Chương 34: Quân sư An Vương (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Vương là một trong những hậu duệ kế thừa được các trưởng tộc tôn kính vì sự tài giỏi, trở thành quân sư trẻ tuổi nhất của cả Thiên Lộ Giới với quyền lực đối lập hoàn toàn, bảo vệ gia tộc An quốc. Văn võ song toàn, nhiều lần ra trận đều đánh đâu thắng đó, cuối cùng trở thành kẻ khiến Đế quân hoài nghi nhất, sợ không biết khi nào hắn sẽ phản nghịch.

Để có được vị trí quân sư trong triều đình, An Vương đã phải trải qua nhiều thử thách và chiến trận mới có được vị trí như ngày hôm nay.

"Trời ơi, huynh trưởng của ta thật có tiếng mà... Đi đâu cũng nghe nhắc đến hết... Có huynh tưởng bảo hộ thật là hãnh diện hết sức..."

Đào Tơ vừa vênh mặt tự hào, cười tươi rói khi nghe thiên hạ đồn thuở về danh tiếng của người anh trai mình, lâu lâu xoay xoay bình rượu mận Tam hoa uống vài ngụm.

Đang say sưa khi không bị một ai đó đi tới véo lấy cái tai của y xếch lên lôi đi một cách không chần chừ, khiến Đào Tơ la ó lên:

"Á đau đau... Tú Nam, ngươi bỏ cái tay ra..."

Thế là Đào Tơ bị Tú Nam lôi đến trước mặt người huynh trưởng đáng kính của mình. Vị huynh trưởng của y đang ngồi trên ghế với dáng vẻ uy nghiêm, trong thân áo đen tối giản cực kì nhưng toát ra đằng đằng sát khí, vẻ mặt lạnh toát cùng ánh mắt sắc bén đang nhìn y, tay cầm thanh sáo xoay xoay chậm rãi như chuẩn bị phán xét.

Đào Tơ thấy An Vương liền rén ngay, e dè núp sau lưng Hoàng Vũ mà cảm thấy ớn lạnh trước một kẻ đáng sợ kia.

"Nhóc con, đệ có biết gây họa gì không hả?" Giọng nói trầm khàn gằn lên của An Vương khiến Đào Tơ cứng người.

Đào Tơ chòi mặt ra nhìn An Vương nói: "Đệ có gây hoạ gì đâu huynh?"

"Ngài dao du với quân chúa Yêu Ly, vị hôn thê của Đế Quân rồi còn dạy nàng ta bí thuật của An Quốc nữa. Ngài cứ ham chơi sơ hở sẽ bị nắm thóp lợi dụng ngay thôi."

Hoàng Vũ quay người lại nói thẳng cho Đào Tơ biết.

"Oan quá đi thôi!" Đào Tơ tỏ ra vô tội, chạy tới chỗ An Vương giải thích: "Vì tỷ ấy cứu ta nên ta chỉ là đền đáp, cảm thấy kết giao được. Với cả quận chúa cũng đâu có xấu xa gì đâu. Thậm chí ta còn muốn tỷ ấy làm chị dâu của ta nữa kìa, tốt tính quá trời."

Tú Nam lắc đầu ngán ngẩm bảo: "Quân sư gánh ngài cồng lưng nếu ngài cứ tiếp tục kết giao bừa bãi như thế, có ngày toi cái mạng đấy."

"Ta biết lượng sức mình mà, không dễ bị lừa gạt đâu." Đào Tơ chống nạnh lên mặt nói rồi chạy tới chỗ An Vương đang ngồi nhâm nhi tách trà nóng cười vô tư đáp: "Huynh trưởng hiểu rõ ta nhất mà. Ta cũng giỏi chứ bộ..."

"Còn cười được nữa hả?" An Vương cọc cằn nổi quạu lên, vẻ mặt lạnh tanh nhưng nhìn sự vô tư hồn nhiên đến vô tri của thằng tiểu quỷ nhỏ này, khiến hắn giận cũng không được mà nhẹ nhàng cũng không xong, chỉ có thể cốc đầu nó một cái mà thôi.

Theo thói quen, An Vương bốc lấy một chiếc bánh dẻo trắng mềm nhân đậu đỏ đưa cho Đào Tơ và bảo: "Ăn đi, hai ngày sau ta sẽ kiểm tra võ nghệ của đệ. Học không xong đừng trách ta phạt nặng."

Đào Tơ nở nụ cười đau khổ đến ngờ nghệch đưa hai tay nhận bánh của An Vương, y kiểu nội tâm gào thét nhìn người huynh trưởng đáng kính của mình. Trong mắt y, An Vương kiểu là người có cái miệng toàn phát ra câu chí mạng nhưng tâm thì cọc cằn, mà lòng thì ghim.

Vừa cắn miếng bánh nhai chưa kịp nuốt mà nhìn ánh mắt đen tuyền thâm sâu sắc như dao của An Vương đang dành cho mình chờ đợi câu trả lời, Đào Tơ như muốn mắc nghẹn ngang vậy, đành cúi đầu cười cười đáp:

"Dạ, đệ biết rồi."

Dù sợ là vậy chứ y yêu thương và xem huynh trưởng là cả thế giới của y mà. Từ lúc sinh ra mẹ mất, cha không còn, một mình An Vương nuôi nấng và dạy dỗ y trưởng thành, có khắc khe, có chiều chuộng. Huynh trưởng là một người anh, một người cha mà y vô cùng xem trọng hơn bất cứ ai, không có huynh trưởng, y sẽ đau khổ đến tận cùng mà chết.

"Quận chúa là người của Đế Quân, sắp trở thành Hoàng Phi nên thiếu gia đừng có nên dây vào. Tập trung vào rèn luyện nuôi dưỡng đội quân đi, thiếu gia không thể nào cứ suốt ngày chơi bời để quân sư một mình ôm quá nhiều việc, từ giao thương đến quản thúc đội quân còn phải lo kế sách chống lại thế lực của Đế Quân chèn ép, còn cả các thế lực gia tộc và phái khác nhắm đến. Thiếu gia phải chia sẻ bớt gánh nặng với quân sư thì mới giữ gìn được huyết mạch An Quốc được. Tổ tiên gánh ngài cồng lưng, còn quân sư gánh ngài bằng cả cái mạng đó ạ."

Đột nhiên bị Hoàng Vũ mắng một tràng dài khiến Đào Tơ ngây ra nhìn y, đầu cứ ong ong những gì mà y nói. Đào Tơ vẻ mặt vô số tội nhưng lại rất vô tư, hai bờ má phúng phính ăn cái bánh mà An Vương đưa cho một cách ngon lành, sau đó cười đáp:

"Dạ, ta biết rồi, sư phụ cứ lo xa không thôi. Cuộc sống vô thường mà, sống nay chết mai, đâu ai biết được. Ta cũng có cách của ta để phụ giúp huynh trưởng mà. Chỉ là huynh ta giỏi quá nên ta mới ỷ lại thôi, chứ ta không hề vô dụng đâu. Có huynh trưởng ta chả sợ bố con thằng nào bởi vì huynh trưởng thương ta nhất mà phải không?"

An Vương đưa cây sáo trúc gõ vào đầu Đào Tơ một cái, trước nụ cười hồn nhiên cùng đôi mắt to tròn rực sáng của nó nhìn hắn một cách tự tin đầy sự tin tưởng, hắn cười nhạt nói:

"Đệ thì giúp được gì cho ta ngoài mấy việc cho ta thử nghiệm mớ thuốc độc của đệ, hả? Hay mấy cái thuốc nổ xì khói bốc đầu?"

"Thì cũng có lúc phải sai mà huynh..." Đào Tơ vừa nhăn mặt vừa xoa xoa đầu mình sau cú gõ khá đau của người huynh ruột.

An Vương đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, tiện tay rút trong ngực áo ra một túi thơm bỏ vào trong lòng bàn tay Đào Tơ rồi bước thẳng với dáng vẻ điềm tĩnh.

"Huynh ấy cho ta gì nữa đây..." Đào Tơ háo hức mở túi thơm ra coi thử bên trong có gì, đôi mắt y bỗng nhiên sáng rực trong sửng sốt mà thốt: "Ui là trời... Là tiền, bạc với đá quý mà... Huynh trưởng là nhất... Tối nay tha hồ tung tăng dưới phố rồi..."

Hoàng Vũ và Tú Nam chỉ biết lắc đầu bất lực trước sự nuông chiều của Quân Sư dành cho thiếu gia Đào Tơ.

...

