761 - 820

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chính thống.

Một gã đệ tử của Huyền Tông rất sùng bái Diệp Trần, thấp giọng nói ra.

- Vương sư đệ, không cần phí miệng lưỡi.

Yến Phượng Phượng ngoài miệng nói như thế, nhưng trên mặt lại mang theo nét vui vẻ.

- Vâng, Đại sư tỷ, ta không nói nữa, bất quá tất cả mọi người đều rõ cả mà.

Tên đệ tử này cười hắc hắc.

Diệp Trần cười nhạt nói:

- Có đối thủ là chuyện tốt, chỉ sợ tìm khắp thiên hạ cũng không thấy một đối thủ thôi.

Cao thủ tịch mịch, Diệp Trần tuy rằng còn không phải là Vương giả Sinh Tử Cảnh, nhưng ở cấp độ Linh Hải Cảnh, đã đạt đến cảnh giới khó tìm địch thủ, sự xuất hiện của Liễu Vô Kiếm cũng không khiến hắn khó chịu, ngược lại còn khiến hắn sinh ra vẻ vui mừng, bên ngoài đại lục có Tứ đại thiển hải, bên ngoài tứ đại thiển hải còn có Vô Tận Hải Dương, cao thủ thiên hạ như cá diếc sang sông, hắn thật sự không phải lo không tìm được đối thủ.

Mộ Dung Khuynh Thành rất hiểu rõ Diệp Trần, biết rõ đây là một kiếm đạo kỳ tài khát vọng toàn tâm chiến đấu, trong nội tâm không khỏi sinh ra tự hào, đây là nam nhân của nàng, dưới bàn, bàn tay nhỏ bé nhu nhược như không xương nắm chặt bàn tay Diệp Trần.

Ba thiên tài trước kia chất vấn thải y nữ tử kinh ngạc đến không nói nên lời, đối phương không phải là hạng người vô danh, là Tây Hải Kiếm Tông, địa vị ngang với Diệp Trần, nếu là thế thì việc Lục Thiếu Du không tiếp nổi mười kiếm của đối phương, chí ít có một tia khả năng.

- Như thế nào, sao không nói nữa?

Thải y nữ tử lộ ra vẻ trào phúng.

- Hừ!

Vị thiên tài kia trở về chỗ ngồi, con mắt nhìn về phía Diệp Trần, thải y nữ tử có chút ngửa lên, cao ngạo nói:

- Danh xưng Kiếm Tông không phải người nào cũng có thể đảm đương đâu, nếu như ngươi đủ sáng suốt thì tốt nhất là tự bỏ danh xưng Kiếm Tông đi, miễn cho tự rước lấy nhục.

- Nạp Lan, người ta có thể xưng là Kiếm Tông, khẳng định có vài phần bổn sự, ít nhất so với Lục Thiếu Du mạnh hơn không ít, ngươi không cần phải hạ thấp người khác.

Liễu Vô Kiếm ngón tay thon dài từ đầu đến cuối cũng không ngẩng đầu lên, tựa hồ như không ai có thể gợi lên hứng thú của hắn vậy, trong miệng thản nhiên nói.

- Liễu huynh, ta nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ gì nói nấy, bất quá ta không cho rằng ta nói sai, Cổ huynh, ngươi nói có đúng không?

Thải y nữ tử Nạp Lan hỏi thanh niên hùng tráng.

- Đúng vậy.

Thanh niên hùng tráng gật đầu.

