Chap 1: *Sống sót*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Vù.....Vù...."

Vậy là đã sang đông. Một mùa đông vùng đồng bằng Bắc Bộ lạnh cắt da cắt thịt. Mặt trời như muốn trốn thật sâu sau từng tầng mây dày đặc, chốc chốc lại làm lọt xuống vài vệt nắng hiếm hoi. Cây cối cũng đến mùa thay lá. Chúng trút vô tội vạ từng đợt, từng đợt lá đỏ thẫm xuống mặt đất, xa xa, trông như tấm thảm đỏ ngày cưới của cô dâu, chú rể, chỉ còn lại những cành cây gầy guộc in trên nền trời heo hắt

Trong dãy phố hoàng tàn, từng cơn gió bấc cứ hun hút thổi, đẩy những chiếc lá khô bay là là mặt đất nghe " xào xạc....xào xạc". Một chiếc lá được gió cuốn lên không trung. Nó ngao du qua một khu vườn rậm rạp cỏ dại, qua một bãi đỗ xe la liệt xác chết, rồi, đong đưa, nhẹ nhàng đáp xuống nóc của một chiếc bán tải đang cắm đầu vào một chân đèn đường, phần mui xe đã tan nát hết cả. Một cánh cổng sắt- đã từng - là của một khách sạn xa hoa,  bấy giờ đã hoen gỉ cũng đung đưa theo gió tạo thành những tiếng " kít..kít" chói tai nghe mà rợn người...

Đổ nát- đó là hai từ hình dung rõ nhất cái thành phố này hiện tại. Xe cộ la liệt trên đường, có nơi kéo dài hàng cây số. Chiếc nào cũng hỏng hóc do va chạm, do đập phá. Có chiếc chi chít dấu tay màu đỏ thẫm. Có chiếc xăng nhỏ tí tách xuống mặt đường, bắt lửa cháy âm ỉ. Nhà cửa, biệt thự, siêu thị,... tất cả bị bỏ hoang và đang hư hại theo năm tháng. Cỏ dại có nơi mọc tới ngang ngực người, lấn ra cả cao tốc giữa lòng thành phố. Từng đám lửa vẫn bốc lên ngùn ngụt. Mặt đường có nơi bị mìn bộc phá đánh thủng lỗ chỗ tạo thành những ổ voi, ổ gà. La liệt đâu đâu cũng thấy xác chết. Đa số đã không còn nguyên vẹn. Bị đánh đập,bị giẫm đạp, bị xe cán, bị cắn xé,... đủ muốn hình vạn trạng. Mùi của tử thi bốc lên sặc sụa trong không khí. Trên vỉa hè, trên đường phố, dễ thấy những vệt máu kéo dài đã khô đen lại. Đàn quạ ăn xác cứ đi lại, rỉa ráy tạo nên một khung cảnh tang thương, tiêu điều đến cùng cực

Không gian thật im ắng. Xa xa vọng lại tiếng rít gào của lũ quái vật, kết hợp với tiếng quạ kêu lên từng hồi thê thiết, chốc chốc lại đệm vào tiếng nổ của một chiếc xe bắt lửa nào đó tạo thành một bản giao hưởng dễ làm con người phát điên

Tất cả  là do sự xuất hiện của "chúng"

"Chúng" là thứ gì, thật ra tôi cũng không rõ. "Chúng" tựa như zombie trên phim ảnh, nhưng cũng không phải. Chúng nhanh và khỏe hơn zombie. Zombie thì ngu độn vật vờ, còn lũ này lại không phải vậy. Chúng biết hành động theo bầy. Chúng cũng biết tò mò, biết e dè trước những mối nguy hiểm . Da chúng xanh bủng, mắt trắng dã, lúc nào cũng long lên sòng sọc. Chân tay thì dài lêu nghêu mà khỏe đến không ngờ. Móng tay với răng nanh nhọn hoắt, sắc bén như của thú săn mồi. Tôi có thể đánh tay đôi với 1-2 con, 3-4 con có thể tìm đường chạy trốn nhưng từ 5 con trở lên nó quây thì chỉ còn nước ăn cám.

Có lẽ thứ chúng giống zombie nhất chính là sự thèm khát thịt sống. Bất kì sinh vật nào lọt vào tầm ngắm đều bị chúng truy sát. Hễ bị túm là toi đời. Một con rồi một con lao đến. Cả đàn nó xâu xé thì đúng là chẳng còn sót lại thứ gì. Lũ này cũng có cơ chế lây lan theo vết cắn. Tôi có thấy một người bị cắn, khoảng một phút sau người đó nóng lên như phát sốt, rồi co giật, lăn lộn, rồi biến thành một trong số "chúng". Tóm lại, "chúng" là sinh vật bình thường bị biến đổi thành một dạng sống khác chứ không phải chỉ  là những cái xác vật vờ như trên phim ảnh

Lũ này sợ ánh sáng mạnh, ví dụ như ánh nắng mặt trời chẳng hạn. Tiếp xúc với nó chúng bị lóa, mất tri giác và không thể săn mồi. Vậy nên đa phần chúng hoạt động mạnh vào ban đêm, ban ngày chúng trốn vào trong các cao ốc và các hầm ngầm. Ở những chỗ ấy xác sống có khi lên đến hàng nghìn con. Thế nhưng hôm nào trời tù mù hay nhiều mây chúng vẫn có thể ra đường và đi săn như thường 

Giới thiệu một chút về tôi chứ nhỉ. Tôi là Duy- đã từng- là sinh viên năm nhất của một trường đại học, bây giờ thì có lẽ là thằng chó chết duy nhất còn sót lại ở cái Hà Nội này. Tôi cao 1m75, nặng 68 kg. Da dẻ thì đen nhẻm như cục than vì toàn phải hoạt động dưới trời nắng (đó là những khi tụi xác sống không dám ra đường) , chân tay mặt mũi đầy sứt sẹo. Nhiều khi nhìn vào gương tôi cứ cố hình dung ra khuôn mặt trước kia của mình rồi cười tự giễu. Trước kia với bây giờ sao mà khác nhau đến thế 

Nơi tôi sống là một căn nhà hai tầng nằm trong một con hẻm. Căn nhà này có tường bao cao tới 2m, một lớp cổng sắt, một lớp cửa gỗ nên cũng được gọi là an toàn. Tầng một là nơi tôi ăn uống, luyện tập còn tầng hai là để đồ dùng, lương thực và cũng dùng để ngủ. Trên tầng hai tôi có thắt vài sợi dây thừng rủ ra sau nhà đề phòng khi tầng 1 bị vây không xuống được. Phương tiện di chuyển của tôi là một chiếc Toyota hilux móp méo, phần mui và hai bên cửa trước tôi có gắn vài miếng thép để chống lũ xác sống đập phá. Con này tôi ưng ý nhất vì nó mạnh, khỏe, lên ga tốt và có thùng sau khá lớn có thể chở nhiều đồ. Tôi còn có một con Ducati monster 759 tương đối nhỏ gọn, dùng để luồn lách trong những địa hình phức tạp mà con Toyota không thích hợp. Vũ khí của tôi là một khẩu AK cổ lỗ sĩ với 7 băng (một băng 30 viên) , một khẩu súng ngắn k-14 gắn giảm thanh với 15 viên đạn, khoảng 5-6 quả lựu đạn, một con dao đi rừng và một cây giáo tự chế dài khoảng 1,5 m. Hai khẩu súng với đạn tôi chôm được ở chỗ quân đội đóng quân lúc rút lui người ta bỏ lại, riêng mấy quả lựu đạn tôi móc được ở xác của một chiếc trực thăng rơi. Trong mớ này tôi ưng ý nhất là khẩu K-14, vừa nhỏ gọn, uy lực khá và có gắn giảm thanh. Tôi rất hiếm khi sử dụng AK, chỉ những khi bị vây tôi mới bắn để mở đường máu. Đùa chứ, lúc nào cũng lấy AK bắn đùng đùng thì có mà dở người. Lũ xác sống này tai thính như tai chó,cả đàn nó nghe được, nó bu vào thì lúc đó vứt súng mà chạy cũng chẳng kịp

