo ta rời khỏi đây. Huynh có biết nhị ca, huynh ấy đang cho người đến đây san bằng Dư Thanh phái hay không?"

Sự việc nghe có vẻ mỗi lúc một phức tạp và khó tin, Niệm Khải cố trấn tỉnh:

"Dư Thanh phái từ trước cho đến nay nổi danh có Đế vương nhiều năm gửi gắm hoàng tử đến học nghệ, được kinh thành hậu thuẫn, không thể nào nói san bằng là có thể san bằng."

"Nhưng huynh ấy là hoàng đế, là cửu ngũ chí tôn." Chiết Phương không để cho Niệm Khải tiếp tục né tránh hiện thực. Ông ta không chỉ đúng tên, nhưng ai chẳng biết hoàng đế hiện nay chính là Chiết Ninh - thái tử Đại Minh, người này chính là đệ tử thứ hai của Dư Thanh phái. Sự thật này khiến Niệm Khải và Chiết Luân bàng hoàng. Những mối quan hệ phức tạp và quyền thế xa lạ khiến đầu hắn như muốn nổ tung đi vậy. Hắn đưa mắt về phía Niệm Khải, chú tâm nhìn vị chưởng môn đang vướng phải tình trạng rối ren.

"Cùng xuất từ một sư môn, chẳng nhẽ nhị đệ lại vô tình đến như vậy sao?"

Mặc dù có dao động nhưng Niệm Khải vẫn nửa tin nửa ngờ, không phải hoàn toàn bị mê muội. Ông ta hoài nghi nhìn Chiết Phương, nói:

"Đệ đang có âm mưu gì phải không?"

"Đệ không có." Chiết Phương kiên định chối bỏ, mặc dù những vết nhơ nhuốc ấy chính là từ ông ta mà đi ra. Đối diện với tư tâm quá đỗi thâm sâu, kẻ không biết gì về âm mưu đấu đá ngầm như Niệm Khải lại chẳng thể dứt khoát cho ra kết luật. Ánh mắt ấy thâm thúy nhìn người đệ đệ đã từng cùng mình sớm tối có nhau. Hoàn cảnh đưa đẩy khiến họ xa cách, không nghĩ rằng lòng người đến nay đã cách nhau tận vạn dặm đường. Không gian bốn bề rơi vào im lặng, chẳng ai nói lấy câu nào mà nhường chỗ cho cõi lòng dậy sóng. Vẫn là Chiết Phương, kẻ nắm giữ thế cục trong tay lên tiếng dập tắt bầu không khí nghẹt thở này.

"Nếu huynh không tin thì đêm nay có thể ở lại đây xem quân triều đình đến càn quét Hoàng Sơn. Còn nếu huynh tin ta, thì số người bỏ mạng sẽ khó có cơ hội tăng thêm."

Sở Khống nghe xong đảo mắt nhìn Chiết Phương một cái, sau đó khẽ cúi đầu. Trầm ngâm một lúc, suy nghĩ định luận trước sau, Niệm Khải mới lên tiếng:

"Làm thế nào để ta chắc chắn những gì đệ nói là đúng? Đệ cũng biết, cả hai người đều là đệ đệ ở cùng ta từ lúc thiếu niên. Ta không nên chỉ nghe lời nói của một mình đệ mà nghi ngờ Chiết Ninh. Hơn nữa, ta vẫn còn không quên lá thư ngày hôm đó đâu."

Lá thứ ngày hôm đó chính là nỗi nghi ngại lớn nhất mà Niệm Khải dành cho Chiết Phương. Nhưng nào ai biết được, tất cả đều nằm trong kế hoạch đã được dự tính trước. Vì thế Chiết Phương không hề lo sợ, ngược lại càng tự tin hơn, ông ta tiếp lời:

"Vậy được, huynh có thể cho đệ tử của Dư Thanh di tản đi một vài ngày. Huynh và bọn ta ẩn nấp ở đây, chờ người của triều đình đến. Ta cam đoan việc mình làm hoàn toàn vì tính mạng của những đệ tử nơi đây."

Nhận thấy vị sư huynh vẫn còn đôi chút nghi ngờ, Chiết Phương lại tiếp tục nói:

"Nếu huynh không mau chóng rời đi, e là sẽ có người phải thiệt mạng oan uổng. Còn khi rời đi, nếu không có chuyện gì thì chỉ mất công tới lui vài ngày, ngược lại tất cả sẽ đều được an toàn."

Thừa lúc mọi chuyện còn đang trên cán cân bấp bênh, chỉ cần một chút tác động tâm lí sẽ khiến đối phương triệt để bị thao túng. Huống hồ đối với Niệm Khải, người xem Dư Thanh phái còn hơn cả tính mạng của bản thân, tất nhiên ông ấy sẽ không để nơi này gặp bất cứ chuyện gì.

"Được."

Mấy chốc, mệnh lệnh ban bố, tất cả đệ tử đều di tản sang những ngọn núi quanh đó. Trong vòng ba ngày, bọn họ phải ẩn thân thật kĩ, để tránh làm quân triều đình nghi ngờ. Vì không muốn nhìn thấy Chiết Luân nên Chiết Phương ra lệnh cho hắn canh ở bên ngoài. 

Khung cảnh núi Hoàng Sơn ngày thường đông đúc, tối đến lại quạnh quẽ, im lìm. Hắn đứng trước cổng Dư Thanh phái, nghiêm nghị, giấu một cây bút trong tay, âm thầm đùa nghịch. Hắn thích nhất là cầm bút, cảm giác có thể nắm bắt lại có thể điều khiển theo ý thích giúp Chiết Luân xoa dịu đi khao khát của mình. Tuy hắn không thể nắm được cuộc đời trong tay, nhưng vẫn nắm được sở thích của bản thân dù ở bất kì đâu. Dù chỉ là một hành động nhỏ nhất, cũng khiến người ta thỏa mãn đến tột cùng, nhất là đối với những kẻ đã chịu nhiều thiệt thòi.

Cây bút đi theo những đường nét nhẹ nhàng, đôi lúc nặng nề. Không biết từ đâu phát ra âm thanh như hòn đá cản đường đi của cây bút ấy, buộc nó phải dừng lại.  m thanh dù rất nhỏ nhưng Chiết Luân vẫn có thể nghe được. Hắn chăm chú lắng nghe, thì ra là có tiếng bước chân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net