Mộ Dung Khuynh Thành rất rõ, Diệp Trần hoặc là không phản kích, một khi phản kích, chính là một kích lôi đình, rất hiển nhiên, thải y nữ tử vẫn không thể nào khơi lên lửa giận của hắn được, dù sao ngươi bịt được miệng của một người, nhưng không bịt được miệng thiên hạ, nếu như mỗi người đi ra nói ngươi vài câu, liền thập phần phẫn nộ thì tâm tính cũng quá kém, năng lực thừa nhận không đủ, bất quá nàng là nữ nhân của Diệp Trần, mà thải y nữ tử cũng là nữ nhân, nữ nhân tự nhiên phải để nữ nhân tới đối phó, nàng không thể dễ dàng tha thứ cho một nữ nhân dám nói nam nhân của mình được, lập tức mỉa mai nói:

- Thực lực không phải cứ nói là được, ngươi thích nói loạn gì cũng chỉ là tự mình ảo tưởng thôi.

- Ngươi là người nào?

Thải y nữ tử nhướng máy, ngữ khí bất thiện.

- Ta là nữ nhân của hắn, thế ngươi là gì của Tây Hải Kiếm Tông?

Mộ Dung Khuynh Thành hỏi lại.

- Ta là. .

Thải y nữ tử cả buổi cũng không nói được gì, nàng ngưỡng mộ Liễu Vô Kiếm là thực, nhưng nàng cũng không dám nói bạn gái của Liễu Vô Kiếm, một khi nói như thế chắc chắn sẽ khiến đối phương phản cảm, dù sao có quan hệ tốt với Liễu Vô Kiếm vẫn còn mấy người nữa.

- Ngươi muốn chết.

Sắc mặt đỏ lên, thải y nữ tử giơ cánh tay lên, một căn roi Chân Nguyên hồng sắc được ngưng tụ thành hình, đánh về phía Mộ Dung Khuynh Thành ở ngoài chục bước.

- Toái!

Ngón tay của Mộ Dung Khuynh Thành bị nhuộm thành hắc sắc, điểm một chỉ lên đầu roi Chân Nguyên.

PHỐC!

Roi Chân Nguyên bị bạo liệt từng khúc, ở trong tửu lâu nhấc lên một tầng phong bạo, theo cửa sổ xông ra ngoài, phảng phất từng cột sáng đồ sộ bắn ra vậy.

------------------

Chương 764 : Kiếm Tông và Kiếm Tông. (Hạ)

Kiếm Đạo Độc Tôn

Tác giả: Kiếm Du Thái Hư

-----oo0oo----- nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Chương 764: Kiếm Tông và Kiếm Tông. (Hạ)

Nhóm dịch: Dungnhi

Share by MTQ - 4vn.eu

- Thật sự có tài, tiếp ta một chiêu Thị Huyết Tam Sát!

Thải y nữ tử biến đổi sắc mặt, thần sắc có chút ngưng trọng, bàn tay lăng không kéo một cái, hồng sắc Chân Nguyên biến ảo thành một đầu Tam Thủ Xích Mãng, đầu Chân Nguyên mãng xà này thập phần quái dị, thân thể rất ngắn, nhưng ba cái đầu lại rất dài, so với thân thể còn dài hơn, có thể trong nháy mắt công kích ba mục tiêu ở rất xa, Tam Thủ Xích Mãng thè cái lưỡi đỏ chót ra, mang theo một cổ hỏa nhiệt chi ý đánh về phía Mộ Dung Khuynh Thành.

- Hắc Ám Thiên Mạc!

Tay phải Mộ Dung Khuynh Thành hư không vẽ trước người một nửa vòng tròn, lập tức, một tầng bình chướng hắc ám sắc bao phủ phiến phương vị này, theo hắc ám bình chướng thành hình, Yến Phượng Phượng và Hải Vô Nhai kinh ngạc phát hiện, bọn họ tựa hồ bị cách ly với ngoại giới rồi.

- Áo nghĩa thật lợi hại.

Hải Vô Nhai vốn tưởng rằng thực lực của Mộ Dung Khuynh Thành tuy rằng rất cao, nhưng cũng sẽ không cao bao nhiêu, nhưng bây giờ, hắn phát hiện mình ngay cả tin tưởng chiến thắng Mộ Dung Khuynh Thành cũng không có, cười khổ một tiếng, Diệp Trần lợi hại là được rồi, nữ nhân của hắn cũng lợi hại như thế, có còn để cho người khác sống nữa không.

