Chap 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thị trấn Hakone khi về đêm mang một quang cảnh yên bình trầm lắng, liu riu từng đợt gió nhẹ hoà quyện cùng những vì sao nhỏ thắp sáng trên bầu trời, tạo nên cảm giác thư giãn dễ chịu vô cùng.

Dưới chân ngọn đồi thị trấn, ba người Aimi; Moeka và Konoa vẫy tay chào tạm biệt nhóm Ayumi rồi mỗi người chia làm hai ngã, thong dong rảo bước trở về nhà sau một ngày dài rong chơi ở trên căn nhà gỗ kia, vừa đi vừa ngắm nhìn khung cảnh bình dị của nơi này, thi thoảng lại vươn vai duỗi người thư giãn thoải mái.

-Ái! Hai chị chờ em một chút! Dây giày em bị tuột rồi!

Aimi và Moeka cùng dừng bước nhìn về phía đứa nhỏ Konoa đang nhảy lò cò đến bệ đá gần đấy với một bên giày bị tuột dây, thế là cả hai đành đứng chờ đợi.

-Nè, chỗ đó hình như là vách sông thì phải, coi chừng té đó!

-Em biết rồi, em có phải là con nít đâu!

Konoa phồng má liếc nhìn qua cô chị Aimi phía xa ra vẻ hờn dỗi, rồi quay lại cặm cụi dây giày của mình tiếp. Xong xuôi, cô bé vừa định quay trở về chỗ mà hai người chị đang chờ kia thì bất chợt trông thấy ở bãi đất phía dưới vách rào ngăn, có một hình bóng quen thuộc đang ngồi trên một trụ đá bên mép hồ và với bản tính tò mò, Konoa liền nhướng người đến xem thử.

Người phía dưới dường như cũng nhận ra có ai đó đang quan sát mình, liền chậm rãi xoay người lại ngước lên phía trên và chạm lấy ánh mắt của Konoa. Bỗng người đó giật mình thảng thốt quay đi, rồi nhảy ùm xuống dòng nước lặn mất tăm.

Một thứ gì đó phía sau lưng người kia loé sáng lọt vào tầm mắt Konoa, cô bé ngỡ ngàng vội dụi dụi vài ba cái rồi lại nhìn chằm chằm xuống dòng nước có chút gợn sóng nổi lên, rồi lại trở nên hoảng hốt lật đật chạy về chỗ hai người chị Aimi và Moeka phía đằng xa, hét lên.

-Ai-chan! Ai-chan!

-Có chuyện gì mà em la hét ỏm tỏi vậy?

Aimi nhướng mày thắc mắc khi trông thấy bộ dạng hớt hải của đứa em mình, giây sau đó bản thân lẫn Moeka bên cạnh liền bị Konoa tóm lấy lôi kéo đến đoạn bờ tường ban nãy.

Đến nơi, Konoa gấp gáp chỉ tay xuống con sông phía bên dưới với gương mặt sửng sốt tột cùng, bắt đầu huơ tay múa chân diễn tả lại những gì mình vừa trông thấy ban nãy.

-Người Cá! Em vừa trông thấy người cá đó!

-Hả??

-Thiệt mà! Hai chị còn nhớ cái người chị mà lần trước em kể đã giải vây cho em không? Em vừa thấy chị ấy ngồi ở chỗ đó, xong chị ấy đã nhảy xuống nước rồi lặn mất tiêu luôn! Có cả cái đuôi cá hiện phía sau nữa!

Aimi và Moeka chớp chớp mắt nhìn nhau rồi cùng quay sang đứa nhỏ kia, gương mặt cả hai vẫn còn hiện sự ngơ ngác chả hiểu sự tình gì, không nhịn được bèn cất tiếng hỏi han.

-Em có ổn không vậy?

-Em nói thiệt mà! Em vừa trông thấy Người Cá đó!

-Mới bị trúng gió hả?

Giải thích mãi mà chẳng một ai chịu tin mình khiến Konoa ấm ức không thôi, cô bé bức bối quay sang nhìn con sông bến vậy dưới rồi quay sang hai người chị mình, giãy nảy cố gắng lần nữa chứng minh những gì mình đã trồng là thấy.

-Em nói thiệt mà! Fukuyama-san, chị phải tin em! Em thực sự là đã thấy Người Cá đó!

Moeka bối rối gãi gãi đầu, cô nàng có thể cảm nhận được rằng đứa nhỏ trước mắt không hề nói dối, nhưng mà dù có nghĩ như nào thì chuyện này cũng thật là quá mức phi lí, chỉ đành ậm ờ không nói gì.

