Chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Gon đối mặt với hậu quả, và trong chương này sẽ miêu tả cái nhìn đầu tiên về Quái vật của chúng ta.

4

Vào bữa tối, Abe ăn ngấu nghiến, dường như quên mất rằng Mito đã từng rời khỏi, hay cuộc trò chuyện ban nãy. Họ đều gắp thức ăn, Mito liếc nhìn Gon đầy đau khổ. Gon trông hoàn toàn kiệt sức, mệt mỏi như thể cả đêm trằn trọc và cả ngày chăm sóc Abe. Gon dừng ăn và lui vào phòng ngủ, nơi cậu nhanh chóng mặc quần áo ngủ rồi chui vào chăn.

Nhưng chẳng thấy ấm lên chút nào, tâm trí cậu luôn không ngừng căng thẳng. Gon không hối tiếc khi đã chọn làm điều duy nhất mình có thể làm, nhưng điều đó không khiến cho viễn cảnh ngày mai dễ dàng chấp nhận hơn. Bất chấp những lời nói nghe có vẻ dũng cảm đó, cậu biết rằng chiếc xe tải màu đen sẽ quay trở lại, và sau đó Gon sẽ có một trận chiến tay đôi mà cậu không tự tin sẽ chiến thắng như khi cố gắng thuyết phục cho gia đình mình tin tưởng.

Mito và Abe vẫn đang thì thầm gì đó với nhau khi Gon nghe thấy tiếng cửa mở và tiếng bước chân nhẹ nhàng bước vào phòng. Komugi quỳ xuống bên chiếc pallet của Gon, và cậu mở chăn cho cô. Cô bé chui vào vòng tay cậu như đêm hôm trước, nhưng lần này cô bé khóc, những tiếng nức nở không thành lời rung lên trong lồng ngực yếu ớt và nước mắt chảy dài trên má.

"Mugi—" cậu ôm chặt thân thể bé nhỏ vào người.

"KHÔNG!" cô bé ngắt lời một cách dứt khoát. "Đừng nói là mọi chuyện sẽ ổn! Chiếc xe đó chắc chắn sẽ quay lại. Cả hai chúng ta đều biết điều đó. Nếu anh bước vào lâu đài của người đàn ông đó và ông ta giết anh khi biết chúng ta đã lừa hắn thì sao?"

Gon im lặng một lúc lâu trong khi Komugi lặng lẽ khóc ướt đẫm cánh tay áo cậu. Cuối cùng, cậu nói, "Mugi, không có gì là chắc chắn trong cuộc đời này. Gia đình chúng ta biết rõ điều đó hơn bất kỳ ai. Cho nên..." Cậu thở dài, hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào trần nhà lờ mờ sáng cho đến khi bóng tối bao trùm. "Anh là sự lựa chọn tốt nhất. Anh là người có thể chiến đấu với ông ta, nếu anh buộc phải làm thế."

Komugi kêu lên một tiếng nghẹn ngào, ôm lấy Gon, nhưng cậu vẫn bình tĩnh tiếp tục, "Đó là sự thật, em gái à. Và em vẫn cần một người mẹ."

"Em cũng cần anh nữa!" Komugi khóc nức nở, ôm chặt lấy cậu đến nỗi nước mắt của Gon trào ra. "Không có anh, em đã không biết đến hơi ấm người mẹ! Em đáng lẽ ra đã chết từ mấy năm trước rồi!"

Gon thở dài. Một lúc lâu sau, cậu nói: "Mugi, em là lý do anh đi làm mỗi ngày. Anh yêu em, tất cả chúng ta đều yêu em..."

"Nhưng em mù lòa, ốm yếu và vô dụng."

"Không!" Gon ngồi dậy, vén những sợi tóc rối bù trên trán cô ra sau. "Em rất xinh xắn, duyên dáng, thông minh và ngọt ngào! Em có cả thế giới dưới chân mình, chỉ cần em chịu nắm lấy nó!"

"Nhưng bằng cách nào, anh Gon?" cô thút thít. "Làm thế nào để em học được những điều đó nếu anh đi?"

Thực sự làm thế nào? Gon đã nghĩ. Và sau đó là tại saotại saotại sao? Cuối cùng, cậu nói, "Bằng cái cách mà anh đã làm. Sức mạnh tuyệt đối của sự khát khao."

Một khoảng im lặng kéo dài, trong khi nước mắt của Komugi chảy dài vào bóng tối và Gon cố gắng không hứa với cô điều mà cậu không thể. Gon ôm lấy cơ thể cuộn tròn của cô bé như một nụ hồng trong chiếc cốc của riêng mình. Họ nằm như thế một lúc lâu, và rồi, đột ngột, Komugi ngồi dậy, lau nước mắt. "Được rồi," cô nói.

"Được rồi - gì cơ?" Gon nghi ngờ hỏi.

"Em sẽ tin những gì anh đang nói. Trong thời điểm này. Nhưng anh Gon—" cô chỉ tay vào cậu, giống như cách mà dì Mito đã làm khi cậu còn nhỏ lúc cư xử không đúng mực. "Anh phải hứa với em rằng anh sẽ quay lại. Dù chỉ một lần thôi: hãy quay lại và nói với em rằng anh vẫn ổn. Bởi vì nếu không em sẽ đến tìm anh trong khu rừng và lâu đài của gã nhà giàu ngu ngốc đó, và em sẽ không nhẹ tay đâu!"

Gon mỉm cười trước ý chí của Komugi. "Móc ngoéo nhé?" cậu hỏi. Một thói quen xưa cũ của thời thơ ấu.

"Mmm," cô nói, móc ngón tay út của mình vào.

"Hai ngón út móc vào nhau sẽ chứng giám cho—" Gon bắt đầu.

"Kẻ nào thất hứa—" Komugi nói.

"Phải nuốt một ngàn mũi kim—".

"Niêm phong lời hứa bằng một nụ hôn!" Komugi kết luận, ấn ngón tay cái của họ vào nhau.

"Được chưa? Giờ vui rồi chứ?"

Komugi dừng lại một lúc lâu. "Không," cô nói, "nhưng em tin anh." Rồi cô bé vùi mặt vào ngực cậu ngủ thiếp đi.

*

Ngày hôm sau, Gon đã làm mọi thứ có thể để giữ cho tinh thần của gia đình mình phấn chấn, trong khi lặng lẽ chuẩn bị rời xa họ. Đường đã sạch tuyết và xe cộ lưu thông bình thường trở lại nên Gon đã dậy sớm và đến một tiệm buôn quần áo cũ để cầm chiếc áo choàng. Cậu hiểu rõ Neon và cửa hàng của cô ấy, và cậu biết rằng cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ thứ gì như chiếc áo choàng này, nhưng Gon vẫn phải mặc cả trong hơn nửa giờ và đe dọa hai lần rằng sẽ rời đi để có được số tiền hợp lý.

Sau đó, cậu đến quán cà phê, giải thích với Bisky-rõ-ràng-không-mấy-ấn-tượng rằng mình có thể sẽ phải rời đi.

"Rời đi? Đi đâu?"

"Tôi có... việc với tài sản của cha tôi," Gon nói dối một cách tệ hại.

Cô nhướng mày và nói, "Cậu sẽ đi trong bao lâu?"

"Hy vọng không quá lâu." Gon liếc nhìn về phía sau để tìm Kaito. Có được sự yểm trợ ngay bây giờ sẽ rất tốt, và mặc dù y không có ở đó khi Gon bước vào quán, cậu vẫn hy vọng rằng người đàn ông đó sẽ xuất hiện trong lúc này. Nhưng y đã không.

Bisky cười tươi như con rồng thấy một hiệp sĩ mới. "Quần đâu?"

"Đây là tiền trả lại cho cô." Gon cẩn thận đếm các tờ tiền từ trong túi.

Đôi mắt của Bisky mở to khi cô ấy đếm lại số tiền. "Vậy là cuối cùng cậu cũng đồng ý với một trong những lời đề nghị đó?"

Gon khịt mũi. "Tôi thà ném mình vào cái bến cảng đầy chuột còn hơn. Không. Vận may trời cho. Vì vậy, vâng, tôi sẽ rất vui nếu công việc của mình vẫn còn ở đây khi tôi quay lại."

"Hừm. Gửi cho tôi một người thay thế xinh trai khác đi, và chúng ta sẽ chờ mà xem."

Gon thở dài, nhanh chóng rời đi.

Sau đó Gon đi chợ để nấu bữa tối. Cậu dự định tổ chức một bữa tiệc như khi còn trên đảo cho gia đình mình, như thể cuộc chia tay và con quái vật và lâu đài của ông ta chỉ là ảo tưởng. Nhưng ngay khi cậu bắt đầu nấu món sò hầm, những tia nắng trải dài như những ngón tay trên khắp căn hộ, tất cả đều nghe thấy tiếng động cơ lớn ầm ầm bên ngoài. Cả gia đình bỏ lại những việc còn dang dở phía sau, nhìn ra ngoài cửa kính.

"Đến rồi," Gon trầm giọng nói.

"Chúng ta vẫn có thể..." Mito nói, rồi ngừng lại khi dì nhìn thấy ánh mắt của Gon.

Gon hít một hơi thật sâu, nhìn vào chiếc xe tải đen khổng lồ, rồi nói, "Không, chúng ta không thể. Cháu sẽ đi. Nhưng dì Mito..." Gon quay sang dì, nắm lấy bàn tay run rẩy của dì trong tay mình. "Cháu sẽ quay lại với dì. Cháu hứa."

Gon đeo túi, rồi nhặt chiếc túi vải thô mà cậu đã cất trong một góc. Nó chứa tất cả đồ dùng nghệ thuật và quần áo của cậu, ngoài bộ đồng phục quán cà phê. Gon nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, và sau đó mở chúng ra một lần nữa. Mito không kìm được tiếng khóc.

"Dì muốn cháu có nhiều hơn thế này, Gon." Dì ôm lấy cậu, nước mắt làm ướt cả mảng vai áo. Gon lùi ra, nhìn Komugi.

"Komugi " Cô bé quay lưng. "Mugi," cậu nói, một tay vuốt tóc cô, và cuối cùng cô quay sang. "Anh sẽ quay về."

Lúc đó, Komugi bật ra một tiếng nức nở nghẹn ngào, ôm lấy eo Gon khi cô bé khóc. Cậu để cô khóc một lúc rồi đẩy cô ra xa. "Đừng khóc, Mugi," cậu nói. "Anh sẽ quay lại. Anh biết anh sẽ quay lại." Cô bé không cãi cậu nữa, nhưng Gon có thể nhìn thấy nét nghi ngờ trong vẻ mặt của cô, cùng với những giọt nước mắt chực chờ rơi. "Nhưng bây giờ, anh đoán đây là—"

"Đừng nói gì nữa, anh Gon." Giọng của Komugi gần như quá nhỏ để nghe thấy. "Em không muốn nghe." Cô quay đi và chạy trốn vào phòng ngủ. Mito tủi hổ, và Abe, hạnh phúc không biết chuyện gì đang xảy ra, lần lượt ôm lấy cậu. Trông như một cảnh diễn trong vở kịch nào đó.

Gon nắm lấy tay Mito. "Hãy mạnh mẽ vì Abe và Komugi." Dì không nói gì, nhưng cậu có thể nhìn thấy những giọt nước mắt không kìm nén được. "Được rồi... được rồi..." Gon nói, cũng run rẩy không kém. "Chúc cháu may mắn nào?"

Mito gật đầu, và cậu rời đi, lặng lẽ đóng cửa lại sau lưng.

*

Bây giờ nó đã đến, Gon chỉ muốn khoảnh khắc này kết thúc càng nhanh càng tốt. Cậu vội vã xuống cầu thang và ra khỏi cửa phố, lê bước qua tuyết đến chiếc xe tải màu đen. Khi Gon với lấy tay nắm cửa sau thì một bàn tay đeo găng len nắm chặt lấy tay cậu.

"Cậu nghĩ cậu đang làm gì thế?" Chủ nhân của chiếc xe hỏi bằng một giọng nước ngoài cộc cằn. Người gốc Tây Ban Nha, có lẽ thế?

Gon hít một hơi thật sâu và quay lại đối mặt với hắn. Hắn ta là một thanh niên, có lẽ khoảng ngoài hai mươi, cao, với mái tóc sẫm màu cắt ngắn, đeo cặp kính tròn nhỏ và bộ râu lởm chởm dài phủ xuống quai hàm chắc khỏe. Hắn ta trông không đặc biệt tức giận hay có ý đánh người.

"Tôi đến đây theo yêu cầu của chủ nhân của anh," Gon nói chắc nịch.

Người đàn ông nheo mắt lại. "Ông chủ nói rằng hãy đợi một người phụ nữ, hoặc rất có thể là một cô gái. Ông ấy không nói gì về một chàng trai trẻ như cậu."

"Chỉ có duy nhất tôi thôi, lấy hay bỏ?"

Người đàn ông lườm cậu. "Cậu không qua mặt được Chủ nhân đâu."

"Tôi không qua mặt ai hết. Tôi đang làm chính xác những gì ông ta yêu cầu."

"Nghe này nhóc. Tinh thần hiệp sĩ vĩ đại đáng khen đấy, nhưng nếu tôi quay lại đó mà không có người phụ nữ đó hoặc một cô gái nào, tôi sẽ phải trả giá đắt, và nhiều người hơn cậu nghĩ sẽ phải hứng chịu điều đó đấy."

Gon mím môi và khoanh tay trước ngực. "Không có chuyện dì hay em gái tôi đi đâu với anh hết, nhưng anh có thể quay về mà không có bất kỳ ai trong chúng tôi."

Hàm của hắn di chuyển khi đang cố suy xét. Gon nhìn lại, mong đợi người đàn ông ấy lấy điện thoại di động ra và gọi cho "chủ nhân"; chuẩn bị cho mình một cuộc chiến. Nhưng người đàn ông này không lấy ra bất cứ thứ gì, và sau một lúc, cái nhìn của hắn chuyển sang vẻ suy đoán. Cuối cùng hắn thở dài, và mở cửa xe tải. "Được rồi, vào đi. Cậu có thể tự mình sắp xếp với Chủ nhân. Nhưng tôi cảnh báo cậu, ông ấy sẽ không vui đâu!"

Gon lên xe tải trước khi người đàn ông kịp thay đổi ý định, sau đó người tài xế cũng lên xe và tấp vào lề đường. Phải mất một lúc Gon mới chuyển hướng từ cuộc chiến mà cậu mong đợi, để bắt đầu quan sát xung quanh. Thật là một cú sốc khi thấy mình là hành khách duy nhất trên một chiếc xe được trang bị tốt một cách lố bịch như vậy. Không khí mang hơi ấm mềm mại như cái kén tằm của những ngày đầu hè, trước khi cái nóng trở nên ngột ngạt. Nó có mùi da dầu, mùi gia vị và thứ gì đó mà Gon chỉ có thể nghĩ là mùi tiền. Chiếc ghế sang trọng êm ái hơn bất cứ thứ gì cậu cảm thấy trong một thời gian dài, và khi adrenaline không còn, Gon chìm trong cơn buồn ngủ.

Gon cố gắng hết sức để tỉnh táo, ghi nhớ con đường họ đã đi, nhưng không thể. Cơn buồn ngủ nhanh chóng cuốn lấy cậu, và khi cậu đột ngột giật mình tỉnh giấc, thì thấy rằng chiếc xe đã dừng trước một cánh cổng mở. Đó rõ ràng là cánh cổng mà dì Mito đã mô tả, với những khu vườn đầy hoa và cây ăn trái, và một tòa nhà lớn xa xa. Đúng là một tòa lâu đài, bước ra từ một câu chuyện cổ tích, với những tháp canh, ngọn tháp và tường thành lộn xộn trong những đường lượn rộng lớn đến chóng mặt. Mọi cửa sổ đều được thắp sáng, nhưng với ánh sáng dịu hơn so với ánh sáng mà Gon quen thuộc. Nến. Đó là những gì Mito đã nói. Những cánh cửa trước mở tung, ánh sáng mờ ảo đó tràn vào.

Người lái xe xuống xe và mở cửa cho Gon, gật đầu ra hiệu cho cậu ra ngoài. Gon bước xuống, nhấc chiếc túi lên vai, rồi chỉ đơn giản là đứng trong tuyết, nhìn chằm chằm vào khung cảnh bất khả thi ấy từ bên ngoài, không biết phải làm gì tiếp theo. Cậu không thể tiến về phía trước.

"Đi đi," người tài xế nói với cậu, cộc cằn nhưng không ác ý. "Công việc của tôi đã xong. Còn của cậu?" Hắn cười một cách mỉa mai. "Xin chúc may mắn!"

Killua

Tôi bước ra khỏi bồn tắm khi nghe thấy tiếng ô tô tiến đến cổng. Cổ họng tôi thắt lại nhưng điều đó không liên quan gì đến sự phiền não hiện giờ; hoặc, tôi cho rằng, nó hoàn toàn liên quan đến. Không có cách nào mà việc này có tác dụng. Không có khả năng nó sẽ không xảy ra.

Tôi vớ lấy một chiếc khăn tắm, lau khô tóc trước, sau đó lau khô người một cách cẩn thận, bởi vì chỉ một vết xước nhỏ cũng có thể đau đến tận xương tủy. Tôi cố gắng không nghĩ đến việc chạm vào tôi sẽ ảnh hưởng như thế nào đến làn da mềm mại, bình thường của con người. Nhưng không ai phải chạm vào cơ thể tôi để phá hủy tất cả những thứ đó. Một cái chạm môi, miễn là không mất quá nhiều thời gian, sẽ không gây đau đớn, và phần còn lại không đáng để bàn tới.

Mặt khác, tôi không biết sẽ mất bao lâu, nếu nó xảy ra. Tôi cũng không biết căn bệnh đã tiến triển đến đâu. Tôi không thể nhớ lần cuối cùng tôi nhìn lại chính mình là khi nào và, ngay sau ý nghĩ đó, tôi biết rằng tôi không thể tìm cách chữa mà không biết tình trạng đang thế nào.

Tôi đánh rơi chiếc khăn tắm và để quần áo chất đống trên sàn cạnh bồn tắm. Tôi trần truồng bước vào phòng ngủ, nhặt chìa khóa, đứng trước cánh cửa khóa chặt. Bây giờ thậm chí còn khó thở hơn; tay tôi run đến nỗi tôi không thể tra chìa khóa vào ổ.

Tôi dừng lại một lúc lâu trước khi xoay nó và mở cửa. Các bản lề đáng lẽ phải kêu cọt kẹt khi lâu không sử dụng, phải có bụi, mạng nhện - nhưng tất nhiên, không có thứ nào trong số đó tồn tại ở nơi hoàn hảo này. Anh trai tôi phải đảm bảo trật tự và vẻ đẹp xung quanh tôi như một cực hình. Hắn ta đã mất bao lâu để lên kế hoạch này? Tôi tự hỏi lần thứ một nghìn.

Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy nhói ở lá phổi bị hạn chế của mình và hầu như không thể kìm nén cơn ho. Tôi cầm cây côn trên giá đỡ bằng bạc, bước vào phòng thay đồ. Tất cả quần áo cũ của tôi vẫn còn ở đây, nguyên sơ như ngày chúng được cất đi, mặc dù tôi đã mặc chúng hàng thế kỷ rồi. Chúng được treo lên như những con bướm bị ghim, sáng sủa nhưng vô hồn, ở hai bên tấm gương phủ sa tanh đen.

Tôi mân mê tấm vải liệm nặng nề một lúc, rồi, giống như xé toạc miếng băng dính trên vết thương, tôi kéo nó ra.

Trong một khoảnh khắc, tôi chỉ có thể kinh hoàng nhìn chằm chằm vào sự hiện diện trước mắt mình. Một cơ thể mảnh khảnh trắng bệch, hình dáng cân đối, nhưng bị bao bọc bởi thứ trông như bầy rắn độc. Trong một khoảnh khắc, chúng thực sự dường như quằn quại quanh tay chân tôi, cuộn lên cuộn xuống trong một vũ điệu khủng khiếp.

Nhưng đó chỉ là ngọn nến đang lập lòe cháy trong bàn tay run rẩy của tôi và những cái bóng nhảy nhót mà nó tạo ra. Vẫn muốn đưa tay ra, tôi nhìn thấy chúng: không phải rắn mà là dây leo, dày như ngón tay người trên thân tôi, mỏng dần khi chúng lan rộng ra bên ngoài, dọc theo các chi. Tay chân của tôi có vết hằn, nhưng vẫn còn mềm và không có dấu vết nào trên mặt, ngoại trừ một nếp nhăn nhỏ ở phía bên quai hàm phải của tôi. Từ đó, chúng quấn quanh cổ—lớp da ở đó cũng nguyên vẹn, mặc dù những hình thù lởm chởm lộ ra bên dưới. Nhưng những chiếc gai chọc thủng da khắp cánh tay, chân và thân mình, dày và móc nhọn, đầy đe dọa như móng vuốt của một con báo núi.

Tôi muốn cuộn tròn người và khóc. Làm thế nào mà người phụ nữ đáng thương đó có thể yêu điều này?

Nhưng đó không thực sự là lý do tôi muốn khóc. Rõ ràng rằng một người phụ nữ như Mito, tràn đầy lòng trắc ẩn, có thể bỏ qua cơ thể khủng khiếp này và tìm thấy điều gì đó để yêu.

Nhưng tôi không tin rằng một người đàn ông như tôi có thể yêu cô ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net