Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là một ngày tốt để đi chơi. Bầu trời vừa mưa xong nên thật cao vào rộng biết bao, mây đen tản đi, mở ra cánh cửa rước những tia nắng mềm mại đáp xuống nhân thế rồi vỡ tan khi va vào những giọt nước trong vắt còn đọng lại sau trận mưa tầm tã.

Kaiser bước đi, tay bực bội vung vẩy cái ô đẫm nước mưa, miệng lầm bầm chửi rủa. Cơn mưa chết tiệt. Đúng ra hôm nay hắn đã có thể nghỉ ở nhà do cơn mưa quá lớn nhưng thế trận đã đổi chiều ngay phút cuối gạt phắt đi những gì hắn ấp ủ. Mưa bỗng ngớt dần khiến nhà trường thống báo học sinh tiếp tục đi học. Bỗng có một bàn tay không biết từ đâu đến gần rồi vỗ bộp vào vai hắn. Kaiser cáu tiết, quay lại định chửi cho người đó một trận thì nhìn thấy người ấy. Đôi mắt hắn thoáng ngạc nhiên rồi lâm vào trầm tư. Cuối cùng, hắn quay đi, làm lơ những gì người đằng sau lảm nhảm.

- Nè nè, gặp bạn mà không thèm chào vậy hả? - Isagi cười cười bước vội theo sau, đôi mắt lấp lánh màu biển cả nhìn chòng chọc vào người đi trước. - Tôi thích cậu! Làm bạn trai tôi nha?

Kaiser không thèm đáp, làm lơ cậu với vẻ mặt cực kì khó ở. Bực thật chứ.

- Đây là lần tỏ tình thứ 94 của tôi rồi đó! Cậu nhớ cậu đã hứa gì không? Cậu đã nói là: Tôi tỏ tình cậu được 100 lần thì cậu sẽ đồng ý đó!

Kaiser khựng lại, mới đó mà đã 94?

- Không. - Hắn thẳng thừng đáp trả. Đôi con ngươi lạnh lùng không thèm nhìn cậu. - Tôi không nhớ gì hết.

Isagi ngỡ ngàng, gì vậy chứ? Mấy lần trước còn nhận mà ta? Lần này có nói khác cái gì đâu?

- Nè! Cậu làm ăn kiểu gì vậy hả? Hứa là hứa đó! - Cậu lảm nhảm theo sau Kaiser, hơi lo lắng nhìn hắn. - Cậu không được thất hứa!

Kaiser không nói gì, vẫn lạnh lùng đi về phía trước, không thèm để ý tới Isagi đang lon ton theo sau. Cậu thiếu niên thấp hơn người kia một chút, mái tóc màu đen hơi ngả xanh nhẹ nhàng bay bay trong làn gió sau mưa, đôi mắt sâu thẳm như đại dương thấp thoáng sự lo âu, bộ đồng phục gọn gàng đẹp đẽ không vướng bụi trần, cả người tỏa đầy dương quang hừng hực khí thế tuổi thiếu niên. 

Hắn không nói gì, bước đến tủ để giày, thay đôi đi trong trường, nóng tính phủi phủi chỗ bùn bắn lên ống quần. Isagi vẫn bước theo sau như một cái đuôi nhỏ, đi theo hắn đến tận lớp học. Cậu hết sức tự nhiên ngồi phía chéo Kaiser, cả người rỗng tuếch, không mang theo sách vở hay giấy bút gì. Kaiser ngồi vào chỗ, chuẩn bị bài vở cho tiết tự học đầu tiên. Hắn là nhà vua, cho dù làm cái gì cũng phải hơn hẳn mọi người. Isagi chăm chú nhìn Kaiser, được một lúc cậu bỗng thấy hơi bực. Cái tên nhà vua đáng ghét đó á, vừa nãy làm lơ cậu á, còn bùng kèo với cậu nữa! Cậu chu môi, nhăn nhó. Người gì thấy ghét dễ sợ! 

Kaiser làm được một lúc thì quay đầu nhìn về phía Isagi, đôi mắt không lộ rõ cảm xúc, rồi ngay lập tức quay đi như thể thấy gì đó bẩn thỉu lắm. Cậu sững người, cơn giận trong tim bùng nổ. Tức cái lồng ngực á! Tên này như thế là có ý gì?

Cả lớp đi qua đi lại không ai thèm để ý đến Isagi, chỉ có một số người đến chỗ cậu, tặng cho cậu một bông hoa rồi đi ngay. Bạn Bachira lớp bên cạnh tặng cho cậu một bông hoa hồng vàng, bạn Kurona tặng cậu một bông hoa hồng trắng, Chigiri và vài bạn khác tặng cho cậu một bông hoa cúc trắng. Isagi nhìn một chút, hơi giật mình rồi vui vẻ ôm lấy đống hoa, sờ vào cánh hoa mềm mịn bỗng nghĩ ra một chuyện gì đó. 

Khi đến cuối giờ, Kaiser lại ngoảnh lại, người đã đi đâu không biết. Hắn bực bội:

- Đồ thất hứa.

Các bạn khác đến chỗ bàn Isagi, cũng đặt một bông hoa. Hắn thì không. Hắn không muốn. Tuyệt đối không. Nhìn đống hoa trên bàn, hắn còn hơi xúc động muốn vứt hết nó đi. Tặng cái gì mà tặng? Tuy nhiên, ừ thì Kaiser là một con người xà lơ thật đấy nhưng hắn biết kiềm chế, biết đúng sai. Đó là quà mọi người tặng cho Isagi, không được vứt. Bỗng hắn muốn hút một điếu thuốc. Không hút cũng được, làm gì cũng được, miễn là có thể dẹp hết thảy những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Hắn thu dọn sách vở như muốn nghiền nát bọn chúng, bỗng có một lá thư không biết từ bao giờ và tại sao lại xuất hiện trong ngắn bàn của Kaiser. Nội dung trong đó chỉ có mấy chữ: Lên sân thượng.

Chữ viết nhẹ nhàng mềm mại giống hệt người nào đó, những hàng chữ này hắn đã nhìn đến quen. Đúng ra hắn phải mừng rỡ đón nhận rồi hớn hở lên sân thượng nhưng bây giờ hắn lại chẳng muốn nữa, cất lá thư rồi xách cặp đi về.

Isagi đứng trên sân thượng, ngồi đợi một lúc lâu, quá giờ tan học hẳn nửa tiếng nhưng vẫn chẳng có ai khiến cậu hơi khó chịu đành phải đi xuống tìm người. Đến lớp, cậu bàng hoàng nhìn bức thư của mình đã bị xé ra thành từng mảnh nhỏ, cậu buồn bã gục đầu xuống, bông hoa hồng xanh trong tay cũng rơi xuống mặt sàn lạnh toát. Trái tim cậu đau đớn như bị hàng ngàn cây kim đâm vào, đập thình thịch như kêu gào khi rơi vào hố sâu của tuyệt vọng.

Từng giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, rơi xuống sàn rồi biến mất. 

Kaiser im lặng đứng sau cánh cửa đã bị đóng chặt, trái tim như bị bóp nghẹt khiến hắn không thở nổi. Hắn đã định đi về, nhưng cuối cùng vẫn là lưu luyến, đôi chân không nghe lời tự động bước đi. Hắn muốn vào trong, ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé ấy, thủ thỉ những lời xin lỗi, xin từ cậu sự tha thứ nhưng rồi hắn bỗng nhớ lại quyết định của bản thân, vội đi về. Bóng dáng của hắn vội vã như thể có ma đuổi theo.

Tối nay Isagi không về nhà, cậu nhớ tới bầu không khí đau thương trong nhà lại chẳng muốn về nữa. Bước đi, bước mãi, cuối cùng ma xui quỷ khiến lại tới công viên nơi cậu và hắn gặp nhau đầu tiên. Lần đầu tiên gặp nhau, cậu đã nghĩ rằng khuôn mặt này thật đẹp. Tuy nhiên, khi ông trời mở cánh cửa này tất sẽ đóng một cánh cửa khác. Ông cho cái giao diện đẹp nhưng cái hệ điều hanh hơi bị chán, vừa mở mồm đã thấy hắn cực kì ngứa đòn. 

Isagi cười khúc khích nhớ lại quá khứ tuyệt đẹp. Khi ấy đẹp biết bao. Cậu nhớ lại ngày xưa của hai đứa với bao kỉ niệm đẹp bỗng lại nhớ tới biểu hiện của Kaiser dạo gần đây. Đôi mắt Isagi rũ xuống, che dấu vẻ ủ dột bên trong. Là cậu thất hứa trước. Là tại cậu. Isagi biết hết chứ.

Kaiser đứng khựng lại. Hắn đã thấy cậu từ xa. Tay hắn chầm chậm chạm vào túi áo. Trong đó có bức thư mà Isagi đã gửi hắn. Hắn muốn đến gần, ôm cậu một cái, xin lỗi vì thái độ của mình dạo gần đây nhưng hắn không thể tiếp tục cho cậu hi vọng. Nếu cậu tiếp tục cho cậu hi vọng để cậu tỏ tình hắn 100 lần thì kết quả hắn không thể tưởng tượng được. Chính xác hơn là không dám nghĩ tới. Quả thực hắn đã quá ích kỉ. Thế nhưng hắn vẫn không muốn.

Kaiser cụp mắt, xoay người bỏ đi.

Cả hai tưởng cách nhau thật gần, hóa ra lại thật xa.

Hắn chỉ cách cậu mấy bước chân, nhưng hắn không dám bước tới. Hắn sợ.

Isagi vẫn cứ đi theo hắn như vậy, cho đến một ngày Isagi tỏ tình lần thứ 99. Cuối cùng hắn cũng không chịu nổi nữa, trực tiếp quát vào mặt cậu:

- Mày đừng có mà tỏ tình tao nữa! Tao tuyệt đối sẽ không chấp nhận! Tất cả những lời tỏ tình trước đó của mày tao đều không chấp nhận!

Isagi giật mình, cúi đầu rồi lại ngẩng lên, cười khổ:

- Cậu biết hết rồi phải không.

Kaiser khựng lại, hằn học nói:

- Tao không biết gì hết, tao chỉ biết tao tuyệt đối sẽ không chấp nhận lời tỏ tình của một tên hề như mày.

Thực ra, chuông cảnh báo trong lòng hắn đã reo vang lên mấy đợt khiến hắn trở nên cực kì nóng nảy. Hắn phải ngăn cậu tỏ tình lần thứ 100, bằng bất cứ giá nào, cho dù nó có khiến cả cậu và hắn đau đớn.

- Tôi biết cậu hiểu mà. - Isagi từ tốn nói. - Nhưng mà cậu buộc phải chấp nh ----

- Tao không chấp nhận gì hết. - Kaiser cắt ngang lời cậu nói. - Mày im đi.

Nhưng vốn dĩ Isagi là một đứa cứng đầu, làm gì có truyện cậu nghe theo lời ngang ngược của hắn.

- Không, tôi không im đấy! - Isagi nhướn mày thách thức. - Cậu phải hiểu, đây là sự thật! Cậu buộc phải nhìn vào sự thật, Micheal!

- Không! Mày im đi, đồ thất hứa! Mày không có quyền ra lệnh cho nhà vua!

Ba chữ 'đồ thất hứa' vang vọng trên sân thượng đập thẳng vào màng nhỉ của Isagi, cậu cúi đầu, nói:

- Chuyện đó..... tôi thật sự xin lỗi..... Nhưng mà cậu..... cậu hiểu mà....

Kaiser im lặng. Hắn hiểu chứ, hiểu rằng bây giờ cậu chẳng là gì cả, thế nhưng hắn vẫn không muốn. 

- Micheal, cậu có thể... buông bỏ tôi rồi.

Không, cậu nghĩ buông bỏ dễ đến vậy sao? Nếu vậy hắn đã đồng ý cậu từ lâu rồi.

- Micheal. 

Isagi nhẹ nhàng nhắc nhở.

Cuối cùng, hắn mở miệng:

- Được rồi. - Từng chữ từng chữ như nhưng con dao găm sắc nhọn chia năm xẻ bảy trái tim hắn. Nhưng hắn hiểu rõ: Hắn phải buông tay.

- Ừm. - Dù tỏ tình, khuôn mặt của cậu vẫn nhuốm vẻ đượm buồn, nỗi buồn như hóa thành thực thể, cuốn chặt lấy cả hai. - Em thích anh! Làm bạn trai em nhé?

Cậu cười, một nụ cười tỏa nắng khiến trái tim hắn tan chảy khi ấy.

- Ừ. Tôi chấp nhận. - Cổ họng hắn khô không khốc, lại bỏng rát khôn cùng. Trước mắt nhòe đi, hắn chỉ thấy lờ mờ rằng khi ấy, cậu đã nở một nụ cười thanh thản.

- Hãy tìm một người tốt với cậu hơn nhé. Chúc cậu hạnh phúc.

- Đồ dối trá.

------------------------------------------------------

Ohayo! Hè hè, tự nhiên nghĩ ra ý tưởng nên tui viết ngay luôn cho nóng nè! Có ai hiểu không ta?

Isagi vốn đã chết rồi ( tui đã cho rất nhiều gợi ý: đi dưới mưa nhưng quần áo Isagi vẫn sạch sẽ trong khi Kaiser bị dính bùn ở ống quần, mọi người tặng hoa cho Isagi, Isagi đến trường nhưng không hề mang theo sách vở, bầu không khí trong nhà Isagi rất kém). Isagi còn rất nhiều chấp niệm chưa thể thực hiện như là chăm sóc bố mẹ, vào trường đại học mơ ước,... Nhưng tất cả đều đã lỡ, chỉ có một chấp niệm cuối cùng là tỏ tình với Kaiser và được đồng ý. Khi Isagi tìm đến, Kaiser đã hiểu hết và ra điều kiện là phải tỏ tình 100 lần thì mới đồng ý. Càng gần số 100, Kaiser càng nóng nảy mong cậu đừng tỏ tình nữa hòng níu chân cậu ở lại lâu hơn.

Vậy đó mọi người!

Tui hỏi một xíu xiu nè: Có ai đọc đam mẽo TQ không? Có thì hãy liên lạc với tui để kết bạn Face với tui và tui mong chúng ta sẽ có thể trao đổi truyện mình thích với nhau!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bllk #kiis