Aimi bên cạnh chống hông thở hắc một hơi mang sự bất lực, nhướng người xích đến kí một cú lên trán đứa em mình vẫn còn đang làm loạn kia, nhíu mày không thoải mái.

-Em bớt tào lao lại nha! Tính ở đây nhây tới sáng hay gì!?

-Nhưng em thực sự là đã thấy mà!!

-Thưa cô nương, đây là khúc sông đó! Em thấy có Người Cá nào mà sống ở sông không? Người ta là sinh vật ở biển! Có cái đầu không phải dùng để trưng cho đẹp đâu!

-Nhưng mà.........

-Nói thêm từ "Người Cá" nữa là chị bỏ mặc em ở đây bây giờ! Về nhà lẹ thôi, bà cũng đang chờ tụi mình đấy!

Bị người chị mình đe dọa khiến Konoa tức lắm, cô bé thật sự không hề nói dối, vậy mà chẳng một ai tin lời cả. Mặc dù vẫn còn rất ấm ức, nhưng Konoa chỉ đành phụng phịu lũi thũi đi theo hai người chị của mình về nhà, dù vậy cứ đi được một vài bước thì lại không nhịn được mà quay đầu hướng về phía chỗ ban nãy cố gắng nhìn thử lần cuối.

.

.

Về đến nhà, vừa mới bước đến cửa thì Aimi; Moeka và Konoa đã ngửi được mùi thơm ngào ngạt lan tỏa, bao tử cả ba bắt đầu sôi ùng ục, háo hức không nhịn được mà chạy ù đến ngồi ngay ngắn vào bàn ăn, đúng lúc khi bà Yacchan vừa mang nồi súp hầm ra.

-Woa~thơm quá! Hôm nay bà nấu món gì thế ạ??

-Lúc sáng nhà Ayumin biếu cho mình rất nhiều khoai tây nên bà đã làm món canh súp Imoni, vẫn còn một ít khoai tươi bà để trong bếp đó, mấy đứa có muốn ăn thì cứ lấy thoải mái nha.

-Vâng ạ~

Aimi; Moeka lẫn Konoa bắt đầu cầm đũa và nâng chén của mình thưởng thức phần ăn của mình, ngoài món canh thơm lừng ra thì còn có món cá thu nướng dùng kèm với súp lơ luộc, một bữa tối đầy dinh dưỡng chất lượng.

Đoạn, Konoa lại sực nhớ đến câu chuyện ban nãy, thế là liền quay sang bà Yacchan phía đối diện, tò mò cất lời hỏi han.

-Bà ơi, bà sống ở đây lâu như vậy rồi có bao giờ trông thấy Người Cá chưa ạ??

-Nữa! Lại nhắc tới vấn đề này nữa à!?

Mặc kệ cô chị Aimi bên cạnh nhăn nhó khó chịu, Konoa vẫn tiếp tục nói về đề tài "Người Cá" của mình với bà Yacchan, cô bé muốn chứng minh bản thân không hề nói dối.

Bà Yacchan nhìn đứa cháu nhỏ có phần gấp gáp trước mặt thì nghĩ ngợi một lúc lâu, sau đó lại mỉm cười hiền hòa đáp lời.

-Bà sống đến từng tuổi này rồi, chưa từng nghe ai kể gì hay nhìn thấy về "Người Cá" ở khu vực này cả, bộ có chuyện gì sao?

-Có đó bà, con nhỏ này bị hoang tưởng là thấy "Người Cá" lặn dưới sông, coi giống khùng ghê chưa!

Aimi vừa gắp một đũa cơm cho vào miệng, vừa làm biểu cảm phán xét dành cho đứa em bên cạnh, chẳng buồn để ý đến sự hậm hực của đứa nhỏ ấy.

-Em không có hoang tưởng! Cũng không có bị khùng! Em rõ ràng là thấy "Người Cá" thiệt mà!

-Trên đời này mà có "Người Cá" thiệt ấy, thì hoàng tử cũng không đến lượt em sắm vai đâu, em hợp làm mụ phù thủy Bạch Tuộc hơn!

Vừa dứt lời thì bỗng Moeka ngồi phía đối diện bất ngờ che miệng ho khan vài tiếng, cô nàng sau đó có chút ngượng ngùng lên tiếng chen ngang.

-Anou..........ở nhà bà nội em thường gọi em là "Bạch Tuộc nhỏ", nên là chị nói vậy làm em cũng hơi nhột.

-Hả? À.......ờm..........chị xin lỗi! Chị không cố ý! Mà, tên ở nhà của em nghe dễ thương phết nhỉ?

