2|Nathaniel Và Sự Tiến Hóa Hoàn Hảo Nhất Của Tự Nhiên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương trước tôi tả Nathaniel cười như búp bê quỷ ám, mấy nhỏ bảo tôi tả quá. Mà nhìn thử coi? Tôi tả vậy còn nhẹ chán.

Quá trình tìm người với hình hài đứa trẻ trần truồng không dễ như vị sứ đồ đã nghĩ. Chín giờ qua nào là gặp phải đám ấu dâm thèm thuồng gã, nào là chẳng có tí tẹo thông tin gì về thân phận giả tên Kim Soongu của lão Peter.

Ba giờ rưỡi rạng sáng, mặt trời còn chưa thấy đâu. Bầu trời không có mây, trăng tròn và sao sáng soi rọi cho con hẻm tối lạnh lẽo. Nathaniel thẩn thờ ngắm trăng một chút, ngay sau đó tiện tay giết một tên biến thái vừa bổ nhào vào người gã định làm chuyện đồi bại. Mặc vào chiếc quần lửng của hắn để che đi phần dưới cơ thể. May là tên biến thái này không to con, Nathaniel mười ba tuổi có thể coi như mặc vừa, chỉ cần thắt chặt thắt lưng hết mức thì cũng không tới nổi tụt quần giữa đường.

Chậm rãi rảo bước trên con đường vắng lặng, bộ não thiên tài của gã bây giờ mới phân tích rõ tình hình. Đêm muộn, chẳng biết Peter ở đâu, chẳng có phương tiện di chuyển, chẳng có thiết bị liên lạc. Tóm lại, Nathaniel chính thức làm vô gia cư và cơ thể bé nhỏ này phải nói là cực kì "phế sài".

Gã năm mười ba tuổi yếu đến vậy ư? Đúng là thất bại của tạo hóa.

Nathaniel ngồi trên vệ đường mắng mỏ bản thân, lại định dùng cách thức cực đoan để cải tạo cơ thể mạnh lên. Bỗng nhiên một thứ gì đó xù xù bổ nhào lên người gã.

"Grừhhh! Woof! Woof!"

Thái độ của thứ xù xù ấy không thân thiện tí nào, hàm răng nanh trắng muốt liên lục cắn ra cắn vào, nước miếng văng tứ tung lên mặt gã sau mỗi tiếng sủa inh tai. Trong cả quá trình bị vồ lấy, bị nó nhe nanh cắn cổ, Nathaniel không chớp mắt lấy một cái. Cây bút bi nhuộm màu máu đỏ tươi vừa mới khô không bao lâu đã được dùng tới, ngòi viết bấm lòi ra, thao tác chuẩn xác đâm vào lỗ tai con chó becgie.

"Macking!"

Cô gái mù đi cùng nó tái xanh mặt lôi cổ con chó, suýt xoát né được đòn chí tử. Gã đâm lệch vào bộ lông ngực của nó, đầu bút lại thoăn thoắt đổi hướng, nhắm thẳng cái cổ chú chó xấu số.

"Dừng lại coi!"

Cô gái tưởng mù mà hóa ra không mù? Dễ dàng bắt lấy cổ tay gã ngăn cản, lực đạo cũng không tồi. Nathaniel nghiên đầu quan sát, trong não bộ thói quen xấu hiện lên biểu đồ lục giác đánh giá sức mạnh tổng thể của cô gái. Một giây sau kết luận, hiện tại gã không đánh lại.

Không đánh lại thì sao nào? Thì chạy thôi. Điều cơ bản ai cũng hiểu. Nathaniel không có tí ngại ngùng vào về hành động hèn nhát bỏ chạy của mình, dốc toàn lực xô con chó becgie và cô gái kia, ngay sau đó xoay người, tư thế chuẩn chỉnh như sách giáo khoa "ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách".

"Muốn chạy? Ai cho mày chạy!?"

Chân nhỏ, sức yếu làm sao phản ứng kịp với nhỏ con gái mù mạnh bất thường từ trên trời rơi xuống, bị cô ta dùng chiêu lấy thịt đè người giữ chân. Cẳng chân bị đầu gối cô ta đè lên, hai tay bị tóm, cái cổ nhỏ quý giá cũng nằm trong cái tay còn lại của cô ta.

Đây cũng là một kiểu tư thế rất chuẩn sách giáo khoa. Là tư thế như sắp làm bậy với Nathaniel a.k.a shota xinh trai, cậu bé bên dưới còn chưa kịp mọc lông.

"Jiwon...? Cái gì đây? Em tính đi tù vì tội làm bậy với trẻ nhỏ đấy à?"

Giọng nói khắc sâu trong tâm trí Nathaniel vang lên phía sau, gã lập tức biết ngay, Peter!

Tìm người, người chạy... chạy người, người đến. Đúng là loại tình huống gặp mặt kinh điển trong thể loại yêu đương.

Lão Peter mười chín tuổi khoát trên mình chiếc áo thun mỏng tăng ôm lấy body tam giác ngược hoàn hảo, quần thể thao vừa vặn tới giữa đùi. Đánh giá kĩ lưỡng, Nathaniel cảm thán lượng mỡ trên thân Peter chắc chắn không quá ba phần trăm. Hình thể chuẩn tới từng thớ cơ như được nghệ nhân tạc ra, khuôn mặt đẹp đến mức không thực, chẳng khác nào chân dung tỉ lệ vàng do các danh họa cẩn thận vẽ nên.

Não bộ thiên tài của Nathaniel một bên phân tích vẻ bề ngoài lão Peter kĩ lưỡng, bên còn lại vạch ra nhiều tình huống giả định nên làm thế nào bây giờ. Cuối cùng gã quyết định còn cách dễ làm nhất và cũng dễ bại lộ nhất.

Lão Peter khó hiểu nhìn cảnh tượng trước mặt. Nhỏ hậu bối Jiwon cùng chú chó nhỏ của nó như phát rồ khi thấy cháu bé này, chúng nó lao lên hết cắn rồi vồ, trông có khác gì đám ấu dâm biến hay đám thợ săn trẻ em đâu?

"Anh ơi cứu em với!"

Cháu nó sợ hãi xanh lét mặt mày, đôi tay nhỏ vươn về phía hắn tha thiết cầu cứu. Lão Peter đỡ trán, ngán ngẩm xách cổ áo con bé Jiwon lôi về.

"Jiwon."

"Chú! Chú làm cái gì thế còn không mau giết nó!?"

Jiwon trợn đôi mắt trắng dã của nó, gào mồm lên chất vấn hắn. Con chó Alexander Macking cào chân hắn, ủy khuất sủa lên mấy tiếng chẳng khác nào con chủ nó. Thằng bé ốm yếu kia lại càng làm lố hơn, túm lấy cái quần Peter mặc sức kéo cho tụt xuống mấy phần, trên khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi hai hàng nước mắt chảy dài, miệng la oai oái cầu cứu.

Lão Peter già cả bị đám nhóc làm loạn cho hoa mắt, chóng mặt, ù tai. Phải chi hắn đủ nhẫn tâm xiên một phát cho ba đứa chết tươi thì hay biết mấy, đỡ phải mệt cái thân.

"Jiwon, ngậm miệng lại và dắt Macking về đi. Chuyện này để tôi giải quyết."

Peter chỉ về con đường sau lưng, ẩn ý giẫm giẫm vài cái lên chân cô, hai người không nói thêm lời nào vẫn tự hiểu ý nhau. Nghĩ đến có chuyện như vậy, Jiwon lộ chút khó tin, ngần ngại hỏi.

"Thật? Thật luôn á?"

Hắn không đáp, lấy tay đẩy sau lưng cô, ép Jiwon bước đi.

"Biết rồi! Tôi tự đi về, chú lo giải quyết nhanh còn về ăn sáng."

"Ừ... có lẽ nhóc nên làm thêm vài phần đồ ăn đi, vận động nhiều vào ba, bốn giờ khuya thế này tôi sẽ đói lắm đây."

