Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhìn thân thể trắng nõn dưới anh mặt trời của An Tuyết Nhi. Thật mỹ lệ! Đây chính là một kết hợp hoàn mỹ. Không! Ngực của Tuyết Nhi so với thân thể mảnh khảnh thì to lớn hơn rất nhiều, bất quá không quan hệ, hắn yêu chết đôi phong nhũ của cô.

"Tuyết Nhi, dậy đi! Mỹ nhân say ngủ của anh, mặt trời lên cao rồi a."

Hắn vừa nói, vừa vỗ vỗ cái mông lộ ra của cô. Vẫn còn đang trong giấc mộng, An Tuyết Nhi đột nhiên lật người nằm ngang.

"Tuyết Nhi, dậy nào!"

Thấy cô ngủ ngon như vậy, hắn đưa ra hai tay, đè bóp hai vú của cô.

"A!"

Bị bắt thức giấc, cặp mắt mơ hồ mở ra, nhìn thấy mình nằm trong phòng của Quân Thánh Thiên, sau đó, cô nhìn thấy hai cái tay đang đặt trên ngực của mình, tự giác tỉnh táo lại.

"Thiên, anh làm sao lại đùa giỡn người ta!"

Cô đẩy hai tay của hắn ra, kéo cái chăn lên nhìn nhằm chằm hắn. Cô còn chưa ngủ đủ.

"Oan uổng quá! Đại nhân, tiểu nhân cũng chỉ là bảo ngươi dậy ăn điểm tâm thôi mà!"

Quân Thánh Thiên làm ra tư thế đầu hàng, gương mặt tuấn tú làm nàng vui vẻ.

"Thật sao! Nhưng mà em còn muốn ngủ, có thể ngủ tiếp được không?"

Cô vẫn như cũ nằm trên giường, vừa nói, ánh mắt vừa khép lại, giống như lập tức có thể ngủ.

"Tốt! Vậy anh cùng em, cùng nhau ngủ."

Quân Thánh Thiên đứng lên cởi nút áo sơ mi, tính toán lần nữa áp đảo cô. Cô len lén mở một mắt liếc Quân Thánh Thiên, không ngờ hắn đang cởi quần áo thật, lập tức ngồi dậy.

"Không cần, không muốn phiền toái như vậy, em không muốn ngủ nữa."

Vừa nói vừa đứng lên, ai biết vừa đứng lên, lập tức chân liền mềm nhũn, ngã ngồi trên giường.

"Tuyết Nhi, em có khỏe không?"

Tuyết Nhi nhất định là bị hắn làm cho hai chân vô lực.

"Toàn thân em đau nhức đều là tại anh làm hại mà."

Tối hôm qua hắn kích tình, lần nữa lần nữa muốn cô, lại còn muốn cô biểu diễn kỹ năng đặc biệt, biến đổi tư thế, mắc cỡ chết người! Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đỏ hồng. Hắn ngồi xuống, cúi người nhìn ai kia đang thẹn thùng, liền nắm lên đôi bàn tay nhỏ bé, ma sát gương mặt của hắn.

"Đều là lỗi của anh. Vợ yêu đại nhân đại lượng, tha cho anh đi nha!"

"Hừ! Không thèm để ý tới anh nữa!"

Cô tức giận quay đầu không thèm nhìn hắn.

"Vậy chúng ta lấy nước với sữa hòa nhau nha, làm cho em chịu để ý anh."

"Đồ da mặt dày, anh bắt nạt em a!"

An Tuyết Nhi không thuận theo, nắm lấy gương mặt hắn, dùng sức lôi kéo.

"Được rồi! Tuyết Nhi, trước ăn bữa sáng đã, rồi đi tắm nữa, sẽ thoải mái hơn rất nhiều."

Hắn không cho cô cự tuyệt, bưng thức ăn tới.

"Vậy em đi đánh răng rửa mặt trước đã."

"Anh ôm em đi!"

"Không cần đâu! Anh cầm y phục cho em mặc, em tự mình đi."

Quân Thánh Thiên tùy ý cầm áo của hắn cho nàng mặc vào, nhìn thân ảnh mảnh khảnh đi vào phòng rửa tay. A! hắn thật không muốn cứ như vậy mà bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net