-Vâng, tại vì em thích bạch tuộc nên bà em thường gọi em như vậy.

-Hể~làm chị nhớ đến cuốn sách "Nhật Ký Của Bạch Tuộc Con" lần trước kể với em ghê, có khi nào Fukuyama-san là tác giả của cuốn sách đó không?

Aimi nhỏe miệng cười khúc khích nửa cất lời bông đùa, nửa nói thật và điều đó khiến Moeka phía đối diện thoáng chốc trở nên sượng trân, cô nàng im lặng không nói gì mà cứ thế tiếp tục dùng bữa.

Chỉ riêng Aimi thì lại có chút bất ngờ khi cô nàng kia đột nhiên lại trở nên im lặng, bản thân cũng không hiểu chuyện đã xảy ra, lo lắng hỏi han.

-Fukuyama-san? Em vẫn ổn chứ?

-Hả? À, vâng! Em bình thường ạ.

-Ồ~tại đột nhiên em trở nên im lặng lam chị cứ tưởng em bị cái gì chứ.

Nói rồi, Aimi chẳng hề để ý đến dáng vẻ bối rối kì lạ của cô nàng kia mà nhướng người múc một muỗng canh lớn vào trong chén mình, thoải mái nhâm nhi từng viên khoai tây mềm nhừ thấm vị hòa tan trong miệng.

Chỉ riêng Konoa ở một góc thì lại ủ rũ thất vọng, cô bé ngồi yên chăm chú ăn lấy phần cơm của mình mà chẳng nói gì, hoàn toàn tách biệt với sự huyên náo với hai người chị bên cạnh kia.

Moeka lúc này cũng đã ăn xong bát cơm đầu tiên, cô nàng chuyển mục tiêu sang nồi canh vẫn còn tỏa chút khói ấm ấm ở giữa bàn, nhướng người múc một vá thật đầy khoai tây cho vào trong chén rồi ngồi xuống trở lại ghế. Vừa nâng chén lên thì chợt Moeka sực nhớ ra gì đó, liền quay sang bà Yacchan bên cạnh hỏi han.

-Bà ơi, ở đây bà có quen ai tên là Esumi Renon không ạ?

-À, Renon-chan ấy hả? Con bé sống ở gần đây nè, sao thế cháu? Bộ hai đứa cháu cũng có quen nhau hả?

-Dạ, thì.........cũng có một chút ạ.

-Renon-chan lúc trước đôi khi cũng thường hay ghé chơi với bà lắm, thường đi chung với người bạn thân của mình, tên là Jurii. Hai đứa nó rất thích quay phim, mà thật là đáng tiếc.

Bà Yacchan bỗng cất tiếng thở dài khiến Aimi và Moeka thoáng đơ ra, ngơ ngác nhìn nhau trong sự hoang mang khi cảm thấy bầu không khí có chút trầm đi, bèn ngập ngừng hỏi.

-Bà ơi, bộ đã có chuyện gì sao ạ??

-Con bé Jurii ấy, giờ đã không còn ở đây nữa.

Câu nói ấy của bà Yacchan khiến căn phòng bếp trở nên im lặng ngột ngạt, Aimi và Moeka lần nữa đưa mắt nhìn nhau với nét mặt đầy bối rối, cả hai ngầm hiểu được một phần nào mà người tên Esumi Renon kia luôn tỏ ra cộc cằn khó chịu khi gặp nhóm Ayumi như vậy.

Câu chuyện bỗng dưng trở nên thật đau buồn làm sao.

Aimi và Moeka nhận thấy bầu không khí đang dần trở nên ngột ngạt thì cũng không nói gì, im lặng tiếp tục dùng cho xong phần ăn của mình.

****************************************************

Ngày hôm sau khi trời mới vừa sáng tinh mơ, Konoa đã thức dậy và tắm rửa vệ sinh cá nhân bản thân xong xuôi, cô bé nhân lúc mọi người vẫn còn chưa thức đã một mình rời khỏi nhà trong sự gấp gáp.

Chạy thẳng đến khu vực bờ sông tối qua, Konoa men theo lối dọc cầu thang dẫn xuống bãi đất bên dưới vách ngăn rồi lăn xăn tiếng đến chỗ trụ đá, nơi mà người chị hôm qua đã ngồi xong cúi mình xuống mặt nước, căng mắt tìm kiếm chút manh mối về hình ảnh "Người Cá" đã thấy.

-Bé đang tìm chị đấy à?

Một giọng nói từ sau lưng cất lên khiến Konoa giật bắn mình, vô tình bị trượt chân và thế là cả người chới với chúi thẳng xuống mặt sông sâu hoắm, sợ hãi hét toáng lên.

