Chương 58: Có "Chủ đề nằm nói" nữa rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đỗ Thiên Thiên đột nhiên ngẩng đầu, giữa trận tuyết rơi, nàng thấy Hạ Cẩn đang đứng trước mặt. Hắn rõ ràng là vội vàng tới, quan phục trên người vẫn còn chưa thay, trời rõ ràng là lạnh như vậy, hắn lại vội vàng chạy tới mà thở hồng hộc, bông tuyết trên đầu đều hóa thành nước, làm cho tóc hắn ướt thành từng dúm từng dúm, gương mặt bị gió thổi đến đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm, hắn nói xin lỗi với nàng, mũi miệng đều thở ra những hơi khói trắng.

Đỗ Thiên Thiên trong lòng đau xót, từng bước từng bước, đi về phía hắn.

Hạ Cẩn xông về trước hai bước, ôm chặt nàng vào lòng.

Hạ Cẩn đau lòng ôm nàng: "Xin lỗi Thiên Thiên, ta tới muộn, nàng đánh ta đi được không? Ta tới muộn rồi."

Hắn xong việc rồi mới phát hiện bên ngoài tuyết đang rơi, lập tức nhớ lại sáng nay Đỗ Thiên Thiên một mình ra ngoài, mặc ít quần áo lại còn không dẫn theo một nha hoàn nào, hắn biết tính Đỗ Thiên Thiên nhất định sẽ sống chết đội tuyết mà quay trở về, liền tiến thẳng tới Tống phủ không ngừng nghỉ.

Ai ngờ vẫn tới muộn, hắn vừa tới liền thấy thiên thiên đơn độc một mình, quấn lấy cái áo khoác không biết từ đâu ra từng bước từng bước đi một cách khó khăn, đội gió đội tuyết quay về Quốc Công phủ.

Tim hắn như bị túm chặt, vô cùng hận bản thân mình, tại sao tới lúc xong việc mới phát hiện ra bên ngoài tuyết đang rơi.

Đỗ Thiên Thiên vùi đầu vào lồ ng ngực Hạ Cẩn bắt đầu thút tha thút thít mà khóc, nàng đánh trước ngực hắn: "Chàng, chàng còn biết là mình tới muộn nữa sao......huhu......"

Hạ Cẩn nắm chặt nắm tay đang lạnh của nàng: "Xin lỗi, xin lỗi nàng......"

Đỗ Thiên Thiên đột nhiên bật khóc càng dữ dội hơn: "Nói một câu xin lỗi là xong ư.......huhu......thiếp còn tưởng...... còn tưởng chàng sẽ không tới......."

"Sao ta lại không tới được? Nàng là thê tử của ta, sao ta có thể không tới?" Hạ Cẩn nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên, dùng ống tay áo lau nước mắt cho nàng.

Hắn nhẹ nhàng nói: "Thôi đừng khóc nữa, nàng đánh ta là được rồi, đừng bao giờ khóc, trời lại đang lạnh, trên mặt nàng nhiều nước mắt, gió thổi qua chắc sẽ nứt nẻ mất, như thế sẽ không còn xinh đẹp nữa rồi.

Đỗ Thiên Thiên phụt cười một tiếng: "Không đẹp thì không đẹp, ai bắt chàng phải nhìn."

Hạ Cẩn dùng ống tay áo lau khô nước mắt trên mặt nàng, có phần nghiêm mặt nói ra những lời không được đứng đắn: "Nương tử của ta, không cho ta nhìn thì để ai nhìn? Nàng không cho ta nhìn, trên người nàng có chỗ nào ta chưa nhìn qua? Là nốt ruồi nhỏ sau lưng nàng, hay là......"

Đỗ Thiên Thiên lập tức đỏ mặt, nói: "Im miệng!"

Cái người thâm tình lúc nãy kia chỉ là ảo giác, bây giờ mới thực sự là bộ dạng bình thường của Hạ Cẩn.

Hạ Cẩn thích nhất là thấy bộ dạng đỏ mặt của nàng khi bị trêu đến ngại ngùng, hai người vừa cười vừa cưỡi ngựa trở về Quốc Công phủ.

Đỗ Thiên Thiên đêm nay vô cùng nhiệt tình, người mà xưa nay lúc nào Hạ Cẩn đòi yêu cầu chuyện ấy lúc nào cũng mang một vẻ mặt không tình nguyện, hôm nay đột nhiên trở nên mạnh dạn vô cùng. Tiếng kêu từng tiếng từng tiếng còn nhõng nhẽo hơn cả mèo, trong lúc hưng phấn tột đỉnh một đôi chân như ngó sen ngọc ngà quấn chặt lấy eo hắn.

Hạ Cẩn bị Đỗ Thiên Thiên làm cho hưng phấn vô cùng, làm đi làm lại rất lâu, tới khi chân Đỗ Thiên Thiên không nhấc nổi nữa mới xem như thỏa chí.

Người đàn ông thỏa mãn nằm trên người Đỗ Thiên Thiên tỉ mỉ mà hôn trên người nàng.

"Thiên Thiên, sao hôm nay nàng lại ....... như vậy"

Hắn không dám nói cái từ to gan đó ra.

Đỗ Thiên Thiên đang mệt sau khi nghe lời hắn nói liền lấy lại chút tinh thần, may là bây giờ trời tối nên hắn không nhìn thấy mặt nàng đang đỏ rực lên, có chút không tự nhiên nói: "Thôi bỏ đi, nếu như chàng không thích thì sau này thiếp sẽ không làm như vậy nữa."

"Nói linh tinh!" Hạ Cẩn vội vàng, "Ai nói ta không thích?! Ta thích chết đi được, nàng sau này nhất định phải như vậy, lần nào cũng đều phải như thế này!"

"Chàng!" Đỗ Thiên Thiên nghẹn lời.

Hạ Cẩn cười thấp giọng, mãnh liệt nhét vào trong.

"Làm lại thử xem, ta vẫn muốn như lúc nãy."

Trong buồng ngủ của thế tử quốc công phủ phát ra một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.

"Cầm! Thú!"

**

Ninh phủ, Lê Tô Tô và Ninh Hoài vừa về tới nhà liền có một tên hầu ở phủ Quốc Công tới báo Đỗ Thiên Thiên đã được Hạ Cẩn đón về rồi.

Lê Tô Tô thở một hơi nhẹ nhõm.

Hai người phủi tuyết trên người, thay một bộ quần áo khác.

Đàm Đài Tẫn nhớ ra lời hứa của hắn liền chạy vào bếp làm món cơm thịt viên tứ sắc cho Lê Tô Tô.

Thịt viên tứ sắc ngụ ý phúc, lộc, thọ, hỷ, cách làm không khó nhưng lại rất khó để đạt đến thượng thừa. Nhiệt độ dầu lúc chiên viên thịt và lửa lúc cho bột vào nước vô cùng quan trọng, chỉ cần hơi sai một chút là mùi vị sẽ giảm đi ngay.

Lê Tô Tô bưng bát cơm nhỏ của mình chờ không được, lén lén chạy xuống dưới bếp.

Trong bếp có lò nên thực ấm áp, Lê Tô Tô vốn định lặng lẽ thò cái đầu từ khung cửa nhìn trộm Đàm Đài Tẫn, đương nhiên là khi nàng dựa vào tường thì cái bụng to của nàng sẽ không cho phép, vào lúc cơ thể của nàng đụng phải tường, lộc cộc một tiếng cơ thể liền dội ngược lại.

Ô ~ Lê Tô Tô ôm ngực nhìn bụng tròn tròn của mình, không có cách nào, đành phải nghiêng người nhìn trộm vào trong.

Bê trong có tiếng dầu chiên xì xào xì xào, cùng với đó là một mùi thơm thức ăn mê hoặc người, Lê Tô Tô ngửi mùi vị này bất giác mà nuốt một ngụm nước miếng.

Nàng nhìn Đàm Đài Tẫn, lưng hắn quay về phía nàng, trên người hắn đeo một chiếc tạp dề, ống tay áo xắn lên bắp tay, trong tay cầm một cái nồi, trong đó là một cái muỗng đang đảo liên tục.

Lê Tô Tô mím mím môi, Đàm Đài Tẫn vóc dáng cao, bệ bếp đối với hắn có chút thấp, hắn có lúc phải hơi khom lưng xuống, lại không giống như đang xuống bếp, động tác tao nhã giống như đang làm một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo. Muỗng sắt thật nặng, hắn mỗi lần đảo cái muỗng, Lê Tô Tô có thể nhìn ra được gân cốt tay hắn đang nổi lên vô cùng mê hoặc, mê hoặc nữ nhân đang ở ngoài nhìn trộm này. Nàng nhớ mỗi lần mà hắn bế nàng lên, gân cốt trên cánh tay cũng nổi lên như này, nàng đã sờ qua, rất cứng, trên tay nàng cũng có, chỉ có điều nhìn không ra.

"Vẫn còn lén nhìn à, vào đi." Người bên trong không cần quay đầu mà nói.

"Hả?!" Lê Tô Tô giật mình, tự quay đằng sau nhìn bốn phía không thấy ai.

"Sớm đã phát hiện nàng rồi, núp cũng tốt đấy, chỉ là không biết từ đâu lại nhô ra một cái bụng tròn tròn." Đàm Đài Tẫn vừa chiên thịt vừa cười nói.

