chương 4: Hoàng điểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như không đi qua Phúc Lộc Nhai hoặc ngõ Đào Diệp, Trần Bình An cả đời này cũng không biết được ngõ Nê Bình âm u, chật hẹp. Dù vậy, hắn chẳng những không có cảm giác mất mác, mà ngược lại lại cảm thấy an tâm. Thiếu niên cười duỗi tay, long bàn tay vừa vặn chạm vào hai bên vách tường bùn đất, hắn nhớ ba, bốn năm trước, hắn chỉ chạm được hai đầu ngón tay vào vách tường.

Đi đến trước cửa nhà mình, hắn phát hiện cửa sân rộng mở, tưởng có trộm hắn vội vàng chạy vào sân nhỏ, kết quả thấy một thiếu niên cao lớn ngồi ở ngưỡng cửa, lưng dựa vào cửa phòng, đang ngáp ngắn ngáp dài. Sau khi thấy Trần Bình An, hắn vội vàng đứng dậy như lửa thiêu mông, chạy đến trước mặt Trần Bình An, tay nắm chặt tay thiếu niên, kéo hắn đến cửa phòng, thấp giọng nói: "ngươi nhanh mở cửa, có chuyện muốn nói với ngươi".

Trần Bình An không thể tránh thoát được bàn tay của tên này, đành để hắn kéo đi mở cửa phòng, so với Trần Bình An hắn lớn hơn hai tuổi, sau khi mở cửa, hắn rón rén trèo lên ván gỗ giường của Trần Bình An, dán sát lỗ tai vào vách tường nghe lén.

Trần Bình An hiếu kì hỏi: "Lưu Tiện Dương ngươi làm gì vậy? "

Thiếu niên không trả lời Trần Bình An,  khiangr nửa nén Nhang sau Lưu Tiện Dương mới thôi, hắn ngồi trên mép giường, sắc mặt phức tạp, có chút thoải mái, cũng có chút tiếc nuối.

Lưu Tiện Dương lúc này mới phát hiện Trần Bình An đang làm một việc cổ quái, hắn ngồi xổm trong cửa, người hướng ra phía ngoài, dùng một đoạn nến nhỏ đốt một tờ giấy vàng, tro tàn đều rơi ở bên ngoài. Có vẻ như Trần Bình An còn lẩm bẩm mấy câu, chỉ là Lưu Tiện Dương ngồi hơi xa nên không nghe rõ.

Lưu Tiện Dương chính là quan môn đệ tử của lão Diêu (đệ tử cuối cùng), về phần Trần Bình An tư chất đần độn, lão sớm không coi hắn là đệ tử, tục lệ ở đây, đệ tử không kính trà bái sư, hoặc sư phụ không uống trà của đồ đề liền không tính là thầy trò. Trần Bình An cùng Lưu Tiện Dương không phải là hàng xóm, nơi ở hai người cách nhau rất xa, lý do Lưu Tiện Dương giới thiệu Trần Bình An với lão Diêu là do một đoạn ân oán năm xưa. Lưu Tiện Dương trước kia từng là một thiếu niên ngang bướng của trấn, ông bà đã sớm qua đời,  lúc ông hắn chết vì bệnh, hắn đã mười hai, mười ba tuổi nhưng thân thể lại cao to cường tráng như thanh niên trai tráng, sau khi không còn ai quản chế hắn trở thành ma vương khiến người người nhức đầu, về sau không biết tại sao hắn chọc giận một đám con cháu nhà họ Lô, kết quả bị dồn vào ngõ Nê Bình, đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, đối phương toàn thanh niên trẻ tuổi, ra tay càng không lưu tình, rất nhanh hắn bị đánh đến thổ huyết đầy đất. Ở ngõ Nê Bình có hơn mười hộ gia đình, phần lớn là thợ thủ công đốt gốm, gia cảnh nghèo hèn sao dám dây vào vũng nước đục này.

Lúc đó Tống Tập Tân hoàn toàn không sợ, ngược lại vui vẻ ngồi nhìn xem náo nhiệt, chỉ sợ thiên hạ không loạn. Đến cuối cùng, chỉ có một hài tử nhỏ gầy, lén lút chuồn ra đằng sau, quay về đường cái lấy hết sức gào to :"của có người chết, có người chết a.. "

Nghe được hai chữ "người chết" , đám thanh niên Lô gia sợ hãi bừng tỉnh, nhìn thấy máu khắp người Lưu Tiện Dương, thiếu niên cao to chỉ còn một hơi thở, cả đám sợ hãi nhìn nhau,  liền chạy khỏi ngõ Nê Bình.

Nhưng về sau đó, Lưu Tiện Dương chẳng những không cảm kích tiểu hài tử nhỏ gầy, còn hay sang trêu trọc, hài tử cũng bướng bỉnh, mặc kệ Lưu Tiện Dương ức hiếp cũng không chịu khóc, để thiếu niên càng tức. Sau đó một năm, Lưu Tiện Dương thấy hài tử kia có vẻ không chịu được qua mùa đông, cuối cùng lương tâm trỗi dậy, đưa đến lão Diêu bái sư. Đến bây giờ Lưu Tiện Dương vẫn không hiểu, với cái thân hình như que củi, hai cái đùi như hái cái gậy tre mà lại có thể bướng bỉnh đi theo hắn đến lò gốm. Tiếc là lão Diêu không nhận hắn nhưng vẫn để hắn ở lạ,tuy nhiên đãi ngộ của hai người lại khác một trời một vực.

Lão đối với Lưu Tiện Dương vẫn đánh vẫn mắng, nhưng người mù cũng thấy lão là yêu cho roi cho vọt, giả như có lần lão đánh Lưu Tiện Dương đến chảy cả máu đầu, hắn da dày thịt béo không cảm thấy gì, ngược lại lão lại hối hận không thôi, ngại mặt mũi trước mặt đệ tử khó nói, kết quả trong phòng mình nửa đêm đi qua đi lại, vẫn không yên lòng với Lưu Tiện Dương, cuối cùng gọi Trần Bình An tới, đưa cho Lưu Tiện Dương một bình dược cao.

Đã nhiều năm trôi qua mà Trần Bình An vẫn rất hâm mộ Lưu Tiện Dương.

Không phải hâm mộ Lưu Tiện Dương thiên phú cao, sức lực lớn, nhân duyên tốt. Mà hâm mộ hắn không sợ trời không sợ đất, đi đâu cũng đều không tim không phổi, chưa bao giờ cảm thấy sống một mình có cái gì cô đơn, sợ hãi. Mặc kệ là hắn đi nơi nào, ở với ai, rất nhanh có thể kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ, oẳn tù tì uống rượu. Bởi vì ông hắn thân thể không tốt nên từ bé đã tự lực cánh sinh, trở thành đứa đứng đầu của đám hài tử, bắt rắn, bắt cá, móc tổ chim, mọi việc đều thành thạo, cung gỗ, cần câu, ná cao su, lồng chim, cái gì hắn cũng biết làm. Đặc biệt là  bắt lươn giữa ruộng, hắn chính là kẻ lợi hại nhất trấn. Kỳ thật lúc hắn nghỉ học ở Hương Thục, vị Tề tiên sinh kia còn cố ý tìm hắn rồi giữ hắn gần giường bệnh của ông, nói có thể không thu một đồng tiền nào, nhưng hắn sống chết không chịu, nói rằng hắn chỉ muốn kiếm tiền, không thích đọc sách, Tề tiên sinh nói hắn có thể bỏ tiền thuê Lưu Tiện Dương làm thư đồng của mình,hắn vẫn không chịu gật đầu. Thực tế, Lưu Tiện Dương sống rất tốt, dù là lão Diêu chết rồi, nung gốm bị cấm, chỉ qua vài ngày hắn liền bị thợ rèn ở ngõ Kỵ Long nhìn trúng, ở phía nam trấn dựng nhà tranh, cực kỳ bận rộn.

Lưu Tiện Dương nhìn Trần Bình An thổi tắt ngọn nến, đặt trên bàn, hỏi nhỏ: "bình thường khi sáng sớm ngươi có nghe thấy âm thanh cổ quái, tựa như....... "

Trần Bình An ngồi trên ghế dài, nghe nốt câu sau

Lưu Tiện Dương do dự một chút, lần đầu tiên có hơi đỏ mặt: "tựa như tiếng mèo kêu mùa xuân"

Trần Bình an hỏi: "là Tống Tập Tân học tiếng mèo kêu, hay là Trĩ Khuê? "

Lưu Tiện Dương trợn trắng mắt, hai tay chống lên ván giường, chậm rãi cong khuỷu tay, sau đó duỗi thẳng tay, nhấc mông rời khỏi ván giường, hai chân nhấc lên, bĩu môi mỉa mai nói: "cái gì Trĩ Khuê,  nàng rõ ràng gọi là Vương Chu, họ Tống từ nhỏ đã thích khoe khoang, không biết từ nơi nào  nhìn thấy hai chữ "Trĩ Khuê", liền đặt tên lung tung, căn bản không quản xem có được hay không. Vương Chu phải phục vụ cái công tử như vậy, cũng thật là nghiệp chướng đời trước, nếu không cũng không ở cạnh Tống Tập Tân chịu khổ".