Và mặc dù được vũ trang có thể nói là đầy đủ nhưng tôn chỉ của tôi là luôn luôn cẩn thận, tránh mọi xung đột nếu có thể. Gặp một đàn thì tránh mà gặp 1-2 con nếu có thể thì cũng nên tránh.Nếu tránh voi chẳng xấu mặt nào thì tránh sư tử cũng chẳng có gì mà phải ngại. Tôi ghét nhất là mạo hiểm và bất ngờ. Mạo hiểm bấy giờ tức là phải đem tính mạng ra mà đặt cược, còn sự bất ngờ lúc này đối với tôi thì chỉ có cái chết. Đây là đời thật, việc thật, không phải phim hay game. Phim, game cần hồi hộp và kịch tính, còn tôi thì lại cần mạng của mình hơn. Tôi biết tôi không phải "nhân vật chính" và tôi cũng không có bất kì quyền hồi sinh nào cả. Chết là chết. Vì vậy, trước khi đưa ra quyết định tôi luôn phải cân nhắc thật kĩ lưỡng

" lịch trình làm việc" của tôi như sau: sáng dậy đúng 5 giờ để luyện tập. Trong thời buổi hiện nay thì sức khỏe là thứ quý giá nhất. Có trời mới biết phía trước là thứ gì đang chờ đợi bạn. Các bài tập của tôi hầu hết là tập sức bền: hít đất, lên xà, leo cầu thang,.. Luyện tập xong xuôi, ăn sáng, nếu trời có nắng tôi sẽ chạy xe vòng vòng đi tìm nhu yếu phẩm, tìm người sống sót, hay tìm cách "mở rộng địa bàn", tức thăm dò những nơi chưa thể kiểm soát. Tôi muốn biết xung quanh tôi nơi nào là an toàn, nơi nào là ổ của lũ xác sống. Tôi đã đánh dấu được xung quanh "nhà" tôi có ba căn biệt thự khá ổn để trốn vào đó. Đương nhiên, tôi không dám đi quá xa. Hôm trước lúc trên đường về tự nhiên trời bỗng âm u rồi mưa như trút nước, báo hại tôi phải nơm nớp trốn trong xe cả đêm, không dám hó hé gì. Còn hôm nào trời âm u thì thôi, ở nhà trốn thật kĩ. Thò đầu ra nó thấy, nó bâu vào thì chết vì ngu

Buổi tối tôi lên giường từ rất sớm.Không có điện, không có internet thì chẳng biết thức làm gì cả. Cứ ngủ để bảo đảm sức khỏe, mai dậy sớm. Nói vậy chứ thực ra tôi không dám ngủ sâu. Cái cảnh chết chém đã luyện cho tôi tính cảnh giác cao độ. Chỉ một chút động tĩnh cũng đủ làm tôi choàng dậy. Tôi không muốn trong lúc ngủ có "con" nào nó lọt được vào đây, nó tiến sát nách mà tôi không hay biết. Ở dưới cửa và cầu thang tôi còn cẩn thận chăng mấy cái "dây báo động"- là những vỏ lon bỏ sỏi được nối lại với nhau. Chỉ cần mắc vào là nó kêu lên inh ỏi cực kì chói tai. Và nó giúp tôi có đủ thời gian để vớ lấy khẩu AK đục cho cái thứ đột nhập vào đây thành tổ ong vò vẽ