Chưa vội rời khỏi Trà Quán, An Vương ngồi một góc khuất quan sát sự đời phức tạp bến dưới kia. Hắn nghe đâu tối nay Đế Quân tổ chức thưởng rượu tại kinh thành này nên không khí cũng trở nên náo nhiệt hơn ngày thường.

Con mắt đen sâu nhìn phương xa, từ trước cửa sổ nhìn ra ngoài còn có thể thấy cung điện của Thiên Lộ giới. Lẳng lặng nhìn, rốt cuộc trong lòng đã là một nốt trầm lặng.

Hắn hồi lâu thản nhiên lên tiếng đáp: "Người của Thiên Lộ Giới hiện giờ sợ nhất là Ngọc Ấn Hồn của huyết mạch An Quốc."

"Ngọc Ấn Hồn?" Hoàng Vũ nhíu mày nhìn An Vương: "Lẽ nào là trấn giữ vùng đất này tránh gặp tai hoạ?"

An Vương gật đầu, nghe tiếng gào thét trong gió, trầm giọng nói:

"Huyết Lan bắt đầu lộ diện rồi, Đế Quân cũng vì muốn có được. Bản đồ giải khai phong ấn hiện bị thất lạc, không có nằm trong Phủ nữa."

Hoàng Vũ cùng Tú Nam đột nhiên kinh sợ.

"Như vậy sao thế lực của Đế Quân vẫn chưa có động tĩnh gì?" Tú Nam thắc mắc đáp.

"Bọn chúng chắc đang tìm người giữ Ngọc Ấn Hồn." An Vương uống một ngụm rượu, bỗng chốc nở một nụ cười: "Phe nào nếu có thể nắm giữ Ngọc Ấn Hồn, sẽ dẫn dắt tới bí mật bản đồ và nơi hoạt động của đội quân mặt nạ An Quốc. Mà phía Thiên Lộ cũng sẽ tuyệt đối không để kẻ nắm giữ được sống sót."

"Quân Sư, ngài nếu đã tình cờ gặp được kẻ nắm giữ, vì sao còn để kẻ đó đi mất?" Hoàng Vũ khó hiểu: "Thiên Lộ nếu giết kẻ nắm giữ đối với chúng ta cũng là một hiểm hoạ."

An Vương cầm chén rượu, con mắt đen tối nhìn rượu ở bên trong, lắc đầu: "Nếu như ta mang kẻ đó đi kiểu gì cũng bị lộ hành tung, cứ để tự nhiên có khi hay hơn."

"Ngọc Ấn Hồn đã gây sự chú ý từ lâu của các thế lực đang hăm he muốn có được, cả Thiên Lộ và Huyết Lan Hội, hai lực lượng cùng tiến vào cấm địa An Quốc của chúng ta. Quân sư nếu đã biết thân phận kẻ nắm giữ là ai xem ra cũng là một điều tốt."

"Tốt cái gì?" An Vương cười nhạt, uống một ngụm rượu, gương mặt có chút ửng đỏ. Cái vẻ đẹp quyến rũ đến sắc lạnh này nhất thời khiến Tú Nam và Hoàng Vũ không khỏi ngạc nhiên.

Đúng như lời đồn thổi có thật, Quân sư An Vương khi mới mười tám tuổi đã tạo ra cơn địa chấn, dẫn quân dẹp loạn với sự mưu lược và bản lĩnh quyết đoán của mình. Lần đó biển cả giàn giụa, xác chết khắp nơi, khói lửa mù mịt, thanh niên đó cùng chiến mã và thanh kiếm của mình ngang nhiên bước đi một cách đắc thắng.

Lâu lâu thấy hắn xoay xoay cây sáo trúc có gắn một thẻ bài, cả hai đều biết rõ đó là lệnh phù có một không hai dùng để điều động toàn bộ lực lượng của đội quân triều đình, đứng đầu của cả đế chế này vốn được Đế Quân cha của vị thái tử - Tân Đế Quân đương nhiệm ban cho, tượng trưng cho quyền hành cao nhất.

Nghe tiếng động dưới sảnh, An Vương thản nhiên cười quan sát, khoé miệng hiện lên tia lạnh lùng, tiếp tục nhâm nhi ngụm rượu, ngón tay chỉ xuống dưới tầng trệt nói:

"Các ngươi xem, suy cho cùng thì con người với nhau cũng chỉ là một kiện hàng."

Và sự xuất hiện bất ngờ của Đế Quân mới kế vị - Lâm Khánh làm bầu không khí trở nên sôi nổi hơn hẳn. Cuộc ẩu đả giao dịch vừa rồi coi như bị vỡ lẽ.

An Vương hiểu rõ tình hình của Tây Thành đó. Các hành thỉnh chủ gia tộc mạnh thâu tóm quyền lực và tiền bạc, không mấy ai thật sự quy phục cho triều đình, có giặc đến thì mạnh ai nấy đều đùn đẩy sau cùng tộc An Quốc xuất binh chinh chiến. Tây Thành này thối nát, hết lớp này đến lớp khác lên làm nhiễu loạn triều cương. Riêng tộc Thiên Lộ Giới đã là đe doạ lớn, còn thêm phái Huyết Lan luôn dòm ngó âm mưu chiếm đoạt. Bản thân An Vương từ nhỏ đã cùng cha của mình đánh trận đến khi trưởng thành.

Hắn trong khoảnh khắc nào đó đã từng nghĩ tới việc đại khai sát giới, thì, hắn chợt nhận ra kết cục nếu làm vậy trẻ con và người già phụ nữ, những người vô tội sẽ bị ảnh hưởng vì mang họ của những gia tộc đó. Nội chiến các gia tộc càng thêm phức tạp, cáu xé lẫn nhau. Tuy hắn còn trẻ, nắm giữ quân binh hùng hậu nhưng về lâu dài sức lực cũng sẽ cạn dần, chắc chắn không can ngăn nổi. Vì sau khi giành được quá nhiều chiến tích, hắn trở thành nổi sợ hãi trong mắt những kẻ đã từng tung hô hắn. Cứ như thế dân chúng sẽ lâm nguy, những đứa trẻ đang được hắn nuôi dưỡng bây giờ có lẽ được an toàn nhưng nếu hắn gục xuống bắt đắt kì tử thì họ sẽ chết.

Và An Vương – hắn đã tính sẵn hồi kết cho chính mình, chắc chắn nếu dồn bước đường cùng hắn sẽ hy sinh bản thân mình.

Quả nhiên nơi Trà Quán sầm uất bậc nhất đế chế này là sự lựa chọn để thưởng rượu, nơi có ngọn tháp cao có thể ngắm nhìn toàn diện lãnh thổ rực sáng về đêm.

Vừa bước chân lên trên tầng lầu thứ hai, trong mắt Lâm Khánh đột nhiên chuyển dần nổi lên sát ý: "Nếu tên Quân sư kia xuất hiện trong tiệc thưởng rượu, ta không chắc ta sẽ..."

"Sẽ làm sao?" Trong góc khuất nọ, An Vương đi tới, ánh mắt đen thâm sâu nhìn Lâm Khánh, thản nhiên nói: "Xem ra ngài vẫn ác cảm với ta quá rồi đấy."

Phi tiêu trong nháy mắt từ thuộc hạ đi theo của Lâm Khánh xuất ra như tia chớp, bay thẳng tới An Vương. Phi tiêu nhọn hoắc lao đến làm cho mái tóc đen dài của hắn bay lên phần phật.

Trong khi Hoàng Vũ và Tú Nam ngây người sửng sốt, sắc mặt An Vương vẫn bất động, không động thủ cũng không phản kháng, bằng sự nhạy bén hắn đã sớm bắt được phi tiêu nằm trong lòng bàn tay. Một giọt máu nhỏ xuống dưới sàn vỡ tan.

Không nhanh sau đó những kẻ có quyền lực vị thế đã sớm có mặt trên tầng thượng bắt đầu đêm tiệc thưởng rượu. An Vương nhìn lòng bàn tay mình bị cứa đứt một đường, thản mặc thờ ơ như không.

Hoàng Vũ và Tú Nam ngồi phía sau An Vương quan sát nhìn nhau thủ thỉ, Tú Nam khẽ bảo: "Ngươi xem, mấy hành thỉnh chủ đều liếc mắt nhìn Quân sư của chúng ta. Ta vẫn không hiểu sao một người vốn dĩ mang lại sự an toàn cho thành đô này, mà Thiên Lộ lại dè chừng ngài ấy như vậy."

"Tất nhiên thiếu gia tuổi đời còn trẻ đã lừng lẫy tiếng tăm, đánh đâu thắng đó nên phong lên làm Quân sư năm 18 luôn đấy. Sau mười năm ngày càng khẳng định vị thế, bảo sao không khiến đối thủ phải dè chừng."

