51-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bách đến độ đỏ lên.

Lớp ngụy trang cứng rắn cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, những chuyện Lyle muốn nói còn chưa nói được, khí thế ban đầu đã như quả bóng bị đâm thủng, bất luận lúc đầu có bành trướng đến mức nào, cuối cùng vẫn chỉ còn lại là một lớp vỏ rỗng mỏng manh.

Nếu như bầu không khí đã không đi theo dự tính ban đầu, hắn cũng không muốn tiếp tục cùng Kane cãi nhau nữa, dứt khoát xoay người muốn đi, nhưng lần thứ hai tay lại bị kéo về.

"Anh còn muốn cái gì nữa?" Lyle thấp giọng hỏi.

"Phải là em muốn thế nào mới đúng."

Câu nói này của Kane rơi vào tai Lyle giống như đang trách hắn không có chuyện gì lại cố tình tìm việc gây sự, chọc đúng vào nơi nhiều gai nhất của con nhím đang xù lông. Lyle lập tức khó chịu, bắt đầu trắng trợn đuổi người: "Tôi muốn đi ngủ. Anh có thể cút khỏi phòng tôi không?"

Kane nhớ rõ Liv nói cái gì cũng phải nghe theo Lyle, vội vã nỗ lực cứu vớt tình thế: "Tôi muốn cùng em nói chuyện rõ ràng, tôi muốn em được vui vẻ. Lyle, một mối quan hệ bao giờ cũng có những lúc bất đồng, chỉ cần em muốn, tôi có thể thay đổi."

Câu cuối cùng này là xuất phát từ chút nhân tính còn sót lại của Liv, nếu không Kane rập khuôn hoàn toàn theo phương thức cổ quái ban đầu của mà cô ta tư vấn, chỉ sợ cuộc nói chuyện này sẽ dẫn đến kết cục không mấy khả quan.
54: Em có hài lòng không

"Anh có thể thay đổi cái gì? Đổi thành tôi làm anh sao?" Lyle mỉa mai nhìn Kane đang quỳ một gối trước mặt mình, đem hạ thân đè xuống trước mặt y.

Kane đưa lưỡi liếm dọc theo quần tây của hắn, mặt không đổi sắc nói: "Nếu em muốn tôi khẩu giao, hoàn toàn có thể."

"Nếu tôi muốn làm phía sau anh thì sao?" Lyle nhướn mày, gương mặt bình thản mang theo vài phần hứng thú tàn ác, cặp mắt đỏ thẫm lóe lên ánh sáng nóng bỏng đói khát, xinh đẹp như ma quỷ.

Kane cố gắng thuyết phục hắn từ bỏ ý định này: "Lúc chúng ta làm tình em rất khó chịu sao? Lyle, mục đích của việc đó là để cả hai cùng thoải mái, đừng lừa tôi, tôi biết em không khó chịu, phản ứng của em không phải như vậy."

"Đây là cái anh gọi là thay đổi?" Vẻ mặt Lyle không thay đổi, nhưng trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng.

Kane đau đầu nhìn hắn: "Ngoại trừ việc này, cái gì cũng có thể."

Lyle cười nhạt: "Không cần, thế này là đủ để tôi biết thành ý của anh rồi."

Hắn vừa xoay người đi, cổ tay đã bị túm lại, còn chưa kịp giằng ra, động tác tiếp theo của Kane đã khiến Lyle không nói được gì cũng không biết phải nói gì —— Kane đang giúp hắn khẩu giao. Chuyện này cũng không phải chưa diễn ra bao giờ, nhưng đều là ở trên giường, đầu óc lúc đó mơ hồ đến mức ngay cả tên mình là gì cũng sắp quên, hắn chưa bao giờ quan sát được vẻ mặt của Kane. Mà hiện tại, y quỳ một chân xuống đất, ngửa đầu nhìn dùng khóe mắt nhìn Lyle, khí tức cường hãn ngấm sâu vào tận xương tủy cùng với ánh mắt nóng bỏng thần phục đối lập như một quả bom mang theo sức phá hoại hung tàn, khiến cho toàn bộ lý trí của hắn đều vỡ nát.