Bữa ăn của tôi vô cùng đơn giản. Thực đơn thường là cơm, một ít nước mắm và vài lát đồ hộp. Chỉ là ăn để sống chứ chả ngon lành gì cả. Miếng cơm khô khốc nhiều khi nghẹn ứ trong cổ mà chả thèm nuốt. Ăn nhiều đồ hộp làm tôi đâm phát ngán. Vậy nên hôm nào tìm được mớ rau hay quả mướp là tôi mừng như bắt được vàng. Đùa chứ, không ngờ một ngày tôi lại thèm ăn rau đến thế

Tôi không thiếu ăn đến mức ốm đói như mấy nhân vật trên phim. Ngoài kia gạo thì ê chề. Lương thực của tôi chủ yếu là đồ đóng hộp. Mặc dù đủ ăn cho khoảng 1-2 thàng nhưng tôi ăn uống rất tiết kiệm. Dù sao tôi luôn phải chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất. Thứ khan hiếm nhất bây giờ có lẽ là nước. Từ ngày đại dịch nổ ra thì nước cũng bị cắt. Nước mất, điện mất, con người trở về thời nguyên thủy. Mà trở về thời nguyên thủy còn đỡ, người ta được thoải mái săn bắn, hái lượm. Còn bây giờ thì luôn phải đề phòng cái chết có thể nhảy ra từ bất kì xó xỉnh nào.

Vì thiếu nước nên tôi chỉ dùng để uống với nấu cơm chứ không dám tắm. Thế nên bây giờ cái thân tôi bốc mùi chua kinh khủng. Nhưng thôi, cũng có ai còn sống đâu mà ngửi thấy

Lúc này thì tôi đang nằm vật ra trên giường mà suy nghĩ vẩn vơ. Sang đông rồi nên mấy bữa nay trời cứ âm âm u u, làm tôi không dám thò mặt ra đường. Ngoài kia lũ xác sống vẫn qua lại, lùng sục. Thi thoảng cũng có vài con đập cửa nhà tôi làm tôi giật mình. Nhưng lâu dần thành quen. Tôi biết chúng chỉ đập hú họa thế chứ tài nào biết được có tôi trong này. Đập phá chán không thấy có gì nên tụi nó lững thững bỏ đi. Nằm trên giường lăn qua lăn lại rồi tôi vùng dậy. Cái bí bách làm tôi như phát điên. Cảm giác chỉ còn một mình đối đầu với cái chết luôn rình rập là cảm giác khủng khiếp nhất. Có thể bạn sống qua ngày hôm nay nhưng biết đâu ngày mai bạn đã trở thành một vũng máu giữa lũ quái vật ? Sống tới bây giờ thì tôi cũng đã trải qua không ít lần thập tử nhất sinh. Nhiều phen tưởng chết rõ mười mươi rồi mà cuối cùng vẫn có đường thoát. Cũng nhiều khi tôi muốn buông bỏ. Sự vùng vẫy vô nghĩa làm tôi cảm thấy bất lực. Không có động lực, không có tương lai, mỗi ngày là một vòng tuần hoàn: luyện tập- ăn- ngủ. Đôi khi tôi chỉ muốn chết quách đi cho xong chuyện. Chết đi để được giải thoát, để khỏi phải tồn tại vô ý nghĩa. Nhưng không. Tôi sợ. Tôi sợ một phát đạn xuyên qua thái dương hay sợ hàm răng của lũ xác sống cắm phập vào da thịt. Tôi không muốn bị ăn sống. Tôi không muốn mình trở thành một trong số "chúng" . Tôi sợ nếu một ngày tôi chết đi thì lỡ loài người chiến thắng, đẩy lùi được đại dịch này thì cái chết của tôi là vô nghĩa. Tôi là một kẻ cứng đầu. Tôi muốn biết đâu là nguyên nhân của chuyện này và nó sẽ kết thúc như thế nào. Và cứ vậy, tôi vẫn sống, vẫn ăn, vẫn ngủ, vẫn luyện tập, vẫn tồn tại. Mỉa mai thay, phải chăng nỗi sợ là động lực để tôi sống tiếp?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net