Những tưởng bản thân chuẩn bị rơi bõm xuống nước, Konoa cảm nhận được một vòng tay đang quặp ngang bả vai lẫn eo mình giữ lại, và cô bé liền vuốt ngực thở phào một hơi khi bản thân vừa thoát được một kiếp nạn.

-Xin lỗi bé nha, chị làm em giật mình hả?

Lúc này Konoa mới định hình lại tâm trí, vội quay đầu nhìn lấy người chị lần trước mà mình đã gặp, nay lại xuất hiện trước mặt mình khiến cô bé phấn khích tột cùng.

-Cuối cùng cũng được gặp chị rồi, chị là "Người Cá" phải không!??

-Hả?

-Hôm qua chị đã ngồi ở chỗ này nè, rồi lặn xuống nước với cái đuôi cá lấp lánh ấy! Mặc dù lúc đó trời cũng hơi tối, nhưng em thấy rất rõ lắm đấy!

Người kia đảo mắt một vòng như đang cố nhớ lại khung cảnh hôm qua, dường như hiểu ra được gì đó liền bật cười khúc khích thành tiếng, và điều đó khiến Konoa đối diện nhướng mày khó hiểu.

-Sao chị lại cười??

-Cũng không có gì, mà tên em là gì thế? Chị là Fujisawa Riko, nhưng cứ gọi tên là được.

-Em là Amano Konoa.

-Tên em nghe dễ thương thật đấy, lần sau đừng có đứng gần mép sông như vậy khi không có rào chắn nhé, nguy hiểm lắm.

Konoa gật gật đầu vâng lời, nhưng rồi sau đó cô bé sực nhớ ra lý do bản thân lại đến nơi này, liền vội chụp lấy cánh tay của người chị kia níu lại khi thấy đối phương đang định quay lưng rời đi.

-Nè nè! Khoan đi đã! Chị chưa trả lời câu hỏi ban nãy của em nữa!

-Hả??

-Chị là "Người Cá", phải không?? Hôm qua chị đã mọc đuôi rồi lặn xuống nước đấy!

-Chị không phải là "Người Cá", "Người Sông" gì gì đó đâu bé à. Nhìn nè, chị có hai chân bình thường như bao người khác, thấy chưa?

Vừa nói, người tên Riko vừa giơ đôi chân dài của mình lên cho Konoa ngắm, rồi lại lần nữa bật cười nhẹ song đưa tay gãi gãi sóng mũi, mỉm cười hiền lành nhìn lấy cô bé.

-Lần đầu chị được gặp một người thú vị như bé đấy, mà hình như em cũng có chút hiểu lầm gì đó thì phải? Tại sao em lại nghĩ chị là "Người Cá"? Bộ trông chị đẹp đến vậy hả?

Riko đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của mình vén sang một bên, lém lỉnh nháy mắt với đứa nhỏ trước mặt rồi nhỏe miệng cười thích thú khi phát hiện được gò má đứa nhỏ ấy thoáng ửng đỏ nhẹ.

-Hể~em vừa mới đỏ mặt đấy hả? Vậy là chị thật sự rất đẹp, phải không?

Konoa giật mình vội đưa tay sờ lên má mình, đúng là cảm giác được có chút nóng rang, lại ngượng ngùng vội quay đi chỗ khác, chẳng rõ vì sao mà bản thân lại có phản ứng như vậy nữa.

Trông thấy phản ứng đáng yêu của đứa nhỏ mới làm quen ấy, Riko lại không nhịn được mà cười tủm tỉm thích thú, bản thân lúc này cũng cảm thấy rất thiện cảm với người con gái ấy. Đoạn, Riko lấy ra từ trong túi áo khoác của mình một cái máy cassette cầm tay loại dùng cho đầu băng dây kéo, đưa đến trước mặt Konoa.

-Đây này.

-Đài cassette??

-Ừm, chị rất thích nghe nhạc bằng đài cassette như này lắm, trong thời đại mọi người ai cũng dùng điện thoại cảm ứng hoặc là máy MP3, thì những loại máy phát nhạc như này dần bị lãng quên đi. Tối hôm qua chị ngồi ở chỗ này nghe nhạc thì trông thấy em, xong cái máy cassette này đã trượt khỏi tay chị mà rớt xuống nước, nên là chị đã lặn xuống để tìm nó.

Nghe đến đấy, tâm trí Konoa hiện về hình ảnh tối qua rồi khẽ "ồ" lên một tiếng hiểu chuyện, hoá ra lúc đó chị ấy hoảng hốt như vậy không phải là vì thấy mình, mà là bị rơi máy cassette xuống nước nên mới vội vã như vậy.

