kí ức 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

22h58p 9/5..
tôi rót một ly nước lạnh. Rồi ngẩn ngơ ra ngồi ngoài hiên, nhìn màn đêm rối rắm với đôi ngôi sao mờ mờ vì mắt cận.
đêm lạnh nhạt, vô vị như ly nước vô tri bên cạnh. Nhưng tựa hồ có cái gì đó nghẹn lại ở ngực, rồi môt áp lực kì lạ đè lên nén chặt.
cơn đau tim nhói khe khẽ như những cơn sóng đêm từng đợt choáng lấy âm ỷ.
tôi nhớ lúc còn một mình ngồi tựa vào nền đá lặng lẽ ngắm biển đêm ở PT. Những cơn sóng rũ rượi ào ào mạnh mẽ xô bờ một cách bạo lực. đào sâu, xé toạc bãi cát xám vô tình. Những con sóng dội ngược đập mạnh vào nhau tung tóe một màn sương mờ bụi bặm ngặt một vị muối buồn bã.
cô đơn là khi những cảm xúc ta tĩnh lặng và nhỏ giọt từng hạt suy nghĩ trên mặt hồ tuyệt nhiên vô ngần. bạn thấy mọi chuyện trầm lắng lại. suy tư lẽ loi hoặc âm ỷ lên một xúc cảm mơ hồ mon mem chực chiếm lấy trái tim nhỏ bé đơn côi, khi tâm hồn như viên bi trong veo rơi xuống chạm phải đáy hồ.
tôi và em đã đi hết quảng đ học sinh ngây ngô. và giờ đây ta chia tay nhau mỗi người một lối rẽ trong cái rối rắm mà ước mơ dệt nên trước mắt. một đoạn đường mà tôi không còn phía sau em nữa. một cơn bão hayzan đổ bộ vào khung trời cuối mà tôi còn được nhìn em. cuốn đi tất cả, hết thảy những điều anh muốm nói, những tình cảm âm thầm, những nốt guitar tịt nghẹt khi tôi cố pha trò, và tất thảy những nụ cười, ánh mắt, tất cả những giọng nói, thói quen. tất cả mọi thứ lộn xộn giằng xéo và vở vụn nứt nẻ trôi qua mắt tôi.
rồi lại chỉ để lại đây màn đêm cô đơn lạnh lẽo này.
một cơn đau khác kéo đến. những đêm qua tôi bóp mạnh và đánh vào ngực để gây ra một cơn đau thể xác, làm ngơi đi một nỗi đau khác mãnh liệt hơn cả trăm lần trong tim. nấc lên ....ngân ngân .lên....vô tình những hạt ....buồn bã
23h29.....
Em là người con gái duy nhất tôi yêu với một trái tim chân thành nhất. những cảm xúc rõ dần như chất xúc tác cho sự trưởng thành và mạnh mẽ hơn của tôi.
cuộc đời dạy cho ta rất nhiều điều khi ta yêu. cảm khái một cách nào đó ta gọi đây là trải nghiệm.
ta vui, buồn,đau, bâng khuân, nhung nhớ, chờ đợi, lén lút, âm thầm lặng lẽ ngắm nhìn rồi ngẩn ngơ trước một nụ cười tỏa năng, ta đắm chìm trong những xúc cảm ngây ngô để rồi bối rối khi bất ngờ đôi mắt ấy quét đi dòng tư tưởng ám mị. quay mặt đi. mãi về sau tôi mới nhận ra đây là sai lầm, rằng tôi chỉ cần thay đổi tiêu cự đồng tử của đôi mắt, nhìn xa xăm hơn, ta sẽ không sợ sệt mà cúi mặt xuống lạy em anh ở bụi bên này. hì. cũng chiêm nghiệm lắm mới ra .....bí kíp nhìn trộm này chứ chẳng ngoa.....

tôi làm cho em tất cả những gì em nhờ, tất cả những gì em không nhờ và tất cả những gì em ko ngờ. đó là lặng lẽ chúc phúc em 4 năm dài đằng đẳng. mà nay đành phải chấm bút dừng, tiển em bay xa như loài chim áo trắng. mỗi mùa thu lại quần quây nơi nào chân trời tít tắp.
mùa thu. mạnh mẽ để đón lấy hạnh phúc nhé. hảy nhớ.....18 tuổi món quà đầu tiên là do tôi tặng, vì em không biết rằng chính tôi cũng là người đâu tiên yêu em..

23h57
tôi đưa ly nước lên, tôi móp méo lấy 1 nụ cười buồn " vì mùa thu của tôi, vì tình yêu và tuổi trẻ, vì những kĩ niệm, vì tương lai tươi đẹp phía trước. vì những bài thơ vì màn đêm này,...
vì những trùng hợp, vì em...và...vì tôi campai..."
và tuổi 17 của tôi ra đi như thế đó. một mình và chỉ có một mình. cay đắng như như rằng tôi mãi mãi sẽ ko còn thấy em nữa. ta đã sinh ra và biết đến nhau, âu cùng là cái sự đời tréo đá, tôi chưa bao h hôi hận và cũng ko có cái ý định đó trong đầu.yêu em tôi đã trưởng thành biết bao nhiêu, đau biết bao nhiêu....
0h07
đêm vẩn rì rì tiếng côn trùng gọi bạn.
là bạn...phải ko?
Hay nghe như lời oán than trách móc

tôi ko bao h có thể nói cho em nghe tôi đã say mê đôi mắt của em bao lâu rồi. em cũng không biết rằng em có một cánh cổng dẩn vào một tâm hồn ngây ngô và trong sáng nhất quả đất đâu..
nhỉ.
ánh mắt đã làm khổ anh chàng đến từ mùa đông này bao nhiêu lần khốn đốn.
mùa thu năm sau em sẽ ko về. và mùa đông cũng chẳng còn chàng trai nào ngẩn ngơ nhìn theo tà áo dài nhẹ nhàng buân khuân.....
những cô cậu học trò đùa giởn, chẳng hiểu tình yêu đến lúc nào
khi chia tay trái tim hòa biển.
khi tình đầu là tình bạn trao nhau.
những cánh áo trắng ngày ngày đùa.
khi nhận ra phượng đã âm thầm.
họ chẳng hiểu cảm giác này lạ lẩm.
mọi thứ ấy chỉ như giấy trắng
họ cắt nghĩa cảm xúc ấy thật trầm.
say nắng thôi, say nắng thôi chớ lầm

âm thanh bài kiss the rain vẩn đều đều ngân lên. đêm lạnh lẽo tựa như có một cơm mưa từ đâu đó ...... tràn về trên bầu trời mờ mờ những ngôi sao ngáy ngũ thật yên bình.
tạm biệt nhé. tuổi 17.tạm biệt....

tánh linh, 10/5/15
Huy Pax


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net