Chỉ có Diệp Trần biết rõ, thực lực của Mộ Dung Khuynh Thành không chỉ có thế, đừng nói là Hải Vô Nhai, cho dù Yến Phượng Phượng cũng không nhất định có thể đánh bại Mộ Dung Khuynh Thành, Nhân Ma huyết mạch hoàn mỹ phối hợp thêm ma lực, cơ hồ tương tương với một Ma tộc chân chính, chiến lực có thể nghĩ được.

Ba ba ba ba ba. . .

Tam Thủ Xích Mãng công kích lên Hắc Ám bình chướng, cũng không có dẫn phát nổ lớn, chỉ sinh ra bạo phát rất nhỏ, tựa hồ năng lượng bị Hắc Ám bình chướng hút sạch vậy.

- Không có khả năng?

Thải y nữ tử không nghĩ tới thực lực của Mộ Dung Khuynh Thành lại cao như thế.

- Ngươi cũng tiếp ta một chiêu.

Tán đi Hắc Ám Thiên Mạc, Mộ Dung Khuynh Thành lại lần nữa điểm một chỉ về phía đối phương, một chỉ này là Thiên Ma Chỉ, dù là không có song dực phối hợp, cũng có được năm sáu phần uy lực.

- Hỏa tinh chi thuẫn!

Thải Y nữ tử vội vàng đưa hai tay vào hư không, ngưng tụ ra một mặt Chân Nguyên thuẫn bài hồng sắc tựa như thủy tinh, mặt ngoài tấm chắn có hoa văn phức tạp, từng đạo ánh sáng màu đỏ di chuyển không ngừng.

Phanh!

Đáng tiếc Thiên Ma Chỉ của Mộ Dung Khuynh Thành là võ học công kích thuần túy, không có một tia tạp chất, dễ dàng liền phá vỡ hỏa tinh chi thuẫn, lập tức muốn làm bị thương thải y nữ tử.

- Liệt!

Nhưng vào lúc này, Liễu Vô Kiếm vẫn bất động âm thanh sắc lại động, hắn nhìn cũng không thèm nhìn, kiếm chỉ tay trái giương lên, bắn ra một đạo kiếm khí bạch sắc như dải lụa, một kiếm cắt ra Thiên Ma Chỉ lực.

- Đi qua!

Bạch sắc kiếm khí phảng phất như cá trong nước, lăng không chuyển hướng, rồi đột nhiên tăng thêm tốc độ, bắn về phía Mộ Dung Khuynh Thành, hắn không phải nhằm vào Mộ Dung Khuynh Thành, nhằm vào chính là Diệp Trần, nếu như Diệp Trần ngay cả một chiêu này của hắn cũng không tiếp được, danh xưng Kiếm Tông này chính là có tiếng không có miếng, không đáng để hắn chú ý.

Bạch sắc kiếm khí nhanh như thiểm điện, Mộ Dung Khuynh Thành toàn lực ứng phó, có lẽ sẽ ngăn được, nhưng nơi này là tửu quán, lúc giao thủ đều có lưu lại vài phần lực, nếu như khống chế nổi lực đạo, khiến tửu lâu bị hủy, tương đương với thua, cho nên nàng không có ra tay, bởi vì nàng biết rõ Diệp Trần muốn động thủ.

Cũng điểm kiếm chỉ, kiếm khí do Diệp Trần tán phát ra so với bạch sắc kiếm khí càng mỏng, càng lợi hại hơn, phảng phất như dao rọc giấy, theo hình dáng của bạch sắc kiếm khí, thoáng cái cắt tới, một phân thành hai, kiếm khí dư thế không tiêu, phản kích đối phương.

- Hảo thủ đoạn.

