Chương 55: Công chúa bế thật giỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đàm Đài Tẫn để thê tử mình mặc áo giống một quả bóng xong và đi ra ngoài rồi, trước khi đi vì để đề phòng nàng sẽ nhân cơ hội mà lén cởi áo ra nên đã đặc biệt tiễn nàng tới trước cửa lớn Tống phủ.

Hắn nhìn bộ dạng chán ngán của người đang ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn mà căn dặn: “Muốn chơi thì cũng phải chơi cho đàng hoàng, đi ẵm hài tử của Tống phu nhân cũng được, luyện tập dần đi, không được nhảy nhót. Mấy ngày nay nàng hay thèm ngủ, nếu mệt thì đi phòng khách nghỉ ngơi chút cũng không sao, ta bảo Song Duyệt đem theo một cái áo khoác cho nàng, nếu lạnh thì khoác lên, đồ ăn cũng không được ăn linh tinh, cua và sơn tra thì tuyệt đối không đụng vào, đặc biệt là sơn tra, đừng tưởng rằng ta không nhìn thấy lúc nãy nàng nhìn chằm chằm rất lâu vào sơn tra phủ đường được bán trên phố ……”

“Được rồi ~” Lê Tô Tô cuối cùng cũng tìm một kẽ hở để ngắt ngang lời hắn, “Những cái này thiếp đều biết, mỗi lần thiếp ra ngoài chàng đều nói.”

A Tẫn càng ngày càng dông dài, tai nàng nghe nhiều đến nỗi sắp chai cả rồi.

“Còn không phải do nàng cứ luôn để ta phải lo lắng.” Đàm Đài Tẫn gõ nhẹ đầu mũi nàng, bàn tay xoa lên bụng nàng, “Hình như lại lớn hơn một chút rồi.”

“Chàng mỗi ngày đều hối nó lớn nhanh, có thể không lớn được sao?” Lê Tô Tô ưỡn bụng hướng về hắn.

Từ sau khi nàng mang thai, Đàm Đài Tẫn dường như mỗi tối đều nói chuyện với hài tử trong bụng nàng, đặc biệt là mấy ngày trước đây thai nàng đột nhiên động đậy, hắn không những mỗi tối đều nói chuyện với hài tử mà còn thường xoa bụng nàng xem bên trong có động đậy gì hay không, chỉ cần động một cái, hắn liền cao hứng không chịu được, bắt đầu giảng cho hài tử nghe những bài thuyết thư, từ những thành ngữ cổ điển tới “Sử Ký”, “Tả Truyện”, đến mẫu thân của nó cũng mở rộng được không ít kiến thức.

Lê Tô Tô trong không thể không nể phục trước kiến thức uyên bác của hắn.

Đàm Đài Tẫn cầm bàn tay bé nhỏ của nàng căn dặn câu cuối: “Nếu nàng biết chăm sóc tốt bản thân mình thì ta sẽ bớt nói một chút, buổi chiều nhớ về sớm, tối ta làm cho nàng món thịt viên tứ hỉ.”

“Hihi, a Tẫn là tốt nhất.” Lê Tô Tô cười đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

Một tháng nàng nôn nghén không ăn uống được, ăn cái gì cũng khó nuốt, Đàm Đài Tẫn nhìn Lê Tô Tô cả người đều gầy đi mà đau lòng không chịu được, dứt khoát phải tự mình xuống bếp nấu cơm cho nàng.

Nói đến cũng kỳ lạ, đầu bếp trong phủ làm thì hài tử trong bụng Lê Tô Tô ăn không nổi, nhưng đồ Đàm Đài Tẫn làm thì hài tử lại có thể ăn được hai miếng. Có điều cũng vất vả cho cha nó, mấy ngày nay dường như cứ chạy suốt hai đầu Hàn Lâm viên và nhà, buổi trưa mỗi ngày đều nhanh chóng về nhà làm cơm cho tiểu hài tử gào khóc đòi ăn trong bụng mẫu thân.

Mấy đồng liêu thấy Đàm Đài Tẫn mỗi ngày vội vàng đến nỗi muốn lặng lẽ trốn khỏi, nhưng nụ cười trên mặt lại ngọt ngào đến không diễn tả được.

“Vậy ta đi đây.” Hắn nựng đôi má hồng hào đầy đặn như quả táo của nàng, nhìn trái nhìn phải thấy không có người đang nhìn, hôn chụt một cái lên môi nàng.

“Chàng đợi đã.” Lê Tô Tô kéo tay Đàm Đài Tẫn đang muốn rời đi.

“Sao vậy?” Đàm Đài Tẫn hỏi.

“Chàng ôm thiếp lên cái bậc thềm kia đi.” Lê Tô Tô chỉ chỉ vào bậc thềm bên ven đường, nàng thân hình nặng nề, lại có chút lười, tự mình lên đó phải rất tốn sức.

“Tới đó làm gì.” Đàm Đài Tẫn vừa hỏi vừa ôm bổng nàng đặt lên bậc thêm đó.

Nàng nặng thì nặng rồi, nhưng đại đa phần trọng lượng đều là trên người hài tử, tứ chi của nàng vẫn cứ nhỏ nhỏ dài dài, hắn ôm nàng dễ như chơi vậy.

“Hihi.” Lê Tô Tô đứng trên bậc thềm, Đàm Đài Tẫn đứng ở dưới, như thế này hắn sẽ lùn hơn nàng một đoạn.

Người đàn ông ngày thường đều phải ngước lên nhìn, bây giờ chỉ cần nhìn xuống dưới, Lê Tô Tô cười đắc ý.

“Cười cái gì? Tới đây làm gì?” Đàm Đài Tẫn nhìn bộ dạng đắc ý của Lê Tô Tô mà nhéo nhéo mặt nàng.

“Thế này nhé.” Lê Tô Tô rút tay còn nóng hổi trong túi sưởi ra, bịt lên tai Đàm Đài Tẫn.

Thời tiết lạnh, nàng vừa mới thấy tai của Đàm Đài Tẫn đều lạnh đến đỏ cả lên.

Đàm Đài Tẫn sửng sốt, cái tai lạnh lẽo cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay của nàng.

Lê Tô Tô dứt khoát ôm đầu hắn vào trong lồ ng ngực.

Nàng lại không sợ bị người khác nhìn thấy, tướng công của mình, ôm một tí thì làm sao?

“Tai chàng lạnh đến đỏ cả lên rồi, mặt cũng lạnh nữa, rồi nứt nẻ da thì làm sao? Lại không đội thêm một cái mũ.” Lê Tô Tô dẩu miệng lên, “Chàng cứ luôn lo lắng thiếp có lạnh hay không, mà sao lại không lo lắng cho chính mình, thiếp lạnh thì chàng đau lòng, vậy chàng lạnh thì thiếp không đau lòng sao?” nàng lại đỡ đỡ cái bụng của mình, “Hài tử cũng sẽ thương xót cha lắm.”

“Ta……” Đàm Đài Tẫn ngửi thấy hương thơm ngọt ngào, ấm áp từ ngực nàng, cái mũi đột nhiên xót.

Nương tử này thật không uổng công hắn thương yêu. Thương đến tận xương tủy.

Lê Tô Tô phà khí vào tai hắn, rồi bịt một lúc để giữ hơi ấm cho tai hắn.

“Được rồi.” Đàm Đài Tẫn nắm lấy cái tay đang bịt trên tai hắn, xoa mu bàn tay đang lạnh của nàng, vội nhét tay nàng vào lại túi sưởi.

“Cảm ơn nương tử, là sơ suất của vi phu.” Hắn che lại mu bàn tay đang lạnh của nàng.

“Đừng khách khí.” Lê Tô Tô mỉm cười.

“Ta thật sự phải đi đây, sắp muộn rồi,” hắn cảm thấy tay nàng bắt đầu ấm lên liền tạm biệt nàng một lần nữa.

Thực ra không phải là sắp muộn rồi, mà là đã muộn rồi.

“Đi đi, đi đi.” Lê Tô Tô vẫy vẫy tay với hắn, lại đột nhiên học được ngữ khí của hắn, “Lần sau còn không chăm sóc tốt bản thân, cẩn thận thiếp phạt chàng.”

“Xin tuân mệnh đại nhân nương tử căn dặn.” Đàm Đài Tẫn chắp lễ một cái giống như trên quan trường vẫn làm.

**

Buồng sưởi Tống phủ ồn ào náo nhiệt. Toàn là tiếng nói cười ríu rít của nữ tử, nghe thôi mà cũng khiến người khác không tự chủ được mà giương khóe môi lên.

“Tới đây ta ôm một cái.”

“Ai ya ta cũng muốn ôm một cái.”

“Ngươi nhìn xem nó thật đáng yêu, vừa nhỏ vừa mềm.

“Nào, cười một cái, ngoan thật, ngoan thật, mắt mũi giống y hệt Tống đại nhân.”

“Hài tử còn nhỏ, sao mà nhìn ra được.” Lâm Uyển đứng một bên cười nói, ánh mắt không rời hài tử của mình đang được Đỗ Thiên Thiên ôm trong lòng.

Đỗ Thiên Thiên sống chết ôm tiểu công tử vừa thơm vừa mềm nhà Tống Gia vào trong lòng không buông tay, cầm cái trống lắc qua lắc lại trước mặt nó, Tống tiểu công tử tròng mắt đen bóng cứ dịch chuyển theo cái trống lắc kia, bộ dạng với tay nhỏ ra như muốn túm lấy, dễ thương đến mức tim các cô gái đều sắp tan chảy.

Lần này các nữ tử mà Lâm Uyển mời có tám người, ngoại trừ Đỗ Thiên Thiên không quá thân quen, còn lại trên cơ bản đều quen thuộc, tuổi tác cũng gần bằng. Trong đó Lê Tô Tô và Đỗ Thiên Thiên cùng hai người khác đã được gả đi, còn lại bốn người nhỏ tuổi hơn một chút vẫn chưa xuất giá.

Từ cách ăn mặc trang điểm cũng có thể nhìn ra, cách trang điểm của các nữ nhi, phu nhân, ngoại trừ Đỗ Thiên Thiên mặc một bộ xiêm y xanh nhạt nghịch ngợm, hai người kia quần áo chín chắn, búi tóc cũng lưu loát trang trọng không chút cẩu thả. Mấy cô nương chưa xuất giá thì lại trang điểm vô cùng thu hút, giống như là cố ý, cũng không sợ lạnh, mặc một bộ xiêm y mỏng manh trên người, vải không phải là gấm Tứ Xuyên mà là lụa dệt từ tơ sống. Trên người trang sức cũng không ít, dùng thúy lưu hồng làm tôn lên tuổi xuân tươi như những đóa hoa, nhìn đến hoa cả mắt cũng không phân biệt được.

Còn về Lê Tô Tô, nàng là một ngoại lệ. Vác cái bụng to, trên người bị Ninh Hoài bắt bọc ba lớp trong ba lớp ngoài thành một quả bóng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu đỏ tươi. Màu chiếc áo choàng này là do Đàm Đài Tẫn chọn, nó làm tôn lên màu da càng thêm trắng nõn của nàng, mà lại không thấy được sự mập mạp, ngược lại còn thấy trau chuốt hơn. Tại đây các nữ tử hoặc là quá cứng nhắc hoặc là quá kiều diễm như là hai hướng khác nhau, vẻ đẹp thêm phần khác biệt.

Tống tiểu công tử rất giữ thể diện cho những bà dì kì quái này, không khóc cũng không quậy, mở to hai mắt nhìn trái nhìn phải, chỉ là còn quá nhỏ vẫn chưa biết cười chỉ biết phun bong bóng, nếu không không chừng phải trêu mấy người này cười hớn hở.

Lê Tô Tô uống hết một ly trà sữa bò trong tay, mắt thèm thuồng nhìn Tống tiểu công tử đang được Đỗ Thiên Thiên ôm vào trong lòng.

“Cho ta bế một tý mà.”

“Ai ya, ta cũng muốn bế.”

Có hai người đồng thời mở miệng, Đỗ Thiên Thiên cũng ôm được một lúc rồi, bọn họ vẫn chưa được ôm nữa.

Đỗ Thiên Thiên bị đứa nhỏ mềm mềm trong lòng làm cho thích thú quá độ, không đành lòng rời tay, lại không biết giao đứa bé cho ai.

“Cái đó, muội cũng muốn được ôm một cái.” Lê Tô Tô đột nhiên nói, thò một tay sờ sờ bàn tay nhỏ của Tống tiểu công tử.

“Xin chào nhé ~”

Tống tiểu công tử cũng rất biết giữ mặt mũi cho nàng, nắm chặt lấy ngón tay vừa thon vừa trắng của nàng.

Lâm Uyển thấy thế vội cười nói: “Vậy để công chúa bế trước đi, để công chúa luyện tập trước, để mấy tháng nữa sanh rồi ôm hài tử của mình không bị ngượng tay.”

Lời này của Lâm Uyển chỉ là khách sáo, cho dù Lê Tô Tô không mang thai, ngoại trừ Đỗ Thiên Thiên, ai dám giành với nàng.

“Được thôi.” Đỗ Thiên Thiên thường ngày tùy tiện khó thấy tay chân nhẹ nhàng bao giờ, bây giờ lại cẩn thận tỉ mỉ, nhẹ nhàng giao Tống tiểu công tử vào lòng Lê Tô Tô.

“Thật là nhỏ ~” Lê Tô Tô được Lâm Uyển dạy cho cách bế hài tử, không nhịn được mà than một tiếng, nhìn ánh mắt Tống tiểu công tử nhu hòa như nước. một hài tử bé nhỏ giống như một búp bê sứ như này, vừa nhỏ vừa non nớt, làm người khác sợ nếu dùng lực quá mạnh sẽ làm tổn thương nó, hận là không thể đem hết tất cả đồ tốt đưa cho nó.

“Công chúa bế thật giỏi.”

“Tống tiểu công tử rất thích công chúa đó.”

“Công chúa sanh rồi, bọn ta cũng sẽ đi bế hài tử của công chúa.”

“Ngươi tự mình sanh một đứa đi......”

Mọi người lại nói chuyện rồi.

Tống tiểu công tử dường như ngửi ra mùi sữa trên người Lê Tô Tô ê a mà rúc rúc trên ngực nàng.

Lê Tô Tô có chút đỏ mặt, dịch tay ôm nó nhích lên trên một chút, tay vừa vặn đụng trúng mông nhỏ của nó, đột nhiên cảm nhận được bên trong chảy ra một trận ẩm ướt.

“Nó, hình như nó tè rồi.” Lê Tô Tô mở miệng vấp váp, nhưng ngữ khí lại chắc chắn. Nàng lúc nhỏ bế Lê Tử Diên cũng thường xuyên bị tiểu lên người đến thỏa thích tràn trề như vậy. cảm giác ướt trên tay Lê Tô Tô càng ngày càng nặng, nước đã từ trong cái khăn quấn nhỏ chảy ra ngoài.

Nàng hình như rất có duyên với chuyện làm cho trẻ con tè dầm?

Lâm Uyển vội xông lên sờ sờ: “Ai ya, đúng là tè rồi, tên tiểu tử thối này, lại tè lên tay công chúa.”

Lê Tô Tô giao lại Tống tiểu công tử cho Lâm Uyển, trên tay ướt dầm dề.

Lâm Uyển giao hài tử cho nhũ mẫu đi thay tã và bón sữa, áy náy mà nói với Lê Tô Tô: “Thật xin lỗi công chúa, con nít không hiểu chuyện, ta đưa người đi rửa tay.”

“Không sao không sao.” Lê Tô Tô nói, “Con nít mà, không sao cả.”

“Công chúa có duyên với Tống tiểu công tử đó.” Có người lên tiếng trêu ghẹo.

Đỗ Thiên Thiên khoác vai Văn Tử Hi và nói với Lâm Uyển: “Ta dẫn cô ấy đi rửa tay được rồi, ngươi mau đi xem xem hài tử của mình đi, nó không nhìn thấy ngươi có thể sẽ khóc đó.”

“Đúng vậy, mau đi xem hài tử đi.” Lê Tô Tô cười nói, đứng dậy cùng Đỗ Thiên Thiên đi rửa tay.

**
Tiếng nước ào ào vang lên, Đỗ Thiên Thiên đổ một gáo nước ấm xuống, Lê Tô Tô xuôi theo dòng nước mà rửa.

“Biểu muội, sao muội lại mặc dày như thế, phò mã của muội lại ép muội mặc phải không?”

Đỗ Thiên Thiên vẫn là đoán cái nào chuẩn cái đó.

“Tỷ thì che không kín sao?” Lê Tô Tô dùng khăn lau lau tay, nhìn người Đỗ Thiên Thiên cười nói, “Dày thì không dày bằng muội, có điều cổ đều bịt đến kín mít.”

“Muội…… đáng ghét.” Đỗ Thiên Thiên ngượng ngùng, nàng vốn định cười Lê Tô Tô, nhưng lại bị nàng nói ngược lại mình.

Đỗ Thiên Thiên sẽ không bao giờ tò mò tại sao ngày trước trên người biểu muội lại nhiều vết tích đỏ như thế, sẽ không bao giờ ngốc nghếch mà tưởng rằng là do muội phu đánh biểu muội nữa, bởi vì, nàng bây giờ cũng xem như biết được thứ đó từ đâu mà tới, không phải vết thương, mà là vết hôn. Nàng bịt kín người như vậy, cũng là vì để che đi mấy vết vừa đỏ vừa to đó.

“Nghe nói phụ hoàng muội mấy ngày trước sắp xếp cho tỷ phu một chức vụ ở trong triều, huynh ấy mỗi ngày có bận không?” Lê Tô Tô thuận miệng hỏi.

“Đừng có nhắc đến hắn với ta.” Đỗ Thiên Thiên không vui dẩu miệng lên.

Hạ Cẩn có được chức vụ ban ngày thời gian ở trong phủ cũng ít đi, cứ thế buổi tối ham muốn không ngừng thì đành thôi, còn nhiều lần trồng dâu tây ở chỗ dễ nhìn thấy nhất trên người nàng đó là cổ và gáy, báo hại nàng cả ngày chỉ có thể mặc kín người hơn biểu muội đang mang thai.

Nàng vừa đánh vừa mắng căn bản là không có tác dụng, hắn mỗi lần đều đứng đắn nghiêm túc mà nói mục đích làm như vậy là sợ khi hắn không ở nhà nàng lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt, nàng lại hay ra ngoài, hắn đành phải dùng cách này thôi. Nàng bịt kín mít rồi, cơ hội để cho người khác nhìn tất nhiên cũng sẽ ít đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net