Chương 28 : Buổi tuyển sinh kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28 : Buổi tuyển sinh kết thúc

Gin tức giận gào lên để phát tiết nỗi buồn bực trong lòng, sau vài lần như vậy khiến cho hắn cảm thấy tốt hơn không ít.

Cũng phải nói rằng, Gin là một người có ý chí rất mạnh mẽ, không phải ai cũng có thể trụ được tới năm tiếng, đa số đều bỏ cuộc ở mốc hai hoặc ba tiếng.

- Ta chịu đựng được bao nhiêu tiếng rồi nhỉ? Con mẹ nó! Nếu như phần thưởng mà không thoả đáng thì...

Gin lầm bầm một cách bất mãn, sau đó nhắm hai mắt lại.

- Xem ra phải ăn gian một chút thôi. Hí hí hí!

Hắn thở hắt một hơi, sau đó lăn ra bất tỉnh, tim cũng lập tức ngừng đập.

Sáu tiếng. Bảy tiếng. Tám tiếng. 

Cho đến khi mười hai tiếng trôi qua, lồng ngực xẹp lép của Gin bỗng nhiên phồng lên.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Trái tim vốn đã ngừng đập suốt bảy tiếng giờ đây bỗng dưng đập trở lại một cách mãnh liệt.

- Phù... Ha ha ha! Sao mà đỡ được với phương pháp này của ta! Hừ hừ! Tên khốn nào đặt ra thử thách này xứng đáng bị "thiên đao vạn quả"!

Gin thực sự vừa "sống lại" theo đúng nghĩa đen. Khi nãy, hắn đã sử dụng một kĩ thuật điều khí đặc biệt mà chỉ những đại cao thủ võ lâm mới có thể thực hiện. 

Đầu tiên, Gin dự trữ sẵn một lượng không khí vừa đủ ở đan điền, sau đó thải hết không khí ra ngoài, đồng thờingưng thở để cắt đứt nguồn cung cấp không khí khiến não và tim ngừng hoạt động, đưa cơ thể vào trạng thái "chết giả", nhằm vượt qua thử thách tra tấn địa ngục này. Đến khi đạt tới giới hạn, lượng không khí dự trữ ở đan điền sẽ bùng nổ, khôi phục lại sự hoạt động của não và tim.

Bởi vì cơ thể của Gin đã trải qua quá trình phạt kinh tẩy tuỷ nên độ bền bỉ vượt xa so với cơ thể người thường, cho dù có bị thiếu máu và không khí lưu thông trong thời gian dài thì cũng vẫn không xảy ra quá trình phân huỷ xác như thường thấy.

Bảy tiếng "chết giả" đã là giới hạn tối đa mà cơ thể Gin có thể chịu được. Đương nhiên, nếu như cơ thể hắn ngày càng phát triển, mạch máu cùng nội tạng trong cơ thể không ngừng được tôi luyện trở nên mạnh mẽ hơn, thời gian "chết giả" sẽ còn tăng lên đáng kể. 

Ở kiếp trước, vào thời điểm chiến tranh với Ma giáo nổ ra, phương pháp "chết giả" này tỏ ra cực kì hiệu quả, có kẻ thậm chí đã chết qua bốn năm ngày trên chiến trường, nhưng cuối cùng lại tỉnh lại mà tiếp tục sống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Khối cầu băng lúc này đã tan chảy toàn bộ, ba con chim sẻ lửa cũng vì cạn năng lượng mà biến mất theo.

Bên trong túp lều đã trôi qua mười hai tiếng, nhưng do chênh lệch thời gian mà bên ngoài mới chỉ có mười hai phút trôi qua mà thôi.

Edgar và Martina hiện đang trong một túp lều khác, hướng dẫn quy tắc cho một nữ thí sinh về thử thách của vòng ba. 

- Ủa? Tên nhóc ở lều số một sao nãy giờ vẫn chưa thấy nó đi ra nhỉ? Cũng phải hơn mười phút trôi qua rồi, phải không hội trưởng?

Martina sực nhớ ra điều gì đó, vội nhắc nhở Edgar.

- Chẳng lẽ...

Edgar vội chạy ra ngoài, hướng đến túp lều số một, nơi Gin đang vượt qua thử thách. Martina cũng hớt hải chạy theo sau.

- Này! Nhóc không sao... chứ?

- Khò! Khò! Khò!

- ...

Trái ngược với viễn cảnh tồi tệ mà Edgar đã tưởng tượng, ngay khi vừa vén lều bước vào, đập thẳng vào mắt cậu lại là cảnh Gin đang nằm ngáy o o trên giường gỗ, nước dãi còn chảy lênh lánh ra từ miệng.

Martina hốt hoảng ùa vào, nhưng sau đó cũng đứng đơ người nhìn cảnh tượng trước mặt.

- Tôi nhớ chúng ta đã thiết lập để băng sẽ tan hoàn toàn trong mười hai tiếng, chẳng lẽ tên nhóc này thực sự vượt qua? 

- Hình như là vậy...

Cả hai người chẳng biết nói gì thêm, chỉ biết trơ mắt nhìn Gin ngủ ngon lành ngay trước mặt.

- E hèm! Để xem nào... Gin... Gin Hayden. Dậy mau!

Edgar lôi danh sách thí sinh ra, dò tìm tên của Gin rồi đánh thức hắn.

- Ư... oáp... Hả? 

- Chúc mừng nhóc! Nhóc chính là người đầu tiên vượt qua được ba vòng thử thách của buổi tuyển sinh! Mau đi theo chị để hoàn tất thủ tục nhập học!

Martina phấn khích nói một lèo, cũng chẳng quan tâm Gin có kịp nghe hiểu hay không, cô lập tức tóm lấy hắn rồi lao ra khỏi lều.

Edgar lắc đầu thở dài, sau đó cũng chậm rãi bước theo sau.

* * *

- Phù! Thủ tục có hơi rườm rà nhưng cuối cùng cũng xong! Nhóc chỉ cần lăn ngón tay ở đây nữa là sẽ hoàn thành.

Martina vừa nói, vừa cao hứng nhìn Gin. Chẳng hiểu sao càng nhìn hắn, cô càng cảm thấy vừa mắt.

Cô cứ nơm nớp lo sợ rằng, năm nay sẽ chẳng kiếm được một tên năm nhất nào ra hồn, nhưng cuối cùng thì sự kì vọng của cô đã được đáp lại.

- À mà, ở vòng thứ nhất, nhóc đạt đến độ tương tác mana bậc mấy vậy?

Martina đột nhiên mở miệng hỏi, trong lòng thầm cầu mong câu trả lời của Gin sẽ là bậc chín hoặc mười, trường hợp tệ nhất là bậc tám vẫn có thể chấp nhận được.

- Bậc bảy.

- ...

Gin thản nhiên trả lời, sau đó nhanh chóng lăn tay vào văn bản.

- Chỉ có bậc bảy thôi á?

- Đúng rồi.

- Bậc bảy?

- Chuẩn.

- Thực sự là bậc bảy?

- Sao bà chị hỏi nhiều quá vậy? Đã nói là bậc bảy rồi mà?

- Tại sao vậy Thượng Đế? Tại sao? Tại sao?

- ...

Martina ngửa mặt lên trời gào to, hai tay không ngừng vò đầu bức tóc, bộ dạng của cô hiện giờ thật không phù hợp với vẻ ngoài xinh đẹp một chút nào.

Gin nhân lúc cô ta đang lên cơn, lập tức len lén chuồn đi.

* * *

Buổi tuyển sinh rất nhanh chóng đã kết thúc ngay trong buổi chiều cùng ngày. Trong số gần mười lăm ngàn thí sinh ứng tuyển, chỉ có bốn ngàn hai trăm mười tám người vượt qua được ba vòng thử thách.

Hiệu trưởng học viện Genaca - Marlow Lancaster, hiện đang ngồi trong phòng họp cùng các vị giáo sư.

- Hầy...

Ông ta buông bản báo cáo trên tay xuống, thở dài một hơi.

- Mọi người có ý kiến gì không?

Marlow chợt lên tiếng hỏi.

- Tình hình này thực sự không ổn chút nào ạ.

- Tôi đề xuất tổ chức thêm lần tuyển sinh thứ hai.

- Không được! Ông định phá hỏng truyền thống học viện sao? Làm sao mà một năm lại tổ chức hai lần tuyển sinh được chứ?

- Truyền thống? Truyền thống thì có lấy ra ăn được không? Tương lai của học viện mới là thứ quan trọng! Chất lượng và cả số lượng đầu vào càng ngày càng kém thế này thì làm sao cạnh tranh nổi với lũ khốn kia?

Đám giáo sư mỗi người góp một câu, chẳng mấy chốc mà cãi cọ ầm ĩ lên, khiến cho bầu không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng vô cùng, có vài người suýt chút nữa không kiềm chế được bản thân mà định lao vào choảng nhau bằng ma pháp.

- Nhoàm nhoàm. Có lẽ sẽ đến nửa đêm mới xong đây. Nhoàm nhoàm.

Eifion ngồi lặng lẽ ở một góc, tay ôm một xô bắp rang bơ không biết đã chuẩn bị từ lúc nào, vừa nhai chóp chép vừa xem mọi người đấu đá lẫn nhau...












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net