Chap 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aimi men theo con đường mòn gồ ghề được bao phủ bởi những ụ cỏ có chút ngả vàng, lững thững bước đi theo ba người bạn mới đang dẫn đầu ở đằng trước kia, hướng thẳng về phía cánh rừng xanh ngát rậm rạp và có cả tiếng của những chú ve sầu đang kêu rất vui tai.

Dừng lại đôi chút, Aimi khẽ ngoái đầu về phía sau lưng mình ngắm nhìn khung cảnh thị trấn bên dưới, mặc dù chỉ mới đi được một nửa đoạn đường dưới chân núi, nhưng từ đây vẫn có thể quan sát bao quát gần hết cả thị trấn Hakone này và cả ngọn đồi ở gần trạm xe bus nữa.

-Khung cảnh vùng quê luôn có một sự bình dị, khác hẳn với sự xô bồ ở thành phố tụi mình nhỉ?

Aimi thoáng giật mình nhẹ, quay đầu nhìn sang cô nàng Moeka bên cạnh cũng đang dừng bước và ngắm quang cảnh rực sắc của thị trấn bên dưới cùng với mình.

Moeka cũng ngẩn đầu nhìn lại Aimi, song nghiêng nhẹ đầu mỉm cười cùng với một vài tia nắng chíu len lỏi qua những phiến lá rọi xuống nơi cô nàng đứng, và điều đó khiến Aimi bỗng cảm nhận được lồng ngực mình đang đập rất nhanh lúc này, bản thân trong một chốc mơ hồ chẳng rõ thứ cảm giác vừa rồi là như thế nào.

Cả hai sau đó tiếp tục rảo bước đuổi theo Konoa; lúc này đã bỏ xa một quãng ở đằng trước cùng với ba người nhóm Ayumi, tạm gác lại việc ngắm cảnh và Aimi cũng hoàn toàn chẳng để ý nhiều đến cảm giác khác lạ vừa rồi trong lòng mình.

-Con đường này hơi gồ ghề một xíu, mọi người vừa đi vừa coi chừng mấy mõm đá dưới chân nhé!

Ayumi khẽ dừng bước song nhìn sang dặn dò cả ba người, rồi lại quay lưng thoăn thoắt lách qua những bục đá ẩn sau các lớp cỏ dại.

Konoa đi phía sau thấy vậy thì nổi hứng khoái chí, cô bé nhìn xuống chỗ mình đứng quan sát một lúc lâu, tìm thấy bục đá ưng ý, thế là lí lắc nhảy phóc lên đấy. Chả ngờ đâu vừa đặt chân lên thì bục đá lỏng lẻo lăn sang một bên, khiến Konoa ngã chổng vó ra đất một cái đau điếng, trầy cả đầu gối.

Toàn cảnh đấy lọt vào tầm mắt Aimi đi phía sau, nhìn đứa em thân thiết của mình đang la oai oái mà bản thân không nhịn được, ôm bụng cười một trận thật lớn rồi lại giở giọng châm chọc.

-Đáng đời chưa! Này thì ham bắt chước!

Bị bà chị mình cà khịa khiến Konoa đâm ra quê độ, cô bé hậm hực tự mình chống tay đứng dậy rồi phủi phủi đôi ba cái trên người. Konoa liếc nhìn qua những bục đá khác bên cạnh, cẩn thận giẫm lên chúng kiểm tra trước rồi lầm lũi bước đi một mạch.

-Ichihara-san là dân địa phương ở đây, nên chị ấy biết cách di chuyển làm sao cho nhanh hơn, nên không có gì phải buồn đâu Amano-san à.

Moeka bước nhanh về phía Konoa lúc này đã bỏ đi gần một quãng xa, vươn tay vỗ về lên tấm lưng cô bé dỗ dành khi thấy đứa nhỏ ấy vẫn còn đang dỗi, và rất nhanh Konoa liền trở về dáng vẻ tươi tắn, quay sang ôm chầm lấy cánh tay Moeka cô nàng làm nũng.

-Chỉ có Fukuyama-san là tốt với em thôi hà~

-Với cái nết nhà họ mèo tốc độ của em ấy, thì một người hiền lành như Fukuyama-san chắc không chịu nổi quá một ngày đâu.

Aimi bước đi phía sau cười khẩy một cái, vẫn buông lời cà khịa Konoa mặc kệ đứa em mình đằng trước đang lườm như nào.

-"Nhà họ mèo tốc độ" là con gì??

-Con Báo.

-Nè nhaaa! Em không có báooooo!!!

-Chứ cái đứa nào hồi sáng nện chị một cú thế hả!?

-Tại chị mê ngủ chứ bộ!

-Chị mê ngủ cũng không ăn hết của gia phả nhà em nha!

-Fukuyama-san! Chị coi chị ấy kìa!

Moeka lần nữa bị kẹt giữa cuộc chiến của Aimi và Konoa mà có chút bất lực, thế nhưng bản thân cũng không cảm thấy phiền hà gì, ngược lại thì cô nàng lại cảm thấy hai chị em cực kì thú vị, không nhịn được mà mỉm cười khúc khích.

-Fukuyama-san cười gì thế ạ??

Konoa bên cạnh không khỏi thắc mắc khi thấy người chị bên cạnh đột nhiên bật cười, cả Aimi phía sau cũng nghiêng đầu dõi theo.

Lúc này Moeka mới nhận ra ánh mắt chú ý của hai chị em đang nhắn mình, vội giải thích song vẫn giữ nụ cười thích thú trên môi.

-Không có gì, chỉ là nhìn hai chị em cãi nhau như vậy làm chị thấy rất vui, giống như chị em thật sự với nhau ấy. Bản thân chị thì vốn dĩ là con một, xung quanh cũng ít có bạn bè thân thiết, nên chị rất thích bầu không khí nhộn nhịp như một gia đình giống cả hai chị em ấy.

-Mặc dù nói như vậy, nhưng chẳng lẽ Fukuyama-san không có bạn bè ở trường sao?

Aimi khoanh tay trước ngực, khẽ nghiêng đầu thắc mắc hỏi han và nhận được cái lắc lắc đầu từ Moeka đáp lại.

-Ở trường học thì em cũng có quen một vài người bạn, nhưng không đến mức gọi là thân nhau như tri kỉ được. Mỗi năm khi chuyển đến lớp mới, thì những người bạn ở lớp cũ cũng đều có một người bạn khác, mặc dù đó là điều rất hiển nhiên.

-Hể~chị thì lại không nghĩ như thế đâu.

Moeka hướng nét mặt khó hiểu nhìn về phía Aimi; lúc này đang ngày một bước đi bám sát đến chỗ mình và Konoa hơn, người chị ấy khẽ vỗ nhẹ lên vai Moeka rồi mỉm cười nhẹ, cất lời nói tiếp.

-Có thể gặp được nhau thì đó là một cái "duyên", và không phải cứ ở bên cạnh nhau thì sẽ thành tri kỉ, miễn là vẫn luôn nhớ về nhau thì dù có ở cách bao xa, tình bạn chân thành dành cho nhau vẫn sẽ không thay đổi, đó mới gọi là "tri kỉ" thực sự.

Nói đoạn Aimi liền ngắt dịp giữa chừng, song quay sang nhìn Moeka bằng ánh mắt trìu mến mang theo sự hồn nhiên, xen lẫn đó là một chút ôn nhu dành cho cô nàng, bàn tay vẫn đều đều vỗ về lên tấm lưng Moeka.

-Thế nên Fukuyama-san không có gì phải buồn cả, việc tụi mình được gặp nhau cũng là "hữu duyên" chẳng phải sao? Biết đâu tụi mình sẽ thành tri kỉ không chừng!

Những lời nói ấy đã làm Moeka khai sáng được thêm một điều mới mẻ, cô nàng không nhịn được mà lần nữa bật cười khúc khích thành tiếng, mặc cho Aimi bên cạnh thì đang tròn mắt ngơ ngác.

-Ozawa-san thật là một người thú vị nhỉ?

-Chị á? Có sao?

Moeka không nói gì mà nhẹ nhàng gật đầu thay cho câu trả lời, sau đó cô nàng vắt hai tay vòng ra sau lưng, ung dung rảo bước đi về phía trước cùng với nụ cười vẫn còn giữ trên môi không rời.

Chỉ riêng Aimi phía sau thì lại có chút không hiểu những lời vừa rồi của người con gái kia dành cho mình là như nào, thế nhưng bản thân cũng không suy nghĩ gì nhiều, sau đó lững thững phía sau bám sát theo mọi người mà đi tiếp.

Đi thêm khoảng chừng một đoạn nữa, ba người nhóm Aimi dừng lại trước một khu đất có thể nói là không quá lớn, nhưng nơi này lại không có quá nhiều ụ cỏ dại và mặt đất được làm bằng phẳng hoàn toàn. Ngước lên một chút, cả ba có thể thấy được một chiếc nhà gỗ nhỏ được xây dựng khá kiên cố trên một trụ cây cổ thụ nọ, và có cả cầu thang dẫn lối đi lên.

Thì ra đây chính là địa điểm bí mật mà ba người nhóm Ayumi, Aoi và Mai đã nói lúc ban nãy.

-Woa! Nhà xây trên cây kìa! Y hệt như trong phim luôn ha, Ai-chan?

Konoa là người phấn khích nhất trong ba người, bởi cô bé là một người rất có tâm hồn vui chơi và thích được khám phá mọi thứ. Thế nên rất nhanh sau đó, Konoa đã chạy đến sát cái cây cổ thụ kia, hai mắt vẫn dán chặt vào cái nhà gỗ phía trên, phấn khích nôn nao.

-Em có thể lên đó tham quan được không??

-Được chứ, cứ tự nhiên.

Được sự đồng ý từ nhóm Ayumi, Konoa giống như một con sóc nhỏ thoăn thoắt chạy lên từng bật thang gỗ, chớp mắt đã đứng trên cao nhìn xuống chỗ Aimi và Moeka bên dưới, vẫy vẫy tay gọi.

-Hai chị cũng lên đây với em đi!

Aimi với Moeka lần đầu được thấy phong cách thú vị như này, cả hai cũng phấn khích và nổi lên sự hiếu kì, nghe tiếng gọi của Konoa thì lật đật chạy lên theo để mà tham quan.

Ban đầu lúc từ bên dưới nhìn lên, cả ba cảm thấy ngôi nhà rất là to, nhưng khi đã lên đến trên đây rồi thì ba người nhóm Aimi; Moeka và Konoa nhận ra nội thất bên trong cùng không quá rộng lớn. Tuy nhiên nếu chỉ ngồi dưới sàn, thì chiều ngang căn nhà cũng đủ vừa để cỡ khoảng 10 người có thể ngồi thoải mái.

-Có một cái khóa nhỏ nằm ở phía sau tay nắm cửa ấy, chỉ cần luồng tay qua cửa sổ chui vào là mở được à.

Ayumi đứng giữa lối cầu thang cần mẫn chỉ dẫn cho Aimi phía trên cách mở cửa, bởi vì hành lang bên ngoài khá hẹp chỉ đủ cho ba người đứng, nên hiện tại Aoi và Mai vẫn đang đứng phía bên dưới chờ đợi mọi người.

Nghe theo sự chỉ dẫn, Aimi chui nửa người qua khung cửa sổ đang mở song thò tay đến cánh cửa, dễ dàng vặn ngược cái ổ khóa mở cửa cho mọi người vào trong.

Ba người nhóm Aimi theo phép lịch sự liền cởi giày rồi để nép sát vào vách tường ngoài cửa, tiếp đó cả ba chia nhau ra mỗi người tham quan một góc của căn nhà. Chợt Aimi tia trúng được tủ sách đựng đầy manga đủ thể loại nằm sau tấm rèm cửa sổ che phủ, hí hửng phịch xuống sàn chọn đại một quyển yêu thích lật ra xem.

-Tớ có thể xem chỗ manga này được không?

-Tất nhiên rồi ạ, chị cứ thoải mái không có gì phải ngại đâu, bọn em để manga ở đó là để cho ai cũng có thể đọc được hết á, vì lâu lâu tụi em cũng dắt vài người bạn trong xóm lên đây chơi lắm.

Aoi mỉm cười hồn nhiên đáp lời, đứa nhỏ ấy chọn một chỗ trống bên cạnh ngồi xuống, hai tay vẫn ôm khư khư con gấu bông trắng trong lòng không rời.

Ngoài những bộ manga kia thì nhóm Ayumi còn trữ cả sách nữa, có nhiều thể loại khác nhau nhưng đa phần đều là sách cổ tích dạng truyện đọc, lẫn trong số đó thì còn có vài quyển nói về triết học nữa, và điều đó đã thu hút Moeka bởi cô nàng rất thích đọc sách.

Nhưng rất nhanh sự chú ý của Moeka liền dừng lại trước bộ sưu tập thú bông trong phim "The Pooh", thuộc dòng cushy plush toy, được trưng bày phía trên tủ sách - manga ấy, và hai mắt cô nàng liền sáng rực long lanh xúc động.

Moeka đặc biệt rất thích dòng đồ chơi liên quan đến "The Pooh", ở nhà cô nàng cũng có một bộ sưu tập y như vậy, thế nên khi thấy được những món đồ trang trí này thì cô nàng không giấu được sự phấn khích, ngắm nghía mấy con gấu bông mà không rời mắt.

-Chị cũng thích "The Pooh" hả??

Aoi ngẩn đầu nhìn Moeka thắc mắc hỏi, và nhận được cái gật đầu của người chị ấy thay cho câu trả lời, cùng cái cười tít mắt.

-Ừm, ở nhà chị cũng có bộ sưu tập giống y vậy nè, chị đã mua nó lúc đi chơi Disneyland cùng với bà hồi nhiều năm về trước, khi bà và chị cùng du lịch bụi ở California.

-Chị thật giống em với Ayumin~! Bọn em cũng đam mê phim hoạt hình "The Pooh" lắm~

-Hồi set này ra mắt, tụi chị thậm chí đã đến hẳn Tokyo một chuyến để tìm chỗ mua ấy.

Ayumi hào hứng chen vào trò chuyện cùng, và thế là cả ba cùng say sưa tám với nhau về chủ đề "The Pooh" một cách rôm rả, nhìn vào mà cảm tưởng ba người đã thân nhau từ trước vậy.

Chợt Aimi để ý thấy Mai đang ngồi một góc bên cạnh, hoàn toàn không tham gia vào cuộc trò chuyện giữa ba người kia mà có chút thắc mắc, khẽ cất tiếng hỏi han.

-Em không tham gia với ba người họ à?

-Em không có thích "The Pooh", nên tham gia cũng có hiểu mọi người đang nói gì đâu.

-Hể? Chị thấy ban nãy lúc ở nhà em thích ôm gấu bông của Onishi-san, chị tưởng em cũng đam mê gấu bông chứ?

-Em chỉ thích ôm Kumatan của Aoi-chan thôi~còn mấy con gấu trang trí kia thì em không để ý lắm, miễn Ayumin với Aoi-chan thích là được.

Chợt Mai bông nhích nhích người ngồi sát đến chỗ Aimi, sau đó lén lút quan sát Ayumi và Aoi vẫn đang trò chuyện với Moeka, nhướng người ghé vào tai Aimi thì thầm đủ cho cả hai nghe.

-Ozawa-san nè, chị thấy giữa em với Ayumin á, thì ai hợp với Aoi-chan hơn?

-Hả??

-Chị thử quan sát Aoi-chan một chút đi, cậu ấy thực sự rất dễ thương đúng không? Nên là Ozawa-san thấy em có hợp nếu như....... nếu như em với Aoi-chan "love love" nhau không?

Hai mắt Aimi trố lên vì ngạc nhiên, nhưng là theo kiểu thích thú trước câu chuyện về mối tình tay ba của những người bạn mới quen này, và Konoa gần đấy cũng vội xáp lại gần hóng hớt theo.

-Takahashi-san với Ichihara-san, hai người đều......... có cảm tình với Onishi-san hả??

-Ừm, mà gọi chị là Mai-chan được rồi, cũng không cần dùng kính ngữ với bọn chị đâu.

-Thế Mai-chan thích Aoi-chan từ bao giờ vậy?

-Chuyện này thì.......nói ra hơi ngại lắm~

Vừa nói Mai vừa mắc cỡ ôm mặt mình lắc lư trong sự quắn quéo, và điều đó thu hút sự chú ý của ba người nhóm Moeka đang tám chuyện dang dở, hiếu kì vây quanh trong sự tò mò.

-Ba người đang nói chuyện gì mà vui quá vậy?

-À thì........cũng không có gì đâu! Chỉ là chuyện lặt vặt vu vơ thôi!

Nghe vậy, ba người nhóm Moeka cũng không hỏi thêm gì, sau đó cùng ngã lưng ngồi bệch xuống sàn hội tụ chung với mọi người.

Đoạn Ayumi kéo tay Aoi đến sát lại đặt ngồi lên đùi mình, sau đó thản nhiên vòng tay qua eo em ấy ôm trọn vào lòng. Và cảnh tượng đó khiến Mai ngồi phía đối diện nổ đom đóm mắt, lập tức gào lên rồi lao đến tách cả hai ra.

-Nè!!! Chị mau buông Aoi-chan ra!!

Mai hai tay xốc nách cô chị Ayumi mình lôi xềnh xệch quăng ra một quãng xa, sau đó lật đật chạy đến ôm chặt lấy Aoi bảo vệ.

-Chị đừng lợi dụng cơ hội để dê xồm Aoi-chan nha! Chưa nghe câu "nữ nữ thụ thụ bất nhân" hả!?

-Tào lao! Chị ôm Aoi thì liên quan gì đến em!?

-Có liên quan đến sao không!!

-Liên quan cái gì!?

"CHOANG"

Một vật gì đó từ bên ngoài đập vào tấm kính cửa sổ gây vỡ toang, khiến cả bọn Aimi bị giật mình vội quay lại nhìn hòn đá nằm lẫn trong mớ mảnh vụn thủy tinh, rồi lại hướng ra ngoài cửa sổ trong hoang mang.

Ayumi là người đầu tiên tiến đến chỗ hỗn độn kia, nhặt lấy hòn đá lên rồi đi đến bên cạnh ô cửa sổ ngó đầu nhìn xuống khoảng đất bên dưới, tìm kiếm xem là người nào vừa làm trò khó coi này nhưng xung quanh chẳng thấy một bóng người nào cả.

-Kì lạ thật! Bên dưới không thấy có ai lạ mặt, thế thì ai đã ném hòn đá này lên đây vậy chứ??

-Có khi nào là ma trơi không!??

Konoa ôm mặt kinh hoàng, tâm trí bắt đầu tưởng tượng một loạt hình ảnh rùng rợn ma quái, và rất nhanh bản thân liền bị Aimi ngồi bên cạnh kí đầu một phát, trách mắng.

-Con bé xà lơ này........! Ma cỏ gì ở đây? Mê tín dị đoan vừa vừa thôi!

-Vậy chứ không có người ném thì sao hòn đá tự bay lên được??

-Chắc là đứa ném đang trốn đâu đó trong đám bụi cây xung quanh thôi! Có gan làm mà không có gan ra mặt, đúng là một đám rùa rục cổ!