Lê Tô Tô không tin, đứng lại giống như lúc nãy, quả nhiên, nàng tự mình cảm thấy bản thân đã núp được rồi, nhưng lại không phát hiện ra cái bụng đã nhô qua cánh cửa rồi.

Lê Tô Tô gương mặt rũ xuống, bước qua bậc cửa cười hi hi đi vào.

"A Tẫn." Nàng kéo kéo góc áo Đàm Đài Tẫn.

Một nha đầu đang ngồi sau bệ bếp nhóm lửa đứng dậy: "Tham kiến phu nhân."

"Ừm." Lê Tô Tô gật gật đầu, Đàm Đài Tẫn thuận tay đút một cây rau xanh đã trụng chín vào miệng nàng.

"Đói chưa?" Đàm Đài Tẫn hỏi, vừa vớt thịt viên chiên từ trong nồi dầu ra.

"Thiếp chưa đói." Lê Tô Tô ăn xong rau xanh trong miệng, lấy bụng đụng vào lưng Đàm Đài Tẫn, "Là nó đói rồi."

"Nàng đợi thêm chút, sắp xong rồi." Đàm Đài Tẫn vớt hết thịt viên ra đ ĩa, lấy mấy múi bưởi và một quả cam từ cái giá bên cạnh đưa cho Lê Tô Tô, "Cái này ta định chuẩn bị để tối mới đưa cho nàng, giờ nàng ăn lót dạ trước, đồ chua đừng ăn nhiều quá, hại dạ dày, cơm sắp chín rồi."

"Được." Lê Tô Tô bắt đầu ở trong bếp buồn chán mà lột vỏ quýt. Nàng không làm trợ thủ cho Đàm Đài Tẫn được, ánh mắt Lê Tô Tô liền hướng về tiểu nha đầu đang nhóm lửa trước mặt.

Phải mở miệng thế nào đây? Không thể nói trực tiếp, lúc trước ở Phong Hàm, Đàm Đài Tẫn để nàng nhóm lửa, kết quả là bị nàng làm cho nguyên phòng đầy khói đen, suýt chút nữa còn thiêu cả gian bếp nhà hắn. Đàm Đài Tẫn sau đó liền nói dù thế nào cũng không để cho nàng vào bếp, vừa thấy chân nàng bước vào bếp là sẽ bắt Song Duyệt dắt đi liền. Đây cũng là nguyên nhân mà lúc nãy nàng phải ở ngoài nhìn trộm chứ không dám trực tiếp đi vào.

Đàm Đài Tẫn trộn lẫn nước và gia vị ở một cái nồi khác, đem những thịt viên vừa mới chiên bỏ vào trong nồi chuẩn bị đun tiếp.

Lê Tô Tô đứng sau lưng tiểu nha đầu kia, vỗ vỗ vai ả.

"Ai nha." Tiểu nha đầu bị dọa suýt chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên.

"Suỵt ~" Lê Tô Tô làm một động tác ý chỉ yên lặng, nhét mấy múi quýt vào trong tay tiểu nha đầu, "Đi tới phòng ngủ của ta tìm Song Duyệt, bảo nàng ấy tìm cho ta một cái khăn lau mồ hôi màu vàng ở trong tủ, ngươi đem nó về đây cho ta."

"Nô tỳ?" tiểu nha đầu chỉ chỉ vào mình.

"Đi đi, đi đi." Lê Tô Tô lừa tiểu nha đầu đi thành công, phòng ngủ của nàng cách phòng bếp còn cả một đoạn xa nữa cơ.

Hihi, Lê Tô Tô xoa xoa tay, đỡ lưng mình khó khăn mà ngồi xuống cái ghế nhỏ phía sau cái lò, nhìn lửa bên trong đang cháy rừng rực, nhìn trái nhìn phải tìm thêm củi để cho vào. Nhìn thấy một cây đen đen nặng nặng, Lê Tô Tô đang định đi lấy.

"Nàng đang làm gì vậy?" Đột nhiên có người hỏi.

"Nhóm lửa a." Lê Tô Tô vô cùng vui vẻ đáp.

Nàng vừa nói xong liền ý thức ra được có gì đó sai sai, trong lòng liền run lên, nơm nớp lo sợ quay đầu lại, phát hiện Đàm Đài Tẫn không biết từ khi nào đã đứng phía sau nàng, nhoài người về phía trước.

"A a a, a Tẫn, chàng, thịt viên của chàng còn chưa chiên xong kìa."

Ý là chàng chạy tới đây để làm gì.

Đàm Đài Tẫn hừ một tiếng, thấy lửa bên trong đang đốt vừa vặn, nắm lấy hai cánh tay nhỏ của Lê Tô Tô lên đỡ nàng từ chiếc ghế nhỏ dậy.

"Lại muốn đốt luôn phòng bếp này hay sao? Hay là muốn xông hơi cho ta thêm lần nữa?"

Đàm Đài Tẫn trong nháy mắt phát hiện một vật nhỏ không thấy, vừa nhìn lại không biết nha đầu đang nhóm lửa bị nàng sai đi từ lúc nào, nàng nóng lòng muốn thử nhét thêm vào bếp một cây củi ướt. Bao nhiêu củi khô như thế, nàng lại nhìn trúng một bó củi ướt, không thể không nói, nàng có tài năng "thiên phú" chạm vào tất cả mọi thứ trong phòng bếp.

"Lại đây." Đàm Đài Tẫn dắt Lê Tô Tô đang cúi đầu tới trước cái lò.

Thịt viên trong nồi đang nấu, tạm thời không cần để ý.

"Ngồi đây ta bóc bưởi cho nàng ăn, không được phép đi đụng vào cái gì nữa."

"Dạ ~" Lê Tô Tô cúi thấp thấp đầu, tay nhỏ ôm lấy bụng, vẻ mặt vô cùng tủi thân.

Đàm Đài Tẫn bóc một miếng bưởi nhỏ đút vào miệng Lê Tô Tô, Lê Tô Tô ngoan ngoãn mà nuốt, không nói một lời.

Đàm Đài Tẫn lại bóc một miếng nữa đút cho nàng, hỏi: "Có ngon không?"

"Chàng tự mình ăn thử đi là biết." Ngữ khí bên trong tràn đầy sự không vui vì người đàn ông của nàng không cho nàng nhóm lửa.

"Tiểu xấu xa." Đàm Đài Tẫn biết nàng không vui, nâng cằm nàng lên, dùng môi lấp kín môi nàng và giành lấy thịt bưởi từ trong miệng nàng.

"Ô!" Lê Tô Tô kêu lên một tiếng, tay nhỏ túm chặt lấy vạt áo trước ngực hắn, hai người môi lưỡi cuộn vào nhau, tiếng nước bọt bị át bởi tiếng sôi ùng ục của thịt viên đang nấu trong nồi.

Đàm Đài Tẫn hôn một trận cảm thấy chưa đã, bàn tay to lớn túm lấy một con thỏ sau khi mang thai càng ngày càng mập mập lên dốc sức nhào nặn qua một lớp áo dày.

Hai người đều đang say mê, tới khi không biết từ đâu phát ra một tiếng loảng xoảng, Lê Tô Tô lập tức hoàn hồn, đột nhiên đẩy Đàm Đài Tẫn ở trên người nàng ra.

"Cái cái cái, cái đó....... Nô tỳ......"

Ngoài cửa, tiểu nha đầu vừa bị Lê Tô Tô sai ra ngoài đã quay về, trên tay cầm một chiếc khăn lau màu vàng.

Tiểu nha đầu nào đã gặp qua trường hợp này bao giờ, mặt đỏ vô cùng, đứng đờ ở cửa, đi cũng không được mà vào cũng không xong, run run rẩy rẩy mà nói không ra lời.

Đàm Đài Tẫn lại tỏ ra giống như không có gì, ôm lấy Lê Tô Tô người đang giận dỗi xấu hổ, nói với tiểu nha đầu: "Vào đi."

"Vâng." Tiểu nha đầu không dám nhìn nhiều, lập tức chạy đến vị trí của mình, đi nhóm lửa.

Ả nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang rừng rực trong lò, cũng không biết là do hơi của lửa hay là vì cái gì, mà từ mặt đến cổ cứ đỏ bừng lên.

Chẳng trách được mọi người đều nói tình cảm của đại nhân và công chúa rất tốt, đại nhân tân hôn ngày thứ ba đã thuần được cô công chúa xưa nay ngang ngược đến ngoan ngoãn, dễ bảo, ả vốn vẫn không tin, cuối cùng vừa nãy lại đột nhiên đụng phải khung cảnh đó.

Công chúa nhỏ nhắn xinh xắn ngồi đó, đại nhân thò người ra hôn công chúa không muốn tách rời. Hơn nữa, cái tay đại nhân còn......còn......

Tiểu nha đầu không dám nghĩ tiếp nữa, đêm nay trong phòng các nha đầu lại có một "chủ đề nằm nói" mới.

Thực ra mỗi ngày đều có, vả lại đều là liên quan đến công chúa và Đàm đại nhân, chỉ có điều lần này, là lần đầu tiên ả từ người nghe biến thành người kể.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net