Chapter 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:
Gon đối diện với những sự thật đau lòng…

9

Gon đã tự mình đến được sảnh vào, nhưng sau đó cậu phải thừa nhận thất bại. Khi chắc chắn rằng Chủ nhân không đi theo mình, cậu đi thu dọn sách trên chiếc ghế bành cạnh lò sưởi—và thấy rằng chúng đã biến mất. Gon bực mình bấm chuông. Trong một khoảnh khắc, Canary chạy đến. Cô ấy đang lo lắng.

“Cậu ăn tối xong chưa, Gon?” cô hỏi, rõ ràng đang cố tỏ ra lạc quan. 

“Đã xong rồi,” Gon lẩm bẩm. "Cô có thể chỉ cho tôi phòng của tôi ở đâu không?" 

"Tất...tất nhiên," cô lắp bắp. "Tôi chỉ nghĩ rằng cậu có thể dành nhiều thời gian hơn với Chủ nhân?" 

Gon cười chua chát. "Tôi đã dành rất nhiều."

“Tốt lắm,” Canary nói một cách không vui, rõ ràng là cô ấy có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng không thể mở lời. "Lối này." Cô quay lại, và Gon đi theo cô về phía cầu thang. Họ đã đi trong nhiều phút im lặng trước khi cô đánh bạo hỏi một câu khác. "Ngài ấy có thô lỗ với cậu không?"

Gon đang định nói điều gì đó bất mãn, thì cậu nhớ lại vẻ mặt của Chủ nhân khi nói với cậu rằng anh không còn lựa chọn nào khác. Bây giờ nghĩ lại, Gon nhận ra rằng anh ta không chỉ là dễ bị tổn thương. Trông anh ta còn trẻ—hoàn toàn khác với người đàn ông mệt mỏi, ốm yếu, đội lại chiếc mũ trùm đầu. Và mặc dù điều đó khiến cậu tức giận với chính mình, nhưng đồng thời, Gon đột nhiên cảm thấy hơi tội lỗi vì cách mình bỏ đi.

Vì vậy, Gon trả lời Canary, người vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi, "Anh ấy thành thật với tôi. Tôi chỉ không thích những gì anh ấy nói, vì vậy tôi bỏ đi."

Canary không nhìn Gon, mặc dù cậu gần như có thể cảm nhận được câu hỏi trong ánh mắt hướng về phía trước của cô. “Cậu có nhiều lý do để không hài lòng với ngài  ấy,” cô thận trọng nói. Cậu liếc nhìn cô. Cô đang rất trầm tư. Thật kỳ lạ - chỉ mới hai mươi bốn giờ trước đó, việc nhìn thấy Canary gần như đủ khiến cậu hoảng sợ. Nhưng chỉ sau một ngày với sự hiện diện của họ, những người halfling đã không còn có vẻ kỳ dị nữa. Trên thực tế, họ trông rất giống con người.

Gon hỏi, "Sao anh ta có vết sẹo thế?" 

"Vết sẹo?" 

"Vâng. Đó là loại vết gân nổi dọc từ cổ đến hàm." 

Canary dừng bước, bất động vì sốc. "Ngài cho cậu xem mặt?" 

Gon gật đầu. "Tôi hỏi tại sao lại giấu, thế là anh ấy cởi mũ trùm đầu ra. Nhưng anh ta không thực sự trả lời câu hỏi đó. Có phải vì vết sẹo không? Tất cả chuyện này là thế sao?"

Canary lại bắt đầu rảo bước khiến Gon gần như phải chạy theo. Cậu tự hỏi liệu hỏi cô về điều đó có thật thô lỗ không; nếu người hầu của Chủ nhân nhạy cảm với bất cứ điều gì đã gây ra dấu ấn đó. Nhưng nếu anh ta thực sự sẽ ở đây lâu như chàng trai trẻ kia - thì, đó là một khoảng thời gian dài không có câu trả lời.

"Ý tôi là," Gon nói, bắt kịp cô, "anh ấy có lo lắng về ngoại hình của mình không? Đó có phải là lý do tại sao anh ấy ở đây một mình, và nghĩ ra những kế hoạch kỳ quái để khiến một số phụ nữ phải lòng anh ấy?" 

Canary thở dài. "Mọi chuyện phức tạp hơn thế nhiều."

Gon cân nhắc điều này, và ngay lập tức, cậu nghĩ về một khả năng khác, một khả năng khiến cậu cảm thấy tội lỗi về cách mình đã đối xử với Chủ nhân. "Còn những cái khác không? Ý tôi là những vết sẹo? Tất nhiên, phải có...cách ăn mặc của anh ấy..."

Nhưng Canary đã lắc đầu. “Tôi e rằng, Gon, tôi không có quyền thảo luận những chuyện riêng tư như vậy về Chủ nhân với cậu.” 

Gon đỏ mặt. "Xin lỗi. Lẽ ra tôi không nên hỏi cô điều đó."

Bây giờ đến lượt Canary im lặng. Cô ấy không nói gì nữa cho đến khi họ đến hành lang dẫn đến phòng của Gon. "Đừng xin lỗi tôi, Gon. Đừng xin lỗi bất kỳ ai trong chúng tôi. Sự thật là, chúng tôi rất biết ơn vì cậu đã ở đây, ngay cả khi—"

Cô dừng lại, một ngón tay cong queo đặt trên môi. Rồi cô thở dài, và bắt đầu lại. "Tôi ước rằng mình có thể giúp được nhiều hơn cho cậu. Tôi không thể tưởng tượng được cậu sẽ thế nào khi đến một nơi xa lạ này một cách đột ngột và bất ngờ như vậy, mà không có ai sẵn sàng nói với cậu bất cứ điều gì. Hãy nhớ rằng tất cả đều có lời giải thích. Nhưng đó hãy để Chủ nhân đích thân nói với cậu… hoặc là không."

Gon gật đầu, những tia lửa giận lại bắt đầu bùng lên. Bất kể chuyện gì đã xảy ra với Chủ nhân, bất kể bí mật khủng khiếp nào mà anh ta có thể đang che giấu, Gon không thể hiểu tại sao điều đó lại là lý do để từ chối giải thích. Nhưng đó không phải là lỗi của Canary, và nhiều khả năng cô ấy cũng là một tù nhân ở đây giống như Gon.

"Không sao đâu, Canary. Chúc ngủ ngon." Gon bắt đầu quay về phòng mình, nhưng Canary đã đưa tay ra và ngăn lại.

“Có một điều mà tôi có thể nói với cậu, Gon: đã lâu, rất lâu rồi Chủ nhân không xuất hiện trước mặt bất kỳ ai – kể cả chúng tôi. Thực ra, lâu hơn tôi có thể nhớ. Và vì vậy, có lẽ có một cơ hội rằng một lúc nào đó, ngài ấy sẽ tâm sự với cậu. Tôi hy vọng rằng ngài ấy sẽ làm vậy vì lợi ích của tất cả chúng ta."

Cô nhanh chóng quay đi, ngay trước khi Gon nhìn thấy thứ gì đó giống một dòng nhựa chảy xuống má cô.

*

Sau cuộc trò chuyện đó, Gon không có cơ hội để ngủ sớm. Cậu mở cửa phòng khách, chán nản trước viễn cảnh một đêm dài thao thức mà thậm chí không có sách thư viện để tiêu khiển. Và thế là cậu ngạc nhiên (mặc dù không biết tại sao mình lại phải như vậy nữa) và cũng vui mừng khi thấy những cuốn sách của mình chất đống trên bàn cạnh chiếc ghế bành lớn đặt cạnh lò sưởi.

Gon đi về phía chúng, định chọn lại môn Khoa học Trái đất, nhưng rồi dừng lại, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. Có năm tập truyện kể dân gian được xếp ngay ngắn bên cạnh những cuốn sách giáo khoa, không có tập nào cậu đã đọc trước đó. Gon tự hỏi ai đã đặt chúng ở đó? Đó không thể là Senritsu hay những thủ thư khác, rõ ràng họ là những cái cây có rễ cắm chặt vào mặt đất. Alluka, có lẽ vậy? Nhưng làm sao cô biết được rằng cậu đã đọc những cuốn nào?

Tuy nhiên, điều đó chẳng là gì so với thứ đang nằm bên cạnh: một cuốn phác thảo mới toanh, bìa da với những trang lớn bằng giấy dày màu kem, và một loạt đồ dùng để vẽ. Bên trong trang bìa của cuốn sổ phác thảo là một ghi chú trên tấm thiệp dày có viền bạc: "Hãy chấp nhận những điều này như một lời xin lỗi. Tôi không thể thay đổi cách mọi thứ diễn ra, nhưng tôi có thể cố gắng làm cho chúng dễ dàng hơn với cậu. Bất cứ điều gì cậu muốn, chỉ cần nói, và nếu nó nằm trong khả năng của tôi, tôi sẽ chiều ý cậu." Không có chữ ký, nhưng Gon không cần nghĩ cũng biết ai đã viết những dòng chữ đó. Nét chữ duyên dáng và đẹp đẽ như chính người đã viết ra nó.

Gon đổ người xuống chiếc ghế mềm, quyển phác thảo trong lòng, lật đi lật lại tấm thiệp trong tay khi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Nó tỏa ra nhiều màu sắc, không chỉ có màu cam, vàng, trắng và xanh dương thông thường mà còn có cả màu xanh lá chanh, đỏ tươi, tím và đỏ thẫm. Cậu tự hỏi tại sao—không biết đó là tác dụng của một loại gỗ đặc biệt nào đó không, hay là—

Tấm thiệp nằm yên trong tay, và bàn tay cậu đặt bên cạnh bàn tay kia trên tấm bìa da được gia công của cuốn phác thảo. Gon không muốn nghĩ đến nó, đã tránh nghĩ đến từ đó kể từ khi Mito về nhà với câu chuyện kỳ ​​lạ của dì về một người đàn ông đội mũ trùm đầu trong một tòa lâu đài trống ở đâu đó sâu trong núi. Cậu đã trốn tránh nó cả ngày, khi một cô bé người cây đã chỉ cho cậu những thứ ngày càng xa lạ bên trong ngôi nhà đó. Nhưng thực sự không còn cách nào trốn tránh được nữa. Không có lời giải thích hợp lý nào cho mọi thứ cậu gặp phải ở đây. “Ma thuật”? Tâm trí cậu lảng tránh chính từ ngữ đó.

Gon nhớ lại cái đêm mình thuyết phục dì Mito đến đây thay cho dì ấy, nhớ lại những lời xấc xược của mình: Dù sao thì ông ta sẽ làm gì cháu? Nhốt cháu trong một tòa tháp? Có vẻ như đó chính xác là điều mà Chủ nhân đang làm.

Thật sao? Gon thắc mắc. Đúng vậy, nơi này đủ kỳ lạ để được cai trị bởi ma thuật. Mặt khác, có rất nhiều điều kỳ lạ trên thế giới, và một người điên có đủ tiền cũng có thể sử dụng phép thuật khi biến điều kỳ lạ thành có thể. May mắn thay, có một cách đơn giản để tìm ra tất cả những thứ này là gì.

Gon chộp lấy túi xách, áo khoác, khăn quàng cổ và đôi ủng của mình. Cậu cẩn thận mở cửa, nửa ngờ rằng một trong những người hầu sẽ lảng vảng ở đâu đó, chờ xem cậu có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì. Tuy nhiên, hành lang trống rỗng, tất cả trừ một vài ngọn nến đã tắt—chỉ đủ ánh sáng để nhìn qua.

Gon rón rén đi qua các hành lang, nhăn mặt mỗi khi ván sàn kêu cọt kẹt hay ngọn lửa nến lập lòe, nhưng không có gì khác ngoài tiếng bước chân đi tất của cậu phá vỡ sự im lặng. Gon vẫn chưa chắc chắn về đường đi của mình trong mê cung của những hành lang, nhưng cuối cùng cậu thấy mình ở tiền sảnh. Gon đi ủng vào, rồi nắm lấy tay nắm cửa. Một lần nữa, cậu đã mong đợi nó bị khóa, hoặc ai đó đang đợi bên ngoài để bắt và đưa cậu trở lại phòng. Và một lần nữa, Gon không gặp phải sự kháng cự nào.

Cậu đi xuống lối đi đến cổng cây thạch nam. Không khí thơm ngát của những khu vườn mơn trớn trên da mặt, những ngón tay nhẹ nhàng thúc giục cậu quay trở lại. Gon gần như nghĩ rằng mình có thể nghe thấy những bông hoa hồng thì thầm với cậu như trong mơ, nhưng những lời nói đó đã bị mất hút trong tiếng thì thầm của chính những chiếc lá cọ vào nhau trong làn gió nhẹ.

Gon với lấy một trong những tay cầm của cánh cổng: một vòng tròn dày, mọc ra từ cây thạch nam, nhẵn bóng không có gai. Cậu kéo mạnh nó, tưởng rằng đây sẽ là chướng ngại vật khiến mình ngã xuống, nhưng một bên cánh cổng bật tung như thể nó treo trên những bản lề được tra dầu hoàn hảo. Xa hơn nữa là khu rừng lạnh giá mùa đông, những cây thường xanh ủ rũ dưới lớp tuyết dày, vỏ cây phủ đầy sương giá. Mọi thứ lấp lánh ánh bạc trong sự tĩnh lặng và ánh trăng.

Gon nhìn lại lâu đài, không tin rằng bỏ trốn lại có thể dễ dàng như vậy. Và thế là Gon bước ra khỏi đêm hè hoàn hảo của khu vườn để bước vào mùa đông xa hơn. Đôi ủng của cậu chìm trong tuyết. Cậu bước thêm một bước nữa, rồi một bước nữa, rồi bắt đầu chạy. Khoảnh khắc tiếp theo, như thể có thứ gì đó đấm vào ngực. Gon bị hất ngược về phía sau với một lực khiến cậu nằm thoi thóp thở trên lối đi của lâu đài, khuỷu tay bị sỏi cào rướm máu.

Gon lồm cồm bò dậy, giận dữ. Không thể được; cậu sắp trở về nhà được rồi. Cậu lại chạy về phía tự do, và một lần nữa, bị ném trở lại. Cơn thịnh nộ nuốt chửng cậu, sau đó: không chỉ là cơn giận đã ủ trong vài ngày kỳ lạ vừa qua, mà là cơn giận dữ bị kìm nén trong nhiều năm đấu tranh chống lại những khó khăn bất khả thi. Gon đập vào rào cản vô hình, hình dung ra ánh mắt dò xét của khách hàng tại quán cà phê của Bisky, những lời mời thì thầm bẩn thỉu, tiếng lục cục trong lồng ngực của Komugi khi cô nằm trằn trọc vì sốt, vết thâm quầng sẫm màu dưới mắt Mito, lời yêu cầu đáng thương của Abe về một thứ gì đó để ăn. Gon vùng vẫy chống lại tất cả, và rào cản đó vẫn trơ trơ khi cậu bầm tím, chảy máu và cuối cùng gục xuống, kiệt sức và khóc lóc, trong lớp tuyết lầy lội bên dưới. Gon nghĩ mình nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo trên đường khi chạy, một giọng nói gọi tên mình, nhưng trước khi cậu có thể biết đó là ai, thế giới chìm trong bóng tối.

*

Gon bị đánh thức bởi ánh sáng rực rỡ tràn vào cửa sổ phòng ngủ. Cậu đang nằm trên giường, nó vẫn ấm áp và mềm mại như cậu vẫn nhớ, nhưng mọi bộ phận trên người cậu đều đau đớn. Gon cảm thấy như thể mình đã tham gia nhiều trận đánh nhau và có lẽ đã thua tất cả. Phải mất một lúc cậu mới nhớ lại những gì đã xảy ra đêm hôm trước, và khi nhớ ra, Gon cảm thấy như mình sắp phát ốm. Hay khóc. Có thể là cả hai. Có lẽ là cả hai.

Gon định kéo chăn qua đầu và cố gắng lấy lại giấc ngủ, nhưng ngay khi quay lưng lại với những ô cửa sổ sáng sủa, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. "Ai đó," cậu rên rỉ, quá đau đớn và chán nản thậm chí không nghĩ đến việc tỏ ra lịch sự.

"Là Kurapika, Gon," giọng người quản gia nhẹ nhàng nói. "Tôi vào được không?" 

Gon cân nhắc việc nói không, nhưng cậu nghi ngờ rằng những người hầu cây sẽ rời xa mình. “Được thôi,” cậu thở dài, và cánh cửa mở ra. 

Kurapika xào xạc bước về phía trước cho đến khi anh đứng nhìn xuống Gon. "Cậu cảm thấy thế nào?" anh ấy hỏi. 

Gon cười cay đắng. "Giống như tôi đã đi mười vòng với một hàng rào ma thuật." 

“Chính xác là mười sáu,” Kurapika trả lời, đặt một cái khay nhỏ lên chiếc bàn cạnh giường ngủ của Gon. "Có phải cậu định tự sát không?" 

“Không,” Gon nói. "Cánh cổng."

Kurapika phát ra một tiếng cười khô khan, sột soạt. "Nếu cậu nói tôi biết, tôi đã có thể cản cậu khỏi đau đớn bằng cách nói với cậu rằng cánh cổng đó luôn thắng." 

“Nghe như anh đã thử rồi ấy,” Gon nói khi Kurapika rót thứ gì đó từ ấm trà vào cốc. Nó có mùi như sự chưng cất của không khí mùa hè ngọt ngào tràn vào qua những ô cửa sổ để mở. 

“Tôi đã,” Kurapika nói. "Tất cả chúng tôi đều đã thử, lúc này hay lúc khác." 

Trán Gon nhăn lại. "Vậy ra anh không muốn ở đây?"

Kurapika lại cười điệu cười chua chát của mình. "Không nhiều hơn cậu được đâu." 

"Vậy anh cũng là tù nhân của Chủ nhân?" Gon cay đắng hỏi. 

"Ồ, không. Chủ nhân không tạo ra phép thuật giam cầm chúng ta."

Và nó đây rồi, Gon nghĩ: từ mà cậu đã vắt kiệt sức lực để bác bỏ, được người cây nói ra một cách rất tình cờ. Gon không còn chút ý chí nào để nao núng trước âm thanh của nó. Tất nhiên nơi này được cai trị bởi ma thuật, và tất nhiên cậu đã biết điều đó từ rất lâu trước khi kiểm tra cánh cổng, ngay cả khi đã cố gắng phủ nhận điều đó một cách tuyệt vọng. Các phòng không tự trang trí lại qua đêm, khi cậu đã ngủ trong đó. Những chiếc bàn không đột nhiên xuất hiện chất đầy thức ăn mà đội ngũ đầu bếp phải mất nhiều ngày để chuẩn bị, ba lần một ngày, để thỏa mãn cơn thèm mà cậu không biết là mình đã có.

Cậu hỏi, "Nếu Chủ nhân không tạo ra phép thuật, thì ai làm?" 

Kurapika thở dài. “Chỉ có Chủ nhân mới có thể nói với cậu điều đó, nhưng sau đêm qua, tôi chắc chắn rằng ngài ấy sẽ rất sẵn lòng giải thích cho cậu.” 

"Tại sao lại sau đêm qua?" 

"Cậu ngất xỉu khi cố gắng chạy trốn, Gon. Ngài ấy bế cậu về đây khi nhận ra những gì cậu đã làm, và ngài đã phát ốm vì lo lắng cho cậu kể từ đó." 

“Thật vui khi biết anh ta quan tâm,” Gon nói một cách cay độc. 

“Ngài ấy có quan tâm,” Kurapika nói. "Cậu nên nói chuyện với ngài ấy. Tôi có thể -" 

"Không," Gon kiên quyết nói. "Không phải hôm nay."

Kurapika thở dài, nhưng anh không tranh cãi. Thay vào đó, anh đưa cho Gon cốc chất lỏng có mùi tươi mát. "Uống cái này đi. Nó sẽ giúp giảm đau và mau lành vết thương." 

"Là ma thuật sao?" Gon nghi ngờ hỏi. 

"Gon - cậu có nghĩ rằng có thứ gì cậu đã ăn ở đây không liên quan đến ma thuật không?"

Một lần nữa, anh ta lại nói đúng. Gon ước gì mình không quá lý trí. Sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu tức giận với tất cả bọn họ. Cậu thả người thẳng dậy—trong quá trình đó, cậu phát hiện ra rằng ai đó đã cởi bộ quần áo chắc chắn đã rách nát, và mặc cho cậu chiếc áo và quần làm từ một loại vải màu xanh lá cây ngải đắng, mềm như bơ. Không muốn xem xét quá kỹ xem ai có thể đã nhìn thấy mình khỏa thân, Gon nhận lấy chiếc cốc được đưa cho. Chất lỏng bên trong bốc khói và có màu xanh nhạt, giống như loại trà mà Bisky đã uống, nhưng nó không có vị giống như vậy. Nó hơi ngọt và phảng phất hương hoa, nhưng cũng có mùi lá và khói và cực kỳ ngon. Gon nốc cạn những thứ bên trong và thấy Kurapika đang đợi rót ly tiếp theo. Khi cậu uống hết ly thứ hai, Gon thực sự cảm thấy cơn đau giảm bớt.

"Bây giờ cậu có muốn ăn sáng không?" Kurapika hỏi. 

Gon đã rơi vào trạng thái tĩnh lặng mơ hồ, chắc chắn là một tác dụng khác của trà, khiến cậu không muốn gì khác ngoài việc thưởng thức nó. "Có lẽ sau một lúc nữa." 

"Hãy rung chuông khi cậu muốn thứ gì đó. Tôi khuyên cậu nên dành cả ngày để nghỉ ngơi. Thách thức cánh cổng đó là..., cậu sẽ bị nhiều hơn là vết thương ngoài da đấy." 

Gon không nghĩ điều đó nghe có vẻ tốt, nhưng trong cơn say của trà, cậu cũng không mấy quan tâm. "Được. Nhưng anh có thể mang sách cho tôi được không?" 

"Tất nhiên. Quyển nào?" 

"Truyện cổ tích."

Kurapika trao nụ cười chiều chuộng khi anh quay vào phòng khách, chắc chắn rằng Gon không định đọc bất cứ thứ gì nặng nề hơn trong tình trạng hiện tại của mình. Tuy nhiên, trên thực tế, Gon không tìm kiếm sự giải trí. Cậu bắt tay vào nghiên cứu. Nếu cậu thực sự đang sống trong một lâu đài phép thuật, thì truyện cổ tích là cuốn sách hướng dẫn duy nhất mà Gon biết.

Tất nhiên, cũng sẽ hữu ích khi biết làm thế nào mà lâu đài được điều khiển bởi ma thuật, và ai là người điều khiển nó. Vì vậy, khi Kurapika trở lại với những cuốn sách, Gon hỏi, "Thư viện có bất kỳ quyển lịch sử nào về nơi này không?" 

Kurapika đứng yên, quan sát cậu. "Cậu muốn biết lai lịch gia tộc Chủ nhân sao?" 

"Anh sẽ ngăn điều đó ư?"

Kurapika thừa nhận điều này với một cái gật đầu. "Thật không may, Chủ nhân giữ tất cả những cuốn sách như thế trong khu vực riêng của mình. Nhưng tôi chắc chắn rằng nếu cậu hỏi ngài thì -" 

"Không!" Gon nói gay gắt. "Tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa." 

Kurapika thở dài, lắc đầu. "Được rồi. Hãy gọi khi cậu muốn ăn sáng." 

Gon gật đầu, và khi Kurapika rời đi, cậu nhặt cuốn sách đầu tiên trên chồng lên và bắt đầu đọc.

*

Gon đã đọc qua ba cuốn sách, và khi đặt cuốn thứ ba xuống, một vài điều đã trở nên rõ ràng. Đầu tiên là bùa mê luôn có thể bị phá vỡ, mặc dù cách thức để làm vậy không bao giờ rõ ràng. Thứ hai là các bên bị cầm tù không bao giờ là những người chịu trách nhiệm về ma thuật khiến họ bị cầm tù. Những người đứng sau những tình huống như vậy, vốn là lớp bùn sâu khó tìm ra. Đôi khi các công chúa bị nhốt vào tháp để bảo vệ hoặc vì ghen tuông. Đôi khi các anh hùng bị những kẻ chiếm đoạt nhốt khỏi nhà của họ, những lần khác vì hành vi mạo phạm của chính họ, dù cố ý hay không. Điểm mấu chốt là không có gì là chắc chắn—hoặc, như chàng trai trẻ trong giấc mơ đã nói với cậu, không có gì là đúng như vẻ bề ngoài của nó.

Với tất cả những điều đó—và với những thông số rõ ràng về những gì có thể và không thể xảy ra ở nơi này—Gon bắt đầu xem xét những điều ít ỏi mà cậu biết dưới một khía cạnh hoàn toàn khác. Điều gì sẽ xảy ra nếu Canary khuyên rằng cô không thể nói cho cậu biết những điều cậu muốn biết thực ra không xuất phát từ bất kỳ lòng trung thành nào với chủ nhân của mình (mặc dù cô ấy dường như thực sự trung thành với anh ta) mà là từ việc không thể trả lời các câu hỏi của Gon theo đúng nghĩa đen ? Điều gì sẽ xảy ra nếu có điều gì đó về các quy tắc của nơi này khiến mọi người trong đó phải im lặng khi biết sự thật về cách thức hoạt động của nó? Điều gì sẽ xảy ra nếu sự tức giận của Chủ nhân đối với dì Mito vì đã lấy bông hồng, yêu cầu được đền đáp của anh ta, hoàn toàn không phải là lời nói của một kẻ ẩn dật loạn trí, mà là một phản ứng đối với một hành vi vi phạm nghiêm trọng nào đó?

Nếu đúng như vậy, Gon nghĩ, thì chính xác dì của cậu đã làm gì khi bẻ gãy thân cây đó? Chủ nhân đã ám chỉ đến việc lấy một tay chân thay một tay chân… và ngay lập tức, khi nghĩ đến những sinh vật mà cậu đã gặp ở đây, bụng Gon quặn lên. Tim đập mạnh và hơi thở gấp gáp, Gon cảm thấy như thể mình sắp khóc. Tôi không thể nghĩ về điều này. Tôi không thể...

Và cậu càng không thể không. Cậu cầm chuông lên và bấm. Một lúc sau, có tiếng gõ cửa và tiếng nói chuyện trẻ con. Alluka? Gon cố trấn tĩnh, không muốn cô nhìn thấy sự đau khổ của mình, vì chắc chắn, cô sẽ thắc mắc. “Mời vào,” cậu nói. 

Cánh cửa mở ra và Canary bước vào, đẩy một chiếc xe đẩy chất đầy bát đĩa. Alluka theo sau cô. "Cậu thấy đỡ hơn chưa, Gon?" Canary hỏi. 

"Đại loại thế," cậu nói. "Cô còn nhiều trà hơn không?" 

Canary mỉm cười. "Chưa. Cậu cần phải cẩn thận về lượng mình uống. Nhưng tôi đã mang bữa trưa cho cậu rồi." 

"Bữa trưa?" 

"Ừ. Quá trưa rồi."

"Ồ. Xin lỗi..." 

"Đừng lo," Canary nói. "Cậu đã có một đêm khó khăn; cậu cần nghỉ ngơi. Lại đây, Alluka," cô nói với cô bé, người đã đứng nhìn Gon với đôi mắt mở to suốt thời gian qua. Gon tự hỏi mình trông tệ đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net