Lyle nhớ tới câu nói trước đây của Ace, lúc lên giường cùng Kane chỉ cần nhìn mặt y cũng có thể đạt đến cao trào, đến giờ hắn mới chân chính cảm nhân được loại kích thích khiến người ta điên loạn đến mức muốn chửi thề này, so với lúc làm tình còn kích thích hơn, chỉ riêng cảm giác thỏa mãn trong lòng cũng đã đủ để đưa dục vọng lên đỉnh điểm.

Lyle từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào mặt Kane, trong đầu đủ loại suy nghĩ hạ lưu loạn chuyển, đem tất cả diễn viên nữ trong phim đen thời đi học xem toàn bộ đều thay bằng gương mặt Kane, tưởng tượng cảnh y nằm dưới thân mình khóc lóc rên rỉ.

Hắn đương nhiên biết chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra, Kane sẽ không bao giờ cosplay hầu gái bò ra bàn rên rỉ gọi tên hắn, nhưng trong đầu vẫn không nhịn được hình dung ra cảnh tượng đó.

Cao trào qua đi, ánh mắt Lyle mờ mịt không có tiêu cự nhìn vào một điểm vô định nào đó. Kane vịn eo hắn eo đứng lên, hôn hắn, thấp giọng hỏi: "Bảo bối, hài lòng không?"

Y rất ít khi gọi Lyle là bảo bối, chỉ có lúc làm tình gọi loạn hoặc là khi muốn dỗ dành mới dùng loại xưng hô này, tình hình hiện tại có lẽ là cả hai.

Từng từ Kane nói Lyle đều nghe rõ, nhưng khi ghép vào với nhau hắn lại không thể hiểu nổi, thần trí mơ hồ hỗn loạn dường như đã cướp đi tất cả năng lực suy nghĩ của hắn. Chờ đến lúc lý trí vỡ nát của Lyle dần dần tỉnh táo lại, Kane đã cởi áo sơ mi trên người hắn, đôi môi mỏng lạnh lẽo nhẹ nhàng đặt từng cái hôn lên xương quai xanh gầy gò. Lyle cắn chặt môi, lý trí và bản năng điên cuồng đấu tranh. Bản năng muốn buông thả theo dục vọng, nhưng lý trí lại nhắc nhở hắn, ván cờ này còn chưa đánh xong, nếu hiện tại chấp nhận thỏa hiệp, chính là thua hoàn toàn. Hắn rõ ràng có thể bức bách Kane thay đổi, cho dù chỉ là một chút cũng được, không thể để bản thân vì chút ham muốn nhất thời mà đánh mất cơ hội này.

Nội tâm Lyle như đứa trẻ bất mãn câm hận với cha mẹ, muốn dùng những từ ngữ cay nghiệt đay nghiến nhất để biểu đạt tâm tình, lại vừa ao ước được cha mẹ yêu thương an ủi. Hiện tại trước mặt hắn là chiếc kẹo ngọt ngào dịu dàng nhất, hắn không muốn tha thứ, nhưng cũng không cưỡng lại được sự hấp dẫn của chiếc kẹo kia, thứ mà chỉ có chấp lùi bước hắn mới có thể có được.

Tính cách của Lyle vốn không bao giờ tự ngược đãi bản thân, vậy nên hắn lựa chọn bản năng, có giãy dụa nữa cũng chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn. Sau này vẫn còn cơ hội để nói chuyện, còn hiện tại thoải mái trước rồi lại nói tiếp, không phải lần nào người này cũng chịu quỳ trên đất phục vụ hắn như bây giờ.

Điên cuồng buông thả làm xong một lần, Lyle nằm trên giường, hai mắt thất thần nhìn trần nhà, trong lòng vừa thỏa mãn lại vừa hối hận, chỉ có thể tự an ủi chính mình, dù sao bản thân cũng không chịu thiệt.

"Lyle, mẫu người lý tưởng của em là gì?"

Kane nằm xuống cạnh hắn, vừa ổn định nhịp thở vừa hỏi.

"Chưa nghĩ bao giờ."

"Vậy đối tượng ảo tưởng tình dục là gì?"

Lyle lập tức nghĩ đến những ý nghĩ đẹp đẽ chứa đầy trong đầu lúc trước, miễn cưỡng nói: "Cái mặt anh, ngoan ngoãn quỳ xuống để tôi làm."

Kane nhạy bén cảm giác được thái độ của Lyle đang dần chuyển biến theo chiều hướng tốt, lúc nói chuyện cũng tùy ý hơn nhiều, "Được trở thành đối tượng giúp em thỏa mãn tôi rất vui, nhưng chuyện này chỉ có thể tưởng tượng thôi."
Lyle âm thầm thở dài, thái độ và lập trường cái khỉ mốc gì, chỉ một lần khẩu giao và một lần lên giường đã bị thu mua sạch.

"Lyle, cho đến bây giờ, tôi luôn làm việc theo cách thức của bản thân, làm những việc tôi nghĩ là tốt cho em, không hỏi em có cần không, cũng không quan tâm em có chấp nhận không, Liv nói thái độ này của tôi không giống như tình nhân, mà giống như đối xử với con mình."

Nếu đã có nút thắt vậy phải có người gỡ nút, hiện tại là thời cơ tốt nhất để nói chuyện rõ ràng.

Lyle khẽ cười: "Ba tôi không bao giờ áp đặt tôi cả, nếu so ra anh còn không bằng một phần ông ấy, còn nếu xét trên khía cạnh tình nhân, anh chỉ được 20 trên 1000 điểm."

"Thấp đến mức đấy sao."

"Cho anh điểm thưởng." Loại đối thoại này khiến tâm tình Lyle rất vui vẻ, hắn nhếch miệng, "Muốn lấy không?"

"Nói xem. Chỉ cần có thể làm được, tôi nhất định sẽ lấy."

Lyle quay sang nhìn y, nghiêm túc nói: "Tôi cũng là đàn ông, anh có thể dựa vào tôi. Đừng coi tôi như con anh, đừng đối xử với tôi như một thằng nhóc luôn cần người chăm sóc."

Kane cũng không ngạc nhiên khi nghe những lời này, đôi mắt xám tro xoáy sâu vào hắn:

"Vậy thì ít nhất em phải tự bảo vệ tốt bản thân mình."

"Tôi không chỉ có thể bảo vệ bản thân, tôi còn có thể bảo vệ anh. Đừng quên là ai đã đưa anh ra khỏi nhà giam."

"Chuyện đó không đủ sức thuyết phục."

"Một ngày nào đó anh sẽ phải chấp nhận sự thật thôi."

Bầu không khí ấm áp mà ám muội, cho dù không ai lên tiếng. Một lát sau, Kane đột nhiên đưa tay nắm lấy tay phải Lyle, nhẹ giọng nói: "Bảo bối, tôi sẽ cố gắng." Dùng phương thức em muốn để yêu em.

Lyle trở tay nắm ngược lại, độ ấm trong lòng bàn tay khiến khóe miệng hắn cong lên một độ cong đẹp đẽ, "Tôi muốn bình đẳng, tôi muốn anh thương lượng với tôi trước khi ra quyết định. Đừng giấu diếm tôi, đừng bỏ lại tôi, đừng làm mọi thứ một mình, đặc biệt là lúc đối mặt với nguy hiểm. Anh là tên khốn lúc nào cũng thích đâm đầu vào chỗ chết."

"Nhưng hình như em vẫn chưa chứng minh được khả năng tự bảo vệ bản thân mà."

"Một ngày nào đó anh sẽ phải chấp nhận dựa vào tôi thôi, cả về thể xác lẫn tâm hồn."

