3. Đảo mùa đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Hắt chuu! Má!! Fuck!

Cái dịch nhầy trăng trắng cứ thòng lòng ở mũi Kid hoài làm hắn cáu bẳn mà nắm chặt cái áo lông tối màu. Hắn bị ốm rồi, bị mấy ngày nay. Do ăn mặc phong phanh, bất cần đời, mặc kệ đám thuyền viên cứ loi nhoi thúc giục hắn nên quàng thêm vài cái khăn len hay khoác lên vài ba cái áo nữa nên hắn bị nhiễm hàn ngay sau ba ngày lồng lộn trên đảo mùa đông.

Kid âm thầm tức giận, à không, hắn giận ra mặt luôn. Hắn cứ lầm lầm lì lì, miệng lẩm mẩm mấy câu chửi thề vô nghĩa khi Killer đi thay khăn chườm cho hắn. Hắn hận đời, hận cả thế giới, hận luôn cái đảo mùa đông chết tiệt làm uổng phí mất mấy ngày của hắn để tham quan trên đảo. Kid nghĩ, biết thế đéo lên đây, hắn có thể đi mấy hòn đảo khác thú vị và ấm áp hơn cái hòn đảo băng giá này nhiều lắm, vài ngày hắn bị ốm ở đây đủ để hắn làm nhiều chuyện có ích hơn, vui thú hơn đối với hắn. Nhưng kim nam châm tự ghi của bọn hắn cần lưu từ trường của hòn đảo này, và bọn hắn cũng sắp hết lương thực rồi.

Nên đành chịu thôi chứ biết sao giờ...?

Chỉ may mắn là danh tiếng của Kid đủ vang xa để không ai dám lại gần con tàu đang neo đậu của băng hắn. Chứ hắn thì đang liệt giường rồi..

Đang lúc Kid đang cào cấu cái chăn bông như một thằng con nít thì hắn nghe mấy tiếng la dữ dội. Cụ thể là của thuyền viên hắn.

- Ê ê.. ngươi không được qua đây!!

- Thuyền trưởng của bọn ta bây giờ đang không khoẻ, không muốn tiếp ai đâu!

- Này..này...GAHH!!

Kid dừng lại hành động trẻ con vừa rồi, cau mày nhăn mặt. Tên khốn nào gan to quá vậy? Dám lên thuyền của hắn làm loạn luôn.

Bỗng, Kid trông thấy một vòng tròn màu xanh dương lớn lan vào giữa phòng của hắn, rồi tức thì, một tên khốn hắn quen biết dịch chuyển đến. Tên khốn Trafalgar Law đặt chân nhẹ nhàng xuống sàn tàu, cầm thanh Kikoku dài ngoằng thân thuộc mà ngoảnh đầu nhìn hắn cười.

- Ngươi đến đây làm cái chết tiệt gì, Trafalgar!?

Kid nổi gân trán, dùng năng lực điều khiển kim loại lao về phía Law như tên bắn. Nhưng chưa kịp đụng đến anh, kim loại lao giữa chừng bỗng ngừng lại rồi rụng rơi lả tả xuống sàn tàu theo những tràng ho khù khụ từ hắn.

Law hơi bất ngờ một chút trước dáng vẻ tiều tụy nọ, rồi nhoẻn miệng khinh khỉnh cười.

- Oh, Eustass -ya ngươi lại có ngày bị ốm liệt giường cơ đấy! Trông thảm quá đi mất.

Dù bị sặc lên sặc xuống vì ho, Kid vẫn không quên lườm Law một cái, tức giận đến đỏ cả mặt vì bị khinh thường.

- Nếu ngươi đến đây chỉ để khích đểu ta thì ngươi mau cút về đi. Hôm nay ta không dần ngươi ra bã được!

Law vẫn giữ nguyên nụ cười, vác thanh kiếm yêu quý của mình mà rảo bước đến gần giường của Kid.

- Hah, ngươi cần một bác sĩ tốt đấy Eustass -ya. Thật may mắn cho ngươi vì đã có ta ở đây!

- Cút!

Kid gầm gừ, ánh mắt sắc lạnh nhìn Law. Nhưng chỉ được một lúc lại xìu xuống, hắn mệt mỏi, khó chịu ôm đầu gục xuống, lẩm bẩm vài ba câu chửi rủa

- Ngươi nên nghỉ ngơi đi.

- Thằng khốn nào cũng biết điều đó cả, đồ bác sĩ vô dụng! Khuyên câu nào có ích hơn đi.