Từ trước đến giờ, điều mà Aimi rất ghét chính là gặp phải mấy kẻ hay chơi trò ném đá giấu tay như này. Aimi là một người có vóc dáng khá cao ráo, ngày thường cũng chơi thể thao nhiều nên thể lực tương đối khỏe, ở trường học Aimi cũng chẳng ngại chạm mặt với mấy đứa trùm trường ỷ thế hiếp yếu, vì vậy đứng trước sự việc lần này bản thân cô chẳng thể làm ngơ được.

Bước đến bên cạnh Ayumi, song Aimi cúi người nhặt đại một mảnh kính vỡ có kích cỡ tương đối lớn, sau đó bước ra ngoài hành lang dáo dác đưa mắt quan sát xung quanh, rồi dừng lại trước một bụi cây vừa mới chuyển động nọ, nhếch môi cười khẩy.

-Cậu định làm gì vậy??

Ayumi nhướng mày khó hiểu nhìn Aimi đang chậm rãi giơ mảnh kích trong tay lên cao, và liền nhận được câu trả lời hết sức bình tĩnh đến từ đối phương.

-Ăn miếng trả miếng!

Dứt lời, Aimi không khoang nhượng mà thẳng tay phóng mảnh kính vỡ về phía bụi cây mà mình nhắm đến, hành động dứt khoát khiến Ayumi bên cạnh hoảng hốt không kịp ngăn cản lại.

Mảnh kính vỡ mang theo độ sắc bén lao vút xuống bên dưới với tốc độ cực nhanh, và điều đó khiến hai người đang núp trong bụi cây hoảng hốt tột cùng, vội vàng kéo nhau chui ra bên ngoài trước khi mảnh kính kịp đáp đến chỗ mình.

-Oái! Mit-chan! Cậu có sao không!??

-Mấy đứa nó chơi trò đáng sợ quá à!!

Lúc này cả bọn nhóm Aimi mới thấy được hai kẻ thủ phạm vừa ném vỡ kính kia, là hai đứa con gái một cao và một người nhỏ con, bọn họ đang dìu dắt đỡ nhau đứng dậy ở khoảng sân bên dưới.

Ba người Ayumi, Aoi và Mai dường như nhận ra hai người con gái ở phía dưới kia, trợn mắt ngạc nhiên hét lên.

-Murayama!? Oshida!?

Murayama Yuuka kéo bạn gái của mình - Oshida Mitsuki lùi lại ra phía sau, tức tối chỉ tay về phía nhóm Aimi trên cao, quát tháo.

-Nè! Đám tụi bây chơi cái trò gì vậy hả!!? Biết nguy hiểm không!!

-Thế hai người chơi ném vỡ kính nhà người ta vậy, bộ không nguy hiểm hả!? Tự làm thì tự chịu đi!

Aimi phía trên cũng không vừa mà chống khuỷu tay lên lan can, hất cằm gân cổ thách thức lại và điều đó khiến hai người phía dưới tức tối vô cùng.

-Mày là nhỏ nào mà lạ hoắc vậy?!

-Hai người hỏi để làm gì? Định tìm tới nhà tôi gây chuyện à?

Mải mê tập trung bên ngoài hành lang, cả bọn nhóm Aimi chẳng hề để ý ngay lúc này có một người lạ mặt khác đã lén lén trèo vào trong nhà bằng đường cửa sổ khác, và đang lặng lẽ lăm le tiến đến gần từ phía sau.

Người này tóm lấy Mai từ đằng sau, quặp cánh tay siết quanh cổ đối phương rồi dùng lực lôi tuột ra một góc rộng hơn, trực tiếp đè Mai xuống sàn rồi liên tục vung nắm đấm giáng xuống người cô nhóc một cách thô bạo.

Nghe tiếng động, cả bọn nhóm Aimi lập tức quay lại xem và trông thấy Mai đang bị tấn công phía xa, thế là Ayumi lập tức lao tới ôm ngang hông người kia dùng lực tách khỏi Mai, tuy nhiên rất nhanh bản thân liền bị lãnh một chỏ vào bên mặt khiến Ayumi mất đà ngã sõng ra sàn.

-Ayumin! Chị không sao chứ!!?

Aoi hoảng hốt vội chạy đến bên cạnh đỡ lấy Ayumi, cú huých ban nay có vẻ khá mạnh nên sóng mũi cô chị ấy có chút bầm nhẹ và và chảy cả máu. Aoi hoang mang nhìn qua chỗ Mai đang nằm quằn quại phía đối diện, cô nàng lo lắng muốn đi đến giúp đỡ nhưng lại sợ không dám nhúc nhích.

Trông thấy tình cảnh đó, Aimi không nhịn được cơn tức mà lập tức lao đến tóm lấy bả vai người kia định kéo xoay lại, thế nhưng ngay sau đó đối phương liền vung chân tung một đòn cước về phía Aimi. Với thân thủ nhanh nhẹn, cũng từng có chút kinh nghiệm đánh đấm ở trường nên Aimi dễ dàng bắt được cái chân của đối phương kiềm chặt, nhếch miệng cười đắc chí.

-Hết chạy được rồi nhé!

Người kia vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh không hề nao núng, ngay lập tức xoay người vung bàn chân còn lại tung một đòn đá nhằm vào điểm chí mạng trên mặt Aimi bổ xuống.

Aimi nhận ra đây là một đòn đánh trong lối võ Karate, nếu trúng phải thì bản thân chắc chắn sẽ trọng thương khá nặng, thế là Aimi nhanh chóng buông bàn chân đang giữ của người kia ra rồi vội vàng lách người lùi về sau, thành công tránh được đòn hiểm hóc ấy.

-May quá...........suýt nữa là tiêu rồi!

Aimi vuốt ngực thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng vẫn không quên cảnh giác khi trông thấy người kia đang từ từ chống tay ngồi dậy, bản thân cũng lập tức thủ thế sẵn sàng tấn công.

-Con nhỏ này là ai vậy?

-Cậu ấy là Esumi Renon-san, học chung trường với tụi em.

Aoi phía sau sợ sệt đáp lời, đồng thời đang cố gắng cầm máu cho Ayumi ngăn không cho chảy nữa.

Moeka nhận thấy tình hình xung quanh đang trở nên căng thẳng, tuy rằng bản thân cũng đang sợ nhưng cô nàng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể, đứng trước Konoa lẫn Ayumi và Aoi che chắn bảo vệ cùng với tâm can hoang mang bối rối.

Bỗng, Moeka cảm nhận được có ai đó đang khều khều bả vai mình, tưởng rằng đấy là Konoa nên không đề phòng gì mà quay đầu lại nhìn, và rồi Moeka thoáng giật bắn mình khi người đứng sau lưng mình lúc này không phải là Konoa mà là một người lạ mặt khác.

-Xin chào~

Yamada Momoka - đồng bọn chung nhóm với Esumi Renon; nhân lúc không ai để ý đã trèo lên đây bằng lối cầu thang bên ngoài, nhỏe miệng cười ranh mãnh xong vung huých vào người Konoa đẩy ngã sang một bên. Sau đó, Momoka liền nắm lấy vai áo Moeka lôi mạnh ra bên ngoài khi cô nàng còn chưa kịp định hình lại, trực tiếp đẩy Moeka ngã ra khỏi ban công rơi xuống dưới.

-Cho ngươi tập bay nè!

Moeka hoảng loạn vùng vẫy khi cảm giác được cơ thể mình đang lơ lửng trong không trung, tiếp đó bản thân ngã vào một tấm vải lớn bên dưới, khi bản thân vẫn chưa kịp hoàng hồn sau cú rơi ban nãy thì tầm nhìn trước mắt bỗng chốc hóa tối sầm.

Tấm vải đấy là do Yuuka và Mitsuki dựng sẵn bên dưới để bắt nhóm Ayumi, Aoi, Mai. Tuy rằng cả hai không biết Moeka là ai và từ đâu đến, nhưng vẫn mặc kệ mà tóm hai bên đầu tấm vải trùm lấy cơ thể Moeka ngăn không cho cô nàng vùng vẫy, sau đó khoái trá vung chân đạp lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net