bakugou: raising

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

dưới một clip edit về phân đoạn đầy cảm xúc của bakugou khi cậu đánh nhau với midoriya phía sau trường và giãi bày nỗi lòng mình, có ý kiến cho rằng không có gì để thông cảm cho bakugou, rằng cậu xứng đáng nhận khổ đau vì đã vùi dập và tổn thương midoriya suốt mười năm đi học. luận điểm này đối với tôi là tàn nhẫn. tôi tự hỏi con người ta có thể vô tâm đến độ nào mới thốt ra những câu từ lạnh lùng đến vậy. không nghi ngờ gì nữa, họ đã bị vẻ ngoài của bakugou đánh lừa. tôi đã nói về điều này trước đây nhưng để minh oan cho vị anh hùng lắm tài nhiều tật của tôi, hôm nay tôi sẽ đào sâu thêm về những mâu thuẫn đã diễn ra giữa bakugou và midoriya.

phải, tôi đã từng rất ghét bakugou do tôi không thể chấp nhận việc cậu ta bắt nạt midoriya. cứ tưởng tượng ngày qua ngày bạn bị chính người bạn thân thuở nhỏ giày vò bằng bạo lực từ tinh thần đến thể xác; phải tận tai nghe "mày nên nhảy lầu vì biết đâu kiếp sau sẽ đầu thai thành người có kosei"; phải chính mắt thấy quyển sổ thông tin anh hùng mà bản thân đã tận tụy chép nên, cũng là ước mơ và tương lai của mình bị ném ra ngoài cửa sổ như một thứ bỏ đi; đau đớn lắm chứ... chiếc bông cải xanh hiền lành đã làm gì nên tội? tôi thấu cảm cho midoriya bao nhiêu thì lại càng oán trách bakugou bấy nhiêu.

quá khứ ấy là một vết chàm trong tiểu sử của bakugou mà tôi sẽ không cách nào phủ nhận. nhưng những lời ca ngợi bakugou katsuki là người có sự phát triển nhân vật ấn tượng nhất cũng không phải vô căn cứ. mối quan hệ của cậu với izuku midoriya là một mảnh ghép không thể thiếu trong bức tranh toàn cảnh đặc tả quá trình trưởng thành của bakugou katsuki.

nhìn sâu hơn vào bản chất vấn đề, có phải tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ cái đưa tay và câu hỏi "cậu ổn chứ" của midoriya ngày hôm đó. cần hiểu bakugou đã lớn lên trong ánh mắt ngưỡng mộ của người đời, môi trường phát triển của đứa trẻ này là những lời khen không ngừng mài dũa cái tôi và lòng kiêu ngạo. tài năng chưa bao giờ là miễn phí mà là một món nợ trả góp bằng sự cô độc. nhiều khả năng cậu ta còn chưa từng có một người bạn thực sự, những đứa trẻ khác chỉ đi theo bakugou vì cậu ta là kẻ mạnh. chúng nhìn vào bakugou như một thủ lĩnh đủ khả năng bảo vệ chúng khỏi hậu quả từ những hành động bốc đồng, hay một đồng lõa có năng lực để cùng chúng thực hiện những phi vụ bắt nạt kẻ yếu, chứng tỏ bản thân. bởi vốn dĩ cậu ta chưa từng trải nghiệm một mối quan hệ gọi là tình bạn, một mối quan hệ mà giúp đỡ lẫn nhau là lẽ thường tình. vậy nên bakugou katsuki đã coi sự quan tâm của midoriya là một biểu hiện của sự coi thường. bakugou kiêu hãnh cho rằng chỉ kẻ yếu mới cần được giúp đỡ, không thể tránh khỏi suy nghĩ midoriya đã xúc phạm mình. "tên khốn ấy nghĩ mình yếu đuối", hẳn đó là những gì trong ánh mắt ngỡ ngàng của cậu bé kacchan năm xưa khi đứng trước bàn tay đang chìa ra của midoriya.

hiểu lầm từ đó ngày một lớn, vết thương trong lòng hai đứa trẻ cũng ngày một sâu. đừng tưởng chỉ có midoriya đau đớn trong sự tẩy chai của bakugou, mà bakugou cũng đang đau đớn trong nỗi sợ bị vượt qua, bị rơi khỏi vị trí cao cao tại thượng mà cậu luôn chắc rằng chỉ có bám trụ ở đó, cuộc đời cậu mới trở nên giá trị. tôi không suy đoán vô căn cứ, bakugou là một cậu bé ngông cuồng nhưng cũng rất mực đơn thuần, ta dễ dàng nhận ra những giọt nước mắt của cậu là bằng chứng hùng hồn nhất cho cơn đau đớn tích dồn của mỗi lần cậu nhìn về quá khứ - một "thời oanh liệt" mà cậu từng một mình một cõi xưng vương, để rồi quay lại hiện thực và trông thấy kẻ luôn lẽo đẽo sau lưng nay tiến xa hơn mình một bậc.

"tại sao tao cứ phải đuổi theo một thằng khốn luôn lẽo đẽo sau lưng mình?!"

cơ chế đối phó được bật lên, cậu chuyển tất cả sự bất lực, ưu phiền thành tức giận. giải phóng cơn cuồng nộ bằng bạo lực để quên đi sự nhức nhối bên ngực trái.

"tại sao tao lại là người kết thúc all might kia chứ?"

đó là cách cậu chống chọi với chấn thương tâm lý sau sự kiện "kết thúc all might" - "ended allmight" trong bản dịch tiếng anh, cách dùng từ của cậu mới thực cay đắng! đó là lý do cậu muốn đấu với midoriya một trận sau trường. cậu muốn thuyết phục bản thân rằng mình mới là người dẫn đầu lần nữa. vị anh hùng của tôi ngông ngạo và kiêu kì là thế, nhưng sau tất cả tôi vẫn không thể ghét anh ta vì tôi biết, để ngông ngạo và kiêu kì như vậy quả thực cũng không dễ dàng gì. đó là một quá trình ta tự nghiền nát mình bằng những áp lực nặng oằn vai, đeo vào chân chiếc gông cùm của lòng tự trọng và chạy về đích mặc cho toác xương rách thịt. ai dám nói trước, người như cậu ta lại không khóc thật nhiều mỗi đêm trước khi chìm vào giấc ngủ.

cộng đồng anti bakugou nói rằng midoriya chỉ là một đứa trẻ, cậu không đáng chịu đựng sự bắt nạt như thế.

tôi đồng ý, nhưng họ quên mất một điều rằng không riêng gì midoriya, bakugou cũng chỉ là một đứa trẻ. trẻ con không tự quyết tính cách của mình, môi trường thế nào sẽ đúc ra những con người thế ấy. sống trong sự vị nể lâu ngày, cậu ta khó mà chấp nhận bản thân cần nắm lấy bàn tay midoriya để đứng dậy cũng như thừa nhận mình còn nhiều thiếu sót. nhưng tin tôi đi, bakugou đang cố thoát khỏi chiếc khuôn bạo ngược đã áp đặt lên mình từ tấm bé, từng ngày từng giờ. kiên nhẫn một chút, cho cậu ta thời gian để trưởng thành, rồi bạn sẽ thấy đứa nhóc ngang ngạnh năm xưa đã thôi ấu trĩ, biết nhìn nhận lại mình, điều chỉnh thái độ để học cách trở thành người lớn.

họ lại đế thêm: "chỉ một lời xin lỗi là có thể xóa tan mọi điều cậu ta đã gây ra cho midoriya sao?".

không phải "chỉ một lời xin lỗi", mà là "cả một lời xin lỗi". đừng đánh giá ngôn từ của cậu ta như một thứ vô giá trị. bởi vì đó là bakugou katsuki, một con người có thể vì lòng kiêu hãnh mà chọc trời khuấy nước. vậy nên một khi cậu ta đã hạ mình như thế, chắc chắn động cơ đằng sau còn quan trọng hơn cả cái tôi. bakugou phải trân trọng midoriya thế nào mới có thể buông bỏ lòng tự tôn lớn bằng trời của mình mà thừa nhận mình đã sai? hoặc thậm chí cậu không hé răng nửa lời đi nữa, những hành động của bakugou đã đủ chứng minh cậu nhận ra lỗi lầm của mình và cật lực sửa đổi bản thân, đã đủ cho midoriya cũng như chúng ta tha thứ. thử hỏi những người chỉ trích cậu ta, có ai đủ dũng cảm để lao vào đỡ một đòn chí tử cho bạn của mình không? có ai trong phút đại cục hỗn loạn nhất vẫn để tâm đến an nguy của bạn mình và gạt bỏ mọi thứ sang một bên để sát cánh cùng họ chưa? và đừng quên bakugou là người đã tìm thấy midoriya dưới cơn mưa ngày đó, nhất quyết đưa cậu bạn trở về chính đạo chứ không còn là một kẻ lang bạt tứ cố vô thân nữa.

cảm xúc của tôi dành cho bakugou đã chuyển từ ghét thành yêu như vậy đấy. phải thú thực rằng đã nhiều lúc ngã lòng, tôi hồ nghi liệu bakugou có vĩ đại như những gì mình nghĩ. bởi người tình trong mắt hóa tây thi, tâm trí một khi đã mọc rễ cây si, những khuyết điểm của người đều rơi vào điểm mù của ta, ta dễ dàng thêu dệt cho hình bóng người trở nên thập hoàn thập mỹ. quỷ thuật của ái tình là bóp méo nhãn quang, tôi nào dám tin tưởng bản thân mình tuyệt đối. nhưng sau những năm tháng cùng cậu ta trưởng thành, chẳng còn gì để mất, tôi đặt niềm tin cùng trái tim mình vào tay cậu. xin hãy giữ gìn nó vẹn toàn, vị anh hùng số một của tôi. yêu thương cậu cũng cần một quá trình phức tạp, hệt như con người cậu vậy. tự trích lời bản thân cũng thật tự phụ quá rồi nhưng tôi muốn xác nhận lại quan điểm của mình vẫn đúng qua chừng ấy thời gian:

"yêu thương bakugou nói khó không khó, nói dễ không dễ. nói chính xác là cần một chút bao dung".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC