Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Tại khu tập trung, các học sinh đang sẵn sàng trở về nhà kết thúc kì du lịch này, các học sinh vô tình bị cuống vào trận chiến hôm qua đã quên hết mọi chuyện nhờ vào năng lực của Lộc. Hiện tại trong nhóm chỉ còn 3 người, Thành thì đang chăm sóc cho Quỳnh tại bệnh viện nên họ sẽ về sau, Thắng, Lộc và Quang đang trò chuyện với nhau thì đột nhiên có 1 cô gái tiến lại gần cả bọn nói:
    "Cái cậu ở giữa kia có phải là Thắng không nhỉ ?"
    "Phải tớ đây ?"
    "Ù ui Thắng được gái lại hỏi thăm kìa !"
    "Ghê ghê !"
    "Lộc và Quang im đi ! Tớ đâu hẳn là tệ đâu chứ ! Chẳng qua tên Thành làm lu mờ nhang sắc của tớ thôi !!"
    "Nếu cậu thật sự là Thắng thì hãy đi theo mình !"
    Nói rồi cô gái nắm lấy tay Thắng rồi kéo cậu đi 1 khoảng cách xa với đám đông, rồi cô tự giới thiệu bản thân:
    "Tớ là lớp trưởng lớp 11A2, tên là Thảo, tớ muốn hỏi cậu 1 điều này !! Cậu chính là Phantom phải không ??!!"
    "Hả !?"
    Thắng nghe thế liền bất ngờ rồi Thảo nói tiếp:
    "Vào vài tháng trước...

    Tháng 3 cùng năm, Thành chán nản khi ở nhà 1 mình nên cậu quyết định đi ra ngoài dạo chơi. Trên đường đi cậu cảm nhận thấy 1 nguồn sức mạnh toả ra trên đường đi và nghe thấy tiếng hét lớn ngay khu vực vắng người, cảm thấy điều không lành Thành liền hoá dạng Darklin và chạy thật nhanh tới chỗ phát ra nguồn năng lượng lớn. Quả đúng như cậu cảm thấy, phía trước có 1 kẻ mặc đồ đen và 1 cô gái đang bị tên kia dồn vào tường, có lẽ là muốn hãm hại cô gái, Thành liền đến và sử dụng 1 cú đá cực mạnh khiến tên kia bị thương nhẹ, quá sợ hãi nên tên kia cũng chạy đi.
    "Chậc, con gái con lứa gì lại ra ngoài vào giờ trễ thế này ! Mau về nhà đi !"

    "Sau khi cứu tớ, Phantom đã vừa nói và vừa xoay cổ tay phải 1 vòng rồi anh ấy dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải và gõ nhẹ vào không khí, khi nãy tớ thấy cậu làm hành động đó !! Chắc chắn cậu là Phantom !"
    Thắng ngỡ ngàng và suy ngẫm trong đầu: "Haizz chắc mình bị nhiễm cái thói quen của tên ngốc đó nên giờ mới gặp phải trường hợp khó xử thế này... Ủa mà khoan...", Thắng đột nhiên la lên:
    "Khoan !!! Cậu nói cậu là Thảo á !! Trước đây cậu đã học cấp 2 ở trường Kim Đồng phải không !!"
    "Hở ? Đúng rồi, sao thế !"
    Thắng lúc này như đã nhận ra gì đó rồi tiếp tục nghĩ thầm: "Với vẻ đẹp như này, lại là lớp trưởng của lớp A2 nữa, có lẽ nào là cô gái năm xưa mình từng yêu...??". Rồi thắng bắt đầu bình tĩnh lại nói:
    "Nếu tớ nói phải thì sao ? Cậu sẽ khai ra thân phận của tớ à...?"
    "Không, nếu cậu là Phantom thật, thì tớ sẽ im lặng, chắc chắn phải có lý do gì đó nên cậu mới giấu đúng chứ ! Vả lại... Thật ra thì tớ cũng đã từng thích cậu suốt năm cấp 2... Nếu cậu là Phantom thật thì... Cậu tuyệt vời thật đấy !"
    Thắng im lặng suy nghĩ 1 lúc và nói:
    "Miễn là cậu đừng khai ra thì thân phận của tớ là được, phải ! Tớ là Phantom, và tớ cũng thích cậu nữa..."
    Nói xong Thắng chủ động ôm lấy Thảo và cả hai công khai cho mọi người biết hai người chính thức yêu nhau.
    Trong lúc trên đường đi về, Thắng đột nhiên nghĩ thầm: "Tên này đã có vợ rồi còn sát gái thế này thì chết, giả sử như mình nói cho Quỳnh biết chắc hắn sẽ bị xiên luôn cho xem hehe" rồi nở nụ cười nham hiểm khiến Lộc và Quang ngồi gần cảm thấy rợn tóc gáy.

    Vào buổi trưa cùng ngày, tại bệnh viện nơi Quỳnh và Thành đang ở. Y tá bắt đầu vào khám cho Quỳnh, sau đó chị y tá nói:
    "Cô bé tình hình có vẻ đã khá hơn rồi có lẽ chiều nay cho cô bé xuất viện là được, còn cậu trai thì theo chị làm thủ tục trả viện phí với giấy xuất viện nhé"
    Thành nhẹ nhàng đáp lại:
    "Vâng ạ, sau giờ nghỉ trưa em sẽ làm"
    Quỳnh sau đó cũng tỉnh dậy, Thành nhẹ nhàng xoa đầu cô gái:
    "Công nhận sức đề kháng em yếu thật, 1 tháng chắc em ốm tận 4 lần, khổ cả anh luôn đấy !"
    Quỳnh cười mỉm và đáp:
    "Hì hì, như vậy anh phải chăm lo cho em nhiều hơn đó ! Luôn lo cho em thế này thì làm sao anh có thể nghĩ đến cô gái khác được đúng không !"
    "Anh thì làm gì yêu ai khác ngoài em chứ ngốc này !"
    Thành ôm Quỳnh nhẹ nhàng và cả hai cùng nhau xuống căn tin bệnh viện để ăn trưa. Trong lúc ăn, Thành bắt đầu suy nghĩ về lời của Shirou hôm qua

    Tối hôm qua, khi Thành ngồi cạnh giường bệnh của Quỳnh đọc sách thì đột nhiên Shirou nói vọng trong tâm trí cậu:
    "Này nhóc, ngươi nghĩ gì về giá trị của sức mạnh ?"
    "Hở ? Ông dậy rồi sao ?"
    "Ừ, thế trả lời câu hỏi của ta đi ?"
    "Thật ra thì tôi không biết... Chả biết phải trả lời sao cho đúng, thế ông nghĩ gì về nó ?"
    "Trước đây ta cũng giống như ngươi, chỉ là 1 thằng nhóc yếu đuối và đang yêu 1 cô gái dễ thương giống như cô gái này, ta cũng không rõ nhưng mà... Giá trị của sức mạnh đánh đổi bằng nỗi đau, kẻ nào càng mạnh càng chứng tỏ nỗi đau của hắn càng lớn. Ta mạnh không có nghĩa rằng ta không có nỗi đau, tuy vậy ta cũng chỉ là 1 con người giống như ngươi thôi, khi xưa ta đã được sinh ra với 1 sức mạnh trù phú, được mọi người xem như là thiên tài, nhưng điều đó chỉ chứng tỏ rằng sau này cái giá ta phải trả sẽ là 1 cái giá cực kì đắt, và quả đúng là như thế, quá đau đớn..."
    "Thế giấc mơ khi đó không phải là mơ nhỉ... Quá khứ của ông thật đau đấy"
    "Ta đang đi trái lại với quy luật tự nhiên... Nhìn bọn mi đang hạnh phúc như này, ta muốn bảo vệ nó..."
    "Hả ? Ông nói gì thế ? Tôi nghe không rõ ?"
    "Quên đi, chả có gì cả !"

    Thấy Thành im lặng, Quỳnh lấy tay chọt vào má Thành
    "Anh tương tư cô nào đấy !"
    "Hả !? Gì đâu có đâu !!"
    "Hừ, tự nhiên im lặng như thế làm em lo đó"
    "Chỉ là anh hơi suy nghĩ về vài chuyện..."
    "Hứm, suy nghĩ ít thôi ! Suy nghĩ nhiều quá bạc đầu đó !"
    "Thôi ăn xong rồi nghỉ ngơi, chiều nay chúng ta sẽ về nhé !"
    "Dạ"

    Trời gần tối, Thành cùng Quỳnh trở về nhà của cô gái. Sau khi Quỳnh vào nhà, Thành chuẩn bị đi về thì đột nhiên cô gái ôm anh níu anh lại, cô rưng rưng nước mắt nói:
    "Hôm nay... Họ lại bận công việc nên em tiếp tục ở nhà 1 mình... Ở lại cùng em... Em sợ...."
    Thành nhẹ nhàng xoa đầu Quỳnh đáp
    "Em con nít quá đấy, nhưng mà anh cũng ở nhà 1 mình hơi chán, tối nay ở lại cùng em cũng được"
    "Em cảm ơn... Hức..."
    Bước vào trong nhà, Thành liền vào bếp nấu ăn cho Quỳnh. Sau khi nấu xong, cả 2 cùng ngồi ăn chung với nhau, Thành hỏi:
    "Này, ba mẹ em làm việc gì mà anh thấy họ thường xuyên đi vắng thế ?"
    "Em cũng không rõ nữa, nhưng nghe nói là liên quan đến chính trị, chịu, em thấy họ chả chăm lo gì cho em cả..."
    "Không sao, giờ em đã có anh rồi mà !"
    "Đồ ngốc...!"
    Cả hai cùng tận hưởng buổi tối yên bình của mình trước khi cơn bão giống đến...

    Trong lúc cả hai đang say giấc nồng, đột nhiên Shirou lại cảm nhận thấy gì đó và bắt đầu lo lắng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net