cảm mến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắt đầu năm lớp tám , cô giáo sắp chỗ ngồi và chúng ta đã ngồi cùng bàn với nhau. Chúng ta là hai con người đối lập nhau , mỗi người một tính cách , cậu thì hài hước, hướng ngoại , hòa đồng và tất nhiên ngược lại tôi rất ít nói, có chút ngại ngùng nữa. Cậu xuất hiện như đốm sáng chấm điểm lên sự nhạt nhẽo của tôi vậy đó ...một người thích nói và một người thích cười, cũng thật hay nhỉ. Khi ngồi với cậu tớ cười nhiều hơn, thích nói chuyện hơn , nhưng chẳng bao lâu thì cậu chuyển chỗ ngồi...
Lúc đó tôi nghĩ cậu khác với những đứa con trai khác , có điểm gì đó khiến tôi mở lòng với cậu hơn, tôi đặc biệt không thích tiếp xúc với người khác giới , chả có người bạn nào là nam hay thậm chí là nói chuyện xã giao , dù có vô tình ngồi gần nhau cũng khiến tôi ái ngại và xã cách . Chẳng hiểu sao trong cuộc trò chuyện của tôi với người khác tôi thường vô tình nhắc đến cậu , mọi người đều nhận ra còn tôi thì không nghĩ gì nhiều. Việc chạm mặt cậu cũng khiến tôi ngại ngùng, và khi thấy cậu tôi sẽ luôn để ý đến lời nói của mình, luôn chú trọng xem cậu có thấy mình không , có lắng nghe tôi nói không . Cũng năm lớp tám cậu được người khác tỏ tình nhỉ , chỉ thấy cô gái đó im lặng khóc thì ai cũng đoán ra kết quả rồi. Dù sao lúc đó tôi cũng chỉ là một con nhóc , tôi chỉ cảm thấy ồ mới nhiêu tuổi mà đã yêu đương rồi hả ! Và tất nhiên tôi chỉ cảm thấy cậu tốt hơn nhiều người khác thôi chứ không vì thế mà tôi nghĩ là mình thích cậu. Dù sao tôi cũng không chỉ vì một chút ấm áp mà lầm tưởng đó là tình yêu, tôi không phải là người dễ dãi đâu nhé ...một chút cảm xúc nhất thời không khiến tôi sa lầy mà nắm vội tay ai chỉ vì tôi không có nhiều bàn tay chìa ra chờ mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net