Liễu Vô Kiếm được xưng là Tây Hải Kiếm Tông trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng, thò tay bắt lấy kiếm khí của Diệp Trần, kiếm kia khí vẫn giãy dụa, giống như cá chạch trơn trượt, nhưng là theo Liễu Vô Kiếm có chút dùng sức, sợi kiếm khí này liền phù một tiếng tan rả.

- Không hổ là đại lục Kiếm Tông, có tư cách làm đối thủ của ta, bất quá chỉ bằng vào chút thực lực này, cũng chỉ mới khiến ta cảm thấy có chút hứng thú thôi, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại, khi đó, lại giao thủ cũng không muộn.

Liễu Vô Kiếm đứng người lên, nói với thải y nữ tử và thanh niên hùng tráng:

- Chúng ta đi thôi!

- Hừ, coi như các ngươi gặp may.

Thải y nữ tử hung hăng trừng mắt liếc Mộ Dung Khuynh Thành.

Lúc ba người đi đến đầu bậc thang, một gã thiên tài nhịn không được nói:

- Sao không giao thủ giờ luôn? Chẳng lẽ ngươi sợ, cho rằng trước mắt thực lực chưa đủ sao?

Liễu Vô Kiếm thản nhiên nói:

- Ta thay thế sư phụ ta, đến gặp lại Thiên Kiếm Tông, chờ ta đánh bại Thiên Kiếm Tông, có rất nhiều cơ hội, đến lúc đó các ngươi có thể tới xem cuộc chiến, địa điểm là ngay chỗ mà các ngươi gọi là Cửu Long Hồ đấy! Chỗ đó cũng khá có ý nghĩa!

- Gặp lại Thiên Kiếm Tông?

Người nói chuyện trợn mắt há hốc mồm, đây chính là kiếm khách truyền kỳ của thế hệ trước, không phải Kiếm Tông, nhưng rất nhiều ngươi cho rằng hắn có thực lực của Kiếm Tông.

- Nhìn thấy Thiên Kiếm Tông, thay ta ân cần thăm hỏi thoáng một phát, trận chiến hơn một năm trước, khiến ta rất vui vẻ.

Thanh âm của Diệp Trần truyền tới.

- Ân cần thăm hỏi?

Ánh mắt của Liễu Vô Kiếm híp lại, thực lực của Thiên Kiếm Tông hắn không biết, nhưng sư phụ hắn từng thua trên tay Thiên Kiếm Tông, hiện tại hắn trò giỏi hơn thầy, sớm đã vượt qua sư phụ, lúc này mới thay thế sư phụ đến đánh bại Thiên Kiếm Tông, nghe khẩu khí của Diệp Trần, rõ ràng đã từng đánh một trận với Thiên Kiếm Tông, về phần ai thắng ai thua, chỉ sợ đã có đáp án.

- Có ý tứ!

Liễu Vô Kiếm nở nụ cười, đi xuống thang lầu.

Chợt, một thanh âm truyền ra.

- Ngày mười tám tháng chín, Cửu Long Hồ, để cho ta xem Chân Linh đại lục có những thiên tài nào a!

Ngày mười chín tháng tám, là thời gian ước chiến ở Cửu Long Hồ mấy lần trước, ý tứ của Liễu Vô Kiếm rất rõ ràng, muốn ở nơi đầy ý nghĩa này, đánh bại các thiên tài của Chân Linh đại lục, dương uy danh của Tây Hải Kiếm Tông, nhưng nơi hắn đều, đều bị thần phục.

- Quá kiêu ngạo rồi, chẳng lẽ hắn cho rằng, một người liền có thể dễ dàng bình định thiên tài của Chân Linh đại lục ta sao?

Không ít thiên tài lộ ra vẻ không cam lòng.

- Yên tâm, Tây Hải Kiếm Tông hắn tuy rằng mạnh, nhưng Chân Linh đại lục ta thiên tài đỉnh tiêm cũng không ít, Tông Sư Bảng bài danh Top 5, không người nào không phải một mình đảm đương một phương cả.