Hoàng Vũ ung dung nói về chiến tích của thiếu gia nhà mình một cách tự hào, khẽ nhấp một ngụm rượu trong sự thích thú. Sực nhớ ra một chuyện liền quay sang nói:

"Ngươi ở lại đi, ta xuống đưa hai mỹ nhân kia lên."

Lâm Khánh ngồi nghiễm nhiên trên ghế cao nhất có địa vị, vẻ mặt như đang suy tính một điều gì đấy.

"Lần này có Quân sư  ra quân lãnh đạo chắc chắn sẽ giành được lãnh thổ thảo nguyên yên bắc, càng khẳng định được sức mạnh không kẻ địch nào dám ho hé." Một vị trưởng lão lên tiếng đáp.

"Ta không phải kẻ tranh giành, cướp đoạt. Xem ra đã làm cho các ngài thất vọng rồi." An Vương đáp lại một cách thẳng thừng, thờ ơ tiếp lời: "Các ngài mặc định ta sẽ đi ra chiến trận đó là chuyện của các ngài. Ta cũng không phải là anh hùng hay một đấng cứu thế."

Nghe câu trả lời từ An Vương, vẻ mặt của vị trưởng lão đanh lại. Bầu không khí bỗng chốc cứng lại. Họ cũng không quá bất ngờ trước cách trả lời có phần ngông cuồng và ngổ nghịch của An Vương, bởi so với tuổi đời thì hắn vẫn còn là thanh niên trẻ nên lời ăn tiếng nói có thể tóm gọn một chữ "hổn".

Lâm Khánh nghiêng mắt nhìn An Vương, bỗng nhiên cười nhạt:

"Không ngờ ngươi cũng hiểu rõ vị trí của mình căn bản không phải là cái thứ anh hùng gì."

An Vương khoé miệng lộ ra ý cười hờ hững, bưng bát rượu uống một ngụm lớn. Hắn không phủ nhận vị tân Đế Quân này không phải dạng vừa, thông minh và mưu lược. Khi chinh chiến – cuộc chiến giữa Thiên Lộ giới và đội quân tàn bạo khét tiếng Yên Bắc xuất hiện bước ngoặc, giành được chiến thắng.

Im lặng chốc lát hắn mới lên tiếng: "Là tự các người đánh giá cao ta quá mà thôi."

Biểu hiện cười phức tạp như vậy làm cho đôi mắt luôn luôn kiên định của hắn có vẻ gì đó khó hiểu.

Và tiệc rượu cứ thế diễn ra trong bầu không khí nhộn nhịp, với màn ca múa, tấu nhạc âm vang.

Yêu Dương Quân sau khi bị người của Quân sư An Vương kiềm kẹp, cuối cùng nàng cũng thoát khỏi chỉ bằng vài chiêu thức mánh khoé. Thân là sát thủ thì những chuyện này đối với nàng chỉ giải quyết trong phút chốc. Nàng một mình đi thăm dò nơi Trà Quán sầm uất nhất Tây Thành một lượt, nàng phải công nhận lần đầu tiên trải nghiệm bầu không khí lễ hội ở đây, thật sự trong lòng như gợn sóng. Ánh mắt xa xăm nhìn những ngọn đèn lòng treo lủng lẳng trên cây cổ thụ lớn  nàng tự hỏi, liệu nàng tồn tại ở đây vì điều gì? Nghĩ lại những năm tháng nơi ngõ tối, nàng bấc giác rùng mình.

"Ủa, kia chẳng phải là quận chúa Yêu Dương Quân sao?"

Đào Tơ vô tình đi vào đây chơi thì nhìn Yêu Dương Quân đang đứng một mình đằng kia. Y bước chân chầm chậm rón rén đi tới với nụ cười nguy hiểm với ý định sẽ hù chơi với nàng.

Vừa đúng lúc đó, Yêu Dương Quân quay người lại tung cú đá chân thẳng tấp cực điêu luyện, khiến Đào Tơ lãnh ngay vào ngực ngã sõng soài dưới nền đau điếng.

Đào Tơ ôm ngực co quắp người lại mà nhăn mặt kêu lên: "Tỷ làm gì đá mạnh thế? Đau chết mất thôi... Khụ... Khụ..."

"Đào Tơ..." Yêu Dương Quân vội đỡ Đào Tơ đứng lên, cảm thấy có lỗi vì không biết đó là Đào Tơ, nàng chỉ theo phản xạ khi cảm giác có người đang tiến lại gần mình có ý đồ.

"Ta xin lỗi, ta chỉ là phòng thủ thôi!"

"Tỷ chân yếu tay mềm mà sao lực mạnh thế. Đá muốn vỡ cả phổi của ta luôn đây này..." Đào Tơ vừa nói vừa xoa lấy ngực của mình, sau đó chợt mặt nghệch ra với ánh mắt nghi hoặc nhìn Yêu Dương Quân đùa: "Rõ ràng ta mới chỉ vài chiêu phòng thủ cho tỷ không phải dùng lực quá nhiều, nhưng với chiêu đá chân chí mạng này cực kỳ nhanh nhạy và dứt khoát, chỉ có dân chuyên võ thuật luyện lâu năm mới được. Không lẽ nào tỷ không phải là quận chúa Yêu Ly đó chứ?"

Yêu Dương Quân khoé môi cười nhẹ, thản nhiên hỏi ngược lại:

"Nếu ta không phải Yêu Dương Quân, vậy đoán xem ta là ai?"

Rồi nàng bước đi xuống dưới lầu một cách đầy ung dung.

"Là tỷ chứ ai!" Đào Tơ vô tư trả lời, vội vàng chạy theo xuống lầu với Yêu Dương Quân, khẽ lấy túi tiền ra khoe với nàng: "Huynh của ta mới cho ta tiền, hôm nay ta sẽ mời tỷ đi chơi một bữa hoành tráng nhé! Huynh ấy chắc giờ đang ở trên kia tham gia bữa tiệc rượu rồi."

"Sao ngươi không tham gia?" Yêu Dương Quân hờ hững hỏi nhưng không nhìn Đào Tơ, chỉ chú ý nhìn ngắm dọc đường hai bên thấp sáng bởi những chiếc lòng đèn đồ sộ.

Đào Tơ tung tăng với cây kẹo đường vui vẻ nói: "Huynh ấy không cho ta tham gia vì sợ ta gặp phiền phức. Với lại ta cũng tự hiểu mình sẽ điểm yếu của huynh nếu mấy người trong triều đình ấy gây sức ép lên huynh của ta, sẽ đem ta ra làm điểm yếu mà đe doạ huynh trưởng. Cho nên mấy người cộng sự của huynh trưởng cứ bảo ta là con báo đời của Quân sư không à... Nhưng mà ta cũng biết mình nên làm gì để không làm ảnh hưởng đến huynh trưởng của mình là được..."

Yêu Dương Quân khẽ nhếch mày gật đầu "Ừm" một tiếng, bâng quơ đáp: "Ngươi chắc chắn một đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện."

Bỗng dưng, Đào Tơ kéo tay nàng lao về phía trước dừng lại trước một sạp hàng nhỏ. Đào Tơ hồ hởi sáng mắt lựa những chiếc trâm cài hoa vô cùng bắt mắt. Yêu Dương Quân cũng ngắm nghía đôi ba cái, để ý tới cái trâm cài hoa đăng tiêu bằng bạc đơn giản.

Đào Tơ nhìn theo hướng mắt của nàng, liền nhanh tay bốc lấy trầm cài hoa đăng tiêu lên và trả cho chủ sạp một bạc. Sau đó giơ tay cài trâm lên mái tóc búi phía sau của nàng.

Yêu Dương Quân đưa tay lên sờ lấy, nhìn qua gương đặt gần đó.

Bấc giác, Đào Tơ ngây người nhìn góc nghiêng của nàng, trong mắt ngạc nhiên trước nhan sắc đẹp và bén nhưng vẫn có nét kiêu sa rất đặc biệt. Y phải thốt lên rằng: "Đẹp thật! Hèn chi ngoài kia ca tụng nhan sắc của mỹ nhân gia tộc Yêu Ly không ai qua được. Đúng là gu thẩm mỹ chọn chị dâu của mình chỉ có chuẩn. Đẹp thế này mới xứng tầm nhan sắc của huynh trưởng ta chứ."

"Ai là chị dâu của ngươi." Yêu Dương Quân lạnh lùng đáp rồi lại tiếp bước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nguoc