"Tin tôi đi, khi người ta dùng cụm từ "Một ngày nào đó" thường sẽ không bao giờ thành sự thật đâu."

Không có tiếng đáp lại.

Qua một lúc lâu, Lyle đột nhiên lên tiếng phá vỡ yên tĩnh.

"Sweetheart."

"Ừ?"

"Làm lần nữa đi."
55: Nhìn người không thể nhìn bề ngoài

Vincent tật xấu khó bỏ vẫn quên gõ cửa, vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy hai người đàn ông nằm trần truồng trên giường, trên mông Lyle còn in rõ hai dấu răng bị cắn đến tụ máu. Cả người Vincent vô thức run rẩy, sau mông nháy mắt đột nhiên có một loại ảo giác ẩn ẩn đau. Nhiệt độ trong phòng nóng như lò lửa, chăn ga nhàu nát chất đống trên đất, quần áo vương vãi khắp nơi, thậm chí còn lẫn cả áo mưa chứa đầy tinh dịch.

Mặt bác sĩ khoa ngoại Vincent xu hướng tính dục không xác định lập tức đỏ bừng lên, đứng hóa đá ở cửa.

Lyle lười biếng ngóc đầu dậy: "Tôi đã bảo trước khi vào phải gõ cửa... Thôi đi, có nói anh vẫn quên. Bữa sáng chuẩn bị xong chưa?"

"A?" Vincent ngây ngốc há mồm.

"Người tôi đẹp đến mức anh quên cả gõ cửa xông vào đây để ngắm à?"

Mặt Vincent càng đỏ thêm, sau khi bỏ lại một câu "Tôi đi chuẩn bị bữa sáng" lập tức cắm đầu cắm cổ chạy ra ngoài, đi đến nhà bếp rồi nhiệt độ trên mặt vẫn chưa hạ bớt được chút nào, thậm chí  ngay cả nguyên nhân lúc đầu muốn tìm Lyle cũng quên sạch, đúng lúc gặp to con đi vào bếp rót nước. To con nhìn thấy vẻ mặt Vincent thì vô cùng kinh ngạc: "Sao mặt bác sĩ lại hồng thế, bị sốt à?"

Vincent nhìn to con cao hơn hai mét như bức tường thành trước mặt, trong đầu không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại hiện ra hình ảnh cái áo mưa chứa tinh dịch ban nãy, nghĩ thầm hình thể đồng chí vệ sĩ này tàn bạo như thế, cái thứ kia chắc chắn cũng phải ngoại cỡ, nếu mua áo mưa chắc phải mua cỡ lớn nhất, mà còn không biết nửa chừng có bục ra không.

"Bác sĩ Vincent? Cậu có bị sốt không?" To con quan tâm hỏi han.

Vincent tuyệt vọng lắc đầu: "Không có."

Không phải bị sốt, mà là phát tao.

Vincent bắt đầu thận trọng suy tính xem rốt cuộc có nên tiếp tục công việc này không. Lyle trả lương rất cao, đãi ngộ rất tốt, nhưng ông chủ này không những là gay lại còn hoang dâm vô độ. Cứ gặp cảnh tượng như hôm nay vài lần nữa, bác sĩ tội nghiệp có lỗi giác chẳng sớm thì muộn bản thân cũng sẽ biến thành gay.

***

Lyle cuối cùng vẫn không ăn được bữa sáng.

Sau khi Vincent ra ngoài, Kane tâm thái hiếm khi thả lỏng được một lần, ôm lấy Lyle vẫn còn đang tiếp tục ngủ. Trong phòng nhiệt độ rất cao, nhưng thân nhiệt Lyle lại rất thấp, làn da trơn bóng lành lạnh, ôm vào ngực cảm giác thoải mái vô cùng. Ngủ đủ một đêm, thể lực của Kane về cơ bản đã khôi phục được toàn bộ, lúc tắm rửa cuối cùng cũng có cảm giác khống chế được cơ thể. Mặc dù vết thương phần mềm vẫn còn, nhưng năng lượng trong cơ thể đã dồi dào trở lại.

Lúc y tắm xong, Lyle đang ở gian ngoài đi vệ sinh. Kane kéo cửa kính, cả người ướt nhẹp đi ra, ôm lấy eo Lyle từ phía sau, đưa tay vuốt ve hai cánh mông trơn nhẵn của hắn. Lyle không chịu được lầm bầm mắng một tiếng, "Có để cho tôi đi xong không, muốn tắc thận à."

Đương nhiên hệ quả là cuối cùng bọn họ chỉ ăn được cơm trưa.

Sau bữa trưa, Vincent tiến hành kiểm tra tổng quát cho cả Lyle và Kane. Trong người Kane vẫn còn lưu lại một lượng nhỏ thuốc nhược cơ, trong vòng một tuần cơ thể sẽ tự động đào thải hoàn toàn. Con ngươi đỏ thẫm của Lyle sau một đêm đột nhiên trở lại bình thường, số liệu kiểm tra cơ thể cũng trở về tương đương với kết quả kiểm tra năm ngoái.

"Sao lại xuất hiện hiện tượng này?"

"Bệnh trạng trong cơ thể cậu thật sự rất kỳ lạ, không thể dự đoán, thậm chí không thể giải thích được."

"Tôi cung cấp cho anh toàn bộ thiết bị máy móc tiên tiến nhất, cho anh một tổ nghiên cứu để dùng, bây giờ kết quả trả về là thế này?"

Vincent nỗ lực giải thích: "Cơ thể của cậu biến hóa quá nhanh, trước đây trong lịch sử y học chưa từng có trường hợp nào như thế này, tôi chỉ có thể... Chờ đã, Lyle, chiều hôm qua sau khi về cậu đã làm những gì?"

"Làm tình, ngủ, ăn cơm, tắm, hết rồi."

Vincent đăm chiêu: "Tối hôm qua là lần thứ nhất cậu sinh hoạt trên giường kể từ lần kiểm tra trước phải không?"

Khóe miệng Lyle cong lên: "Sweetheart đang đứng đây, anh nghĩ tôi phải trả lời thế nào?"

Kane cúi đầu, như cười như không nhìn hắn, trong mắt ánh lên một tia nguy hiểm, giống như đang cảnh cáo, nếu Lyle dám nói không phải, y lập tức sẽ đánh gãy chân hắn.

Vincent hoàn toàn không nhận ra được bầu không khí vi diệu giữa hai người, đóng vai trò bác sĩ mẫu mực kiên quyết không tiếp thu hành vi có khả năng ảnh hưởng nghiêm trọng đến xu hướng tính dục của bản thân, nghiêm túc hỏi lại: "Vậy đáp án của cậu là gì?"

"Lần thứ nhất."
"Tính cả tự xử?" Vincent giải quyết việc chung hỏi.
Lyle lười biếng dựa vào người Kane: "Tôi không thích tự xử, làm tình có cảm giác hơn nhiều."

Vincent lần đầu tiên gặp phải bệnh nhân trả lời vấn đề nhạy cảm mà nói đến quang minh chính đại như thế, nhất thời không biết nên khen Lyle quá phối hợp hay là mắng hắn không biết xấu hổ.

"Cảm ơn đã phối hợp. Tôi đoán các chỉ số cơ thể cậu thay đổi có liên quan đến vấn đề sinh hoạt tình dục, còn liên quan thế nào thì phải chờ nghiên cứu làm rõ."

"Bị đè hay đè người khác đều dẫn đến thay đổi, hay là chỉ có bị đè mới làm thay đổi chỉ số cơ thể?"

Vẻ mặt nghiêm túc của Vincent nứt ra, khó khăn nói: "Có lẽ... cả hai đều có thể."

"Bác sĩ bây giờ đều ba phải thế này à? Có thể chính là có thể, không thể chính là không thể, có lẽ cái quái gì... Au, Sweetheart, anh kéo tôi làm gì, tôi đã nói xong đâu!"

Lyle bị Kane cắp ngang người tha đi, về đến phòng đóng cửa lại, y mới thả người xuống, "Em tin lời giải thích của Vincent sao?"

Lyle vui vẻ: "Đương nhiên không tin. Loại giải thích vô nghĩa như vậy trừ bác sĩ Vincent ngây thơ ra không ai tin đâu."

"Vậy mà em còn lắm lời như thế."

"Anh không cảm thấy chơi với Vincent rất vui sao? Rõ ràng là xấu hổ đến hai tai đều đỏ au còn cố giả vờ đứng đắn. Anh ta sớm muộn gì cũng lên giường với to con thôi, chắc chắn đấy."

Kane đau đầu vô cùng: "Vincent làm sao lại lên giường với to con, Lyle, em đừng có ghép bậy nữa."

Lyle chém đinh chặt sắt: "Thật mà, Vincent còn trộm quần lót của to con nữa, chắc chắn là trộm về để quay tay!"

Lần này ngay cả Kane cũng cảm thấy kinh ngạc: "Không có khả năng. Bác sĩ rất đứng đắn, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ làm ra hành động như đi trộm quần lót của đàn ông đâu."

"Liv nói cô ấy tận mắt nhìn thấy."

Kane sửng sốt một lúc lâu mới bất lực lắc đầu: "Nhìn người không thể nhìn bề ngoài."

***

Đầu giờ chiều, mặc dù trời đang là mùa lạnh, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi dường như có thể xua tan toàn bộ hàn khí, đem nhiệt độ nóng ấm xuyên thấu qua da từ từ ngấm vào tim. Lyle híp mắt nằm trên ghế dài tắm nắng, phơi đến cả người đều mềm nhũn. Hắn vốn muốn kéo Kane ra nằm cùng, nhưng lại bị y kiên quyết từ chối.

Nằm được một lúc, Kane đi tới gọi hắn: "Trợ lý của em đến rồi, đang chờ ở phòng sách."

Lyle từ sau khi đưa Kane trở về không nhắc qua nữa chữ công sự, không xem tin tức trên Chính trị Omar, hoàn toàn bàng quan với tất cả mọi việc.

"Mất hứng."

"Nhìn vẻ mặt Ilves trông không tốt lắm đâu, em chuẩn bị tâm lý đi."

"Sweetheart, tôi là sếp hay anh ta là sếp? Bây giờ còn bắt tôi phải nhìn sắc mặt trợ lý để làm việc?"

"Người làm sếp như em có thể thảnh thơi ngồi đây phơi nắng là vì trợ lý như cậu ta phải è cổ ra làm. Tôi nghe nói cậu ta phải làm việc hơn 100 tiếng một tuần, đối xử với người ta tốt một chút, không đến lúc Ilves bỏ việc thì người thiệt chỉ có em thôi."

Lyle đứng lên, chậm rãi xoay người, lười biếng đi về phía Kane, vừa đi vừa ngáp, "Sweetheart, anh cứ nói giúp người khác như thế, tôi ghen đấy."

Kane thuận tay vỗ một cái lên mông hắn: "Câm miệng, còn không phải tại em sao."
56: Tôi thích em như thế

Nhìn thấy Lyle, sắc mặt Ilves đã âm u phủ đầy mây đen, "Lyle, tôi tự hỏi vì sao lại có người đến cảnh cáo tôi vì những việc tôi chưa từng làm bao giờ."

Lyle giả ngu: "Ví dụ như?"

Ilves nhẫn nhịn cảm giác muốn xông đến bóp cổ hắn: "Ví dụ như đi giễu võ giương oai ở Amara!"

"Với năng lực của anh hoàn toàn có thể ngồi xổm trên đầu tên ngục trưởng kia mà xả khí H2S, ba cái loại chuyện như giễu võ giương oai chỉ đơn giản như ăn sáng."

"Nếu không phải đoạn băng thu được từ camera giám sát bị hủy, tôi đã vì ba cái loại chuyện giễu võ giương oai đơn giản như ăn sáng này mà bị khởi tố rồi! Nhân vật nhỏ như tôi bị cho ra tòa cũng không sao, chẳng may thân phận của cậu bị phát hiện, hình tượng của Fluorita đều sẽ bị hủy, thậm chí kết quả phiên điều trần có khả năng sẽ bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng! Cậu nên cảm ơn lão ngục trưởng kia bình thường không thích xem tin tức, bằng không với cái mặt này có giấu bằng trời!"

"Không, phải cảm ơn áo sơ mi đỏ và kính râm mới đúng." Lyle nhớ hôm đó Ava nói hắn ăn mặc như trai bao.

"Hả?" Ilves khó hiểu nhíu mày.

"Không có gì." Lyle dường như rất vui vẻ, hoàn toàn không có vẻ gì như đang bị chất vấn, "Ngoài chuyện này ra anh đến tìm tôi còn có việc gì nữa không?"

"Chuyện này chẳng lẽ còn không nghiêm trọng sao?"

"Đã giải quyết xong rồi còn gì." Lyle vô tội nhún vai.

Ilves đã tức đến thở không ra hơi, trừng mắt nhìn hắn một lúc mới bất lực nói: "Danh dự của ngài Jasper đã được khôi phục, phiên điều trần kết thúc với kết quả rất tốt đẹp, lệnh cấm đối với một số hoạt động của Fluorita đã được xóa bỏ. Thân là người lãnh đạo cao nhất, thời gian nghỉ bệnh của cậu cũng nên kết thúc rồi. Hôm nay tôi đến đây không phải với tư cách cá nhân mà đại diện cho toàn bộ Fluorita, yêu cầu cậu trở lại điều hành."

"Kết quả như thế mà anh gọi là tốt đẹp?" Chân mày Lyle nhíu lại, vẻ mặt thản nhiên lười biếng đột nhiên trở nên sắc bén ngoan độc, "Ba tôi không phải tự nhiên mà chết, càng không phải phát bệnh mà chết, nhưng hung thủ đã tìm được chưa? Những kẻ từng ngang nhiên công khai sỉ nhục danh dự của ba tôi đã phải trả giá chưa?"

"Cậu không xem tin tức sao? Bắt được một hộ sĩ, nghe nói là gián điệp của tinh cầu khác, lúc chăm sóc ngài Jasper đã lén tiêm thuốc cho ông ấy."

Lyle nheo mắt nhìn trợ lý, vẻ mặt dường như đang cười không phải cười: "Anh tin hung thủ chỉ đơn giản là một vị hộ sĩ nhỏ bé?"

"Không phải đó là gián điệp của tinh cầu khác sao?"

Lyle cười nhạt: "Tức là anh thật sự tin?"

Ilves trầm mặc. Chuyện như vậy đương nhiên anh ta sẽ không tin, vị hộ sĩ kia cũng chỉ là con tốt thí mạng mà chính phủ Avana đẩy ra để che chắn dư luận, nhưng cho dù không tin thì có thể thế nào? Thậm chí cho dù có khả năng chính phủ mới là người ra tay, khi bọn họ đã muốn chuyện này kết thúc, hung thủ cuối cùng bị đưa ra không phải là hộ sĩ thì cũng là một bác sĩ vô danh tiểu tốt nào đó làm vật hi sinh.

Ilves làm việc ở Fluorita nhiều năm như thế, những chuyện này cũng đã không còn xa lạ gì, chỉ là không ngờ Lyle lại muốn làm đến cùng.

Một lúc lâu sau, Ilves mới mở miệng nỗ lực thuyết phục: "Lãnh đạo cấp cao của lực lượng đặc biệt đều bị thay rồi, kết quả này cũng coi như là công bằng đối với ngài Jasper."

Lyle bình thản lắc đầu: "Đây là làm cho có lệ, không phải công bằng."

Ilves thở dài, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng rời khỏi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy