One-short

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----+-----

Kuroko luôn hình dung ra một khoản trời rộng lớn bao la phủ trùm lên những cánh đồng hoa mặt trời bất tận.

Như một chiếc đồng hồ quả quít, chậm chậm trôi đi—

Cậu không có khái niệm về nó, đôi khi nó bỗng chốc trở thành một kí ức chủ chiếm lấy não cậu khi cậu ngẩn ngơ nghĩ về một người.

Kise Ryouta, cậu thẩn thờ với cái tên mang đầy nét sáng sủa đó. Cái tên mang đầy quang ảnh, trong sáng và ngây ngất. Cậu cảm nhận sự ngọt ngào từ giọng nói của người kia.

_ Kurokocchi!! Ăn trưa cùng đi!

_ Cậu phiền thật Kise-kun!

Một câu chỉ trích làm Kise như bị ai tát hẳn vào mặt, khóc ô ô bảo người ta bắt nạt mình. Cậu cảm thấy phiền, nhưng môi bất giác cười mỏng một cái.

Khuôn mặt trở nên thoải mái, cậu thích cách người này làm nũng cậu, bất quá chán ghét gì. Chỉ là, người này như một con cún con, chỉ biết ung dung theo chủ, sợ sẽ lạc mất.

Tiếng khóc cùng khuôn mặt khó coi dừng lại bất chợt khi cảm nhận được một xúc cảm ấm áp lan man truyền sang. Từ khi nào, trên trán anh được Kuroko đặt lên một nụ hôn nhẹ.

_ Khuôn mặt khó coi này người mẫu không nên có, mau mau đi ăn, trễ rồi!

Ai đó không ỉ ôi nữa, vui vẻ vẫy đuôi bám ríu rít theo chủ.

Kuroko cảm thấy hạnh phúc một chút, sự ấm áp truyền đến từ tận đáy lòng. Cậu muốn ở gần người này, dù chỉ một phút một giây đều không muốn rời xa.

Kise chạy lên trước, khi nhìn lại đã thấy Kuroko rạng rỡ cười với một đôi gò má hơi hồng, nụ cười so với tên anh lại càng ma mị, ngây ngất!

Như một bức sơn dầu, mãi trường tồn trong tâm trí anh theo thời gian.

-----+-----

Kise Ryouta có một sợi chỉ đỏ, nó nối liền, liên kết anh lại cùng Kuroko Tetsuya. Nó mỏng manh, dường như có thể ngay lập tức tan biến bất cứ khi nào.

Sợi chỉ nhỏ này, luôn mang trên mình một tin tưởng nhỏ nhoi chưa hề hiện hữu thành lời.

Anh tin bầu trời và ánh mặt trời luôn là một thứ—

Anh tin, cậu cũng tin rằng nó là như vậy—

Tin đến một ngày, lời nói ra sẽ không hối tiếc—

Cậu cũng tin, tin anh hướng về bầu trời trong xanh kia—

Cậu biết, đức tin nhỏ bé ấy, cùng anh, tạo nên thật khó. Như việc nối liền cành và hoa đã rời, không thứ gì trường tồn.

Kuroko biết, Kise cũng biết, niềm tin suy cho cùng vẫn là mong manh vô đối. Đặc biệt là...

Niềm tin của họ—

Kise chậm rãi lướt nhìn sân bóng phản phất mùi mồ hôi ẩm ướt, bảng bóng từ lâu đã cũ sờn, những quả bóng màu cam gần như mất đi lằng kẻ.

Và khi nhìn lại, đã thấy Kuroko chăm chú ngắm một vầng trời quang mây, thoáng đãng và u ám sắc tối của trận mưa kéo về.

-----+-----

Những tấm cửa kính mờ dần trong làn mưa xối xả, lạnh buốt giữa mùa thu hiu hắt.

Maji Burger sáng đèn ấm áp, bàn cuối, nơi dễ nhìn ra thành phố nhất, một thiếu niên thiên thanh thờ ơ lướt nhìn.

Cậu nhìn những con người, dòng xe phóng nhanh qua lại như khoảng thời gian giữa cậu và Kise, mỗi lúc một nhanh và nặng nề.

Không khí của thành phố trở nên chậm chạp và nặng nề hơn hẳn, cơn mưa mang theo cơn buồn ngủ rải rác quanh khu thành thị u tối này. Vẫn duy trì một trạng thái, mặc cho ly Milkshake đã tan ra từ khi nào.

_ Kurokocchi!!

Bỗng nhiên, cậu muốn ôm anh một cái thật chặt chẽ, để minh chứng rằng đây không đơn thuần là một sự thật hiển nhiên. Kuroko ghét phải thừa nhận một thứ tiêu cực, nhưng cậu buột phải thừa nhận...

Rồi một ngày, một trong hai phải tan biến—

_ Kise-kun sao lại ở nơi này?

_ Vì nhớ Kurokocchi nha~

Cậu không biết, tớ nhớ cậu nhường nào đâu. Một phút một giây đều nhớ.

Cậu không biết, tớ hạnh phúc nhường nào đâu. Chỉ muốn ôm cậu chặt chẽ.

Khi nhìn lại, Kise đã thấy Kuroko ướt hai hàng nước mắt mặn nồng, khuôn mặt bần thần nhìn anh. Cậu ngẩn người, ngây ngô quan sát người cậu thầm mến.

-----+-----

Kuroko biết, sinh mạng là một thứ độc nhất, nhưng mong manh tan biến trong phút chốc.

Liếc mắt một cái qua ai đó, chưa đầy năm phút liền quên đi.

Đơn phương một lần qua ai đó, cả đời chưa biết quên được không.

Thế giới kì lạ lắm, nụ hôn đầu đời quên đi sao dễ dàng. Mà đơn phương một người sao nhớ mãi, càng nhớ càng đau, càng nhớ càng thương.

Kise không biết, cách Kuroko luôn điềm tĩnh và thờ ơ mọi thứ. Cách Kuroko mỉm cười một cách ngây ngô, cách cậu gánh vác Kiseki trên đôi vai nhỏ bé ấy. Và anh càng không biết, tại sao Kuroko có thể làm một người ghét bóng tối như anh chấp nhận cậu.

Anh chỉ biết, khi nhìn lại đã nhận ra một điều phi lý, "A! Mình đơn phương Kurokocchi!! ".

-----+-----

Như mọi ngày, Kuroko cùng Kise đi trên một con đường dài để về nhà, ánh hoàn hôn buôn dài trên đôi bóng cao thấp sánh vai.

Nếu như lá thư trong túi được gửi đi, hẳn nhẹ nhõm hơn nhỉ? Thọc tay vào, lại lui tay ra, lại thọc tay vào, lại lui ra, cuối cùng cũng chỉ lặng im thở dài một cái.

Cánh hoa đào mỏng manh rải rác một cách từ từ, lả tả rơi như những trĩu nặng trong lòng cả hai. Ôm một mối tình đơn phương hai năm rưỡi, cả dũng khí tỏ tình cũng không có, suy ra vẫn chỉ là trẻ con ngây ngô.

Nhớ cái lần Kuroko nói, nếu buột phải chọn một ai đó, thì thà chọn Kise vẫn hạnh phúc hơn nhiều. Tim anh đập loạn vài nhịp, sau đó đỏ mặt tía tai bỏ chạy khỏi con mắt bàng hoàng của Kiseki.

Vẫn là hai hôm sau, bạn học Aoko Hayano bị Kise từ chối, bảo cả hai không hợp nhau nữa, nên tách xa ra càng hay. Quyết một mực chờ Kuroko thích mình.

Lại nói cái hôm Kise bị ngã xe ngoài đường, vẫn là Kuroko một mực chờ ở bệnh viện. Lần đó, anh mắt mở không lên, vẫn biết có người nắm chắt tay mình sợ hãi khóc một trận thật dài đến thiếp đi.

Cả hai thích nhau, ngây ngô một thời vẫn là quyết ôm đau nén thương làm bạn học không hơn.

Kise lần này vẫn là hớn hở kịp chạy qua trước đèn đỏ, khi nhìn lại chỉ thấy Kuroko bàng hoàng nằm trên vũng máu, chiếc ô tô đen thắng gấp, tài xế bỏ chạy.

_ Cậu biết...không? Bầu trời và mặt...trời...là một...đó! Như...tớ và...Ryouta-kun vậy.

Lá thư trong tay Kuroko mang theo một màu đỏ đậm nhớp nháp, mùi máu tanh nồng vang lên. Kise cẩn thận lau đi vết máu trên khuôn mặt trắng bệch của cậu, cố mỉm cười gượng gạo.

Hai dòng lệ nóng chảy trượt theo gò má trắng, trước sự chỉ trỏ của người dân và tiếng còi cứu thương inh ỏi.

Bàn tay trắng bệch rung rẩy buông anh ra, thả lỏng.

_ Nè... Kurokocchi biết tớ sợ bóng tối mà? Không... Không về nhà... Một mình đâu... Muốn... Kurokocchi về...cùng cơ!

Khuôn mặt này giờ đây tái nhợt, méo mó khóc cười trộn lẫn đan xen, chỉ muốn giết người.

-----+-----

Gửi đến Ryouta-kun—

Này, hôm nay ngày hai mươi hai tháng tám đó, trời hôm nay quang mây, lạnh quá đi mất.

Lạnh đến mức, chỉ muốn ôm lấy Ryouta-kun sưởi ấm!

Cậu còn nhớ, chúng ta vừa đi tập huấnAkita về nhỉ? Akashi-kun ác thật, bắt cậu chạy tám mươi vòng chỉ dậy muộn mười lăm phút!

, cậu cũng chẳng cằn nhằn mấy nhỉ? Dễ dàng thật đấy!

Tớ bây giờ đang ngồiđâu, đố cậu biết đấy! , bệnh viện!

Bác nói, tớ bị mắc bệnh rối loạn hệ thần kinh đấy, nghe nhỉ? tớ chẳng buồn nghe hết câu!

, cách nói chuyện này không phải của tớ! Tớ chỉ muốn vui vẻ một lúc trước khi cậu đọc thư đầy máu này!

Nhớ bộ phim fans gửi cho cậu chứ? Chuyện tình trong phim lúc nào cũng đẹp cả! Đẹp đến ganh tị đi!

Tớ không biết tại sao, Midorima-kun cùng Murasakibara-kun bảo nhảm nhỉ? thật...

Tớ ganh tị cách cậu cười cùng Aomine-kun, thật tươi, cũng muốn cậu như vậy cười với tớ!

Tớ thích Vanilla Milkshake lắm, uống vừa ngọt vừa thơm~

Tớ thích bóng rổ lắm, chơi vừa vui vừa được gặp mọi người!

Tớ thích làm cái bóng lắm, được hỗ trợ đồng đội từ phía sau!

Tớ thích cái tên 'Kise Ryouta' lắm, nghe sao thật tươi sáng!

...nhé! Tớ thích Ryouta-kun lắm, cậu ôn hòa ngọt ngào biết mấy!

Ôi, tớ làm nhoè thư rồi, xin lỗi! Nhưng , tớ không viết khác được, cậu thông cảm nhé!?

, tớ thích cậu lắm Kise Ryouta-kun! Cậu cũng thích tớ, nhỉ?

Đôi khi tớ nhìn lại, lại thấy cậu mỉm cười.

khi cậu nhìn lại, chỉ thấy tớ còn lại một cái bóng định phai mờ theo thời gian nhỉ?

Kise Ryouta! Tớ thích cậu!

Kise Ryouta! Tớ rất thích cậu!

Kise Ryouta! Tớ - yêu - cậu !!!!!

Cậu không cần sợ bóng tối, hay sấm chớp nữa. tớ luôn nắm lấy đôi tay mềm mại chỉ dành riêng cho tớ của cậu, nắm thật chắc, không buôn nữa đâu!

Tớ không muốn chết, tớ muốn tỏ tình trực tiếp, cùng cậu kết thúc cấp hai tươi đẹp, cùng cậu giao đấu bóng rổ, cùng cậu cười...

Tớ không muốn chết! Tớ muốn nghe cậu nói cậu thích tớ!

Càng nghĩ đến càng sợ hãi—

Tớ chưa bao giờ sợ cái chết, từ khi gặp Ryouta-kun...

Tớ sợ lắm, sợ cậu quên mất tớ, sợ cậu cảm thấy tớ ngu ngốc, sợ rời xa người tớ yêu, sợ phải nghĩ đến cậu mỗi khi gió đến.

Tớ luôn tự hỏi, công bằng không khi loài mèo chín cái mạng?

tớ nhận ra, chỉ một mạng, chỉ một lần gặp cậu, tớ mới biết luyến tiếc cái thế giới này .

Xin lỗi, cảm ơn, tạm biệt!

Kuroko Tetsuya...

P/s: Tớ chỉ mong muốn, nhìn được cậu lần cuối, đừng khóc! Yêu cậu hơn cả bản thân, đồ ngu ngốc!

_ Ừ, Akashicchi ác thật nhỉ?

_ Ừ, kì thật! Vì Kuroko Tetsuya tớ biết không hay đùa!

_ Ừ, chuyện tình đẹp thật! Chẳng có nhảm đâu...

_ Nhưng Vanilla Milkshake ngọt lắm đồ đần!

_ Bóng rổ và cái bóng nghe ngầu nhỉ?

_ Ừ, tớ cũng thích cái tên 'Kuroko Tetsuya' đó lắm!

_ Ừ, tớ cũng thích cậu lắm!

_ Tớ cũng xin lỗi vì làm nhoè thêm vài phần!

_ Ừ, tớ thích cậu! Tớ yêu cậu! Tớ rất yêu cậu, hơn cả bản thân!

_ Tớ không sợ bóng tối nữa, tớ sợ mất cậu!

_ Ừ, tớ ghét cái chết và ghét phải chứng kiến nó!

_ Ừ, sao loài mèo lại có chín mạng nhỉ?

_ Và nhờ cậu, tớ nhận ra luyến tiếc một người là gì!

_ Tớ không khóc đâu! Vì khi tớ nhìn lại, chỉ thấy một ngôi mộ nhỏ chìm sau hoàng hôn rực rỡ, tựa như trái tim của cậu. Lạnh thật, Tetsuyacchi, tớ - yêu - cậu !!!

-----+-----

Linh hồn con người mỏng manh lắm, không dày đặc hay to lớn gì đâu! Liền một chút liền có thể biến mất ngay!

Vậy nên, trân trọng nó và để nó được trân trọng nhé!

Thân gửi __King__Rika__ vì đã giúp tớ, mong cậu chờ đến khi tớ ra chương 2 chỉnh sửa. Tớ biết văn phong tớ không hay, không mạch lạc nhưng tớ vẫn liều tặng.

Vì cậu biết đó, chần chừ chỉ mang lại hối hận mà thôi nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net