-Cái máy này chị đã dùng nó cỡ 10 năm rồi, chị quý nó lắm mà giờ bị dính nước nên chẳng thể nghe được nữa, chị đang tính lượn lờ dạo quanh đây xem có chỗ nào sữa chữa không thì lại vô tình gặp được em.

Konoa cuối cùng hiểu được ngọn nguồn về câu chuyện "Người Cá" do mình tự tưởng tượng ra, nhưng rồi cô bé lại sực nhớ ra thêm điều gì đó, liền gấp gáp quay sang người chị Riko kia mà hỏi han tiếp.

-Thế còn cái đuôi cá lấp lánh mà em nhìn thấy thì sao??

-Đuôi cá gì??

-Hôm qua em có thấy chị có mang đuôi cái cá rất dài kia mà??

-Ý em là cái tà áo của chị ấy hả??

Gương mặt Konoa nghệch ra một cánh ngốc nghếch ngơ ngác, chớp chớp mắt nhìn chăm chăm lấy người chị kia, lắp bắp thốt lên.

-Tà..........áo??

-Ừm, có phải thứ em thấy là giống như vậy không?

Vừa nói, Riko vừa xoay người lại lưng đối mặt với đứa nhỏ kia, giơ lấy cái tà áo khoác dài đến ngang gối của mình phe phẩy cho cô nàng xem.

Konoa lúc này hoàn toàn á khẩu không nói nên lời, giây sau đó liền trở nên ngượng ngùng xấu hổ khi nghĩ đến sự làm mình làm mẩy của bản thân từ hồi tối qua tới giờ, lát hồi biết về nói sao với hai người chị của mình kia chứ.

-Mà nè, chị có thể gọi em là "Konoa-chan" không?

-Vâng, cũng được ạ.

Đoạn Riko chỉ tay về hướng chiếc xe máy đang đậu ở một góc khu phía trên, rồi quay sang nhìn Konoa mỉm cười mở lời.

-Sẵn dịp chúng ta làm quen với nhau rồi, Konoa-chan có muốn cùng đi ăn sáng với chị không? Chẳng hiểu sao chị cảm giác rất thích nói chuyện với em lắm.

-Cũng được ạ, nhưng để em nhắn với Ai-chan một tiếng để chị ấy khỏi lo.

-Ai-chan là ai?

-Chị ấy là một người chị kết nghĩa của em, tụi em cùng đến đây nghỉ hè và sống ở nhà của bà Ai-chan đấy ạ.

-Ra là vậy.

Nói rồi Konoa liền rút điện thoại của mình định gửi tin nhắn cho cô chị Aimi của mình, thì chợt cô bé thấy Riko cũng đã cầm sẵn điện thoại trên tay từ bao giờ.

-Ờm........ có hơi thất lễ một xíu, nhưng tụi mình có thể trao đổi số điện thoại với nhau không? Chỉ là chị cũng muốn nhắn tin với Konoa-chan nếu có dịp hẹn em cùng đi chơi.

-Tất nhiên là được ạ~cơ mà Riko-san đi du lịch cùng với gia đình ạ??

-Không, chị đi một mình. Ba mẹ chị bận rộn với công việc của họ lắm, chẳng có thời gian chăm sóc cho chị đâu, cũng đã một thời gian rồi chị không biết cảm giác ăn bữa cơm gia đình là gì nữa.

Konoa thoáng trông thấy một tia phiền muộn hiện sâu trong ánh mắt của người chị kia, cô bé mỉm cười bước đến đặt tay lên vai đối phương vỗ về, mỉm cười toe toét ngây ngô.

-Nếu Riko-san không ngại, thì có thể chị đến nhà Ai-chan cùng ăn cơm với tụi em. Bà Yacchan là một người rất hiền, bà chắc chắn sẽ chào đón chị thôi.

Những lời nói ấy cộng thêm sự hồn nhiên tươi tắn của người con gái kia, trống ngực Riko bỗng chốc có chút rung động trước vẻ đáng yêu ấy của đứa nhỏ kia, bản thân lại khẽ bật cười nhẹ, xem ra cô đã bị cảm nắng em ấy mất rồi.

Konoa phía đối diện không để ý đến ánh của Riko dành cho mình có chút dịu dàng, vô tư kéo tay người chị ấy hướng về phía bật thang đằng xa di chuyển rời khỏi khu vực bờ sông này, sau đó được chị ấy hộ tống bằng xe máy lái đi tìm quán ăn nào đó trên đoạn đường trải dài xung quanh.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net