Chapter 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Killua giải thích tất cả. Từ tận đáy lòng, Gon cảm nhận được trái tim anh đang mắc kẹt giữa mớ dây leo.

11

Gon đã tìm được đường về phòng chỉ với một vài lần rẽ nhầm, và những lần đó chủ yếu là do cậu đang bận suy nghĩ về Killua. Bây giờ rõ ràng là anh ấy đang mắc một loại bệnh nào đó, như Gon đã nghi ngờ ban đầu. Nhưng trong khi có rất nhiều thứ có thể khiến ai đó ho ra máu— tất cả thật kinh khủng—cậu chưa bao giờ nghe nói về bất kỳ căn bệnh nào có thể để lại loại dấu vết trên cổ và quai hàm như của Killua. Vì vậy, mặc dù Gon không phải là một chuyên gia, nhưng một lần nữa cậu buộc phải đưa ra kết luận tương tự: bất kể người đàn ông kia đang mắc bệnh gì, thì đó đều là do ma thuật gây ra. Hay cụ thể hơn là lời nguyền mà Killua đã nói đến.

Gon mở cửa và thở dài thườn thượt trên chiếc ghế êm ái trong phòng khách. Cậu thấy bàn ăn sáng đầy ắp các món ăn, chắc chắn là để bù cho bữa trưa mà cậu đã bỏ qua khi ra ngoài với Killua, nhưng Gon không đói. Thay vào đó, cậu nhìn xuống bìa cuốn phác thảo và lướt tay trên nó, sẵn sàng mở ra. Cậu đã không thực sự nhìn kỹ vào bức vẽ, và bây giờ cậu sợ hãi. Sợ những gì nó có thể cho Killua thấy.

Buổi chiều mát mẻ. Những chiếc bóng của lá và cành cây bên ngoài cửa sổ nhảy múa trên tay anh và bìa sách bằng da rám nắng. Cuối cùng, hít một hơi thật sâu, cậu mở nó ra và nhìn xuống.

Killua thật sự như đang nhìn lại cậu. Gon đã bắt được ánh nhìn của anh ấy rất tốt, quá tốt. Có vẻ như người đàn ông ấy thực sự đang nhìn chằm chằm vào cậu từ trang giấy, ánh mắt của anh đầy ám ảnh, thậm chí là sợ hãi. Cảm xúc được khơi dậy bởi cách phối màu đơn sắc rõ ràng, mái tóc nhợt nhạt và màu tối của quần áo. Những đường sọc đen ở quai hàm của Killua dường như kéo dài về phía đôi mắt đó, cào lấy chúng.

Chúa ơi, Gon nghĩ - Killua đã nghĩ gì khi anh ngồi đó cho Gon vẽ, trong những giờ khắc đó cậu không biết gì về anh ngoài một đối tượng để ghi lại? Anh có sợ những gì Gon đang nhìn thấy không? Hay anh sợ những gì chính anh sẽ thấy, khi Gon hoàn thành bức vẽ? Bởi vì Gon vừa chợt nghĩ ra một điều khác: ngoài những chiếc gương trong phòng riêng của mình, cậu chưa bao giờ bắt gặp một chiếc gương nào trong ngôi nhà này. Đã bao lâu rồi Killua không nhìn thấy gương mặt của chính mình?

Lại thở dài, cậu đặt cuốn phác thảo sang một bên. Gon đứng dậy, đi tới bàn và mở một chiếc đĩa ra. Có thịt nguội và pho mát. Cậu lấy mỗi thứ vài miếng, rồi đứng bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn xinh đẹp khi nhâm nhi thức ăn. Nếu phải thành thật với chính mình, cậu đã sợ hãi buổi tối hôm đó, nhưng không phải vì bất cứ cuộc tấn công nào mà Killua phải chịu đựng, mà cậu sợ rằng người đàn ông kia sẽ nói rằng không có cách nào để chữa trị.

Đột ngột, cậu quay ra khỏi cửa sổ và đổ một ít thức ăn còn lại vào đĩa, tự hỏi tại sao minh lại cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến điều đó. Mới chỉ vài giờ trôi qua kể từ khi cậu "thỏa thuận đình chiến" với Killua—kể từ khi cậu đồng ý làm bạn với anh. Làm thế nào mà khả năng Killua sắp chết lại khiến Gon tuyệt vọng như vậy? Cậu không có câu trả lời nào ngoại trừ đôi mắt của Killua, do chính tay mình thể hiện, mở to, tràn ngập nỗi đau sâu thẳm mà Gon không thể thấu, cho dù cậu có vẽ được chúng tốt đến đâu.

