Chương 14 : Sống sót trong thế giới này, nó khắc nghiệt như vậy đó... (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14 : Sống sót trong thế giới này, nó khắc nghiệt như vậy đó... (1)

Trò chuyện một lúc lâu, trời cũng đã dần về khuya, mọi người giải tán rồi chia nhau về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Gin bôi thuốc rồi băng bó lại những vết thương trên cơ thể một lần nữa, hắn được Xander sắp xếp cho một gian phòng khác khá lớn, bên trong có đầy đủ nội thất, vô cùng tiện nghi và thoải mái. Điều duy nhất làm cho hắn tiếc nuối chính là không thể cứu được người đàn ông tên Bill kia, cũng như đống hành lí đã bị thổi bay sau vụ nổ.

Ngả lưng xuống giường, Gin lại chìm vào những suy nghĩ miên man.

Theo như Eifion giới thiệu, Gin được biết ông ta chính là giáo sư trong học viện Genaca, một ma pháp sư lõi vàng đầy quyền năng, Xander và ông ta có mối quan hệ khá thân thiết. Vì lần này học viện Genaca tổ chức lễ hội tuyển sinh tại thành Leypo nên ông ta cần phải bí mật ghé qua bàn bạc trước một số vấn đề với Xander.

Thông qua lời kể của Eifion, Gin được biết chi tiết hơn về sự việc đã xảy ra.

Cụ thể là, sau khi Gin ngất đi, cô nàng Myra bị bao vây bởi đoàn kỵ sĩ tuần tra, sau đó vì hành vi đồi bại của tên chỉ huy kỵ sĩ đoàn mà nàng lựa chọn tự nổ tung thân thể nhằm kéo cả bọn chết cùng. Nhưng trùng hợp khi Eifion đi ngang qua rồi chứng kiến toàn bộ sự việc, ông đã quyết định ra tay cứu Gin và những kỵ sĩ có liên quan, tất nhiên là trừ tên chỉ huy đồi bại ra.

- Chà! Chết lãng nhách thật, biết vậy lúc nàng ta bị điểm huyệt mình nên tranh thủ sờ soạng một tí!

Ý nghĩ đen tối chợt hiện lên trong đầu Gin, nhưng rất nhanh chóng đã bị hắn gạt ra khỏi đầu.

- Không được, không được. Ta đường đường là một con người đàng hoàng, nho nhã, hào hoa, lịch thiệp và đẹp trai nữa, không thể làm những chuyện đồi bại đó với con gái trong trắng người ta được. Hầy! Nhưng nghĩ lại thì thực sự cũng rất đáng tiếc...

Gạt bỏ chuyện của Myra sang một bên, Gin dần chìm vào giấc ngủ. Cả ngày hôm nay đã khiến cả tinh thần lẫn thể xác của hắn đều vô cùng mệt mỏi.

Hắn đánh một giấc đến tận giữa trưa ngày hôm sau, tất cả mệt mỏi lúc này đã tan biến đi bảy tám phần, thương tích trên người cũng khỏi được hơn phân nửa.

Cốc. Cốc. Cốc.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền tới từ bên ngoài phòng.

- Mời vào! Mời vào!

Cửa phòng mở ra và Eifion bước vào, theo sau ông ta là một người hầu gái đang bưng mâm thức ăn.

Người hầu gái nhẹ nhàng đặt mâm thức ăn xuống bàn rồi rời khỏi phòng.

- Cậu cảm thấy như thế nào rồi? Vết thương trên cơ thể đã hồi phục chưa?

Eifion ân cần hỏi thăm Gin.

- Ha ha! Thứ thuốc mà ngài đưa cho ta dùng quả thực rất kì diệu, chẳng những thế mà ta còn cảm nhận được làn da của mình trở nên dày hơn không ít!

- Nó có hiệu quả thì tốt rồi, cậu mau ăn sáng trước đi, ta sẽ hỏi ý kiến của cậu về một số vấn đề.

- Được!

Gin rất nhanh chóng đã càn quét xong mâm thức ăn sáng, hắn vỗ vỗ chiếc bụng căng tròn của mình, vẻ mặt vô cùng thoả mãn.

- Hôm nay Xander lại phải tiếp tục bận rộn với công việc nên ông ấy nhờ ta chăm sóc cậu, Xander hứa sẽ bù đắp cho cậu sau.

- Ha ha! Không sao đâu... Ợ! E hèm... ngài Xander cho ta chỗ ăn chỗ ngủ đã là quá đủ rồi. Mà nếu như ông ấy muốn bù đắp thì... ờ... ừm...

Khi Gin đang ấp úng chuẩn bị yêu cầu ban thưởng một trăm ngàn đồng vàng cùng trăm thứ rượu ngon thượng hạng thì Eifion đã vội khoác tay chặn họng hắn.

- Hầy! Cậu không cần phải từ chối gì cả, chỉ riêng việc xả thân cứu con trai của Xander cũng đã đủ để chứng minh phẩm chất cao quý của cậu rồi. Nếu như cậu còn định từ chối nữa thì Xander sẽ rất khó xử đấy.

- Không... không phải... ý ta là...

Không để cho Gin nói hết câu, Eifion lại tiếp tục chặn họng hắn.

- Thôi được rồi, cậu không cần phải nói nữa, Xander đã rất trăn trở về việc phải báo đáp cậu như thế nào, và cuối cùng ông ta đã quyết định nhờ cậy ta tuyển thẳng cậu vào học viện ma pháp Genaca. Đây chính là lí do mà ta gặp cậu ngày hôm nay.

Gin nghe đến đây thì vô cùng kinh ngạc trong lòng, chuyện này đối với hắn quá là may mắn đi, bản thân còn đang suy nghĩ làm thế nào để tìm một ma pháp sư để học hỏi thì cơ hội bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống.

Tuy rất vui sướng trong lòng nhưng ngoài mặt Gin vẫn tỏ ra vẻ ngờ nghệch, dù sao thì hắn cũng là hạng cáo già sống lâu năm đã thành tinh rồi.

- Học... học viện ma pháp? Đó là cái gì vậy? Nhưng mà...

- Ha ha! Có phải cậu định nói rằng bản thân không xứng đáng với sự báo đáp này phải không? Ôi chao! Đừng có khiêm tốn quá, theo ta thấy thì cậu hoàn toàn xứng đáng. Ta cực kì tán thành với quyết định này của Xander, đừng dài dòng nữa, mau làm theo ta hướng dẫn.

Eifion vỗ nhẹ vào chiếc túi vải màu trắng nhỏ đeo bên hông mình. Ngay lập tức, từ trong miệng túi bay ra một quả cầu thuỷ tinh trong suốt to cỡ quả táo, lơ lửng trước mặt Eifion.

Trên bề mặt quả cầu thuỷ tinh cũng không có hoa văn gì đặc biệt ngoài hình vẽ mặt người đang nhắm mắt tựa như ngủ say.

Eifion đưa đầu ngón trỏ tay phải của mình chạm vào quả cầu thuỷ tinh, một dòng ma lực màu vàng óng ánh xuất hiện từ đầu ngón tay ông ta truyền vào trong quả cầu.

Hình vẽ mặt người trên quả cầu thuỷ tinh bỗng động đậy, nó mở miệng ngáp một hơi dài, giống như vừa mới ngủ dậy, lại còn chẹp miệng vài cái, hai mắt mơ màng nửa nhắm nửa mở. Biểu cảm của nó vô cùng sinh động, giống hệt như người thật, điều này làm cho Gin được mở mang tầm mắt không ít.

- Đặt tay lên nó đi Gin.

Eifion dừng việc truyền ma lực vào quả cầu thuỷ tinh, đưa mắt nhìn sang Gin.

Gin gật đầu rồi lập tức đặt tay lên quả cầu thuỷ tinh. Ngay khi bàn tay hắn vừa chạm vào, hình vẽ mặt người bỗng trở nên phấn chấn vô cùng, đồng thời quả cầu thuỷ tinh cũng toả ra ánh sáng màu trắng chói loá.

Hình vẽ mặt người chợt nhoẻn miệng cười, nụ cười của nó ngày càng cong lên, nó cười đến tít cả mắt, quả cầu thuỷ tinh lại lần lượt toả ra ánh sáng màu xanh lam, xanh lục, vàng, cam, hồng, đỏ, tím.

Nụ cười của hình vẽ mặt người lúc này đã vô cùng rạng rỡ, giống như nó đang gặp được chuyện gì đó vui sướng nhất trên thế gian này vậy, tám màu ánh sáng cũng ngày càng trở nên chói lọi vô cùng.

Nhưng bỗng nhiên trên bề mặt quả cầu thuỷ tinh xuất hiện những vết rạn nứt, và rồi "bụp" một tiếng, nó vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, tám màu ánh sáng ảm đạm dần rồi tiêu tán theo đó.
























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net