Chương 3: Chuyến ghé thăm Longbourn của Collins

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Tôi mong,' ông Bennet nói với vợ vào bữa sáng hôm sau, 'là bà đã dặn đầu bếp chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn hôm nay, vì tôi có một vị khách đang trên đường tới đây.'

'Ai? Tôi không biết hôm nay sẽ có khách, hay là Charlotte Lucas sẽ bất ngờ ghé chơi, thế thì tôi mong bữa tối của tôi sẽ hợp khẩu vị con bé.'

'Người mà tôi nhắc tới là một người đàn ông lịch lãm và lạ mặt.'

Mắt bà Bennet sáng lên. 'Bingley đúng không, chắc chắn là vậy rồi! Nhưng sao lại đến mà không báo trước, Jane chưa bao giờ nhắc tới chuyện này! À mà thôi, được gặp anh ta là tôi đã vui đến phát điên rồi. Lydia, con yêu, rung chuông đi. Mẹ phải bảo đầu bếp luôn mới được.'

'Không, không phải Bingley,' chồng bà nói. 'Đó là người mà tôi cũng chưa gặp bao giờ.'

Lời ông nói khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, và cả vợ ông lẫn năm đứa con gái đều rất nôn nóng muốn biết vị khách ấy là ai. Sau khi tự tạo ra thú vui cho mình bằng việc khơi dậy sự tò mò cho cả nhà, cuối cùng ông cũng lên tiếng giải thích. 'Tôi nhận được một bức thư từ một người họ hàng, thằng cháu họ Collins ấy mà, như mọi người biết đấy, nó sẽ thừa kế toàn bộ tài sản của tôi khi tôi chết, và có quyền đuổi bất cứ ai ra khỏi cái nhà này ngay khi nó muốn.'

'Ôi, chúa ơi!' vợ ông bật khóc. 'Làm ơn đừng nhắc tới thằng xấu xa đó nữa. Điều khó chấp nhận nhất trên đời này là cả gia tài của ông sẽ không được để lại cho các con của ông, và tôi chắc chắn, nếu tôi là ông, tôi sẽ cố gắng làm điều gì đó để thay đổi nó.'

Jane và Elizabeth lại phải cố gắng giải thích lại cho bà về tình huống pháp luật mà họ sẽ phải đối mặt. Họ đã từng phải giảng giải cho mẹ nhiều lần rồi. Nhưng có lẽ vấn đề chính là ở chỗ bà Bennet từ chối hiểu điều ấy, và tiếp tục buông những lời cay đắng về Collins.

'Cái luật này là điều bất công nhất,' ông Bennet đồng ý, 'và không gì có thể khiến cho Collins thoát khỏi sự tội lỗi về đạo đức khi thừa kế ngôi nhà này. Nhưng để tôi đọc thư của nó cho bà nghe, có lẽ bà sẽ thấy được an ủi đôi chút bởi sự chân thành trong đấy.'

Ông đọc to bức thư cho cả nhà:

"Gửi chú,

Sự bất hòa giữa chú và người cha quá cố của cháu luôn là điều khiến cháu lo lắng, kể từ khi ông ấy mất cháu luôn mong mối quan hệ giữa hai gia đình ta sẽ được cải thiện. Sau khi học tập và rèn luyện trong một thời gian dài, cháu đã trở thành mục sư, và cũng rất may mắn khi có được sự che chở của Công nương Catherine de Bourgh, phu nhân của ngài Lewis de Bourge quá cố. Bà ấy đã hào phóng cho cháu vị trí tổng giám mục giáo xứ Hunsford, trùng hợp chức vụ này lại còn trống. Hunsford là ngôi làng rất gần với căn nhà ngoại ô khang trang của Công nương ở Kent. Bất cứ khi nào có việc cần cháu sẽ ở trong ngôi biệt thự đó, và cháu luôn chú ý cư xử với Công nương một cách biết ơn và kính trọng. Hơn nữa, là một mục sư, cháu cảm thấy nghĩa vụ của mình là phải khuyến khích tất cả các gia đình trong khu vực chung sống một cách hòa bình với nhau. Vì thế, cháu cho là mình đang làm điều đúng đắn khi đề nghị chú buông xuống mọi thù hằn. Dĩ nhiên, cháu cũng nhận ra rằng cuối cùng, khi cháu thừa kế toàn bộ tài sản của chú, con gái chú hiển nhiên sẽ trở nên rất nghèo túng, cháu vô cùng xin lỗi về điều đó. Cháu thề với chú rằng cháu sẵn sàng sửa chữa điều này bằng mọi giá - nhưng cháu sẽ nói về điều ấy sau. Nếu chú không phiền, cháu muốn tới thăm chú và gia đình vào thứ hai ngày 18 tháng 11, lúc bốn giờ, và có thể cháu sẽ ở lại cho tới thứ bảy tuần kế tiếp. Cháu không phiền gì cả, bởi Công nương Catherine cũng không phản đối sự vắng mặt đột xuất của cháu.

Thưa chú, cháu vẫn luôn mong được gửi những lời chúc tốt đẹp của mình tới cô và các em, với tư cách là một người bạn của chú, William Collins."

'Thế nên chúng ta có thể chờ đón sự xuất hiện của quý-ngài-hòa-bình này lúc bốn giờ hôm nay,' ông Bennet nói, khi gấp lá thư lại. 'Hẳn sẽ là một cậu trai trẻ lịch thiệp và nghiêm túc đấy. Công nương Catherine thật tốt bụng khi cho phép nó đến thăm gia đình mình!'

'Ồ, nếu anh ta sẵn sàng làm mọi cách để bù đắp cho con gái chúng ta, dĩ nhiên tôi sẽ không khiến anh ta thất vọng,' bà Bennet đáp.

'Dù không đoán được anh ấy định sửa chữa bằng cách nào,' Jane nói, 'nhưng ít nhất thì anh ấy cũng thật tốt khi muốn giúp chúng ta.'

'Em nghĩ anh ta kỳ quặc ý,' Elizabeth nói. 'Anh ta nghe có vẻ tự mãn, nhưng lại khá cung kính khi nhắc về Công nương Catherine! Và tại sao anh ta lại xin lỗi vì sắp phải thừa kế gia sản của bố chứ? Chúng ta đều biết đó không phải lỗi của anh ta. Có khi nào anh ta là một gã thực dụng không bố?' cô thêm vào, quay sang hỏi ông Bennet.

'Không, con yêu, bố nghĩ là không phải đâu. Bố khá hy vọng sẽ tìm thấy gì đó khác biệt ở anh ta. Lá thư của anh ta pha trộn giữa sự phục tùng và sự tự cao tự đại, hứa hẹn sẽ có nhiều điều thú vị đấy. Không thể chờ nổi khi nào được gặp anh ta nữa.'

Mary, đứa con gái thứ ba, thường dành phần lớn thời gian để đọc sách và ít khi tham gia vào những cuộc nói chuyện của cả nhà, đưa ra nhận xét rằng bức thư của Collins được biểu đạt khá tốt. Kitty và Lydia thì hoàn toàn không thể hiện bất cứ sự hứng thú nào về bức thư hay người viết. Bởi chẳng có khả năng nào cho thấy vị anh họ kia sẽ xuất hiện trong bộ quân phục cả, thế nên chúng cũng chẳng thấy vui vẻ gì khi gặp anh ta. Tuy nhiên, bà Bennet đã thay đổi cái nhìn về Collins sau bức thư, và giờ đang chuẩn bị gặp anh ta với sự bình tĩnh đến lạ, điều khiến chồng bà cùng các con vô cùng ngạc nhiên.

Collins đến đúng giờ, và nhận được sự chào đón lịch sự của cả gia đình. Ông Bennet quả thật nói rất ít, nhưng những người còn lại đều sẵn sàng để tám chuyện, và Collins dường như cũng không cần sự khích lệ nào. Anh ta cao, một anh trai hai lăm tuổi trông khó ở. Biểu cảm của anh ta nghiêm túc, và cư xử thì khuôn phép. Ngay sau khi đến, anh ta đã nói với bà Bennet, 'Qúy bà, cháu phải dành lời khen cho cô khi có một đàn con gái tuyệt vời như thế này đấy. Cháu đã nghe rất nhiều về sự xinh đẹp của các em, nhưng khi nhìn tận mắt thế này cháu thấy các em thật sự còn xinh đẹp hơn lời đồn nhiều. Cháu chắc rằng sớm thôi cô sẽ thấy chúng có những mối hôn sự tốt.'

Bà Bennet chưa bao giờ tranh cãi với những lời khen, và đáp, 'Cháu thật tốt bụng đấy, thật sự cô cũng mong như vậy, bởi nếu không chúng sẽ chẳng có gì cả.'

'Cô đang nhắc tới chuyện cháu sẽ thừa kế tài sản của chú sao?'

'Ồ, đúng rồi đấy, cô đang nhắc tới chuyện đó! Chẳng phải cháu cũng thừa nhận đó là một chuyện buồn với mấy đứa con gái số khổ của cô sao.'

'Cháu biết điều ấy, thưa cô, về sự khó khăn của các em - và có thể cho cô thấy nhiều hơn sự đồng cảm của cháu, nhưng cháu cũng thấy cần phải cân nhắc khi nhắc quá nhiều về chủ đề này mà mọi chuyện lại chưa đâu vào đâu. Thú thật rằng cháu đã chuẩn bị khá lâu trước khi tới đây vì cháu muốn bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình với các em. Có thể khi chúng cháu hiểu nhau hơn thì cháu sẽ nói ra.'

Tiếng chuông reo lên báo hiệu bữa tối đã sẵn sàng, cả gia đình cùng ngồi vào bàn ăn với vị khách mới quen. Collins cất lời tâng bốc hành lang, cách bài trí phòng ăn và đồ đạc đến mức khiến các cô gái phải thầm bật cười với nhau. Bà Bennet thì như thường lệ vẫn rất dễ chiều bởi những lời nịnh nọt như thế, nhưng bà vẫn không thể thoát khỏi suy nghĩ rằng anh ta yêu thích chúng như vậy bởi đó là tài sản mà anh ta sắp được sở hữu. Bữa tối cũng được anh ta cho là trên cả tuyệt vời, và muốn được biết ai trong số những cô em họ đáng yêu của mình đã hoàn thành nó. Câu hỏi khiến bà Bennet phải lạnh giọng giải thích rằng nhà họ đủ khả năng để thuê một đầu bếp giỏi, vì thế các con gái bà không việc gì phải ở trong bếp cả. Ngay lập tức anh ta nhận ra mình đã khiến bà cảm thấy bị xúc phạm nên cầu xin bà tha thứ, 15 phút sau đó cứ thế trôi qua.

Ông Bennet hiếm khi cất lời từ đầu bữa ăn, nhưng giờ ông nghĩ đã đến lúc mà mình nên tham gia vào cuộc trò chuyện. 'Cháu có vẻ khá may mắn khi được nâng đỡ nhể, Collins,' ông nói.

Ông không thể tìm được một điểm khởi đầu nào tốt hơn thế nữa. Và thế là Collins quay sang nhiệt tình cảm kích và khen ngợi Công nương Catherine trong vài phút tiếp đó. 'Cuộc đời cháu chưa bao giờ chứng kiến một người với thân phận cao quý mà lại cư xử tử tế đến như vậy! Mặc dù là một quý bà cao sang nhưng bà ấy chưa bao giờ khinh bỉ cháu. Bà ấy nói chuyện gần như ngang hàng với cháu, và cho cháu lời khuyên. Ví như chuyện bà ấy bảo cháu nên kết hôn càng sớm càng tốt. Và chú biết gì không, bà ấy đã mời cháu ăn tối ở nhà tới hai lần! Người ta thấy bà ấy là một người đàn bà phách lối, nhưng bà ấy chỉ đối tốt với cháu thôi. Bà ấy còn từng gặp rắc rối khi tới thăm ngôi nhà nhỏ của cháu, và suy nghĩ thấu đáo đến nỗi đề xuất một vài sự nâng cấp cho ngôi nhà - xây thêm một vài tầng lầu nữa chẳng hạn.'

'Thật lễ nghĩa và tử tế, phải vậy chứ,' bà Bennet nói. 'Bà ấy có sống gần cháu không, Collins?'

'Nơi ở của bà ấy, Rosings Park chỉ cách căn nhà nát của cháu một con đường làng nhỏ thôi.'

'Cô nghe cháu nói bà ấy là góa phụ? Gia đình bà ấy có ai còn sống không?'

'Bà ấy chỉ có một đứa con gái thôi, em ấy sẽ thừa kế Rosings và tất cả tài sản của Công nương Catherine. Đó là cô gái xinh xắn nhất, nhưng không may sức khỏe lại không tốt. Cháu thường phải thốt lên lời tán dương vẻ đẹp và tài nghệ của em ấy khi tới thăm Rosings. Bà Catherine cũng đánh giá cao những lời khen ấy, và cháu thấy đó là nghĩa vụ của cháu khi làm bà ấy vui lòng.'

'Chắc chắn là cháu đã làm đúng rồi,' ông Bennet nói. 'Cháu không nghi ngờ gì là một chuyên gia của những lời tán dương êm tai đấy. Ta có thể hỏi làm sao cháu nghĩ ra được những lời khen mượt mà như thế không?'

'Một số tự nhiên bật ra trong đầu cháu, nhưng lúc rảnh rỗi thỉnh thoảng cháu cũng chuẩn bị sẵn một vài từ ngữ phù hợp cho những trường hợp khác nhau.'

Ông Bennet lắng nghe đứa cháu trai trong sự giải trí không thể kể xiết. Collins thì cứ ngáo ngơ đúng như anh ta đã mong đợi. Nhưng cho đến giờ trà ông Bennet đã chịu đựng đủ, và sau đó, ông phải bảo vị khách của mình đi đọc sách cho con gái. Tuy nhiên, khi quyển sách được trao vào tay Collins, anh ta trông rất sốc, và cự tuyệt nói rằng mình không bao giờ đọc tiểu thuyết. Thay vào đó anh ta chọn một quyển kinh thánh, rồi bắt đầu đọc bằng cái giọng chậm chạp, nghiêm túc kia. Lydia không thể giấu nổi sự chán chường của nó được nữa, chỉ sau ba trang giấy, nó ngắt lời anh ta một cách thô lỗ, để hỏi mẹ về một trong những người lính ở Meryton. Collins bị đả kích nặng nề, và từ chối đọc tiếp mặc cho bà Bennet và mấy đứa còn lại đã đứng ra xin lỗi cho sự vô duyên của Lydia.

Collins không phải là một người nhạy cảm, và cả học thức lẫn những mối quan hệ xã hội đều không thể khiến anh ta tốt hơn. Sự kính trọng anh ta dành cho người bảo hộ của mình, sự tự mãn của chính bản thân anh ta cùng vị trí mới mà anh ta có, khiến anh ta tự hào nhưng cũng khiến bản thân anh ta trông hèn hạ cùng một lúc. Giờ khi đã có nhà và một thu nhập khá ổn, anh ta quyết định tiến tới hôn nhân. Những cô con gái nhà Bennet, những người sẽ mất quyền thừa kế của mình vì anh ta, nổi tiếng xinh đẹp và dễ mến, khiến anh ta nảy ra ý định sẽ lấy một trong số họ với danh nghĩa bù đắp sự thiệt thòi. Anh ta cho đây là một kế hoạch tuyệt vời, và cũng tự cho rằng bản thân mình thật hào phóng và không hề ích kỷ khi làm điều ấy.

Sau khi đến Longbourn và nhìn thấy gương mặt đáng yêu của Jane Bennet, anh ta biết mình đã đúng. Là chị cả, cô phải nên lấy chồng sớm nhất, và cô đã là lựa chọn của Collins ngay từ buổi tối đầu tiên. Thế nhưng sáng hôm đó, sau cuộc nói chuyện 15 phút với bà Bennet, anh ta đã phải thay đổi ý định của mình. Khi anh ta bày tỏ với bà ước muốn được kết hôn với một người trong số năm chị em, bà Bennet đã đáp với một nụ cười hạnh phúc, rằng con gái cả của bà có lẽ sẽ sớm đính hôn thôi. 'Nhưng vẫn còn những đứa khác mà, Collins,' bà tiếp tục khích lệ anh ta.

Collins chỉ việc chuyển đối tượng kết hôn từ Jane sang Elizabeth thôi, và điều đó được quyết định rất nhanh chóng - ngay trong khi bà Bennet đang rót trà. Elizabeth chỉ xếp sau Jane về độ tuổi và sắc đẹp, hiển nhiên cô trở thành đối tượng được lựa chọn.

Bà Bennet mừng rỡ ra mặt với hy vọng rằng mình sẽ sớm có hai cô con gái đi lấy chồng. Người mà bà ghét cay ghét đắng mấy ngày trước giờ bỗng trở thành người mang lại niềm vui cho bà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net