Dừng lại đi, cậu tự nhủ, luồn tay vào mái tóc bù xù của mình. Xét cho cùng, cho đến khi cậu biết điều gì đó cụ thể về những gì đã xảy ra với Killua, không có ích gì khi đứng đây lo lắng về điều đó. Vì vậy, Gon quay trở lại chiếc ghế yêu thích của mình, đóng quyển phác thảo lại, mở một trong những cuốn sách giáo khoa và bắt đầu học.

*

Bóng tối đã buông xuống khi tiếng gõ cửa vang lên. Tại một thời điểm nào đó, đèn trong phòng Gon đã bật sáng, và làn gió nhẹ từ khu vườn mang theo hương thơm nồng nàn của một loài hoa nở về đêm qua những ô cửa sổ để mở. Gon đã xem xong cuốn sách Khoa học Trái đất và chuyển sang môn sinh học, môn học mà cậu đã học một thời gian ngắn trước khi rời trường. Gon thấy nó thú vị hơn nhiều so với Khoa học Trái đất, nhưng cậu vẫn vui vẻ đặt sách giáo khoa sang một bên. Cậu khó nhọc đứng dậy, vươn vai rồi mở cửa. Kurapika đứng đó, hoàn hảo như mọi khi.

"Gần tám giờ rồi, Gon," anh nói, hơi cúi đầu.

"Cảm ơn. Tôi quên mất thời gian," Gon trả lời.

Kurapika gật đầu. "Tôi không biết cậu có biết đường đi đến phòng ăn không?"

Gon mỉm cười. "Tôi không chắc lắm. Nhưng tôi không muốn bị lạc, nên cảm ơn anh lần nữa. Đợi tôi một chút." Cậu quay trở lại chiếc bàn bên cạnh ghế của mình và nhặt cuốn phác thảo lên. Có một cảm giác lo lắng cồn cào trong bụng khi cậu làm như vậy, điều mà cậu cố lờ đi. Tuy nhiên, nó lại xuất hiện khi cậu đi theo Kurapika đến phòng ăn. Cổ họng Gon cũng thắt lại khi người quản gia mở cửa, Killua đang ngồi ở nơi anh đã ở đêm trước, trầm ngâm nhìn vào ánh đèn nến lập lòe.

Khi Gon bước vào, Killua nhìn lên với khuôn mặt rạng rỡ. Hai má anh ửng hồng hơn trước đó, và Gon thả lỏng đôi chút. "Cậu đúng giờ một cách ấn tượng," Killua nói, đôi mắt lấp lánh thích thú, gần đủ để che đi bóng tối chưa bao giờ ẩn khuất.

"Nhờ có Kurapika," Gon trả lời. "Tôi quên cả thời gian."

"Vẽ ư?" Killua hỏi.

"Không," Gon trả lời, di chuyển đến ngồi ở vị trí được đặt cho mình đối diện với Killua. "Học."

Killua nhướng mày. "Tất nhiên rồi. Senritsu đã nói rằng cậu mong muốn tiếp tục việc học của mình."

Gon cười, lắc đầu và đặt cuốn phác thảo xuống chân bàn. "Giống như cố gắng đào lại kiến thức thì đúng hơn."

Killua nhấc chai rượu lên với vẻ dò hỏi. Lần này Gon gật đầu, và Killua rót một ít vào ly của cậu. Những ngọn nến biến dòng chảy thành màu ngọc hồng lựu, và dòng máu đỏ thẫm trên làn da trắng của Killua lóe lên trong ký ức của Gon. Cậu nhanh chóng cầm ly rượu lên và nhấp một ngụm, hy vọng có thể che giấu bất cứ dấu vết nào của ký ức đó có thể đang hiện ra trên nét mặt mình.

Nhưng nếu Killua có nhìn thấy được, anh vẫn chọn bỏ qua, thay vào đó nói, "Nếu cậu cần giúp đỡ về mớ kiến thức đó, đừng ngần ngại lên tiếng."

Gon tò mò nhìn anh. "Chắc chắn rồi. Nhưng anh trông không thể lớn hơn tôi bao nhiêu. Ý tôi là, anh thậm chí đã học đại học chưa?"

Killua nhấm một ít rượu. "Tôi mười tám tuổi," anh nói, "bằng tuổi cậu thôi, và không, tôi chưa học đại học. Tôi thậm chí chưa bao giờ đến trường. Tôi được dạy kèm riêng. Nhưng tôi nghĩ trình độ học vấn của mình khá toàn diện, và tôi đã có rất nhiều thời gian để tự đọc."

Những tiết lộ này đặt ra rất nhiều câu hỏi cho Gon—nhiều đến mức cậu không biết bắt đầu từ đâu. Cậu cũng đau đớn nhận ra chủ đề lờ mờ mà Killua chưa đề cập đến.

Như thể đọc được suy nghĩ của Gon, Killua thở dài và nói: "Cậu đang đợi tôi giải thích những gì mình thấy chiều nay."

"Tôi... chỉ khi anh muốn." Gon ấp úng.

"Muốn hay không không phải điều quan trọng. Nếu định sống ở đây, thì cậu cần phải biết. Nhưng trước hết, cậu chắc hẳn đã đói rồi."

Gon đã bỏ bữa trưa. Cậu gật đầu.

"Cứ tự nhiên," Killua nói.

Gon cười buồn. "Tôi không bao giờ biết bắt đầu từ đâu với tất cả những món ăn này." Cậu chỉ vào chiếc bàn dài đầy bát đĩa.

"Có món nào mà cậu không thích sao?"

"Ý ​​hay đấy," Gon nói, và chọn ngẫu nhiên thứ trông giống như một bát súp lớn. Hơi nước bốc lên từ đó cuộn Gon vào một ký ức khác: chuyến đi vào đất liền khi cậu còn rất nhỏ. Dì Mito đã đưa cậu và Abe đến một quán mì và chia nhau một bát súp lớn. Bát súp trước mặt Gon bây giờ có thể là một bản sao chính xác. Thở dài, cậu nhúng cái muỗng đặt bên cạnh vào bát và múc một ít và mì vào chiếc bát nhỏ hơn ở chỗ của mình.

Killua xem xét các món ăn, rồi cũng tự lấy một ít súp cho mình. Trong một vài khoảnh khắc họ ăn trong im lặng. Rồi Gon ngước mắt lên và thấy Killua đang chống tay nhìn mình. Anh đặt đũa sang một bên và chờ đợi.

"Tôi có thể xem bản vẽ được không?" Killua hỏi.

Gon cúi xuống nhặt cuốn phác thảo đưa cho Killua. Anh mở nó ra một cách cẩn thận - một cách lo lắng? - và sau đó nghiên cứu bức vẽ một lúc lâu, vẻ mặt không thể đọc được. Cuối cùng anh đặt nó sang một bên, vẫn còn mở, ở cuối chiếc bàn trống giữa họ.

"Cậu có hài lòng với nó không?" anh hỏi.

Gon suy nghĩ một lúc lâu. Sau đó nói, "Nếu là ghi lại những gì tôi đã thấy, thì vâng, tôi hài lòng."

Killua cười khúc khích. "Có một từ 'nhưng' không được giấu kỹ trong đó."

Gon lắc đầu, mỉm cười xin lỗi. "Nhưng, bức chân dung này, thật khó để thích nó. Anh trông thật sự đau khổ." Gon cân nhắc lời nói của mình, sau đó cau mày, nhìn lên Killua. "Anh có đau khổ không? Ý tôi là, trước khi anh bắt đầu ho. Anh có đau không?"

"Không nhiều hơn bình thường," Killua trả lời, điều đó không làm dịu đi nỗi sợ hãi của Gon.

"Vậy, anh có hài lòng với nó không?" Killua xem xét bức tranh một lần nữa, nhấm nháp rượu của mình. "Cậu là một họa sĩ xuất sắc, và đã làm chính xác những gì tôi yêu cầu. Nếu có thể nói, thì có, tôi có hài lòng với hình ảnh này."

Gon cân nhắc những lời tiếp theo của mình một cách cẩn thận, không muốn làm mất lòng Killua "Nhưng anh không thích nhìn thấy chính mình."

Killua nở nụ cười nửa miệng cay đắng. "Không hẳn"

Gon thở dài. Sao Killua cứ phải úp úp mở mở? Đơn giản là có quá nhiều thứ mà cậu muốn biết. "Có phải vì vết sẹo không?"

"Vết sẹo?" Killua hỏi, mắt anh nhìn chằm chằm vào Gon.

"Chả biết gọi là gì nữa. Cái dấu này này." Cậu chạm vào hàm của Killua trong bức vẽ.

Biểu hiện của Killua thay đổi, nhưng vẫn không thể nhìn thấu được. "Tôi cho rằng đó là một vết sẹo, đại loại là..." anh chậm rãi nói. "Đúng vậy, nó rất khó nhìn, vì ý nghĩa của nó."

"Nó biểu trưng cho cái gì?" Gon kiên trì hỏi.

Killua chạm vào dấu vết trên khuôn mặt của chính mình. "Đó là một dấu hiệu của tội lỗi."

Gon bực bội hét lên. "Đừng giữ bí mật nữa!"

Killua nhìn chằm chằm vào Gon, chớp mắt như thể đang nổi lên từ mặt nước. "Tôi xin lỗi. Cậu nói đúng. Tôi đang khiến cậu khó hiểu. Tôi cứ quên rằng cậu không biết chuyện gì đã xảy ra ở đây. Đó là một câu chuyện mà tôi chưa bao giờ phải kể."

"Vậy thì thong thả đi."

Killua cười mỉa mai đáp lại.

"Có gì buồn cười đâu?" Gon hỏi.

"Vấn đề là thời gian. Mấu chốt của lời nguyền bắt nguồn từ tất cả những chuyện này. Nhưng hãy bắt đầu với những gì cậu đã thấy chiều nay. Tôi đã cho cậu thấy rằng tôi cũng là một tù nhân ở đây giống như cậu và những người khác." Anh nhấp thêm một ngụm rượu. "Rõ ràng, tôi cũng đang bệnh."

Gon gật đầu, nhấm nháp ly rượu của mình. Nhưng với những lời tiếp theo của Killua, cậu buộc phải nuốt nó xuống.

"Và những gì tôi mắc phải...không có cách chữa. Thậm chí còn không có tên cho nó, bởi vì nó là một phần của lời nguyền đã biến người thân của tôi thành cây và tôi...giờ thì cậu cũng vậy...trở thành tù nhân trong chính căn nhà này."

Killua chìm vào im lặng, và Gon suy nghĩ một lúc trước khi nói, "Vì vậy, nó còn hơn là ma thuật. Cái này...bất kể nó là gì."

"Đúng."

"Và cơn ho của anh...giọng nói của anh...vết sẹo...chúng có phải là triệu chứng không?"

"Đúng."

"Tôi..." Gon lắc đầu, xoay xoay chiếc cốc trong tay. "Tôi thực sự không biết làm thế nào để hỏi điều này. Ý tôi là, anh đã nói căn bệnh đó không có tên. Nhưng chính xác thì nó là gì? Có liên quan gì đến phổi của anh không?"

Killua lại cười, cho đến khi nó biến thành tiếng ho khan sặc sụa. Gon hoảng hốt nhìn anh, nhưng Killua đã giơ tay lên, và sau một lúc, anh đã kiểm soát được. "Đó không chỉ là phổi của tôi, Gon. Nó là..." Anh lắc đầu, thở dài, rồi nhấc đôi bàn tay đeo găng đang đặt trên bàn lên. Anh nhìn chúng một lúc, rồi chậm rãi, tháo một chiếc găng tay, rồi đến chiếc kia. Anh giơ hai tay lên trong ánh nến lung linh. Đó là hai bàn tay rất đẹp, kiểu bàn tay mà Gon rất thích được phác họa: những ngón tay thon và dài. Nhưng làn da trắng mịn màng được bao phủ bởi những đường ngoằn ngoèo như nhánh sông trên bản đồ, giống như dấu vết trên quai hàm của Killua. Che phủ hoàn toàn, từ cổ tay đến đầu ngón tay, những đường kẻ dày hơn khi chúng chạm đến tay áo, và một chút trong số chúng mà Gon có thể nhìn thấy trên cổ tay anh thì khác, những đường cắt bằng những vết lởm chởm trông giống như răng nanh, hoặc móng vuốt, hoặc—

"Gai?" Gon nói, trước khi cậu có thể ngăn mình lại.

Killua cười buồn, và đặt tay xuống chiếc khăn trải bàn màu xanh bạc. "Rất sắc sảo, Gon."

"Killua— chúng có phải là...?" Đôi mắt của Gon lướt từ khuôn mặt của Killua đến tay rồi đến chiếc áo khoác đen bó sát của anh.

Killua nâng ly rượu của mình bằng một bàn tay và uống một hơi thật sâu. "Đúng vậy," anh nói dứt khoát khi hạ ly xuống. "Chúng che phủ tất cả trừ khuôn mặt của tôi, và tôi cho rằng ngay cả mặt cũng sẽ sớm bị thôi." Anh dường như định nói thêm điều gì đó, nhưng dừng lại, ngước nhìn Gon, rồi cầm găng tay lên, đeo vào.

Thật sự ngạc nhiên, Gon đặt một bàn tay rám nắng của mình lên bàn tay nhợt nhạt của Killua. "Đừng," cậu nói. Sau đó, nhận ra những gì mình đã làm, Gon giật tay lại. "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý..." Gon dừng lại, lắc đầu, cố gắng xua đi cảm giác mát lạnh, mịn màng từ làn da của Killua. "Tôi chỉ là... đừng che chúng đi chỉ vì tôi."

Killua nhìn cậu với đôi mắt mở to kinh ngạc. "Cậu không ghê tởm chúng sao?"

Gon cảm thấy đáng thương cho người đàn ông đối diện mình, nhưng chân thành nói, "Không, không phải. Chỉ là..." Cậu ấp úng với những từ muốn nói ra, nhưng sự run rẩy trong biểu cảm của Killua đã khiến cậu can đảm. "Chúng thật đẹp."

Trong một khoảnh khắc, Killua như ngừng thở. Rồi anh lại nhìn xuống chiếc cốc của mình, nắm chặt nó bằng cả hai tay khi một vệt ửng hồng như cánh hoa lan trên má. "Đó không phải là điều mà bất cứ ai từng nói với tôi. Ít nhất, không phải kể từ khi..." Anh lắc đầu.

Mặc dù vậy, những đường xoắn rất đẹp, và Gon đang định tranh luận về vấn đề này thì đột nhiên nhớ lại rõ ràng về sự khó chịu khi Bisky gọi mình là "Bishie"; về cái cảm giác nóng rát, sởn gai ốc của những ánh mắt khách quen của quán cà phê dán vào cơ thể mình. Nếu Killua không muốn được gọi là xinh đẹp, thì chắc chắn phải có lý do của nó.

Gon hít một hơi, rồi thở ra. "Tôi xin lỗi."

"Tại sao?" Killua hỏi, ngước lên lần nữa với ánh mắt tò mò.

"Anh đã nói đó là một lời nguyền. Gọi mấy cái vết đó đẹp có lẽ thật thô lỗ." Trước khi Killua có thể trả lời, cậu tiếp tục, "Ai đã nguyền rủa anh? Và đừng nói điều đó không quan trọng, bởi vì có đấy."

Killua trao cho cậu một nụ cười chua chát. "Anh trai tôi."

Gon dừng lại, cố gắng tiêu hóa từng từ. "Anh trai anh nguyền rủa anh?" Killua gật đầu. "Tại sao?"

Killua thở dài. "Tôi là người thừa kế được chọn, nhưng hắn ta lớn tuổi hơn."

"Đó không phải là cách điều này thường vận hành, phải không?"

"Không. Nhưng đó là cách nó hoạt động trong gia đình chúng tôi. Mỗi thế hệ đều có một người con trai tóc bạch kim mắt xanh, và anh ta luôn là người kế vị." Killua đã nhún vai. "Tuy nhiên, anh trai tôi không thích điều đó. Và hắn ta cũng không thích những điều khác về tôi."

"Điều gì?" Gon hỏi, cố nhìn vào mắt anh.

"Tôi không muốn nói về nó," Killua nói, mặt anh càng đỏ hơn. "Vấn đề là, phép thuật của hắn rất mạnh. Mạnh hơn bất kỳ những người còn lại của chúng tôi. Hắn đã cố gắng giành lấy quyền thừa kế, và khi tôi không từ bỏ nó?"

Killua nhún vai. "Mọi thứ cậu thấy bây giờ đều là hậu quả để lại. Những người hầu. Những bụi hoa hồng. Mùa hè không bao giờ tàn."

"Và anh," Gon nhẹ nhàng nói. "Bất cứ điều gì đang xảy ra với anh."

Killua lại thở dài, đưa tay vuốt mặt. "Cậu nói đúng về những chiếc gai, Gon. Điền trang của chúng tôi từng nổi tiếng với hoa hồng. Anh trai tôi đã nguyền một cây vào người tôi, và qua nhiều năm, nó lớn dần lên. Hôm nay cậu đã thấy tôi ho ra máu: đó là bởi vì những chiếc gai bây giờ đã bao quanh phổi. Chúng sẽ quấn quanh tất cả các cơ quan nội tạng và siết chặt chúng cho đến khi chúng không thể hoạt động. Chúng sẽ làm tim tôi ngừng đập. Và rồi, Gon, cậu sẽ được tự do. Sẽ không lâu đâu." Killua mỉm cười với Gon - một nụ cười khủng khiếp đau lòng - rồi bình tĩnh nhấp một ngụm rượu và tiếp tục ăn.

"Không," Gon nghe thấy mình nói, như thể từ cách xa ngàn dặm.

Killua đặt nửa chiếc thìa xuống môi. "Không?"

"Không. Nếu đó là một lời nguyền thì sẽ có cách hóa giải nó. Đó là cách nó hoạt động."

Killua mỉm cười, một tia sáng nhỏ lấp loáng trong mắt anh. "Phải không, Gon? Và làm sao cậu biết được điều đó?"

"Bởi vì tôi đã dành hàng năm trời để đọc truyện cổ tích cho em gái nghe," Gon nói, "và một lời nguyền luôn phải kèm với cách hóa giải."

Killua chống tay trên cằm, nhìn chằm chằm vào Gon. Ánh nến biến làn da trắng của anh thành màu vàng nhạt. Ngay cả những đường vân trên tay, dù chúng thật khủng khiếp, lại trông giống như tác phẩm nghệ thuật. Chúa ơi, Gon nghĩ, anh ấy thật đẹp. Nghĩ đến đây, cậu nóng bừng mặt.

Killua nhìn Gon một lúc lâu hơn, rồi nói, "Không có cách phá bỏ lời nguyền nào mà tôi có thể thực hiện được."

"Vậy anh cứ để nó giết chết mình?" Gon gặng hỏi, tự hỏi tại sao giọng mình lại có vẻ giận dữ như vậy.

Lông mày Killua nhíu lại. "Đó không phải là những gì cậu muốn sao? Khi tôi chết, cậu sẽ được tự do."

"Không!" Gon khóc. "Đúng vậy, tôi muốn về nhà. Nhưng không phải vì anh chết vì lời nguyền nào đó! Ý tôi là khi tôi nói rằng tôi muốn trở thành bạn của anh, Killua, và điều đó có nghĩa là tôi không muốn anh chết."

Killua đặt ly xuống và chống cằm vào cả hai tay. Đôi mắt anh dịu dàng - hơn cả dịu dàng. Đầy đặn và ẩm ướt. "Tuy nhiên, dù cậu có chiến đấu thế nào đi nữa, thời gian sẽ không dừng lại với tôi," anh dịu dàng nói. "Phép thuật của Illumi sẽ diễn ra theo đúng lộ trình của nó. Nhưng lòng tốt của cậu, Gon..." Anh ngập ngừng, cúi đầu. Một lúc lâu trôi qua, rồi anh nói giọng khàn khàn, "Có lẽ tốt nhất là cậu nên rời đi ngay bây giờ. Tôi sẽ gửi thức ăn lên cho cậu nếu cậu vẫn còn đói."

"Nhưng Killua—"

"Đi đi, Gon," Giọng nói của anh nhẹ nhàng, nhưng có sự đanh thép, và Gon không dám trái lời. Cậu cầm quyển phác thảo của mình lên và lặng lẽ rời khỏi phòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net