Chương 30 : Chương không tên :))

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30 : Chương không tên :))

- Này, các cô các cậu có bị điếc không vậy? Tôi nói đến mức độ này mà còn chưa chịu lết xác tới đây nữa! Tập hợp lại đây mau!

Từ đằng xa, có một bà cô dường như đã ngoài trung niên, ăn mặc diêm dúa, trang điểm theo kiểu loè loẹt và lỗi thời khiến cho những khuyết điểm trên gương mặt trở nên vô cùng nổi bật.

Bà ta đứng đó, nhảy dựng lên như cá bị mắc cạn, miệng không ngừng phun ra những câu từ rất khó nghe.

- Há há há há! Mụ già kia làm ta chết cười mất thôi! Mụ tô son còn bị lem nữa chứ! Há há há!

- Khục khục! Cậu chủ Gin cũng cảm thấy như vậy sao? Mày nghĩ mụ già đó đang hót cái gì vậy Haroon?

- Khặc khặc khặc! Ai mà biết được, nhìn mụ cứ nhún nhảy có khác gì khỉ đâu! Thôi, chúng ta cũng mau tập trung đi.

Ba người sau khi cười lăn cười bò một trận đã đời thì cũng nhanh chóng tập trung xếp hàng theo sự chỉ đạo của những đàn anh đàn chị năm trước.

- Hầy! Mấy đứa cũng thật xui xẻo, dính phải "bạo chúa Mollie" ngay từ năm nhất...

Một nam sinh năm ba với mái tóc Mullet chợt thở dài, khẽ nói với đám người Gin.

- Ồ! Anh có thể nói rõ hơn cho "tụi em" một chút được không?

Ronan tò mò hỏi. Gin và Haroon cũng chăm chú lắng tai nghe.

- Mấy đứa... cũng đừng có đi nhiều chuyện quá nhé, chuyện là...

Sau một hồi tâm sự, tất cả những "sự tích" về bà cô Mollie kia đều bị nam sinh năm ba với mái tóc Mullet khui ra toàn bộ, đám người Gin càng nghe càng cảm thấy kinh hãi.

- Hừ! Mấy đứa đừng có nghe cậu ta, đây chỉ là lời kể dưới góc nhìn của đám nam sinh mà thôi. 

Một nữ sinh năm ba khác có vẻ ngoài khá xinh đẹp từ đâu đến chợt chen vào, sau đó cũng chẳng bận tâm đám người Gin có cần nghe hay không, lại tiếp tục kể một mạch những "truyền thuyết" về "bạo chúa Mollie", hình tượng của bà ta qua lời kể của cô còn đáng sợ hơn gấp mấy lần so với lời kể của nam sinh tóc Mullet.

Nào là bà ta cấm các nữ sinh không được mặc váy ngắn hơn đầu gối, không được trang điểm, không được đến gần khu kí túc xá nam,... và rất rất nhiều những quy tắc khác chủ yếu nhắm vào nữ sinh.

Và quy tắc khiến cho hầu hết mọi học sinh đều ghét bà ta chính là, cấm mọi hành vi thân mật hay thể hiện tình cảm giữa các học sinh với nhau trong khuôn viên học viện. 

Nói cách khác, đây chính là một lệnh cấm yêu đương trá hình!

- Hừ! Bà cô ế chồng độc thân quái ác đó thật quá đáng mà! Đã cô đơn một mình dưới đáy xã hội thì thôi đi, lại còn muốn kéo theo người khác xuống cùng! Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!

Nữ sinh kia dường như rất bực bội mỗi khi nhớ đến những quy định vô lí đó, cô không ngừng giậm chân giậm cẳng, miệng liên tục "bà cô" này "bà cô" kia. 

Sau khi xả hết cơn giận vào không khí, nữ sinh kia có vẻ thoải mái hơn không ít, để lại đám người Gin đang ngơ ngác rồi ngoe nguẩy bỏ đi.

- Bỏ mẹ rồi Haroon ơi! Tao sợ nhất là mấy bà cô ngoài trung niên mà vẫn còn độc thân lắm!

Ronan liên tục cắn mười đầu ngón tay mình, trong giọng nói thể hiện sự lo lắng vô cùng.

- Sợ cái gì chứ? Đã có tao, một chuyên gia trong lĩnh vực phụ nữ học, ở đây!

Haroon vỗ ngực nói một cách đầy tự tin.

- Hay lắm Haroon! Ta và Ronan sẽ hoàn toàn trông chờ vào ngươ... Ái ui! Đau quá!

- Á á...

Mụ Mollie không biết từ khi nào đã lẻn ra sau lưng ba người, hai tay túm ba cái lỗ tai lại rồi lôi cả bọn đi.

- Hình như tôi chiều các cậu quá nên các cậu sinh hư thì phải? Từ nãy đến giờ mà vẫn chưa chịu xếp hàng? Có tin tôi đuổi học các cậu ngay lập tức luôn không hả?

Mollie vừa đi vừa lôi đám người Gin vừa cằn nhằn không ngớt, sau đó quẳng ba người vào hàng, lại đe doạ thêm vài câu đuổi học rồi phủi tay bỏ đi chỉnh đốn cho các học sinh khác.

Đám người Gin cũng biết điều mà tỏ ra ngoan ngoãn, không dám ho he thêm một câu nào nữa.

Lúc này, những tốp học sinh bậc sáu cuối cùng cũng đã được dịch chuyển đến đầy đủ, theo sau là hiệu trưởng Marlow Lancaster cùng với vài vị giáo sư và các học sinh ưu tú năm bốn.

Marlow bước lên chiếc bục cao đã được chuẩn bị sẵn, quan sát một lượt mọi học sinh đang có mặt ở đây, trên gương mặt ông thể hiện rõ vẻ hài lòng.

Bộp! Bộp!

Marlow vỗ tay hai cái để thu hút sự tập trung của mọi người, sau đó hắng giọng dặn dò.

- E hèm! Các em học sinh thân mến! Danh sách lớp chính thức sẽ được công bố vào lúc mười hai giờ trưa hôm nay. Bây giờ, các em hãy chuyển hành lí của mình vào khu kí túc xá, ổn định chỗ ở, sau đó có thể đi tham quan trường, hoặc làm bất cứ thứ gì các em thích, chỉ cần không vi phạm nội quy của học viện là được. Đến sáu giờ, chúng ta sẽ tổ chức một buổi sinh hoạt chung để giúp các em hiểu rõ hơn về học viện. Ngày mai, những buổi học sẽ chính thức bắt đầu. Giờ thì nhờ các giáo sư và đàn anh đàn chị năm bốn dẫn bọn nhỏ vào kí túc xá.

Sau khi phần dặn dò của hiệu trưởng Marlow kết thúc, đám học sinh năm nhất nhanh chóng di chuyển theo sự hướng dẫn của các vị giáo sư và đàn anh đàn chị. Hội trường chẳng mấy chốc đã không còn một bóng người.

* * *

Tại tổng bộ của hội Pha Lê Máu, Iyas Flame lúc này đang ở trong phòng làm việc của mình, từ trên người gã lúc nào cũng bốc lên hơi nóng hừng hực, khiến cho không khí xung quanh cũng trở nên vặn vẹo.

Phòng làm việc của Iyas được lát hoàn toàn từ đá bạch ngân, một loại đá có khả năng chịu nhiệt rất tốt và vô cùng đắt đỏ, và cũng chỉ có loại đá này mới đảm bảo cho phòng làm việc của gã không bị nổ tung sau một khoảng thời gian sử dụng.

Iyas không ngừng đi tới đi lui, mặt vô cùng nhăn nhó, trông có vẻ như gã đang rất sốt ruột vì chuyện gì đó.

Suốt khoảng thời gian qua, gã đã bỏ hàng đống tiền để thuê người điều tra tung tích của Gin, nhưng lại chẳng thu lại được bất kì kết quả nào, hoàn toàn công cốc. Cứ như thể, mọi dấu vết có liên quan đến Gin đều đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.

- Thưa hội phó, đội điều tra vừa thu được một chút manh mối quan trọng.

 Từ bên ngoài phòng bỗng truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, cũng chính là trợ lí mới trong tuần này của Iyas.

- Vào đi.

Iyas ra lệnh.

Cánh cửa đá chầm chậm nâng lên, một luồng hơi nóng trực tiếp phả vào mặt nữ trợ lí. Bỗng chốc, cô cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, mồ hôi vã ra thấm đẫm quần áo.

Cô cắn răng, cố gắng chịu đựng bước vào. Nhiệt độ trong phòng còn khủng khiếp hơn nhiều so với bên ngoài, nóng đến mức khiến cho cô có cảm giác như mình sắp bị luộc chín.

- Hự!

Cô vội vã niệm phép, tạo một lớp lá chắn bằng nước bao quanh cơ thể mình, thế nhưng lớp lá chắn cũng đang liên tục bốc hơi, có vẻ cũng sẽ chẳng chịu đựng được bao lâu trước sức nóng kinh khủng này.

- Báo cáo đi.

Iyas khoanh tay ngồi tựa lưng vào một chiếc ghế đá, hai mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt mình như đang cảnh cáo rằng : nếu như không có tin tức gì đáng nghe thì coi chừng được nhận một vé về đoàn tụ với tổ tiên.

Trước áp lực tuy vô hình nhưng lại vô cùng nặng nề toả ra từ Iyas, nữ trợ lí như muốn nhũn hai chân ra, trong lòng không ngừng cầu nguyện.

Dĩ nhiên, cô đã nghe phong phanh về số phận đáng thương của những người trợ lí trước đó làm việc cho Iyas, bọn họ hầu như đều đã... chết.

- Thưa hội phó, đây là một phần vỏ chai rượu thu được từ hiện trường điều tra.

Nữ trợ lí vừa nói vừa dâng lên một miếng vỏ chai rượu thuỷ tinh còn khá nguyên vẹn.

- Thì sao?

Iyas gằn giọng hỏi.

- Hộc! Xin thứ lỗi, nhưng ngài có thể hạ nhiệt một chút...

- Hừ! Lắm chuyện!

Iyas búng tay một cái, nhiệt độ trong phòng ngay lập tức hạ xuống mức bình thường.

- Hộc! Hộc! Cảm ơn hội phó...

- Đừng lằng nhằng nữa, mau nói rõ ràng đi.

- Vâng, theo như những gì điều tra được, thứ rượu được đựng trong vỏ chai kia chính là loại rượu "Lời thì thầm của tự nhiên", nó vừa được đấu giá vào đầu mùa xuân năm nay tại thành Leypo, chủ nhân của chai rượu là một lão chủ quán rượu hiện đang sinh sống ở một thị trấn nhỏ cách thành Leypo rất xa về phía Đông. Sau khi tra khảo, lão khai rằng trước đây từng có một thằng nhóc tên là Gin, vì món nợ do cha nó để lại mà phải làm việc để trả nợ cho lão, thế nhưng vài tháng trước nó đột nhiên thuê người đến để trả thù lão, sau đó cuỗm hết toàn bộ tài sản rồi bỏ trốn. Lão cũng xác nhận thằng nhóc trong bức chân dung truy nã và thằng nhóc tên Gin là cùng một người. 

Iyas nghe đến đây thì hai mắt sáng rực lên.

- Tiếp tục đi.

Nhưng nữ trợ lí bỗng lắc đầu.

- Hiện tại, đội điều tra mới chỉ dừng lại ở đó. Bọn họ nói, nếu như ngài không... "thêm chút tiền" thì e rằng...

Giọng nói của cô có chút ngần ngừ.

Rầm!

Iyas vỗ mạnh xuống chiếc bàn đá, suýt chút nữa khiến cho nó gãy đôi.

- Nói với bọn chúng, nhanh chóng tìm cho ra thằng nhóc đó! Tiền bạc không thành vấn đề! Ta sẽ trả cho chúng gấp đôi!

- Nhưng ngài... đã nợ nhiều lắm rồi...

- Ta tự có cách! Cô đi ra đi!

Iyas bực bội phẩy tay đuổi nữ trợ lí rời khỏi, sau đó ngồi thẫn thờ nhìn lên trần nhà.

- Myra, em đợi một chút, anh chắc chắn sẽ trả thù cho em.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net