Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sao người đó lại ở đây!

Người ấy trông trẻ hơn tôi nhớ rất nhiều nhưng chắc chắn đây là Clerivan Pellet.

Vóc dáng người ấy cao lớn, sống lưng luôn ngay thẳng và đôi mắt thì xếch lên.

Ở Lombardi này, ít người có thể duy trì được phong thái như vậy.

"Chuyện gì đã đưa anh tới đây vậy, Clerivan?"

Cha dường như rất bối rối, gãi đầu.

Phải tôi thì tôi cũng sẽ phản ứng giống như vậy. Clerivan Pellet là một người rất có năng lực nhưng lúc nào cũng bận rộn giám sát mọi việc của Lombardi.

Ít nhất tôi biết rằng trong tương lai sẽ như vậy.

Đến mức tôi có thể đếm được trên đầu ngón tay số lần gặp mặt Clerivan hồi tôi còn làm việc với ông nội. Đó là minh chứng cho việc gặp được Clerivan khó thế nào.

Chú ấy còn thay mặt ông nội viết những báo cáo quan trọng.

"Tôi có thể vào chứ?"

"Tất nhiên rồi. Mời anh."

Cha tôi vẫn đang đứng giữa phòng đọc sách chờ Clerivan còn tôi thì vội vã giả vờ cầm cuốn sách lên đọc.

Tôi cũng không biết tại sao nữa.

Chỉ là tôi có cảm giác mình phải làm vậy.

Chú nhìn chăm chú vào những chữ cái lấp ló trên bìa sách và khẽ nhướn tai lên.

Clerivan nhìn về phía tôi như nhận thức được điều gì đấy trong khi tiến tới ngồi đối diện với cha.

"Có chuyện gì vậy? Nếu cha tôi có chuyện gì gấp cần bàn..."

"Không hẳn."

"Vậy."

Mặc dù cùng là nhân viên của Lombardi nhưng thái độ của cha tôi lại rất khác với lúc ông nói chuyện với Tiến sĩ O'Malley.

Riêng điều đó cũng đủ để tôi đoán sơ được vị trí hiện tại của Clerivan trong gia tộc.

Ít nhất, điều đó cho thấy con trai của Lulak không phải là một người tùy tiện.

Sao một người như vậy lại ghé thăm cha tôi?

"Lí do tôi tới đây hôm nay không phải vì ngài Gallahan mà là vì tiểu thư Florentia."

Hả?

Tôi á?

Tôi ráng nhẫn nhịn để không nhìn về hướng đó.

"Ý anh là anh tới để gặp Florentia..."

"Vâng, đúng vậy."

Dường như tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn của cha và Clerivan.

Trán tôi như ngứa ngáy nhưng tôi vẫn tiếp tục lật trang sách như thể đang đọc chăm chú.

"Vậy chắc hẳn là về lớp học."

Lớp học á?

Lớp học gì cơ?

Trong khi tôi còn đang đang bối rối, cha như đã đoán trước vấn đề.

"Mọi việc vẫn chưa được quyết định. Hôm nay tôi tới là để nói chuyện với tiểu thư Florentia một lát."

"Vâng, cũng đúng."

Ngoài việc hiểu được lí do tại sao Clerivan ghé thăm hôm nay, cha tôi bỗng như ngượng ngùng, khẽ ho vài cái rồi gọi tôi.

"Tia, lại đây nào."

"Dạ."

Như thể mải đọc sách từ nãy tới giờ, tôi đáp với vẻ mặt không biết chuyện gì đang xảy ra.

Tôi nghĩ một lúc không biết nên ngồi đâu rồi chạy tới ngồi vào lòng cha.

Bởi vì tôi bảy tuổi mà.

Nếu như là một đứa trẻ bảy tuổi thực sự, hẳn là nó sẽ muốn dính lấy cha nó nhiều nhất có thể khi đang ở cùng người lạ.

Đúng như dự đoán, cha bồng tôi lên cho tôi ngồi trên đầu gối.

Sau đó là một khoảnh khắc im lặng.

Nói đúng hơn là tôi và Clerivan nhìn nhau không nói câu nào.

Tôi chỉ nhìn chăm chăm vào vị khách đã nói là tới gặp tôi nhưng rồi không hé nửa lời.

Đó là bởi tôi không thể nói lời chào trước. Dù sao thì tôi không biết mình đã gặp người này trước đây chưa.

"...Quả nhiên."

Sau một hồi, người ấy nhìn thẳng mắt tôi rồi lẩm bẩm những lời khó hiểu. Clerivan ngồi trên ghế, cúi đầu một chút rồi mở lời chào tôi trước.

"Rất vui được gặp tiểu thư Florentia. Tôi là Clerivan Pellet."

Ơn chúa.

Đúng là tôi chưa từng gặp chú ấy.

Tôi thầm thở dài nhẹ nhõm, cúi lưng chào.

"Xin chào chú, con tên là Florentia Lombardi."

Người tôi loạng choạng như thể tôi cố hơi quá để cúi đầu chào thế lực mạnh nhất trong tương lại của gia tộc.

Đúng là cái đầu quá khổ trên cơ thể một đứa trẻ thật bất tiện.

"Ngài Gallahan. Tôi có thể nói chuyện riêng với tiểu thư Florentia một lát được không ạ?"

Câu nói của Clerivan xét theo hình thức thì là một câu hỏi nhưng không hẳn là để xin sự cho phép của cha tôi.

Nói cách khác, chú ấy đang bảo cha tôi đi ra ngoài.

"Tia à. Ngài Clerivan đây có vài điều cần hỏi con. Ta sẽ về phòng mình một lát nhé."

Cha nhẹ nhàng vuốt tóc tôi và giải thích.

"Dạ."

Dù đã lường trước được phần nào nhưng tôi vẫn có chút căng thẳng khi phải nói chuyện một mình với Clerivan.

Ánh mắt sắc bén ấy như muốn xé toác đầu óc và tâm can khiến tôi cảm thấy thật nặng nề.

Tôi cảm giác như bị đưa lên bàn thí nghiệm.

Khi cánh cửa căn phòng đóng lại, Clerivan đứng dậy và đưa tay cầm lấy một vật.

Đó là cuốn sách <Người phương Nam> mà tôi đang đọc lúc nãy.

"Tiểu thư có biết công việc tôi đang làm ở Lombardi không?"

Tôi bớt căng thẳng sau khi nghe câu hỏi.

Clerivan Pellet đã đảm nhiệm việc gì khi còn trẻ nhỉ?

Tôi lắc đầu.

"Tôi đang dạy các cô cậu chủ nhỏ của gia tộc, những người sau này sẽ dẫn dắt tương lai của Lombardi."

À!

Lớp học!

Giờ tôi mới hiểu cuộc hội thoại giữa cha và Clerivan.

Từ khi tôi chín tuổi, tôi đã bắt đầu tham gia lớp học từ một vị giáo viên trong một thời gian ngắn.

Nhưng giáo viên lúc đó không phải Clerivan.

Chú ấy đã chuyển vị trí trước đấy chăng?

Nói chung, 'lớp học' mà Clerivan đề cập đến là lớp học đào tạo người thừa kế, là nền tảng chính thức cho bước đầu đánh giá sự phát triển của những đứa trẻ nhà Lombardi.


Theo kế hoạch của giáo viên giám sát, những đứa trẻ của gia tộc được tập chung lại và cùng được truyền dạy kiến thức.

Thoạt nghe có lẽ sẽ cảm thấy giống như một kiểu giáo dục thông thường nhưng thực chất đó không phải là tất cả.

Đúng hơn, nó lại rất tàn độc.

Đầu tiên, không có quy định về độ tuổi để được tham gia lớp học.

Chỉ những đứa trẻ được đánh giá là đã sẵn sàng theo học, dù lớn hay nhỏ, mới được phép tham dự.

Thông thường, trình độ của đứa trẻ thể hiện qua độ tuổi mà chúng bắt đầu theo học.

Thứ hai, không có quy định về độ tuổi nghỉ học.

Vào một ngày đẹp trời, tôi được bảo 'Con không cần phải đến lớp nữa đâu.'

Đó là trường hợp của tôi trong quá khứ.

Đương nhiên việc này không đồng nghĩa với tốt nghiệp mà đúng hơn là tôi bị trục xuất khỏi lớp học.

Và cuối cùng, mọi đánh giá trong từng tiết học sẽ được báo cáo lại cho ông nội.

Nói cách khác, hiện tại Clerivan Pellet là sợi dây trực tiếp kết nói tôi với ông.


Không ngờ tôi đã tới được bước này rồi.

"Là ông nội cử chú tới ạ?"

Tôi gần như không nén được cười khi nhớ lại ánh mắt sáng lên của ông khi nhìn thấy tôi.

Thấy tôi giương mắt nhìn mà không có phải ứng đặc biệt gì, Clerivan hơi chau mày như không vừa ý điều gì rồi đặt quyển sách trước mặt tôi và hỏi.

"Tôi được biết là tiểu thư đang đọc cuốn sách này."

"Đúng vậy, con đã đọc nó từ hôm qua."

"Vậy sao. Tôi có thể hỏi về nội dung của nó được không?"

Có vẻ như tôi đang bị kiểm tra xem có thực sự hiểu cuốn sách này không.

Thật tốt là tôi đã đọc trước nó vào tối qua.

Tôi giả bộ nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời.

"Con chỉ mới đọc được một chút, nhưng trong khu rừng phía Nam nước ta có những người kỳ lạ sinh sống. Quyển sách này kể những câu chuyện về họ ạ."

Clerivan nghe tôi kể và dường như có chút ngượng ngùng.

Hẳn là chú ấy nghĩ ràng tôi mang quyển sách theo như một thứ đồ chơi.

Tôi hiểu mà.

Tất nhiên, thật đáng ngờ khi một cô bé bảy tuổi chọn đọc cuốn sách khiến người lớn còn phải chán ngấy thay vì một cuốn truyện cổ tích.

Tôi nhìn Clerivan với một nụ cười như muốn nói 'Chú có thể hỏi bất cứ điều gì'.

"Tên vị tác giả viết cuốn sách này là gì?"

"Ở bìa đây có nói là 'Lopili' đấy ạ?"

"Nội dung của Chương 1 là gì?"

"Tác giả Lopili đã kể về việc làm thế nào bản thân nghe được tin đồn về những người phía nam ạ."

"Hừmm..."

Clerivan cạn lời trước những đáp án không chút đắn đo của tôi.

Tôi làm ra vẻ hồn nhiên hỏi như không biết gì.

"Chú đến đây vì muốn đọc quyển sách này ạ? Chú có muốn mượn nó không?"

Tôi đưa cuốn sách dày màu xanh lục cho Clerivan, nói.

"Tuy còn tò mò về nội dung phía sau nhưng con có thể đọc nó sau cũng được ạ."

"Hừm. Không phải đâu. Tôi đã đọc hết rồi nên tiểu thư cứ giữ lại đi ạ."

"Ah, may quá!"

Tôi ôm lấy quyển sách cười như thể đang cảm thấy rất vui.

Trêu chú ấy thật là thú vị. Cũng không tệ khi được chứng kiến đôi mắt lạnh lùng kia bị kích động như vậy.

Vị học giả ngượng ngùng mất một lúc.

Trở lại với khuôn mặt nghiêm túc, Clerivan hỏi tôi thêm một câu nữa.

"Có ba lời đồn mà Lopili nghe được. Anh ta...?"

"Khoan đã Chú Clerivan."

"...Sao?"

"Chú nhầm rồi ạ."

Tôi khẽ nhếc khóe miệng cười.

"Lopili không phải là 'anh ta' mà là 'cô ta' đấy ạ.

"Hả?"

"Nếu chú nhìn vào trang đầu của quyển sách sẽ thấy phần liệt kê này. Tên đầy đủ của tác giả là Abane Lopili. Cô ấy là một nữ học giả đấy ạ."

"Cái đó, để ta xem..."

Clerivan bối rối mở cuốn sách và gấp rút đọc lời tựa.

Ồ, thú vị rồi đây.

Tôi nói thêm một câu nữa với Clerivan dù biết ngài ấy đang ngượng chín người.

"Chú nói là đã đọc hết rồi mà. Xem ra là đọc qua thôi."

Vai Clerivan khẽ giật và vành tai thì đỏ bừng lên.

Tôi phải cắn bên trong má mình để không bật cười thành tiếng.

Clerivan khéo léo đóng sập sách lại một cái 'bụp' để che đi sự ngượng ngùng rồi nhìn tôi đang ngồi với vẻ mặt thản nhiên và nói.

"Ban đầu, sẽ khá vất vả để theo kịp nội dung tiết học."

"Con sẽ được học thật nhiều điều mới!"

Tôi gật đầu và nói một cách rạng rỡ.

"Tôi sẽ không đối xử đặc biệt với tiểu thư chỉ vì người còn nhỏ đâu. Tiểu thư sẽ học cùng lớp với các anh chị lớn hơn mình."

"Con chắc là sẽ rất vui nha!"

Mặt trăng sáng nhất là khi nó ở trong đêm tối.

Tôi sẽ càng thông minh hơn nếu được đặt bên cạnh bọn họ!"

Nhìn tôi sung sướng chạy quanh với đôi chân ngắn cũn cỡn, Clerivan thở dài như bỏ buộc.

"... Và ta không phải là chú. Gọi ta là thầy nghe không."

Cuối cùng tôi cũng được cho phép!

Trước khi Clerivan kịp đổi ý, tôi vội trả lời thật to.

"Vâng, thưa thầy!"

Tham gia lớp học vào năm bảy tuổi!

Có lẽ là sớm nhất trong lịch sử Lombardi nhỉ?

Clerivan sẽ báo cáo việc xảy ra hôm nay với ông nội như thế nào đây?

Tưởng tượng lại việc Clerivan đã khôi hài thế nào khiến tối cảm thấy bớt căng thằng hơn một chút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net