Trần Bình An không để ý đến thiếu niên. Lưu Tiện Dương giữ nguyên tư thế hừ lạnh nói: "ngươi vẫn không hiểu rõ? Vì sao ngươi giúp nha đầu Vương Chu xách một thùng nước, về sau nàng liền không cùng ngươi nói chuyện?  Bảo đảm là tên Tống Tập Tân lòng dạ hẹp hòi, ghen với ngươi, liền uy hiếp Vương Chu không cho nàng mắt đi mày lại cùng ngươi nữa, nếu không liền dùng gia pháp, không chỉ chém chân nàng, còn muốn ném vào ngõ Nê Bình.... "

Trần Bình An thực sự hết muốn nghe nổi, cắt ngang lời Lưu Tiện Dương :" Tống Tập Tân đối với nàng rất tốt".

Lưu Tiện Dương thẹn quá hóa giận nói: " ngươi làm sao biết cái gì tốt xấu? "

Ánh mắt Trần Bình An trong suốt, nhẹ giọng nói :"một số lúc nàng làm việc trong sân, thấy Tống Tập Tân ngồi trên ghế đọc quyển địa phương huyện chí, nàng thường sẽ mỉm cười".

Lưu Tiện Dương ánh mắt ngốc trệ.

Đột nhiên, ván giường nhỏ không đỡ nổi Lưu Tiện Dương mà nứt thành hai nửa, cái mông thiếu niên cao to đành ôm ấp với mặt đất.

Trần Bình An ngồi xổm trên đất, hai tay ôm đầu, có chút thở dài.

Lưu Tiện Dương gãi gãi đầu, đứng dậy không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng đạp Trần Bình An một cước, nhếch miệng cười nói:" được rồi, chẳng phải chỉ là một cái giường nhỏ thôi sao, ta hôm nay tới, chính là nói cho ngươi một cái tin cực tốt, còn đáng tiền hơn cái giường này. 4"

Trần Bình An ngẩng đầu lên.

Lưu Tiện Dương đắc ý nói:"sư phụ của ta ra chỗ con suối nhỏ ở phía nam trấn, đột nhiên liền muốn đào mấy cái giếng, lúc trước không đủ người, giờ muốn tìm thêm, ta liền nhắc tới ngươi, nói tuy hơi lùn nhưng sức lực tạm được. Nguyễn sư phụ cũng đáp ứng rồi, hai ngày nữa chính ngươi qua đi. "

Trần Bình An đột nhiên đứng dậy, muốn nói một lời cảm ơn.

Lưu Tiện Dương liền giơ lên một bàn tay:" dừng lại! Dừng lại! Ân lớn không lời nào nói hết!  Để ở trong lòng là được rồi"

Trần Bình An nhe răng trợn mắt.

Lưu Tiện Dương nhìn bốn phía, thấy góc tường để một cây cần câu, trên cửa sổ có mấy một cái ná sao su, cung gỗ treo trên tường, thiếu niên cao to muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn không mở miệng.

Hắn nhanh chân chạy ra ngoài, cố tình đi vòng qua đống tro của lá bùa trước cửa..

Lưu Tiện Dương đột nhiên xoay người, đối diện Trần Bình An, ngay sau đó, thấp người, chân bước mấy bước, nhanh chóng đánh ra một quyền, saqu đó thu quyền, thẳng lưng nói:" Nguyễn sư phụ nói riêng với ta, quyền pháp này ta chỉ cần luyện một năm, liền có thể đánh chết người! "

Dường như cảm thấy còn chưa đã, Lưu Tiện Dương làm một động tác đá chân kì quái, cười nói:" cái này gọi là chân tốt đá háng, đá chết những tên lừa khó chịu"

Cuối cùng, Lưu Tiện Dương dùng ngón cái chỉ vào ngực mình, vênh vang đắc ý nói,:" Nguyễn sư phụ lúc truyền cho ta quyền pháp, ta có chút ngộ ra, liền cùng Người nói đôi câu, ví như ta có cảm ngộ nhất định với tuyệt học 'vung đao' của lão Diêu, sư phụ khen ta là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp, về sau nếu ngươi chịu khó đi theo ta, chắc chắn sẽ không lo cơm ăn áo mặc. "

Lưu Tiện Dương liếc qua thấy nha hoàn sát vách đã vào trong nhà, liền thu hồi bộ dạng anh hả hùng hảo hán, thuận miệng nói với Trần Bình An:" đúng rồi, vừa nãy khi ta đi qua cây hòe già, thấy có một lão già tự xưng là 'người kể chuyện', ngay dưới gốc hòe dựng sạp hàng, còn nói hắn biết rất nhiều truyện lý thú, ngươi rảnh có thể qua xem"

Trần Bình An gật đầu một cái. Lưu Tiện Dương sải bước rời khỏi hẻm nhỏ.

Đối với thiếu niên kiệt ngạo độc lai độc vãng này, trong trấn lưu truyền rất nhiều cách nói, nhưng hắn lại thích khoe tổ tiên chính là tướng quân cầm binh đánh giặc, cho nên trong nhà có rất nhiều bảo giáp truyền thừa xuống.

Về phần bảo giáp, Trần Bình An tận mắt thấy một lần, kỳ thật trông khá xấu xí, giống như bộ da của con khỉ già, lại giống như thân cây già đầy sẹo.

Nhưng mà những người cùng tuổi với Lưu Tiện Dương, cũng không nói như vậy, chỉ nói tổ tiên Lưu Tiện Dương từng là lính đào ngũ, chạy trốn tới trấn này, rồi ở rể nhà người ta, may mắn thoát khỏi bị quan phủ đuổi bắt. Nói cứ như kiểu chính mắt nhìn thấy tổ tiên hắn đào ngũ cùng chạy trốn vậy.

Trần Bình An suy nghĩ một chút, ngồi xổm ở ngưỡng cửa, cúi đầu thổi đám tro tàn. Tống Tập Tân không biết lúc nào đã đứng ở tường bên kia, tỳ nữ Trĩ Khuê đứng canh hắn, hắn nói:" chúng ta ra cây hòe chơi, ngươi muốn đi cùng không? "

Trần Bình An ngẩng đầu lên, " ta không"

Tống Tập Tân giật giật khóe miệng :" vô vị"

Hắn quay đầu cười nói với nha hoàn:" Trĩ Khuê, chúng ta đi! Đi mua cho ngươi một cái bình to phấn hoa đào. "

Nàng ngượng ngùng nói:" một cái bình nhỏ liền đủ rồi".

Tống Tập Tân hai tay chắp ra sau, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước nhanh về phía trước :" Tống gia ta, cuộc sống xa hoa, đời đời anh vũ, sao lại không phóng khoáng như thế, vậy chẳng phải làm nhục gia phong sao? "

Trần Bình An ngồi ở ngưỡng cửa, vuốt trán, kỳ thật nếu không tính những lúc Tống Tập Tân nói nhảm thì hắn sẽ cho người khác thấy cảm giác rất tốt, nhưng vào thời điểm này, nếu theo cách của Lưu Tiện Dương, hắn nhất định sẽ cho một cục gạch vào ót Tống Tập Tân.

Trần Bình An dựa vào cửa phòng, nghĩ đến cảnh tượng sáng mai, chắc,chắn sẽ giống hôm nay, ngày kia cũng vậy, cứ lặp lại như thế, Trần Bình An hắn cả đời này sẽ như vậy cho đến khi giống như lão Diêu.

Người ăn đất cả đời, đất ăn người một lần. Cuối cùng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã là việc của kiếp sau.

Thiếu niên cúi đầu nhìn chân giày cỏ, rồi đột nhiên nở nụ cười, giẫm trên tảng đá xanh với giẫm trên bùn lầy, cảm giác rất không giống nhau.

Lưu Tiện Dương ròi khỏi hẻm nhỏ, thời điểm đi qua gian hàng coi bói, đạo sĩ trẻ tuổi nói: "tới tới tới, bần đạo nhìn ngươi khí sắc như lửa, tuyệt không phải điềm lành a, tuy nhiên ngươi đừng sợ, bần đạo có một pháp, có thẻ giúp ngươi tiêu tai... ".

Lưu Tiện Dương hơi kinh ngạc, nhớ ra trước kia đạo sĩ này hay đoán quẻ đoán mệnh, không nói có đúng hay không, nhưng người này chưa từng đi mời ai, hầu như toàn có người nguyện ý mắc câu. Chẳng lẽ bây giờ triều đình cấm trấn làm gốm, đạo sĩ kia cũng đói ăn, cho nên thà giết nhầm còn hơn bỏ sót?  Lưu Tiện Dương cười mắng: "pháp môn của ngươi chính là lấy tiền giúp người trừ họa phải không? Ngươi mau cút, muốn gạt tiền của ta sao, kiếp sau đi! "

Đạo sĩ trẻ cũng không nổi giận,  hô to với thiếu niên cao to: "ngươi mong năm nay trăm chuyện tốt, nhưng trong số mệnh có tai họa, nếu không chịu cầu thần tiên không được a, muốn an ổn phải thắp hương.... "

Lưu Tiện Dương thình lình quay người lại, chạy nhanh đến gian hàng coi bói, một bên nắm quyền, một bên la hét: "thắp hương đúng không, ta sẽ đốt sạp hàng của ngươi trước"

Đạo sĩ bị dọa sợ, bỏ lại sạp hàng chạy trối chết.

Lưu Tiện Dương đứng ở một bên gian hàng, nhìn theo bóng đạo nhân chật vật phía xa, ha ha cười to, rồi lại nhìn qua ống trúc, tùy ý quơ tay làm đổ, thẻ trúc rào rào rơi ra thành hình quạt trên bàn.

Lưu Tiện Dương đưa tay chỉ đạo nhân phía xa: "về sau gặp ngươi một lần đánh một lần!"

Đạo sĩ trẻ ôm quyền chắp tay xin lỗi, lúc này hắn mới bỏ qua.

Đạo sĩ đợi thiếu niên đi xa, mới dám ngồi xuống, thở dài lấy một hơi: "thế đạo gian khổ, lòng người không cổ, làm hại ta sống cũng không dễ"

Ngay lúc này, đạo nhân hai mắt tỏa sáng, tranh thủ thời gian nhắm mắt lại cao giọng nói: "hồ nước tràn đầy con ếch kêu loạn, đâm lòng người là lòng người. Nơi này công danh như bèo trên nước, chỉ chờ gió thổi để đi xa! "

Thiếu nữ đứng kia hiển nhiên nghe thấy đạo nhân nói, chỉ là không có ý tứ muốn dừng lại.

Đạo nhân hơi hé mắt, mắt thấy lại bỏ lỡ một mối làm ăn, đành đập tay lên bàn cao giọng nói: "trạng nguyên vốn là con nhân gian, tể tướng không phải người trên đời. Học quán thiên nhân danh chấn, đắc ý dương dương tinh khí thần"

Tống Tập Tân cùng tỳ nữ chỉ tiếp tục đi tới. Đạo nhân chán nản ỉu xìu, thấp giọng nói: "thời gian này khó khăn rồi a".

Thiếu niên bỗng nhiên quay đầu qua, ném một đồng tiên cho đạo nhân, rực rỡ cười nói: "mượn cát ngôn của ngươi! "

Đạo nhân vội vàng bắt được đồng tiền, mở lòng bàn tay ra nhìn, chỉ là một văn tiền a, bất quá có còn hơn không.

Đạo nhân mang đồng tiền để trên bàn, thoáng qua một lúc, một con hoàng tước bay xuống, cúi đầu nhìn, mổ nhẹ đồng tiền một phát, sau đó nó ngậm ở trong miệng, ngẩng đầu nhìn đạo nhân, ánh mắt linh động không khác con người.

Đạo nhân nhẹ giọng nói: "đi thôi, nơi này không nên ở lại lâu"

Hoàng tước lóe lên một cái rồi biến mất. Đạo nhân nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở ở tòa nhà cao phía xa "Bài Phương Lâu", vừa lúc thấy tấm biển bốn chữ "Khí xông đấu ngưu", cảm khái nói :" thật đáng tiếc"

Cuối cùng đạo nhân bổ sung một câu: "nếu đem ra ngoài bán phải được tám trăm lạng bạc a"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net