Nathaniel đần mặt nhìn bọn họ giẫm qua giẫm lại, khều nhau tới lui và những lời nói hàm ý rõ ràng của lão Peter. Lão biết.

Chết thật, chưa diễn quá ba câu thoại mà lão đã nhìn thấu gã mất rồi. Nathaniel không tin trình độ diễn xuất của một sát thủ lành nghề như gã lại tệ, chỉ do đối phương quá cao tay, căn bản không cùng một trình độ để gã có thể lừa.

Chạy?

Gã không ngu đến mức làm thế đâu. Nhỏ mù kia gã còn không đủ sức thoát thì nếu làm vậy với lão Peter, Nathaniel chỉ có nước mất hai chân.

"...Cháu bé, không cần sợ đến vậy đâu. Nếu tự nguyện khai thân phận và mục đích thì bác sẽ không giết cháu."

Ngồi xổm xuống, Peter gác cằm lên cánh tay, trên khuôn mặt đẹp trai lai láng xuất hiện loại nụ cười "ông bác hàng xóm hiền hậu, lương thiện". Đôi mắt đỏ cong lên, trong đồng tử là sự thăm dò và đánh giá năng lực đứa trẻ.

Trong một khoảnh khắc bất ngờ, Nathaniel đã ngẩn người không rõ nguyên do. Tuy nhiên gã ngay lập tức giấu đi. Não gã vẫn liên tục đưa ra bao tính toán cẩn thận, bởi vì không còn bị adrenaline và dopamine hạn chế suy nghĩ, Nathaniel không liều mạng muốn thách đấu lão Peter như chín tiếng trước định làm. Phải đấu với lão trong tình trạng mạnh nhất, toàn vẹn nhất thì mới là một trận đấu đúng nghĩa nhỉ? Vì vậy, gã cần giữ mạng cho đến thời khắc quyết định ấy.

"...Đang suy nghĩ cách nói dối anh ư? Em trai nhỏ, trẻ con nói dối là không tốt đâu, sẽ bị cắt lưỡi, rạch miệng đó." Sửa lại cách xưng hô. Peter vẫn giữ vẻ tươi cười, lời nói đáng sợ phát ra như không có gì. Một lời dạy dỗ bình thường mà hắn tưởng phụ huynh nào cũng sẽ nói. Cuối cùng, hắn còn bồi thêm một câu.

"Nghe mùi là anh biết em thuộc tổ chức Glory. Và chắc chắn là vừa mới đi ra từ bệnh viện Thánh Tôn cách đây nửa tiếng đi đường." Đây cũng là lí do khiến Jiwon và Macking lao lên tấn công thằng bé. Bởi vì Macking ngửi được mùi của kẻ săn mồi nguy hiểm, còn Jiwon cảm nhận rõ đây là một mối đe dọa tiềm tàng.

"Giờ thì đến câu hỏi chính, em quanh quẩn chỗ này làm gì? Đừng bảo với anh là lạc đường. Anh có linh cảm em đang tìm kiếm một người... và hình như hắn là anh?"

Peter đặt tay trên mái tóc xoăn màu xanh rêu, nhẹ nhàng xoa xoa làm chúng rối hết cả lên, đây là hành động cảnh cáo. Chỉ cần Nathaniel có cử chỉ muốn phản kháng hay bỏ chạy, đầu gã sẽ bị đập nát bét xuống vệ đường.

"...Tôi, tôi đến từ trại trẻ Vinh Quang."

"Ừ, anh biết. Cái mùi ở đó trên người em rất nồng em trai nhỏ. Không cần kể lể quá khứ dài dòng, cái anh để tâm là mục đích của em."

Lực đạo trên đỉnh đầu Nathaniel tăng thêm một phần, cảm giác tệ hơn cả cái lần bị đạn bắn rách một mảng da đầu gã từng trải qua. Peter vốn không thích động tay động chân với những đứa trẻ không có sức kháng cự lại hắn. Nhưng trực giác hắn mách bảo thằng nhóc tóc xanh gầy gò này không thể được xếp vào diện "những đứa trẻ không có sức kháng cự".

Đôi mắt trống rỗng bất thường và hai tay nồng đậm mùi máu của hàng trăm con người của nó cho thấy đây là một con quái vật nhỏ đang trên đường phát triển. Không phải thiên tài chiến đấu, tương lai sáng lạng bla bla gì đó, mà chính là quái vật đấy, cái loại nếu để nó phát triển vô tội vạ thì nó sẽ nuốt chửng tất cả con người nó gặp.

...À thì đúng là tả hơi lố thật, Peter cường điệu hóa lên một tí.

"Tôi đã trốn khỏi Glory và muốn đi theo anh."

Bỗng nhiên thằng nhóc nói huỵch toẹt ra. Peter đa nghi, thận trọng quan sát từng dao động trong đôi mắt như vật trang trí không có sự sống ấy. Rõ ràng là nó đang bịp, Peter nhận định.

Nhưng... hắn chẳng nhìn ra được sơ hở nào. Chẳng nhẽ lại là thật?

"Lí do?"

Trong tâm Peter rộ lên hứng thú với đứa trẻ xa lạ và tò mò xem điều gì đã khiến nó chạy theo hắn. Hắn biết mình năm mười chín tuổi đẹp điên đảo trời đất nhưng không có nghĩa một đứa xuất thân từ địa ngục trại Vinh Quang lại đi theo một người chỉ vì hắn ta đẹp. Haha, Peter tự nghĩ mà tự thấy buồn cười.

"Tôi đi theo anh vì anh đẹp."

...

"Anh sẽ đập em thiệt đó."

Nụ cười công nghiệp của lão Peter già u70 trở nên sượng đơ khi bị thằng nhóc non choẹt đùa giỡn. Hắn nghĩ mình nên đánh nó một cái cảnh cáo cho nó sợ.

"Đó cũng là một phần lí do, nhưng động lực lớn nhất để tôi muốn đi theo là vì sức mạnh của anh. Tôi là công cụ của Glory, bị chúng hành hạ từ thân thể bình thường đến mức bệnh tật đầy mình, nếu không phải tôi là thiên tài, thông minh xuất chúng thì đã bị chúng ném xác ra ngoài từ lâu chứ chẳng đưa vào bệnh viện Thánh Tôn chữa trị. Chúng muốn lợi dụng cả cơ thể lẫn trí óc thiên tài này nên đã giam giữ tôi ở bệnh viện suốt nhiều năm liền. Và chiều hôm qua, nhờ anh gây ra hỗn loạn mà tôi có cơ hội trốn thoát, bắt gặp cảnh anh dùng một cây bút giết trăm lính đánh thuê Brasil, tôi biết anh là người có thể giúp tôi thoát khỏi sự kiểm soát và tiến xa hơn nữa là trả thù Glory."

Tóm lại, Nathaniel dựa trên việc lão Peter bị tên thủ lĩnh Glory - Raphael phản bội, đặt lệnh truy nã lão, bắt tất cả sát thủ của tổ chức săn lùng lão già bị ung thư sắp chết như lão.

Peter chắc chắn vô cùng hận tổ chức và muốn giết sạch bọn chúng. Còn gì tuyệt vời hơn khi giả làm một đứa trẻ bị lạm dụng kinh khủng trong thời gian dài vừa mới trốn thoát và cũng cùng chung mục đích với lão.

Có trên bảy mươi phần trăm Peter sẽ sinh ra đồng cảm.

Và hơn hết lão cũng sẽ không tìm ra sơ hở nào trong những lời trên. Bởi vì nội dung trên không phải nói dối, cũng chẳng phải nói thật. Thật thật, giả giả lẫn lộn với nhau.

Kiểu này dùng để lừa gạt thì tỉ lệ bị phát hiện gần như bằng không.

"Một nửa lời em nói là giả nhỉ?"

Nathaniel chính thức đứng hình, xịt keo cứng ngắt.

"Nhưng cũng có một nửa là sự thật. Uầy, anh chưa bao giờ có ý định làm bảo mẫu đâu, mà khổ nổi anh lỡ chăm cho ba đứa lớn khác rồi thì chăm thêm cả em cũng không sao. Chỉ cần nhóc đừng làm chuyện ngu ngốc như bán thông tin hay cố giết anh nhé."

"Nhóc dám làm, nhóc sẽ chết."

Nathaniel cuối cùng mới thả lỏng được các cơ căng cứng vì lo lắng. Lão Peter chết tiệt này đúng là khó đoán, muốn lừa được lão còn khó hơn lên trời lấy sao!

"Em đang mắng anh gì đấy à? Anh cảm nhận được hết đấy nha."

Có lẽ đây là lí do gã từ đầu đã chẳng có tí cơ hội nào để chiến thắng Peter, bởi trực giác của một quái vật già đã sống hơn vài thập kỉ đáng sợ hơn gã tưởng.

Cơ mà được Peter chấp nhận dễ vậy sao?

"Vậy là... anh định chăm sóc tôi thật hả?"

Peter biết thằng nhóc đang chột dạ, hoặc nó đang áy náy vì đã định lừa hắn, hoặc nó đang nghi ngờ chuyện hắn bảo sẽ giúp nó. Peter đoán được gần hết, hắn biết thừa những suy nghĩ đơn giản của mấy đứa trẻ thời nay. Chúng biết cách kiểm soát lông mày, khóe miệng, cử động của cơ mặt nhưng lại chẳng kiếm soát nổi phản ứng tự nhiên và những cảm xúc trong dôi mắt. Thằng nhóc còn kém Peter xa lắm trong khoản lừa gạt.

Nãy giờ hẳn chỉ đang chiều ý, diễn theo thằng nhóc. Khi được hỏi vậy cảm thấy có chút buồn cười. Peter cũng không keo kiệt lắm, thật lòng cười cho em nó một cái trấn an.

"Ừ tôi sẽ chăm sóc cậu. Bởi vì chúng ta còn phải lí giải chuyện hai ta làm sao trẻ lại mà. Và cậu sẽ phải cung cấp tất cả thông tin về các sứ đồ của Glory hiện tại, Nathaniel."

...Gã bác sĩ điên, Nathaniel, xịt keo cứng ngắt lần hai.

_________________

Kekeke bất ngờ chưa.

Mà cặp Nathaniel×Peter sẽ có khoảng 3-5 chap gì đó.

Chap 1: tìm kiếm Peter

Chap 2: kiếm thấy Peter gòi nhưng mà cũng bị nhìn thấu gòi.

Chap 3: Peter xử xong Glory, Nathaniel cũng lớn rồi (lớn nhanh như thổi:)

Chap 4: có thể là phát triển tình cảm v.v... hoặc có lẽ là chịch.

Chap 5: có lẽ là chịch part 2, hoặc sẽ không có.

Nói chung vì Nathaniel là nhỏ phản diện xuất hiện hoành tráng đầu tiên để đấu với Peter mà chết nhanh quá làm tôi hơi thất vọng. Tôi tưởng nhỏ này phải được cứu chữa kịp thời rồi với cái năng lực bá đạo của nó thì nó sẽ lên làm trùm ẩn arc 2, arc 3 hay gì đó để đấu tiếp với Peter lần nữa.

Ai dè... nó chết luôn chỉ trong 8,9 chap=)

Vì vậy tôi sẽ hơi thiên vị Nathaniel.

1: Nếu Nathaniel×Peter không có cảnh chịch thì tất cả cặp còn lại cũng sẽ không có.

2: Nếu N×P có cảnh chịch thì chưa chắc mấy cặp còn lại cũng sẽ có:)

Và tôi đã nghĩ ra được cốt truyện cho một cặp khác rồi.

Raphael×Peter. Với cái tựa là "Tôi dạy con trai của sếp cách chơi tôi."

*Cách trai đẹp cầm bút và dùng bút.

*Cách trai đẹp tắm cho em.

*Cách trai đẹp cản cái ôm yêu thương của em.

*Em cười.

Em lúc bé cười thấy ghê, lúc lớn cười y chang lúc bé.

*Hồi bé em có hai má phúng phính đáng yêu, lớn lên má hóp như thằng nghiện:(


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC