chương I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi sẽ kể cho m.n nghe về một câu  chuyện chắc có vẻ hơi khó tin nhưng các bạn có tin vào duyên nợ ko
  Vào những khoảng năm 624 (thời nhà Đường ). Theo mọi người bik vào thời kì nào cũng có trẻ em mồ côi hết. Tôi vốn dĩ rất ghét mấy đứa nhà quê nhìn kinh, dơ nữa. Lúc đó nhà tôi cũng khá dã, nhà tôi kinh doanh nhà hàng nên cha mẹ tôi ít gặp tôi lắm nên mẹ tôi đã đem một cô bé mồ côi về làm nô tì cho tôi, tôi thì không thích nó cho mấy . Lúc mẹ giới thiệu nó cho tôi tôi cảm thấy ko thik rồi
  - Này Mạc Lâm con bé này ta thấy nó mồ côi nên nhặt về đây. Con tên gì?
- Tên là gì vậy ạ? Con không có cái đó... 
- Vậy... thì... Ta sẽ đặt tên cho con để ta coi ... Từ nay con sẽ là Khả Vi được không
- dạ... Khả Vi.... Khả Vi... Khả Vi  mik là Khả Vi
- mẫu thân nhặt con nhỏ này ở vậy . Nhìn kinh quá con không sống chung với nó đâu
- ta cho phép con bé ở đây con mà đuổi con bé đi thì biết tay với ta _ tôi đành nghe theo

- Thôi con vào tắm rửa sạch sẽ đi _ nhỏ nghe lời mẹ tôi vào tắm. Tôi cực ghét nó. Con bé ngày nào cũng theo sát tôi làm bọn bạn tôi nó nghĩ nó là bạn gái tôi. Cũng một hôm nó theo tôi như mọi ngày nó  theo tôi như vậy để tiện việc tôi có nhờ ji thì nhờ, bọn thằng Bạch Khiển xuất hiện, mấy thằng đấy chỉ giỏi bắt nạt, trêu ghẹo tôi mà thôi. Bọn nó chọc tôi
- Này Mạc Lâm, lại đây coi  _ theo bản năng vì sợ tụi nó tôi bước tới . Có vẻ nhỏ hiểu chuyện hay sao ấy nó ra che chắn bảo vệ cho tôi
-Cậu không được phép động vào cậu chủ tôi, tôi không cho cậu đánh cậu ấy. Tôi đứng há hốc mồm, tụi nó bình thường thì không đánh con gái nên tụi nó tha cho tôi
- Này Mạc Lâm mày để con gái bảo vệ à, yếu ớt quá. Hahahaha _ tôi thấy rất khó chịu chạy thật nhanh về. Hôm đấy nhỏ sợ tôi mắng nhỏ, nhỏ cứ đứng trước phòng tôi mà không dám bước vào. Mẹ tôi đến gõ cửa và dẫn nhỏ vô, tôi giận lắm
- Ai kêu mày bênh tao làm gì, vì mày mà tao còn nhục hơn trước nữa đó. Từ lúc mày đến đây ở thì cuộc sống tao nó thay đổi và trở nên tệ hơn nữa!!!!. Biến đi ngay cho tao!!!_ Tôi quát nhỏ thật lớn, nước mắt nhỏ bắt đầu rơi xuống
- con thôi ngay! Con bé chỉ muốn bảo vệ con thôi!!! Ta không ngờ con lại như vậy!!! Ta nhớ mình đã dạy con kĩ lắm mà... Ta phạt con không được ra đường trong một tuần_ nhỏ lạ lắm từ hôm đấy nó không nói chuyện với tôi. Cứ vậy mà tránh mặt tôi . Hôm đấy tôi gạ nhỏ
- Sao mấy bữa nay tránh mặt tui vậy, Vi đi chơi với tui hok
- Cậu bị cấm ra ngoài đường mà
- Ngốc quá thì lén ra
- Tôi sẽ méc với mẹ cậu _ sau câu đấy tôi cảm thấy nhỏ quá là nguyên tắc


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net