------------------

Chương 765 : Đế Ngân Bi. (Thượng)

Kiếm Đạo Độc Tôn

Tác giả: Kiếm Du Thái Hư

-----oo0oo-----

Chương 765: Đế Ngân Bi. (Thượng)

Nhóm dịch: Dungnhi

Share by MTQ - 4vn.eu

- Đúng, Yến Phượng Phượng bài danh thứ năm, tốc độ thiên hạ vô song, Bạch Vô Tuyết là thanh niên cự đầu thành danh đã lâu, ổn như núi, Đạm Đài Minh Nguyệt thân pháp kỳ tuyệt, kinh diễm linh động, mà đao pháp của Độc Cô Tuyệt, bá tuyệt thiên hạ, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, ngoại trừ bốn người này, đại lục chúng ta còn có Kiếm Tông Diệp Trần, đã hơn một năm qua đi, không biết Diệp Trần đã đạt đến trình độ nào nữa?

- Khẳng định còn mạnh hơn trước kia nữa, về phần mạnh đến trình độ nào thì khó mà nói.

- Chờ xem, ngày mười tám tháng chín vừa đến, là có thể thấy rõ ràng.

Mọi người nhao nhao nghị luận, tinh thần chúng nhân hưng phấn.

- Diệp Trần, dùng trực giác của ta, Tây Hải Kiếm Tông này, chỉ sợ thật sự khó lường, đến lúc đó ngươi phải cẩn thận một chút chứ không được khinh suất đâu.

Hải Vô Nhai nhắc nhở Diệp Trần.

Diệp Trần nói:

- Yên tâm, ta sẽ không xem nhẹ bất cứ người nào, cũng sẽ không đánh giá cao ai cả, lúc chiến đấu, liền sẽ biết rõ thực lực cao thấp.

- Ha ha, nhắc nhở của ta ngược lại dư thừa rồi, ngươi so với ta còn tỉnh táo hơn nhiều.

Hải Vô Nhai cười cười.

Bạch Vân tửu lâu chỉ là nơi tụ hội thứ nhất, sau khi uống rượu xong, hơn hai mươi người ly khai Liên Hoa Thành, bay vút về hướng tây bắc.

Lần tụ hội này cũng không phải chỉ uống chút rượu là xong, uống rượu có thể uống bao lâu chứ.

Bình thường thì tụ hội cỡ lớn kiểu này hoặc là không làm, nhưng nếu làm thì nửa tháng một tháng một lần, mọi người giao lưu với nhau, trò chuyện tình huống gần đây, nếu không thì qua một thời gian dài, cảm tình đạm mạc rồi, đến cuối cùng biến thành bằng hữu bình thường, thậm chí người dưng.

Phải biết rằng võ đạo chi đồ dài dằng dặc, không có hai bên và bằng hữu ủng hộ cũng quá bi ai rồi, võ đạo cũng không phải là mất đi cảm tình, mà là nội liễm nó lại, bằng hữu đáng giá kết giao, là bằng hữu chân chính, bằng hữu không đáng kết giao thì quên đi.

Danh thắng di tích cổ ở Thiên Võ Vực có rất nhiều, trên đường đi, Diệp Trần cũng trông thấy không ít người trẻ tuổi kết bạn thành đàn để du ngoạn, hào hứng tìm một khối đất trống vừa uống rượu, vừa nói chuyện phiếm, sau đó tỷ thí với nhau vài trận, không dùng thắng bại làm mục tiêu, chỉ là nghiệm chứng võ học và kinh nghiệm thoáng một phát .

- Vẫn tinh sơn mạch này là một vạn năm trước do một đám vẫn tinh nện xuống tạo thành, bởi vì sinh cơ trong đất toàn bộ bị sóng xung kích đánh cho xơ xát cho nên sông ngầm bên dưới cũng bị lấp đầy, làm cho nơi này không có một ngọn cỏ, yêu thú không còn, bất quá sâu trong lòng đất, ngược lại thường xuyên phát hiện ra một loại vẫn tinh kết tinh cứng rắn, loại kết tinh này là tài liệu tốt nhất để rèn Bảo Khí.

Yến Phượng Phượng chỉ tay vào một mảnh sơn mạch hoang vu, giải thích nói.

Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành nhìn sang, Mộ Dung Khuynh Thành ngược lại không có gì, còn Diệp Trần thì âm thầm cắn lưỡi, Vẫn Tinh sơn mạch này hố nhiều không kể xiết, cái nhỏ nhất cũng có đường kính vài chục dặm, cái lớn nhất rõ ràng lại có đường kính cả ngàn dặm, như một nồi sắt lớn kinh người bị chôn dưới đất vậy, nơi sâu nhất cách mặt đất chừng trăm dặm, võ giả tầm thường rơi vào, căn bản không thể nào bò lên được.

Diệp Trần cảm thấy giật mình, là vì hắn đến từ một thế giới khác, một quả vẫn tinh nhỏ nhất ở đây cũng có thể khiến địa cầu bị bụi sương mù che lấp, sinh vật diệt tuyệt một phần lớn, cũng chỉ có Chân Linh đại lục diện tích bề mặt so với địa cầu lớn hơn vô số lần mới có thể dễ dàng thừa nhận lực trùng kích của vẫn tinh thôi.

Đương nhiên, không thể căn cứ vào sự lớn nhỏ của vẫn thạch để trực tiếp suy đoán vẫn tinh có bao nhiêu được, bởi vì vẫn tinh rơi xuống với tốc độ nhanh, có lực trùng kích, trong vẫn thạch chừng vài chục dặm, vẫn tinh không sai biệt lắm đều lớn chừng vài dặm, mà số kia vẫn thạch đường kính ngàn dặm, phỏng chừng là do một quả vẫn tinh đường kính trăm dặm tạo thành.

Trải qua Vẫn Tinh sơn mạch, mọi người đến trong một mảnh đại hạp cốc.

Phiến đại hạp cốc này còn gọi là Đế Hoàng hạp cốc, toàn bộ dài chín vạn chín nghìn dặm, chỗ rộng nhất đạt đến hơn ngàn dặm, phân phạm vi mấy mươi vạn dặm thành hai khối, là một cái khe lớn thấy mà giật cả mình, phi hành ở trên không, cúi đầu nhìn xuống, rất dễ dàng bị sợ đến ngốc, sinh ra khủng hoảng, dù sao dù là ai trông thấy khe hở lớn như vậy, cũng sẽ hoài nghi đó có phải hay không là thông đạo thông xuống địa ngục, lo lắng mình sẽ bị hút vào, vĩnh viễn không thấy mặt trời.

Đế Hoàng hạp cốc sỡ dĩ được mệnh danh là Đế Hoàng, là vì ở chỗ sâu trong Đế Hoàng hạp cốc, có một tòa Đế Ngân Bi, nghe nói, chỉ có người được Phong đế Vương giả có thể lưu lại dấu vết trên Đế Ngân Bi, Vương giả đỉnh tiêm ngay cả một tia dấu vết cũng không tạo được.

- Đế Ngân Bi đã có mấy vạn năm không có ai có thể lưu lại dấu vết bên trên rồi hả?

Yến Phượng Phượng nói ra.

Diệp Trần nghi vấn nói:

- Hư Hoàng là Phong đế Vương giả, hắn cũng không cách nào lưu lại sao?

Hải Vô Nhai nói:

- Tiêu chuẩn của thời đại thượng cổ không giống với bây giờ, lấy thực lực của Hư Hoàng, vào thời thượng cổ, chỉ có thể coi là Vương giả đỉnh tiêm thôi, không tính là Phong đế Vương giả.

- Là thế sao!

Diệp Trần gật gật đầu.

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net