C133: Sát khí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng tinh mơ, vạn vật còn bị bao phủ trong màn sương mù chưa thức tỉnh, Thúy Nhã Sơn Phòng đã mở cửa.

Hai ngọn đèn lồng màu đỏ vừa treo lên, đám gia đinh đã ôm quyền đứng, phía trên cánh cửa lớn kia, một tờ giấy hồng bố cáo được dán lên, lập tức dẫn tới một ít người bán hàng rong bán bánh hấp nhìn sang đây.

"Sách thơ vip trân quý dành cho hội viên cao cấp không xuất bản nữa?"

Danh tự cực kỳ đủ vang dội, rõ ràng còn là số lượng có hạn, chỉ có mấy chục quyển sách, làm cho người ta đột nhiên nảy sinh ý tranh nhau để mua.

Người bán hàng rong có kiểu truyền tin tức vô cùng linh thông, không đến nửa canh giờ, mấy chục quyển sách thơ sách liền bị tranh mua đến không còn gì.

Tiếp qua một canh giờ, các loại bản chép tay liền lưu truyền ra ngoài, loại tin tức này vốn dĩ truyền đi rất nhanh, lại nói chỉ dùng cho VIP, không xuất bản nữa, bản chữ trân quý như vậy, tự nhiên lại làm cho đám người học đòi văn vẻ rất hào hứng, đáng tiếc bản chính đã không tranh mua được nữa, chỉ có cách sưu tầm bản viết tay hoặc bản in trộm từ bốn phía, tuy chất giấy hơi kém một chút, nhưng nhiệt tình học hỏi lại vẫn phải có.

Đến trưa, bởi vì đầu đường cuối ngõ nghị luận, giá cả bản chép tay cũng nâng cao tới mức gần bằng một nửa bản chính, tâm tính con người vốn mua được hay không mua được cũng cố gắng trả giá để mua, huống chi trong quán trà, tửu lâu đều nghị luận xôn xao về bản sách thơ không xuất bản này, nếu không có trong tay, đi ra ngoài còn không biết xấu hổ chào hỏi cùng người sao?

Đây vẫn chỉ là đợt sóng thứ nhất, tranh luận lớn nhất vẫn là những bài Thẩm Ngạo viết về cảm giác gặp gỡ Tần Nhi. Bài thơ này rất kỳ quái, lại không theo cách luật, không tham chiếu vần điệu, nhưng chợt nhìn, thơ này không biết là quá chau chuốt, hay chữ quá đẹp mà mấy từ trong đó thật sự cũng không tệ.

Vì vậy tại đầu đường cuối ngõ, đám văn nhân bọn họ chia làm hai phái, một phái lấy cách luật thơ này làm thứ để công kích, hạ thấp trắng trợn, nói thơ này thành rắm chó không kêu to được, mà một phái bên kia, lại kiên quyết ủng hộ, từ ca phú giảng đến thơ Đường, từ thơ Đường giảng đến hôm nay, các loại vần điệu, cách luật thơ đều biến đổi, thơ này vẫn là thơ, dẫn tới tranh luận không ngớt.

Muốn tranh luận, nhất định phải nhớ kỹ thi từ của Thẩm Ngạo, nếu không thì tranh luận cái gì? Cho nên chỉ nửa ngày sau, cơ hồ tất cả mọi người nhớ kỹ bài thơ kia của Thẩm Ngạo, tự nhiên sẽ có người đặt ra nghi vấn, Tần Nhi này là ai?

"Hai hàng lông mày nhíu lại, giống như chau mà không phải chau, một đôi mắt lung linh như mừng rỡ mà không phải mừng rỡ, trời sinh hai má lúm đồng tiền buồn rười rượi, nhìn như một thân yếu nhược. Lệ trên mắt điểm một chút, hơi thở dài. Ưu nhã  như hoa chiếu trên nước, cử chỉ như gió thổi mây trôi. Tâm tư so với Tỷ Can còn buồn nhiều hơn một chút, lại thắng Tây Thi ba phần. Đuôi mày hơi nhíu, khóe mắt tàng vẻ thanh tú, thanh âm nụ cười thật ôn nhu.."

Trên đời thực sự có tiểu mỹ nhân làm cho người ta trìu mến, kiều mị muôn màu như vậy sao?

Như thế thì hơi kỳ quái!

Thẩm công tử ở nơi nào gặp gỡ vị nữ tử động lòng người, làm cho người ta trìu mến này?

Mọi người phải biết rằng, Đại Tống triều lúc này bàn về giới tính có lẽ rất bình thường, thị hiếu tình nhân đại chúng của nam nhân đơn thuần, những hán tử thiết huyết, vẫn là loại tiểu mỹ nhân liễu yếu đào tơ làm người ta sinh lòng thương yêu, bởi vậy, Tần Nhi được miêu tả ở trong bài thơ này, lại làm cho không ít người tim đập thình thịch.

Thẩm công tử diễm phúc tốt quá, chỉ không biết lời nói của hắn phải chăng có chút khoa trương?

Ý nghĩ này vừa trỗi dậy, tiêu điểm tranh luận lại chuyển đến trên người Tần Nhi, tiểu mỹ nhân gọi Tần Nhi này, phải chăng xác thực là một người khác, Thẩm công tử nghe nói có quan hệ cùng Vân Vân nhưng vẫn không thấy hắn vì Vân Vân làm một bài thơ, vì sao lại xuất hiện Tần Nhi này, còn  đem Tần Nhi hóa thành tiên nữ dưới ngòi bút của mình.

Loại bát quái này không chỉ gây tranh luận giữa văn nhân mà ngay cả chút ít người buôn bán nhỏ tầm thường, cũng cực kỳ say sưa đàm đạo. Bọn hắn không hiểu thi từ, nhưng mỹ nữ lại là đề tài tất cả mọi người có thể tham dự thảo luận. Thời gian chỉ trôi qua một ngày, Tần Nhi này đã đi vào trong trí nhớ của rất nhiều người, ngược lại, tất cả nhất thời quên mất đã gần đến lúc dự thi thi đấu hoa khôi.

Cái gọi trào lưu kỳ thật chính là như thế, người hữu tâm quạt gió thổi lửa khiến cho đầu đường cuối ngõ nghị luận xôn xao. Nếu ngươi không thức thời, tại trước mặt mọi người văng nước bọt như ngôi sao bay đàm luận về Tần nhi, hô to một tiếng Xuân nương của Yên Vũ Lâu cũng thực diễm lệ, chỉ sợ bị người ta khinh thường nhổ một ngụm nước bọt, cao nhã mà mắng một câu: 'Tục không chịu được'.

Ánh lửa bập bùng bên trong chậu than đem chậu đồng thiêu đốt đến đỏ rực, thời tiết đã chuyển lạnh hơn không ít, cho dù mặc y phục mùa đông, dựa bên chậu than cũng có vài phần hơi lạnh thấu xương.

Trời đông giá rét ở thành Biện Kinh có một loại hàn khí hanh khô, Thẩm Ngạo có chút không quen.

Hắn khoanh chân ngồi cạnh chậu than, tiện tay nhàm chán nhặt vài cuốn sách lên đọc. Trong lúc đó, cứ cách một đoạn thời gian, có một gã sai vặt Thúy Nhã Sơn Phòng ra ngoài tìm hiểu tin tức rồi trở về báo cáo cho Thẩm Ngạo. Hiện tại, Thẩm Ngạo đã có thể xác nhận bước đầu tiên lăng xê của hắn cuối cùng cũng đã thành công.

Thẩm Ngạo nặng nề buông sách trong tay xuống, Chu Hằng ngồi ở một bên buồn ngủ nhập nhèm liền đưa mắt lên, nhìn thấy bộ dạng Thẩm Ngạo nắm chắc thắng lợi trong tay, quan sát sắc trời ngoài cửa sổ, nói: "Biểu ca, đã giờ nào rồi?"

Thẩm Ngạo nói: "Sắp đến giữa trưa."

Chu Hằng duỗi lưng một cái, phàn nàn nói: "Hơn nửa đêm bảo ta đi mua vải vóc, làm hại ta chạy bảy tám nhà, không biết gõ bao nhiêu cánh cửa, mệt chết đi được, sách thơ bán được  chưa? Biểu ca kế hoạch như thế nào?"

Thẩm Ngạo cười ha ha, khép miệng không nói, bước đầu tiên đã muốn thành công, sát khí thứ hai nên phóng ra rồi, chỉ là, sát khí này quá hung tàn, không biết hiệu quả như thế nào?

Trùng hợp, Ngô Tam nhi bưng mấy món điểm tâm lên, cười nói: "Giữa trưa, ăn chút đồ ăn đi. Thẩm đại ca, sự tình ngươi phân phó, ta đã chuẩn bị tốt, lúc nào có thể động thủ?"

Ngô Tam nhi biểu lộ có chút quái dị, trong lòng nghĩ đến Thẩm đại ca này làm việc gì cũng không theo như lẽ thông thường.

Thẩm Ngạo vô tâm hưởng dụng mỹ thực, khuấy động than củi ở trong chậu than, tùy ý nói: "Đã đánh tiếng với Trương Bộ đầu phủ Kinh Triệu chưa?"

Ngô Tam nhi gật đầu cười nói: "Đã liên hệ rồi, theo lệnh Thẩm đại ca phân phó, gọi người dùng danh nghĩa Thẩm đại ca truyền lời."

"Như vậy cũng tốt." Ánh mắt Thẩm Ngạo kiên định, hiên ngang lẫm liệt nói: "Diễn xuất lần này tốt, ta tin tưởng Tần Nhi sẽ nổi danh toàn bộ đại giang nam bắc, buổi chiều là thời điểm khách uống trà nhiều nhất, bắt đầu trong khoảng thời gian này đi."

Ngô Tam nhi hơi có chút chột dạ, nói: "Chúng ta làm như vậy, có thể hay không... có thể hơi quá mức hay không?"

Thẩm Ngạo chính nghĩa lẫm liệt nói: "Quá mức? Tam nhi, chúng ta là người làm ăn buôn bán, giảng đạo nghĩa chính là lợi nhuận, có lợi thì cho dù núi đao biển lửa cũng phải hạ, ngàn vạn lần không thể có lòng dạ đàn bà."

Ngô Tam nhi vội vàng nói: "Ý của ta là muốn nói, loại sự tình này cũng có người tin tưởng sao?"

Thẩm Ngạo nở nụ cười trong sáng, đưa tay hướng về phía chậu than, đứng lên nói: "Lăng xê chính là nửa thật nửa giả, phải khoa trương, sự tình chó cắn người, ai có hứng thú thảo luận? Nhưng nếu như đổi lại người cắn chó thì sao? Càng ly kỳ, lại càng có thể làm mọi người hào hứng. Về phần thật giả, không phải là sự tình chúng ta cần quan tâm, càng là sự tình khó phân thật giả, sẽ tranh luận càng nhiều, tranh luận càng nhiều, chúng ta lăng xê càng thành công. Tam nhi, ngươi học lấy điểm này, sau này sẽ rất hữu dụng cho việc kinh doanh."

Ngô Tam nhi rất tín nhiệm Thẩm Ngạo, gật đầu nói: "Thẩm đại ca ở chỗ này dùng cơm, ta đi dặn dò vài câu, bảo mọi người không được để lộ chân tướng."

Trong thành, Quả Phụ phường không biết từ khi nào bắt đầu có tên gọi này, nếu muốn ngược dòng tìm hiểu, chỉ sợ phải nói đến trăm năm trước kia, lúc đó, thiên hạ này còn mang họ Lý, nghe nói bởi vì thiên hạ đại loạn, ngay lúc đó, bốn phía thành Biện Châu chiêu mộ quân sĩ, bọn nam tử đều trở thành quân cảm tử. Về sau bắc chinh, Quả Phụ phường lại không có một người nào, không có một nam nhân nào trở về, kể từ đó, tự nhiên xuất hiện rất nhiều quả phụ không thể đếm được, cho nên danh tự con đường này vẫn tiếp tục sử dụng cho đến nay.

Nơi này thuộc về một trong hai mươi phường bên Nội Tả, Nội Tả là chỗ phồn hoa nhất Biện Kinh, ở cách chỗ này không xa, có một tòa miếu, bình thường vào dịp lễ hội rất náo nhiệt.

Chỉ là, càng là nơi phồn hoa, lưu manh và côn đồ tụ tập càng nhiều. Những người này chơi bời lêu lổng, luôn tùy thời ở chỗ này tìm một ít người nhà quê lừa gạt. Văn nhân mặc khách cũng không thiếu, bàn rượu sát đường, búp chè, còn cả đèn lồng đỏ treo cao kia, chỉ cần trong túi có mười mấy chục quan tiền là có thể tìm được nơi mua vui.

Chỉ có điều, hôm nay, trên đường phố nhộn nhịp lại nhường ra một lối đi, người đi đường cam nguyện đứng ở một bên, ngạc nhiên nhìn một chi đội ngũ kia từ từ đi tới.

À, thì ra có người đã qua đời, ngươi xem, ba bốn nữ nhi kia mặc đồ tang, khoác áo gai, khóc sướt mướt mà vịn quan tài, cơ hồ muốn ngất đi. Trên đường gặp được loại sự tình này, quả nhiên là xui xẻo vô cùng.

Chỉ là, đợi mọi người nhìn cẩn thận, cũng không khỏi hít vào một hơi.

Ồ, đúng là ba cái quan tài?

Ngoại trừ kiệu phu khiêng quan tài, tất cả người còn lại đều là nữ quyến. Như thế quá kỳ quái rồi, chẳng lẽ trong vòng một đêm, nam nhân trong nhà đều...

Mà ngay cả nam nhân đưa đám ma cũng không có.

Trong nhiều năm qua,Quả Phụ phường chưa từng xảy ra quái sự như vậy. Chỉ thấy bà lão cầm đầu, khóc đến chết đi sống lại, đã gần như hít thở không thông. Hai phụ nữ phía sau  đốt giấy để tang, mặc đồ tang khác hẳn, chắc là hai con dâu của bà lão?

Ba quan tài, ba nữ nhân, trong đó có hai người quả phụ trẻ tuổi khóc đến hoa lê đầy mặt, vừa xem làm người nghe thương tâm mà rơi lệ. Bất quá cũng có kẻ vô tâm, chỉ toàn tâm để ý  hai quả phụ trẻ tuổi tư thái mỹ lệ, mặt mày sáng sủa, hình như là đang ước gì nam nhân nhà người ta chết sớm hơn nữa.

Rất nhanh, nhiều người lại đặt nghi vấn tiếp, bãi tha ma thành Biện Kinh đặt tại ngoại thành, cho dù nam nhân trong nhà chết rồi, cũng nên đem quan tài này đi, tranh thủ thời gian đưa đến ngoại thành an táng.

Nhập thổ là sự tình không thể chậm trễ, mà đi hướng này, rõ ràng là đi thông lộ hai mươi sáu phường, chỗ đó cũng là nơi phồn hoa trong thành, hẳn là các nàng muốn đi quanh thành Biện Kinh này một vòng, rồi mới an táng?

Cái này thật đúng là kỳ quái, nam nhân chết cũng không phải quan to trạng nguyên, chưa từng nghe nói qua việc phải đưa đi dạo phố, hôm nay thật sự được mở rộng tầm mắt.

Chỉ là, thực sự muốn nhìn xem rốt cuộc các nàng muốn làm gì.

Tâm tư này vừa động, nhiều người không tự chủ được mà theo đuôi đội ngũ đưa đám ma kia, một khi việc này ồn ào, người rảnh rỗi đều xuất hiện, có náo nhiệt thì có người xem náo nhiệt.

Ba quả phụ mang quan tài đốt giấy để tang khóc lóc không ngừng, thanh âm đều đã nghẹn ngào rồi, chỉ chốc lát đã  ra khỏi Quả Phụ phường. Trong khoảnh khắc, người theo đuôi đến đây càng ngày càng đông, chợt nhìn qua, người không biết chỉ sợ còn tưởng rằng hôm nay lại là phiên chợ hội làng.

Quan sát sắc trời, buổi trưa đều sắp qua rồi. Thẩm Ngạo mở cửa sổ, dựa vào bệ vào cửa sổ, nhìn xuống dòng người đến người đi trên con đường trước Thúy Nhã Sơn Phòng.

Trong lòng không nhịn được, mắng to: “Như thế nào còn chưa đến vậy, bản công tử sốt ruột chờ đợi hơi bị lâu rồi đó”.

Vừa đúng lúc đó, giương mắt nhìn đến nơi góc đường xa xa, một đám người đang đi về hướng Thúy Nhã Sơn Phòng.

Chu Hằng ló đầu ra từ đằng sau Thẩm Ngạo, lại càng hoảng sợ, cả kinh nói: "Nhiều người như vậy? Biểu ca, lúc này đây có phải là ngươi làm có chút quá lố rồi không ?"

Thẩm Ngạo lại lộ ra vẻ thoả mãn, cười một tiếng, nói: "Chơi ngông, đúng là muốn tim đập như trống trong ngực, càng nhiều người càng tốt."

Xa xa nhìn lại, càng ngày càng nhiều người đi ra từ góc đường, nhìn không thấy điểm cuối, thoáng cái đã tràn ngập cả con đường lẫn ngõ hẻm.

Cái thanh âm khóc lóc mơ hồ kia truyền ra làm tê tâm liệt phế.

Chu Hằng xem xét, oa, biểu ca quá hung tàn rồi, đây là lăng xê sao? Đây là đùa với lửa đó.

Trong lòng Thẩm Ngạo cũng dần bắt đầu có chút chột dạ, người đến thật nhiều hơn tính toán một chút, trọng trách trên vai bổn công tử rất nặng đó.

Trong lòng tự sướng một phen, Thẩm Ngạo lập tức cười nói với Chu Hằng: "Biểu đệ ở chỗ này áp trận, ta đi xuống xem một chút."

Thẩm Ngạo hấp tấp đi xuống lầu, chỉ thấy cửa lớn Thúy Nhã Sơn Phòng chật kín người, ba quan tài vững vàng bày ở nơi cửa lớn, bước ra bên ngoài xem, tất cả đều là người đông nghịt, ba quả phụ vịn quan tài khóc đến chết đi sống lại, trong đó, nhìn lưng bà lão kia run rẩy, cơ hồ sắp không thở nổi.

Đám khán giả xô đẩy hai bên, ánh  mắt đổ dồn về phía Sơn Phòng, thầm nghĩ trong lòng, thì ra muốn tới Thúy Nhã Sơn Phòng.

Chỉ là không biết ba quả phụ mang quan tài đến nơi này làm cái gì?

Kỳ quái!

Càng kỳ quái, càng kích thích tâm hiếu kỳ, ánh mắt đám khán giả không nỡ động, phía sau nhìn không thấy, liền không ngừng mà hỏi: "Huynh đài, hiện tại phía trước như thế nào?"

Người ở phía trước kiễng chân lên cố gắng nhìn, chỉ có thể trả lời: "Thúy Nhã Sơn Phòng đang mở cửa, mở cửa rồi." Thanh âm cực kỳ kích động.

Bà lão kia khóc một hồi, đợi tâm hiếu kỳ của tất cả quần chúng bị câu dẫn ra không sai biệt lắm, đôi mắt đục ngầu vừa nhấc, bắn thẳng đến Thúy Nhã Sơn Phòng, sát khí đằng đằng.

Trò hay mở màn rồi, tâm tư quần chúng gần đó chỉ trực nhảy lên, nhìn tướng mạo bà lão này là người cay nghiệt không chịu thiệt, nhìn điệu bộ này, kế tiếp tất nhiên là nổi lên phong ba bão tố.

Lúc này, Ngô Tam nhi chắp tay từ từ đi tới, mỉm cười hướng về bà lão, sắc mặt kia có chút xấu hổ, lại có vẻ khẩn trương, là  người làm ăn luôn phải treo khuôn mặt tươi cười, nụ cười này lại không suy giảm.

"Chưởng quầy Thúy Nhã Sơn Phòng ra rồi, dọa người quá, tính tình Ngô chưởng quầy lại thật tốt, vẫn tươi cười đi ra, lợi hại, lợi hại." Có người hưng phấn không thể tin vào mắt mình, hắn nắm chặt tay, sắc mặt kích động đỏ bừng.

Lệ rơi đầy mặt vì xúc động, thành Biện Kinh bao năm nay đã không xảy ra việc náo nhiệt như vậy, bình thường nhìn người khác nói chuyện lý thú trên phố đến nước bọt văng tung tóe, hôm nay, cuối cùng mình cũng gặp phải một sự kiện khó lường.

Ngô Tam nhi hành lễ về hướng bà lão, tận lực bày làm ra một bộ dạng tao nhã nói: "Phu nhân tới đây, không biết  có chuyện gì?"

Ánh mắt Ngô Tam nhi lộ vẻ hoài nghi, dừng trên quan tài kia, thanh âm kia có chút chuyển lạnh: "Làm sao lại đem cái điềm xấu này đến trước cửa Sơn Phòng chúng ta? Phu nhân, tại hạ mở cửa làm ăn buôn bán, bình thường cũng không gây chuyện thị phi, mà ngay cả phu nhân, tại hạ cũng rất lạ mặt."

Bà lão kia lại khóc rống lên, thoáng cái kéo lấy vạt áo Ngô Tam nhi, đầu đâm vào ngực Ngô Tam nhi, rống to lại để cho đám khán giả nghe rõ ràng: "Ngươi trả chồng của ta, trả hai đứa trẻ cho ta, hôm nay lão thân liều mạng cùng ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net