Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày sau đó, Lạc Đình Phong không về. Hoặc là anh ta có về, nhưng tôi không biết. Mà tôi cũng chẳng để tâm.

Một năm nhanh chóng trôi qua.

Tôi cũng đã quen với việc sống câm lặng trong căn nhà này. Ban ngày, tôi tất bật với việc nhà. Tối về, tôi ngủ trong căn phòng cũ, một mình gặm nhấm nỗi cô đơn. Tôi vẫn nhớ Trình Thiếu Vĩ. Nhớ nụ cười anh sáng lóa, nhớ giọng ca anh ngân nga, nhớ cả những ngày yêu hạnh phúc.

Tôi nhớ cả tôi, thiếu nữ mười sáu tuổi, đôi mắt ngây thơ, thuần khiết năm nào.

Còn tôi của bây giờ, lặng lẽ, cô độc, đi lại như một hình bóng trong căn nhà đồ sộ.

Mẹ chồng vẫn ngày ngày tụng kinh niệm phật.

Bố chồng vẫn thường xuyên vắng mặt.

Còn Lạc Đình Phong, rất lâu rồi kể từ cái ngày hôm ấy, tôi không thấy mặt anh ta.

Khi mà cuộc sống tưởng như đã hoàn toàn bình lặng, đột nhiên Lạc Đình Phong về.

Hôm đó, một giờ sáng, tôi thức dậy, đun ấm nước sôi để kịp nguội cho mẹ chồng uống vào buổi sáng.

Tôi bước vào nhà bếp, tay dò dẫm tìm công tắc bật đèn. Trong bóng tối, giọng một người vọng ra, lạnh ngắt.

"Đừng bật."

Tôi hơi giật mình. Nhíu mắt nhìn cho rõ bóng người trong đêm. Một dáng đàn ông ngồi gục cạnh bàn ăn. Lưng anh ta hơi cong xuống. Dáng ngồi có vẻ rất mệt mỏi.

"Lạc Đình Phong?"

Tôi gọi.

Không có tiếng trả lời.

Im lặng nghĩa là thừa nhận. Tôi quờ quạng tay, bước gần hơn tới chỗ anh ta.

"Cô vẫn còn ở đây à?"

Giọng anh ta lại vang lên, lần này sắc hơn trước, nhưng vẫn nhuốm hơi mệt mỏi.

"Phải."

"Tại sao vẫn còn chưa đi?"

"Còn có thể đi đâu?"

Tôi cười, đắng chát.

"Về nhà cô đi."

"Đây là nhà em."

"Đây không phải là nhà cô" Anh ta gằn xuống, giọng nói chứa đựng sự phẫn nộ "Cái nơi chết tiệt này cũng gọi là nhà sao?"

"Vậy thì em không có nhà"

Giọng tôi nhẹ bẫng, như cánh hoa rơi.

"Anh đã ăn gì chưa? Hay để em làm chút gì cho anh nhé?"

"Không cần. Tôi mệt quá. Muốn đi ngủ."

"Vậy anh về phòng mình nghỉ đi"

"Biết rồi. Không phải nhắc"

Anh ta đứng lên, bước đi. Chẳng hiểu sao lại đạp trúng cái ghế. Có tiếng đổ ầm. Tôi vội vàng bật đèn. Cả người tôi chợt cứng lại.

Hông của Lạc Đình Phong chảy rất nhiều máu.

"Anh làm sao thế này?"

Tôi vội nhào tới, hoảng hốt.

"Không sao" Anh ta gạt tôi ra, cau mày "Mặc kệ tôi."

"Nhưng anh chảy máu nhiều quá."

"Đã bảo không sao"

Lạc Đình Phong lách qua tôi, cố đi lên phía trước. Nhưng chưa được tới hai bước, anh ta lảo đảo ngã về đằng sau. Theo phản xạ, tôi đỡ lấy anh, dìu xuống ngồi trên ghế. Lạc Đình Phong dường như muốn phản kháng, nhưng có lẽ do quá đau nên đành miễn cưỡng để mặc.

"Anh rốt cuộc bị làm sao thế này?"

Tôi hỏi, gấp gáp. Anh ta có vẻ bị nặng lắm.

"Bị bắn."

Lạc Đình Phong buông hai từ gọn lỏn.

"Cái... cái gì? Anh... anh bị bắn?"

Cả người tôi run lên.

"Phiền quá. Tai cô có vấn đề, không nghe rõ hay sao mà còn phải hỏi lại?"

"Bệnh viện... bệnh viện... anh phải đến bệnh viện. Để em đi gọi mẹ"

Tôi quay lưng, định chạy đi. Bất chợt, bàn tay lạnh ngắt của Lạc Đình Phong tóm lấy tay tôi.

"Đừng. Không được đi. Bà ta... tôi không muốn gặp bà ta"

Giọng anh ta yếu ớt. Hơi thở hổn hển, ngày càng dồn dập. Tôi gạt tay anh ra, vẫn nhất định chạy đi.

Rầm.

Tiếng ghế đổ ầm sau lưng tôi. Lạc Đình Phong nằm sõng soài trên nền đất, mắt nhắm nghiền. Khuôn mặt ngày càng trắng bệch. Máu từ hông cứ túa ra, ngày một nhiều.

"Lạc Đình Phong!"

----------

Lạc Đình Phong mất hơn một tháng điều trị trong bệnh viện.

Mẹ chồng sai tôi phải ở lại đó, ngày ngày chăm sóc anh ta. Tôi nghe theo, không hề phản kháng. Đã lâu rồi, tôi quen với việc tiếp nhận những mệnh lệnh từ bà ấy, thậm chí một tư tưởng chống lại cũng không bao giờ dám nhen lên trong đầu.

Từ bao giờ tôi thành ra hèn yếu thế này?

Lạc Đình Phong mỗi ngày đều như mỗi ngày, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh băng như búp bê. Một tháng tôi tới chăm sóc anh ta, là một tháng anh ta chẳng nói với tôi điều gì, trừ những mệnh lệnh cụt ngủn như "Biết rồi", "Để đó", "Ra đi"...

Những ngày chồng tôi nằm viện, bố chồng tuyệt nhiên không thấy xuất hiện, còn mẹ chồng chỉ đến vài ba lần, rồi lại đi ngay. Lạc Đình Phong cũng chẳng tỏ ra buồn, vẫn phớt đời, vẫn bất cần như những ngày thường. Vậy mà có đôi lúc, sâu trong đôi mắt của anh ta, tôi vẫn thấy có một tia ưu uất, một nỗi tuyệt vọng, đau đáu đến khó tả. Tuy nhiên khi bắt gặp tia nhìn của tôi, những nét ấy lại nhanh chóng được thế chỗ bởi sự ngạo mạn ban đầu. Tôi nghĩ, có lẽ chỉ là ảo giác.

Lạc Đình Phong ăn uống rất từ tốn. Cử chỉ, điệu bộ vô cùng phong nhã, làm tôi nhiều lúc gần như quên mất con người anh ta lúc thường. Gần ngày ra viện, anh vẫn lạnh nhạt với tôi, nhưng đã không còn giá băng như trước nữa. Những lúc tôi thay băng cho anh, ánh mắt của Lạc Đình Phong thi thoảng lại rớt trên gương mặt tôi. Cũng có những khi tôi bắt gặp ở anh nụ cười hiếm hoi, những nụ cười phảng phất hơi buồn.

"Ngon quá." Anh ta nhồm nhoàm nhai miếng cơm cuộn tôi làm.

Tôi sững sờ. Lạc Đình Phong máu lạnh này mà cũng biết mở miệng ra khen ư?

"Nhìn gì? Thấy lạ lắm hả?" Anh cau mày.

"Không" Tôi vội vã xua tay. Hiếm lắm mới có cơ hội anh ta chịu nói chuyện với mình, sao có thể làm anh ta nổi giận được.

"Em chỉ là thấy hơi lạ. Không ngờ anh cũng có thể khen người khác dịu dàng thế."

Mặt Phong thoáng đỏ lên. Tôi cố nhịn cười. Thì ra anh ta cũng chẳng phải là người không có cảm xúc.

"Mấy hôm nay có cô gái nào đến tìm tôi không?"

"Không, không có."

Tôi ngạc nhiên. Trước giờ Lạc Đình Phong đâu có quan tâm những chuyện này.

"Thế à?" Gương mặt anh ta tràn trề thất vọng. Đôi môi hơi mím lại.

Tôi vẫn ngạc nhiên.

Rồi nhanh chóng tôi nhận ra.

Kể từ ngày Lạc Đình Phong vào nằm viện, cô gái anh ta yêu, cô gái mà tôi vẫn thường nghe bố mẹ chồng nhắc đến bằng giọng điệu hết mức khinh bỉ, chưa từng đến thăm anh dù chỉ một lần.

"Hứa Anh Đào"

"Vâng?"

"Cô có từng yêu ai chưa?"

Lạc Đình Phong hỏi tôi, giọng nhẹ tênh.

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của Trình Thiếu Vĩ.

"Có"

"Anh ta đâu rồi? Sao không đến gặp cô?"

Tôi cười chua chát. Tôi cũng đâu có biết. Mà có lẽ Thiếu Vĩ cũng quên đứa con gái là tôi lâu rồi.

"Thế còn anh?" Tôi lảng sang chuyện khác. "Nghe nói anh cũng có người yêu. Sao không thấy cô ấy đến thăm anh?"

Gương mặt Lạc Đình Phong tối sầm lại. Tôi lập tức hối hận. Sao tôi lại ngu ngốc đến mức đi chọc vào chuyện đó chứ.

Nhưng Lạc Đình Phong không nổi cáu, cũng không quát lên như mọi lần. Anh chỉ yếu ớt nói.

"Có lẽ cô ấy bận việc thôi."

Tôi cười. Anh ấy đang cố giữ niềm tin.

"Phải, chắc thế." Dù gì tôi cũng không nỡ đập nát niềm hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại trong anh .

"Cô ấy rất xinh đẹp, rất nổi tiếng, rất được ưa thích."

"Em biết."

"Im lặng mà nghe tôi nói."

Đình Phong nhìn tôi khó chịu. Có lẽ anh ta không thích bị người khác chêm lời. Tính khí như trẻ con. Tôi gật gật đầu, cố nén cười.

"Cô ấy rất thích được tôi dẫn đi mua sắm, cũng hay đòi tôi tặng quà. Trước khi vào đây, tôi có hứa mua cho cô ấy sợi dây ruby trong tiệm trang sức mà lần trước đi xem cô ấy đã rất thích, chẳng ngờ lại có chuyện này. Không biết cô ấy có giận không nữa."

Tôi lặng im. Thảo nào bố mẹ chồng nói anh ta bị bòn rút. Không ngờ Lạc Đình Phong tự đắc này cũng bị một cô gái làm cho mờ mắt.

"Thấy cái dây chuyền này không?" Anh ta chỉ vào sợi dây chuyền bạc trên cổ " Là cô ấy tặng cho tôi đó"

"Gần đây tên Hoàng Lục cứ hay bám lấy cô ấy. Chẳng biết có chuyện gì không nữa?"

"Hoàng Lục là ai?" Không nén nổi tò mò, tôi hỏi, quên mất là anh ta không thích bị chen vào khi nói.

Lạc Đình Phong thở dài, dường như cũng chẳng để ý.

"Thiếu gia nhà họ Lục. Nhà đó mới đến đây, cô không biết à? Nghe nói giàu lắm. Thằng đó vừa ngu ngốc, lại vừa cục súc, đụng đâu húc đó, chỉ được mỗi cái lắm tiền. Mà ngần đó cũng đủ để gái theo nườm nượp rồi"

"Nếu vậy thì có gì đảm bảo rằng cô gái của anh không bị đổ? Những ngày anh nằm đây, chắc cô ta đã ngã vào vòng tay hắn rồi. Chứ đâu có ai bận đến mức không có thời gian vào thăm bạn trai dù chỉ một ngày?"

Suy nghĩ đó, tôi chỉ nghĩ trong đầu, không dám nói ra, sợ Lạc Đình Phong nổi trận lôi đình.

"Cảm ơn cô"

"Cái gì?"

Tôi nhìn anh ta kinh ngạc.

"Không cần phải kinh ngạc thế." Anh ta nhăn trán "Tôi cũng đâu phải kẻ vong ân. Dù gì những ngày qua cũng là nhờ cô chăm sóc"

Tôi vẫn không mở miệng được.

"Đừng lo. Tôi sẽ giải thoát cho cô, sớm thôi. Cô sẽ không phải ở trong căn nhà đó lâu nữa đâu."

"Cớ gì anh lại ghét ba mẹ mình đến thế?"

"Tôi không có ba mẹ"

Lạc Đình Phong nói, âm thanh như vọng đến từ một nơi xa.

"Chắc là anh có chuyện gì với ba mẹ đúng không? Em thấy anh với họ sao mà xa cách"

"Tôi không có ba mẹ."

Lạc Đình Phong nhìn thẳng vào tôi, nói rành rọt từng chữ. Thần thái ánh lên sự đau đớn đan xen lấy thù hận.

Tôi không dám hỏi nữa.

"Cô có yêu ba mẹ mình không?"

"Yêu ai? Người ba nhẫn tâm gả bán em đi hay người mẹ hèn nhát buông tay để người ta bán con gái mình đi như một con vật?" Tôi nói giọng mỉa mai.

"Xem ra cô cũng chẳng hạnh phúc hơn tôi là bao"

Lạc Đình Phong thở dài, giọng nói pha lẫn thương xót.

"Hứa Anh Đào. Đáng ra giờ cô có thể sống hạnh phúc bên cạnh người đàn ông cô yêu, vậy mà lại phải ở đây chăm sóc một thằng như tôi. Cô đã phải chịu uất ức rồi."

"..."

"Nếu cứ ở căn nhà đó, cô sẽ lại thành ra giống tôi mất. Đừng lo. Gắng đợi thêm một thời gian, tôi sẽ trả cho cô tự do mà cô có quyền được hưởng."

Tôi im lặng. Thì ra Lạc Đình Phong này không hẳn là kẻ vô tình. Chỉ là, trong quá khứ, đã có một chuyện gì đó tạo cho anh ta một cái mặt nạ lạnh lùng, băng giá. Bỏ lớp mặt nạ đó ra, anh ta cũng chỉ là một thanh niên bình thường.

Cả hai chúng tôi không ai nói thêm một lời, cứ yên lặng mà ở cạnh nhau như thế.

Ba ngày sau, Lạc Đình Phong ra viện.

Từ dạo đó, chẳng hiểu sao anh ta lại thường xuyên về nhà hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#wattpad