Kid ôm mặt cười đểu, thấy Law đã tắt cười từ lâu mà quay lại dáng vẻ điềm đạm vốn có. Anh gác thanh kiếm ngay cạnh giường rồi cầm hai vai Kid mà nhấn mạnh xuống. Bắt hắn nằm im.

Kid giật mình trước hành động của Law, vội dùng dằng gạt ra một cách khó chịu, hai tay đã thủ sẵn năng lực để chuẩn bị sống mái với hắn.

Nhưng Law chỉ đơn giản là ép hắn nằm xuống, đắp chăn lên cho hắn rồi đặt tay lên trán mà đo nhiệt độ như Killer vẫn thường làm.

Vuốt ve vòm trán rộng một chút, anh cau mày.

- Hừm, tầm 40 độ. Đồ ngốc, dù có mạnh như thế nào thì ngươi cũng chỉ là con người thôi!

Law nhếch môi, lần này thì Kid đã đang trong cơn mê sảng rồi. Cái ốm hành hắn ghê quá, hắn chẳng còn tâm trí đâu mà đấu khẩu với anh nữa. Hình như hắn sốt luôn rồi, người hắn nóng bức như than nung, mặt hắn đỏ ran và đổ nhiều mồ hôi hơn bình thường.

- Nóng vãi.

Kid thở ra một hơi nặng nhọc, hắn mệt rồi nên cứ để Law thản nhiên áp tay xung quanh mặt hắn. Tay anh mát quá, nó làm giảm đi một xíu cái nhiệt độ đang toả ra trong cơ thể Kid. Hắn đê mê trong sự dịu dàng của bàn tay chuyên nghiệp đó, đến mức mà hắn thấy an tâm và nhẹ nhõm hơn khi ở bên Law. Tuy hắn vẫn coi anh như kẻ thù truyền kiếp, không đội trời chung nhưng hiện giờ, người hắn có thể tin tưởng nhất chỉ có anh, dù sao thì Law vẫn là một bác sĩ mà.

- Ngươi thấy trong người thế nào rồi?

Law nhẹ nhàng hỏi, Kid vẫn thở đều đều với khuôn mặt ửng hồng.

- Khó chịu chết đi được!

Law bỏ tay ra khỏi trán Kid, định quay ra lấy gì đó thì hắn túm tay anh lại mà áp vào một bên má. Đôi mắt lim dim mở, tông giọng trầm khàn lại văng vẳng bên tai anh.

- Để yên, tay mát lắm.

Rồi hắn cứ tự cầm tay anh mà di di khắp mặt, khuôn mặt rất chi là hưởng thụ sảng khoái. Law thấy vậy thì bật cười rồi áp tay còn lại vào bên má hắn, gò má ửng hồng đang mệt mỏi của Kid.

- Ta không nghĩ mình có thể thấy được dáng vẻ này của ngươi.

Anh lấy ra một cái lọ đựng thứ chất lỏng màu xanh đục được chuẩn bị sẵn ở trong cái túi da nhỏ treo bên hông. Mở nắp và cho Kid uống. Mới đầu hắn còn nhăn nhó khó ở bởi cái vị đắng ngoét của thuốc, đòi lè ra mấy lần nhưng sau rồi cũng chịu để anh cho uống.

- Đây là thuốc do ta tự bào chế, ngươi uống hết là khoẻ.

Sau khi xong việc, Law để khăn chườm lên cho hắn rồi lẳng lặng rời đi. Killer thấy anh bước ra thì liền chạy vào xem thuyền trưởng mình. Law dùng Room nhanh chóng chuyển đi, trở lại Polar Tang dưới ánh mắt tò mò của thuyền viên.

- Thuyền trưởng à, anh vừa đi đâu vậy?

- Đi thám thính chút thôi.

Đến khi đã an vị trong phòng riêng, với bao cuốn sách y học được xếp ngay ngắn trên kệ sách, anh lại ngồi vào bàn nghiên cứu.

Trong không gian thinh lặng, đột nhiên Law nghĩ tại sao mình lại ân cần đến vậy, tại sao lại biết tin kẻ thù bị bệnh liền nhanh chóng đi bào chế thuốc rồi còn chăm sóc hắn tỉ mỉ? Hai bọn họ không phải là kẻ thù không đội trời chung sao?

Law ngẫm nghĩ rồi lại thôi, anh nhớ lại dáng vẻ mệt mỏi vừa rồi, nhớ lại cái cách hắn đưa tay chới với khi tìm kiếm tay anh với đôi mắt nhắm nghiền đó.

Law muốn biện minh rằng đó là do bệnh nghề nghiệp, nhưng sau này, anh mới chấp nhận sự thật rằng: anh đã lỡ u mê vẻ ngạo nghễ tựa một bậc đế vương đó rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net