Chapter 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Đối mặt.

22

Phần còn lại của ngày trôi qua trong mờ mịt. Mito đã chuẩn bị một bữa trưa cầu kỳ, và sau đó bạn của Komugi xuất hiện, cậu bé da ngăm, thân hình chắc nịch mà Nanika đã cho Gon xem. Tên cậu nhóc là Meruem, và cậu sống với mẹ mình cách bãi biển khoảng một dặm. Cậu không nói nhiều, nhưng rõ ràng là hết lòng vì Komugi, có lẽ theo cách mà cô ấy chưa nhận ra. Gon chơi Gungi với hai đứa trẻ một lúc rồi đến ngồi ngoài hiên với Mito, giờ đã mang ra một chai rượu Dentoran.

Cuối cùng mặt trời cũng đã xua tan sương mù, họ ngồi nhâm nhi rượu, ngắm ánh nắng đầu giờ chiều đùa giỡn trên mặt biển. Cuối cùng Gon hỏi: "Dì sẽ ở đây bao lâu?"

Mito nhướng mày. "Điều gì khiến cháu nghĩ dì đang vội vã rời đi?"

"Nơi này thật đẹp," Gon nói, "nhưng hòn đảo này đã thấm vào máu thịt dì, và bây giờ dì không còn cách nào khác để quay trở lại."

Mito xoay cái ly trong tay, chất lỏng màu vàng nhạt phản chiếu ánh sáng biển. "Dì sẽ vẫn ở đây miễn là cháu cần dì."

"Mito, dì không cần phải—"

"Ừ, Gon, dì biết," Mito ngắt lời. "Bây giờ tất cả chúng ta đều bị ràng buộc bởi số phận của Killua, và gia đình sẽ là nơi cháu có thể liên lạc một cách dễ dàng cho đến khi biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo."

"Cám ơn dì," Gon nói nhẹ nhàng, và họ lại rơi vào im lặng.

*

Gon kiểm tra lại đồng hồ nhà bếp. Lúc đó là hai giờ mười lăm. Cậu không biết rõ về Leorio, nhưng anh ấy dường như không phải là loại người hay đến muộn, đặc biệt là vào lúc này, với quá nhiều mối nguy hiểm.

"Cháu có chắc là anh ấy đã nói hai giờ không?" Mito hỏi, ít nhất là lần thứ ba.

"Chắc chắn ạ," Gon nói. "Chúng cháu đã thống nhất trên đường đến đây." Gon bước lại bàn, xuyên qua những tia nắng vàng dịu từ cửa sổ. Đó thường là loại ánh sáng cậu yêu thích, nhưng hiện tại, nó chẳng là gì ngoài nỗi đau, vẽ lên những bức tường trong từng phút trôi qua mà cậu không thể để mất.

"Sẽ ổn thôi, anh Gon," Komugi nói, nhưng Gon nghe thấy sự không chắc chắn trong giọng nói của cô bé.

"Chuyện gì đã xảy ra với Gon vậy?" Abe hỏi.

Gon thở dài rồi tiếp tục bước đi.

*

Khi đồng hồ điểm ba giờ, Gon hết kiên nhẫn. "Có chuyện xảy ra. Cháu phải đi đây."

Mito lắc đầu. "Làm thế nào?"

"Cháu sẽ mượn xe của dì. Dù sao thì dì cũng có thể mua một chiếc mới."

"Cháu có biết đường về đó không?"

"Cháu sẽ tìm ra nhanh thôi."

"Gon, cháu không thể—"

Dì không kịp nói hết câu. Cánh cửa trước bật mở. Gon đứng dậy, chờ đợi một Leorio đang hoảng loạn và tự hỏi tại sao anh không nghe thấy tiếng ô tô đến gần, nhưng chính Nanika mới là người bay vào bếp, mái tóc lá tung bay và đôi mắt đen hoang dại như đại dương nửa đêm giông bão.

Gon cảm thấy ruột gan mình như đóng băng. "Nanika? Có chuyện gì vậy?" Cô lao tới và nắm lấy tay cậu. Cậu nhìn vào đôi mắt ngập nước của cô, cố gắng chống chọi với cảm giác buồn nôn. Điều đầu tiên Gon nhìn thấy khi mớ hình ảnh lộn xộn hoảng loạn của cô được xóa đi là Leorio. Anh ngồi ở bàn ăn trong lâu đài, hai tay ôm đầu, đôi vai run lên vì nước mắt và cánh tay Canary đặt trên lưng anh.

"Ôi chúa ơi," Gon rên rỉ, quay đi, nhưng Nanika đi theo cậu và buộc cậu phải nhìn vào mắt cô lần nữa. Lần này Gon đang nhìn vào phòng ngủ của mình. Illumi và Killua đối mặt, hét vào nhau. Nhưng trong khi Illumi trông mạnh mẽ, gần như to lớn hơn cả cuộc sống, Killua đã tiều tụy một cách khủng khiếp kể từ lần cuối Gon nhìn thấy anh. Anh gầy gò, run rẩy, dây leo quấn dày quanh cổ và những vết đen che kín khuôn mặt. Anh run lên và chắc chắn là kiệt sức, Gon nhìn anh nheo mắt lại và nhổ nước bọt vào anh trai mình. Illumi giơ một tay lên và hạ xuống. Dù chưa bao giờ chạm vào Killua, nhưng anh đã ngã xuống như thể bị đánh.

Gon rời mắt khỏi Nanika. "Killua còn sống không?" Nanika gật đầu và Gon thở dài. "Được rồi. Illumi có ép Leorio đưa hắn đến lâu đài không?" Cô lại gật đầu. "Và hắn đã nhốt tất cả bọn họ vào trong, nên họ không thể giúp được tôi à?" Cái gật đầu thứ ba. "Có cách nào để tôi trở về kịp không?" Nanika do dự, liếc nhìn Komugi. "Cô có thể nói với Komugi không?" cậu hỏi. Nanika làm một cử chỉ không xác định. "Được rồi, xin hãy thử."

Nanika lướt về phía Komugi, người đã đứng dậy, giơ tay lên. Mito đang cắn móng tay, rõ ràng là không vui, nhưng dì không cố ngăn họ nắm tay nhau. Họ đứng như vậy rất lâu, im lặng trò chuyện. Sau đó Komugi nhẹ gật đầu với Nanika và họ tách ra.

"Có một cách để giúp anh trở về kịp lúc," Komugi nói, giọng nghiêm túc. "Anh sẽ phải di chuyển giống như Nanika: xuyên qua những tán cây."

Gon lắc đầu. "Nhưng bằng cách nào? Cô ấy là tinh linh, còn anh rõ ràng là không."

"Không. Nhưng có một câu thần chú có thể khiến anh giống cô ấy trong một thời gian ngắn. Đủ lâu để quay lại - họ nghĩ vậy."

"Họ? Ai cơ?"

"Những cái cây. Những cái cây trong thư viện. Kẻ xấu chưa làm gì họ cả, vì hắn không biết họ có ý thức. Vì vậy, họ là những người duy nhất có thể giúp anh."

Gon hít một hơi rồi từ từ thở ra, cố gắng giữ bình tĩnh. "Được rồi. Và đã có ai từng thử câu thần chú này chưa?"

"Chưa. Họ thậm chí còn không biết liệu phép thuật có tác dụng ở đây hay không."

Gon nhắm mắt lại rồi mở ra. "Chúng ta sẽ thử. Làm thế nào đây?"

"Gon," Mito nói, đâu đó giữa lời cảnh báo và lời cầu xin.

Cậu quay sang dì. "Cháu phải cố gắng, dì Mito. Tất cả bọn họ sẽ chết nếu cháu không quay lại đó trước khi mặt trời lặn, và không còn thời gian để làm bất cứ điều gì khác." Dì thở dài, nhưng gật đầu. Gon quay lại nhìn Komugi. "Vậy Mugi? Em có biết anh cần phải làm gì không?"

Komugi dừng lại rồi nói, "Không. Nhưng có một cái cây. Cái cây lớn ở giữa biết."

"Senritsu."

"Đúng. Senritsu sẽ cho Nanika xem câu thần chú, và Nanika sẽ cho anh xem. Anh đọc to chúng lên. Hãy giữ tay cô ấy khi anh làm điều đó, bởi vì cô ấy là mắt xích của phép thuật. Nhưng cũng bởi vì nếu anh buông tay ra giữa chừng thì..., đừng. Hãy giữ cô ấy cho đến khi anh quay lại với Senritsu. Cô ấy sẽ đưa anh trở lại như cũ."

Gon gật đầu, rồi nhìn quanh gia đình mình, những lời chưa nói của họ bao trùm sự im lặng. "Cảm ơn mọi người, vì tất cả mọi thứ. Mong chúng ta gặp lại nhau trong hoàn cảnh vui vẻ hơn." Gon ôm lấy Abe, người vỗ vai cậu. Sau đó, cậu ôm lấy Mito, người đang bật ra một tiếng nức nở đau đớn trước khi rơi vào những giọt nước mắt thầm lặng. Cuối cùng, cậu nắm lấy vai Komugi và hôn lên má cô. "Hãy chăm sóc họ nhé, hạt đậu thân yêu," cậu nói. Cô gật đầu, bám vào cổ Gon một lúc rồi buông ra.

Gon quay lại phía Nanika, chạm vào đôi tay đang chờ đợi của cô và nhìn vào mắt cô. Ở đó hiện ra một trang sách cổ, mờ ảo và nhấp nháy như hình ảnh từ một cuộn phim cũ. Lúc đầu, chữ viết không thể giải mã được, nhưng dần dần nó chuyển thành những từ mà Gon có thể hiểu và cậu đọc to chúng một cách rõ ràng và cẩn thận. Căn phòng xung quanh trở nên mờ nhạt và mỏng manh như Nanika vẫn luôn thấy, trong khi Nanika trở nên hữu hình hơn bao giờ hết, cho đến khi Gon cảm nhận được sức nặng rắn chắc của bàn tay cô trong tay mình.

Một cơn gió từ biển ùa vào phòng, nhấc bổng hai người lên và thổi họ về phía trước ngôi nhà, về phía nam và phía đông. Gon quay sang gia đình mình khi một làn sóng sợ hãi lạnh lùng chạy khắp người, cậu mở miệng định nói với họ nhưng không thốt ra được lời nào. Gon cảm thấy bàn tay của Nanika siết chặt quanh mình khi nỗi hoảng sợ khiến cậu giật lùi lại, rồi cơn gió thổi bay họ xuyên qua bức tường.

*

Gon đã ý thức được vài lần nhảy đầu tiên. Cánh cổng đầu tiên là một cây bách xù xương xẩu hút họ vào như một cơn lốc xoáy. Có một vài khoảnh khắc trong bóng tối đáng sợ, thiếu không khí, rồi lại ùa về khi gió lại kéo họ ra trên sườn đồi nắng vàng trong bóng râm lốm đốm của một hàng bạch dương non vừa mới mọc lá. Trước khi cậu có thể bắt đầu lấy lại nhịp thở, họ đã đi vào một trong những cây bạch dương, rồi thoát ra qua một cây thủy tùng cổ thụ; nhảy lên một cây táo gai, một cây bạch dương khác, rồi một cây khác nữa cho đến khi tất cả chỉ còn là một vệt mờ. Vào thời điểm Nanika kéo Gon vào thư viện lâu đài qua cơ thể rộng lớn của Senritsu và đặt cậu vào vòng tay cô, Gon đã mệt mỏi và mất phương hướng đến mức không thể nghĩ mình đang ở đâu và tại sao. Chẳng ích gì khi thư viện trông giống như một bức tranh màu nước chưa hoàn thiện, những hình dạng gợi ý rõ ràng nhất; chỉ đủ để nói với Gon rằng cậu đang ở trong một tòa nhà. Nanika buông tay ra, dùng đôi môi cọ lên má cậu rồi đi mất.

Gon nhìn lên những cành cây trơ trụi của Senritsu. Những ngọn phía trên đã chìm vào bóng tối, những ngọn phía dưới vẫn còn mang chút ánh sáng hoàng hôn mờ nhạt cuối cùng. Cô cúi xuống, vuốt ve khuôn mặt cậu bằng những đầu cành mảnh khảnh. "Cậu đã làm rất tốt, Gon ạ. Tôi ước gì có thể cho cậu thời gian để trở lại đúng đắn với chính mình, nhưng thời gian của chúng ta sắp hết rồi. Vì vậy—" Cô nhấc Gon lên, thì thầm điều gì không rõ. Gon không hiểu chúng, nhưng khi cô nói, cậu cảm thấy cơ thể mình trở nên nặng nề và nặng nề hơn khi căn phòng xung quanh trở nên rõ ràng hơn, cho đến khi cả hai đều trở lại.

Nhẹ nhàng, Senritsu đặt Gon đứng dậy. Thế giới quay cuồng xung quanh và cậu khuỵu gối xuống, nôn ói. Không! Cậu tự nhủ. Thức dậy! Anh ấy cần mày! Hít một hơi thật sâu, Gon đứng dậy, thở lại một lúc để chắc chắn rằng mình không vấp ngã, rồi chạy ra cửa, các thủ thư liên tục cầu nguyện và chúc phúc cho cậu.

Các hành lang tối tăm trong bóng tối, những ngọn nến không được thắp sáng và cảm giác ớn lạnh có gì đó hơn cả hoàng hôn và mùa thu đang đến gần. Nó gần như là một sự hiện diện, không hẳn hữu hình, mà là thứ gì đó trượt đi và vặn vẹo quanh cậu, như thể đang cố gắng giữ lấy Gon nhưng không thành công. Cậu vượt qua, cố gắng không nghĩ về nó, chống lại sự thôi thúc muốn gọi người Halfling, tới Killua. Rõ ràng Illumi không bao giờ có ý để cậu quay lại đây. Sự ngạc nhiên sẽ là yếu tố có lợi cho cậu khi họ gặp nhau, và Gon biết rằng mình sẽ cần mọi lợi thế có thể tập hợp được.

Khi đến hành lang dẫn đến phòng mình, Gon ngừng chạy và thở dốc một lúc. Cậu rón rén đến cửa, lắng nghe, nhưng không thể nghe thấy gì bên trong. Cổ họng cậu nghẹn lại: nếu Gon đoán sai về nơi tìm thấy họ thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng cũng rất có thể mọi chuyện đã kết thúc. Đừng nghĩ như vậy!

Gon mở cửa phòng mình. Phòng trống rỗng, ánh sáng mờ ảo, không có lửa hay đèn thắp sáng, mặt trời đã lặn dưới tán cây. Cậu đi đến cửa phòng ngủ và lắng nghe lần nữa. Im lặng, dày đặc và lạnh lẽo như tuyết trôi. Hít một hơi, Gon đẩy cửa vào.

Không có dấu hiệu nào của Illumi: chỉ có Killua, nằm yên dưới tấm chăn trên giường. Nếu Gon không chứng kiến ​​những tháng ngày suy tàn của anh và hình ảnh của Nanika thì cậu đã không thể nhận ra anh. Những dây leo bây giờ đã vượt quá tầm nhìn, che phủ từng tấc da có thể nhìn thấy, làm biến dạng bàn tay anh, đẩy lên qua những lọn tóc cuối cùng. Một sợi tua gai màu đen bò ra từ khóe miệng anh cùng với một dòng máu. Ngực anh vẫn phập phồng, nhưng hầu như không, và có tiếng ùng ục theo mỗi nhịp thở khó khăn. Mika nằm im như tượng dưới chân giường, đôi mắt chuyển động là dấu hiệu duy nhất cho thấy nó vẫn còn sống.

"Killua!" Gon kêu lên, lao mình về phía giường đúng lúc một bóng đen tách ra khỏi góc tối và chen vào giữa họ. Illumi oai nghiêm hơn hắn ta trong giấc mơ, không cao hơn Killua về tầm vóc, nhưng cảm giác lấn át theo cách mà Killua không có. Da hắn ta rất nhợt nhạt, mắt và tóc đen như mực, vẻ mặt đầy ác ý và cáu kỉnh—và cũng có thể là sốc trong giây lát.

"Ngươi," hắn ta quát, và Gon định đẩy hắn đi, nhưng bầu không khí lạnh lẽo mà cậu cảm thấy ở hành lang đã đẩy lùi lại.

Gon vấp ngã, và rồi giận dữ hét lên: "Tránh ra!"

"Tại sao?" Illumi hỏi. "Vậy là ngươi đang thực hiện một nỗ lực đáng thương khác để phá bỏ lời nguyền? Ta đảm bảo rằng nó sẽ không thành công đâu."

"Ngươi không biết gì cả!" Gon khóc.

"Thật ra," Illumi nói, nghiêng đầu nhìn Gon, như một con chim đang ngắm nhìn một con sâu, "Ta biết tất cả mọi thứ. Chúng ta đã có gần 24 giờ bên nhau, ta và em trai ta, thế là quá đủ để nó tiết lộ tất cả những bí mật dù là nhỏ nhất của mình."

"Tuyệt. Vậy là ngươi đã biết rằng ta sẽ không ngừng cố gắng cứu anh ấy chừng nào anh ấy vẫn còn!"

Có điều gì đó trong quai hàm của Illumi co giật khiến hắn không thể tin được vào sự điềm tĩnh của mình, bất chấp vẻ đẹp mịn màng và lạnh lùng. "Sẽ không ích gì đâu."

"Tình yêu chân thật, thuần khiết, song phương—đó là điều ngươi yêu cầu, và đó là điều chúng ta có."

"Thật vậy sao?" Illumi hỏi, nhẹ nhàng nhưng quỷ quyệt. "Sau khi ngươi từ bỏ nó để theo gia đình mình—có thể nói là ngươi chơi đùa với nó như một kẻ ngốc? Ngươi đã để cho nó đảo ngược các điều khoản của lời nguyền để chỉ mình nó chịu đau khổ và chết nếu ngươi không quay lại. Tất nhiên đó là điều ngươi đã chờ đợi bấy lâu nay. Ngươi khiến nó yêu ngươi để rồi nó ngày càng yếu đuối và để ngươi ra đi."

"Ngươi có nói với anh ấy điều đó không, đồ khốn?" Gon hỏi, giọng trầm và nguy hiểm.

"Mmm, không," Illumi trầm ngâm nói. "Vị bác sĩ thảm hại đó đã làm điều đó cho ta. Giải thích cho Killua tội nghiệp rằng ngươi chưa bao giờ có ý định quay trở lại, đe dọa hắn ta ngay khi hắn chở ngươi về tới cồng nhà mình."

Leorio trong phòng ăn của lâu đài, khóc trong lòng bàn tay. Canary—không phải Kurapika—đang an ủi anh. "Ngươi đã làm gì với Kurapika?" Gon rít lên.

"Chưa làm gì hết. Khi mặt trời lặn, ta sẽ dùng nó làm mồi lửa."

Gon dán mắt vào Illumi. "Để. Ta. Qua."

"Tại sao? Killua không còn yêu ngươi nữa, và ai có thể đổ lỗi cho nó sau những gì ngươi đã làm?"

Gon lao vào Illumi, nửa mong đợi hắn ta sẽ biến thành hơi nước hoặc ném cậu trở lại như bức tường ma thuật, nhưng nắm đấm của cậu đã chạm vào thịt và xương với một tiếng nứt thỏa mãn— đau đớn. Illumi ngã xuống, đưa tay lên mặt, Gon nhảy lên giường, kéo Killua vào lòng. Người anh chằng chịt dây thép gai, nhưng cậu không quan tâm.

"Killua?" Gon nói, cố làm cho giọng mình nhẹ nhàng nhất có thể. "Killua, tình yêu của em, làm ơn tỉnh dậy đi! Em không nghĩ việc này sẽ hiệu quả nếu anh không tỉnh giấc." Gon vuốt vài sợi tóc còn sót lại trên đôi mắt nhắm nghiền của Killua, cào tay vào gai mà không quan tâm. Cậu cúi xuống áp môi mình lên trán anh. "Xin anh hãy tỉnh dậy đi mà!"

Môi Killua mấp máy nhưng không phát ra âm thanh nào. Với nỗ lực rõ ràng, anh mở mắt ra. Màu xanh mờ đục, giống như bầu trời sáng hôm đó trên biển. Gon có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi trong chúng; nỗi đau. "Những gì Leorio nói với anh—đó là dối trá! Illumi đã làm gì đó với Kurapika để khiến anh ấy nói những điều đó, và anh ấy đã làm gì đó với Leorio để cố gắng ngăn em quay lại đây kịp thời, nhưng em ở đây rồi Killua, em ở đây, và em yêu anh, và em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa!"

Những giọt nước mắt đỏ hoe chảy ra từ khóe mắt Killua. Anh đưa những ngón tay xương xẩu run rẩy chạm vào môi Gon. Anh lại cố gắng nói; nhưng một lần nữa, chẳng thốt nổi lời nào. Nước mắt cũng đang che mờ tầm nhìn của Gon, nhưng cậu sẽ không bỏ cuộc chừng nào Killua còn thở. Và thế là Gon cúi xuống, môi hé ra để hôn anh—

"Làm điều đó và ngươi sẽ chết," Illumi nói, giọng hắn giờ lạnh lùng như luồng khí quấn quanh cậu. Gon lùi lại, trừng mắt nhìn hắn.

"Tại sao?" cậu hỏi.

"Ta đã đầu độc nó."

Gon cảnh giác nhìn xuống Killua. Killua nhắm mắt lại, nước mắt chảy nhanh hơn. "Đầu độc anh ấy?"

Nụ cười của Illumi như một nhát dao đâm xuyên qua da thịt căng cứng. "Nhĩa là bây giờ nó là chất độc. Nếu ngươi hôn nó, nỗi đau khổ của nó sẽ truyền sang ngươi, và ngươi sẽ chịu đựng hàng thế kỷ để tìm ra cách chữa trị. Sẽ không có cách nào. Nhưng ngươi sẽ có hàng ngàn giờ thống khổ phải trải qua trước khi nó giết chết ngươi. Và ngươi thậm chí còn không thể nắm tay nó, bởi vì cuối cùng nó sẽ trở thành cát bụi."

Gon nhìn từ khuôn mặt hốc hác của Killua đến khuôn mặt tàn bạo của Illumi. "Ta không tin ngươi," cậu nói thẳng thừng. "Nhưng ngay cả khi ngươi làm vậy? Ta cũng không quan tâm. Ngươi không thể làm gì với Killua, không điều gì có thể đe dọa ta, có thể khiến ta ngừng yêu anh ấy." Và nếu điều này giết chết tôi thì ít nhất tôi cũng sẽ thử, và tôi sẽ không phải tìm hiểu xem liệu mình có thể sống thiếu anh ấy hay không.

Gon đã cố gắng hết sức để ngăn chặn sự hiện diện mờ ám của Illumi. Cậu nhìn xuống Killua, người đang thở hổn hển, làn da nhuốm màu xanh lam. Những sợi dây leo ở khóe môi anh đã lan lên má và di chuyển lên cao hơn, mọc ra những chiếc lá đen nhọn, càng đi càng hút nhiều máu. Gon vẫn vuốt ve khuôn mặt Killua, mỉm cười trong cơn đau khi gai và lá cứa vào ngón tay.

"Em hy vọng cách này sẽ thành công," Gon nói với anh, đưa mắt nhìn anh. "Em hy vọng rằng tất cả những gì anh trai anh nói chỉ là dối trá như những gì hắn khiến anh nghĩ em đã làm. Nhưng nếu không phải, và không phải vậy, thì em hy vọng rằng kiếp sau em vẫn sẽ là em, và có thể gặp lại anh."

Killua chớp mắt và cố gắng mỉm cười, đôi mắt anh nói lên những lời anh không thể. Và rồi Gon chạm môi mình vào Killua. Chúng sắc nhọn vì gai, hơi thở gần như thì thầm và tanh mùi máu và lá độc, da của anh quá lạnh đến mức Gon có thể cảm nhận được giữa những sợi dây leo siết cổ, và không có nơi nào khác trên thế giới

mà em sẽ chọn

và Gon thậm chí không thể ước rằng mọi chuyện đã khác đi, rằng Killua từng là một người đàn ông bình thường với cuộc sống bình thường

bởi vì khi đó em có thể sẽ không bao giờ tìm thấy anh, chưa bao giờ yêu anh, và em có thể không bao giờ muốn

bất kỳ Killua nào ngoài Killua mà cậu đang ôm chặt lấy ngay bây giờ.

Ánh sáng đã tắt trên cửa sổ; bóng tối dường như siết chặt xung quanh họ bằng những ngón tay đầy móng vuốt lạnh lẽo. Những cơn choáng váng nhảy múa nơi khóe mắt Gon. Cậu bám chặt lấy Killua để chống lại sự lãng quên đang xâm chiếm, không muốn bỏ lỡ một khoảnh khắc quý giá nào khi đây rõ ràng là khoảnh khắc cuối cùng của họ.

Thật sự không quá tệ. Bây giờ thời khắc ấy đã đến. Không có sự lo lắng, nuối tiếc hay trách móc. Thậm chí không có bất kỳ sự đau đớn nào. Tất cả đều không còn nghĩa lý gì vì không còn chỗ cho bất cứ điều gì ngoài

Em yêu anh! Gon muốn những lời nói đó bằng cách nào đó thu hẹp khoảng cách giữa tâm trí họ. Em sẽ yêu anh đến cuối cuộc đời này và ngay cả kiếp sau, và em bất chấp các vị thần chia cắt chúng ta một lần nữa!

Gon ngồi xuống gối, ôm Killua thật chặt, chờ đợi hơi thở cuối cùng—nhưng nó đã không đến. Nó không những không đến mà sau một giây sửng sốt cậu còn nhận ra Killua đang hôn đáp lại mình. Lúc đầu nhẹ nhàng đến mức Gon không chắc đó có phải là mộng tưởng hay không nhưng dần dần môi Killua ấm lên mềm mại, tay anh nắm chặt lấy áo Gon, anh không còn mang vị lá đắng nữa mà như vị ngọt ngào, ấm áp, như đóa hoa vươn tới mặt trời.

Một luồng ánh sáng tràn ngập căn phòng, cùng một cơn gió thổi qua không mang mùi gì giống lá rơi và cỏ sương giá, mà giống như đợt tuyết tan gần đây và những bông hoa và lá non đầu tiên trong năm, mỏng manh bắt đầu hé nở. Gon lùi lại khỏi Killua một lúc, tự hỏi liệu mình có mất trí không, hay đây chỉ là một ảo ảnh tàn khốc nào đó. Nhưng Killua vẫn ở đó, sống động và mỉm cười đáp lại cậu, những dây leo và gai mờ dần trên làn da trắng mịn của anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net