61-70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

61: Đi vệ sinh cũng phải đi cùng!

Lyle đang ở phòng sách xem tư liệu liên quan đến Daimian mà Anderson đưa tới thì Liv đột nhiên gõ cửa đi vào.

"Giúp tôi một việc."

Tầm mắt Lyle không rời khỏi tư liệu, tiện tay bưng lên tách cà phê còn đang bốc hơi nóng bên cạnh uống một hơi, "Giúp chuyện gì?"

"Gọi Brian về đây. Hiện tại Anderson không cần loại vệ sĩ tiêu chuẩn như Brian nữa, nếu cần thì cứ để to con làm là được rồi. To con mặc dù tay chân chẳng ra đâu nhưng bảo vệ Anderson thì vẫn thừa sức."

Lyle đọc xong một tờ tư liệu mới chịu ngẩng đầu nhìn Liv, trong lòng thừa biết tại sao Liv lại đem quả bom này quẳng lên đầu to con nhưng ngoài mặt vẫn giờ, "Sao thế? Sau phiên điều trần tôi đã bảo anh ta quay về rồi mà, sao lại đến chỗ Anderson nữa."

Tâm tình Liv rõ ràng rất kém, gằn từng chữ: "Gọi Brian về cho tôi."

Lyle bình thản đăm chiêu xoa cằm, "Chắc không phải Brian thích Anderson chứ?"

Liv híp mắt nhìn hắn, trên mặt chỉ thiếu viết luôn hai chữ "Liệu hồn" lên là đủ bộ.

Nghĩ đến phần bánh pudding thơm ngon từng bị trắng trợn cuỗm mất, lại nhìn sắc mặt y như đến tháng hiện giờ của Liv, tâm trạng Lyle y như ngồi tên lửa, một phát bay lên tận tầng khí quyển. Sau bao lần chịu thiệt thòi dưới tay Liv, cuối cùng hắn cũng trả thù được một lần rồi!

"Hai người chia tay à?" Lyle giả vờ kinh ngạc hỏi, có điều khống chế tâm tình không tốt, diễn quá đà diễn từ kinh ngạc thành luôn kinh hỉ.

"Trông cậu có vẻ vui quá nhỉ?" Sát khí quanh người Liv bốc lên ngùn ngụt.

Lyle ho khan, "Tâm tình của tôi thế nào không phải là vấn đề, vấn đề quan trọng bây giờ là cô muốn tôi làm gì?"

"Gọi Brian về."

"Tôi còn tưởng cô sẽ trực tiếp đi xách cổ anh ta về chứ."

"Cậu nghĩ tôi không muốn đi chắc? Nhưng mà..." Liv phát hiện ra giọng mình có hơi sốt sắng quá mức, lập tức ngậm chặt miệng, "Không liên quan đến cậu, tóm lại cậu chỉ cần làm như tôi nói là được."

Lyle trong đầu yên lặng nghĩ xem nếu Liv biết người ở giữa châm ngòi thổi gió là hắn thì khả năng cô ta đem hắn đánh chết là bao nhiêu phần trăm, ngoài mặt vẫn tỏ ra cực kỳ thản nhiên không chột dạ, hai tay bê tách cà phê còn đang bốc khói lên, nhướn mày: "Đây là thái độ nhờ vả người khác của cô sao?"

Liv đập mạnh một quyền lên bàn trà, khom lưng nhìn thẳng hắn, nuốt giận cắn răng nói: "Tôi nhờ cậu đấy!"

"Nếu cô đã nói thế thì tôi sẽ cân nhắc một chút vậy." Thấy nắm đấm trên bàn của Liv chuẩn bị chuyển phương hướng về phía mặt mình, Lyle lập tức đổi giọng, "Gọi sớm hai gọi muộn thì cũng là một cuộc điện thoại thôi, chỉ mong lời nói của vị chủ thuê như tôi có tác dụng."

"Nhanh lên." Liv ném lại hai chữ rồi đi luôn.

Liv đi rồi, Lyle lập tức gọi điện thoại cho Kane đang ở phòng trưng bày súng: "Sweetheart, anh phải bảo vệ tôi 24/24, đi vệ sinh cũng phải đi cùng!"

"Có chuyện gì?" Kane bắt đầu lo lắng.

"Tôi chọc phải Liv." Lyle nói xong còn cẩn thận bổ sung, "Nhưng bây giờ chưa bị phát hiện."

"... Biết rồi, đến đây."

***

Chuyện ảnh chụp bị phát tán không chỉ đập nát cơ hội được leo lên vị trí đứng đầu lực lượng đặc biệt mà thậm chí còn khiến quyền hạn Daimian bị giáng xuống hai cấp, tụt thẳng xuống vị trí cuối cùng trong số các đặc công cao cấp. Ngược lại, một trong số đối thủ cạnh tranh trước đây của Daimian là Jeffrey lại lên nhanh như diều gặp gió, tàn nhẫn đạp Daimian dưới chân. Người này không ai khác chính là người từng tiến hành giao dịch với Ilves, phẩm hạnh cũng không phải loại tốt đẹp gì, nhưng ít nhất cũng không thoái hóa biến chất như Daimian.

Năng lực cá nhân của Jeffrey không bằng Daimian, từ sau khi vào lực lượng đặc biệt địa vị luôn thấp hơn Daimian, vậy nên hiện tại có cơ hội, anh ta nhanh chóng tiến hành công kích toàn diện, giải tán đội của Daimian, phân đến một đội mới không có năng lực, giao cho nhiệm vụ dành cho đặc công cấp thấp,...

Daimian bình thường không hút thuốc, nhưng gần đây một ngày một bao là hoàn toàn không đủ.

—— Những thứ trên đây đều là Lyle nghe được từ miệng Ilves.
Lyle nghe xong tâm tình rất tốt, cười đủ rồi khóe môi mới dần dần hạ xuống, lạnh nhạt nói: "Vẫn chưa đủ."

Trợ lý không đoán được hắn rốt cuộc muốn tiếp tục đến mức độ nào, chần chừ hỏi: "Ý của cậu là?"

"Giúp tôi lên lịch hẹn gặp Jeffrey."

***

Jeffrey chưa đến năm mươi tuổi nhưng đã hói chỉ còn mấy cọng tóc, có người nói người này cũng quyết tuyệt như Daimian, nhưng nhìn bề ngoài Jeffrey so ra vẫn thân thiện hơn —— ít nhất thì nụ cười của anh ta cũng không cứng nhắc như Daimian.

Thấy Lyle đi tới, Jeffrey lập tức đứng dậy nhiệt tình nắm chặt tay hắn chào đón, người không biết có lẽ còn tưởng hai người họ là bạn tương giao nhiều năm rồi.

Lyle cố kìm nén kích động hất văng tay Jeffrey, sau khi máy móc tâng bốc nhau một hồi lâu, tranh thủ lúc Ilves mở miệng, hắn vội vàng nhân cơ hội rút hai tay ra.

Địa vị của Jeffrey ở lực lượng đặc biệt không phải là thấp, nhưng lại không vững chắc, nói đúng hơn là không có nền tảng quan hệ, vậy nên đây cũng chính là nguyên nhân kẻ này vô cùng xum xoe với Lyle —— chân rết của Fluorita len lỏi đến tất cả mọi lĩnh vực chính trị xã hội.

Jeffrey mỉm cười: "Tôi có thể làm gì được cho cậu đây?"

Lyle hoàn toàn không nuốt nổi loại người như Jeffrey, căn bản không muốn vòng vo nhiều, trực tiếp nói thẳng: "Tôi muốn mạng của Daimian."

Jeffrey giật mình: "Cái gì? Daimian là đặc công cao cấp, sao có thể tùy tiện giết là giết ngay được?"

Lyle ngồi rất gần Jeffrey, thấy rõ trong mắt người này chẳng có một gợn sóng, vẻ kinh ngạc bên ngoài hoàn toàn là giả tạo, thừa biết anh ta nói như vậy cũng chỉ là muốn kỳ kèo thêm quyền lợi cho bản thân mà thôi.

"Vậy thì đừng tùy tiện giết, nghiêm túc cẩn thận mà giết." Lyle nửa đùa nửa thật nói.

Jeffrey cười lớn, không đáp lời.

Lyle đưa tay ra sau, trợ lý hiểu ý, giao túi hồ sơ trên tay cho hắn. Lyle nhận lấy, đưa sang cho Jeffrey.

"Daimian từng bị người thân của hai đứa bé kia khởi tố, tội danh là cưỡng dâm trẻ em. Sau đó không hiểu tại sao bọn họ lại rút đơn kiện, ghi chép về việc khởi tố của Viện công tố cũng bị xóa đi. Đây là toàn bộ tư liệu về vụ kiện năm đó tôi nhờ người tìm được."

Ánh mắt Jeffrey đảo qua, đưa tay cầm lấy túi hồ sơ. Nhưng Lyle vẫn giữ chặt đầu kia túi hồ sơ, cũng không buông tay, chỉ khẽ mỉm cười, nhướn mày, "Anh thế này là đồng ý giúp tôi sao? Hay là tôi phải đi tìm một đồng minh khác đây?"

Lyle hi vọng Daimian chết, Jeffrey đương nhiên cũng không muốn Daimian sống sót. Những bức ảnh kia chỉ có thể bôi nhọ danh tiếng của Daimian, nhưng sức ảnh hưởng đối với tiền đồ lại chưa phải là lớn, cũng chưa dính đến bên pháp lý, Daimian vẫn được làm đặc công cao cấp, nếu an phận vẫn có thể giữ chức vụ đó đến già. Chuyện lần này thì khác, chỉ cần người rút đơn kiện yêu cầu khởi tố lần nữa, chuyện tù tội là kết quả không thể tránh khỏi.

"Tôi sẽ là đồng minh tốt nhất của cậu." Jeffrey nhếch miệng, lộ ra hàm răng đne như màu da của mình.

Lyle cố gắng ép xuống cảm giác buồn nôn trong lòng, thả ngón tay đang giữ túi hồ sơ ra, "Tôi sẽ hiểu câu nói này là 'Đồng ý'."

Trợ lý nhìn ra tâm tình hắn không tốt, chủ động bắt chuyện với Jeffrey, nói hai ba câu đã cực kỳ chuyên nghiệp tiễn khách. Trước khi Jeffrey, Lyle đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, quay đầu hỏi: "Đúng rồi, cho dù có cơ hội cũng đừng để hắn được chết quá dễ dàng, cứ ném vào nhà giam Amara. Tôi nghe nói ở trong đó hắn có không ít 'bạn tốt' đâu."

Jeffrey hiểu ý, gật đầu: "Tôi biết mà."

"Tôi còn một vấn đề nữa muốn hỏi anh."

"Cậu nói đi."

"Anh có biết gì về nhiệm vụ số hiệu 090001 không?"

Jeffrey nghi ngờ nói: "Nghe qua thì giống như cách đánh số nhiệm vụ của lực lượng đặc biệt, nhưng nhiệm vụ của bọn tôi chỉ có tám loại, đánh số đến 08 là hết, 090001 là loại gì?"

Lyle cẩn thận chăm chú quan sát ánh mắt Jeffrey, vẫn không phát hiện ra đối phương có vẻ gì là đang nói dối. Chỉ có hai khả năng, hoặc là người này thực sự không biết, hoặc là đặc nhiệm huấn luyện người quá giỏi.

Hắn lắc đầu, "Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi bừa thôi."
62: Tôi không thích cho người khác xem bản hiện trường!

Trời đông giá rét đã qua, gió xuân tràn về mang theo cái se se lạnh còn sót lại cùng với khí trời ấm áp đầu năm. Trong cái thời tiết giao thoa như thế, vô số người vui vẻ đi chơi ngắm cảnh, đồng thời cũng có vô số người cảm cúm hắt xì sổ mũi viêm đường hô hấp, Lyle hiển nhiên là loại thứ hai. Mấy ngày nay cả ngày hắn chỉ bọc chăn ngồi trên giường, tình trạng so với bệnh nhân cảm cúm thông thường còn thảm hơn, mắt đỏ ngầu, đầu đau buốt, âm ỉ sốt, ho khan, chán ăn, tinh thần uể oải, nhìn chung là có bao nhiêu chứng bệnh cơ bản thì hắn mắc gần hết.

Kane rót một cốc nước nóng đi vào phòng ngủ, ngồi xuống mép giường, "Uống nước nóng đi."

Cả người Lyle rúc trong chăn, chỉ lộ ra cái gáy, giọng khàn đặc: "Không uống!"

"Vincent nói uống nhiều nước nóng nhanh ra mồ hôi bài tiết độc tố mới có thể mau khỏi được."

Lyle hừ lạnh một tiếng: "Anh ta thì biết cái quái gì, lấy bao nhiêu máu của tôi mà vẫn không phân tích ra được kết quả gì! Sweetheart, chúng ta đổi bác sĩ được không?" Hắn nghĩ nghĩ, tức giận bổ sung thêm, "Vincent còn là chúa quên gõ cửa, lần trước anh ta còn nhìn mông anh! Sweetheart, nếu có lần sau nữa anh cứ trực tiếp cho anh ta một phát vào đầu luôn đi!"

Từ sau khi bị ốm, tính khí Lyle trở nên vô cùng nóng nảy, gặp người chửi người, gặp quỷ đánh quỷ, cực kỳ hung dữ. Ngoại trừ Kane ra, những người khác đều không dám đến gần hắn. Vincent bị hắn sạc vài lần, hiện tại vừa nhìn thấy cửa phòng Lyle đã muốn quay đầu chạy. Hay như Liv nổi tiếng biến thái, mấy ngày trước sau khi biết được Lyle đứng sau vụ gây xích mích giữa mình và Brian, hùng hổ chạy đến muốn tìm hắn tính sổ, kết quả Lyle còn hung hơn cô ta, khiến cho Liv tức giận đến suýt nữa thì rút súng bắn nát đầu hắn. Nếu không phải có Kane ở đó ngăn lại, một chuyện mâu thuẫn vặt vãnh suýt nữa đã thăng cấp lên thành đấu súng rồi.

Kane đặt cốc nước lên tủ đầu giường, kéo chăn xuống để đầu Lyle lộ ra ngoài, xốc nách hắn bế lên. Nhìn đôi mắt xanh biếc của Lyle tràn ngập tơ máu đỏ thẫm, Kane cảm giác cả người như bị đầu độc, không nhịn được cúi xuống muốn hôn hắn.

Lyle ho khan, nghiêng đầu tránh đi, mệt mỏi nói: "Lây bệnh cho anh mất."

Kane nắm cằm hắn kéo lại, một câu nói cũng không nói trực tiếp đem đầu lưỡi luồn vào trong miệng Lyle càn quấy. Lyle ban đầu còn kháng cự, sau đó thả lỏng người, thuận theo nụ hôn của y.

Hắn hơi ngửa đầu, tay trái ôm lấy vai Kane, tay phải luồn vào trong tóc y. Vì đang bị nghẹt mũi, không thở được, chỉ một lát sau Lyle đã bắt đầu hoa mắt, sống mũi đau buốt. Kane muốn thả hắn ra, nhưng tóc lại bị Lyle siết chặt hơn, giống như chỉ hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi của y vào bụng.

Chờ đến khi nụ hôn này kết thúc, nước nóng Kane mang vào cũng đã nguội.

Lyle thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, hắn vỗ vỗ lồng ngực đau rát, thở dốc cười khẽ: "Thoải mái thật, y như vừa phát tiết xong."

Kane không chút lưu tình vạch trần: "Đấy là vì em hô hấp quá kém."

Lyle hứng thú dâng trào: "Sweetheart, lúc nào chúng ta chơi nín thở thử đi?"

Kane lắc đầu: "Không chơi."

"Tại sao?"

"Tôi sợ không cẩn thận chơi chết em."

"Sweetheart, anh không cảm thấy cuộc sống hiện tại của chúng ta quá đơn điệu sao?"

Kane giúp hắn kéo chăn lên, "Em còn dám kêu đơn điệu? Cuốn sách kinh nghiệm trên giường của tinh cầu Lorni là ai mua? Là ai yêu cầu treo thêm xích đu vào phòng ngủ để làm tình? Như vậy mà em còn dám nói là đơn điệu?!"

"Tại vì anh không chịu chơi dã chiến nên mới phải lắp xích đu mà..."

"Tôi không thích cho người khác xem hiện trường trực tiếp!"

Biệt thự của Lyle đâu đâu cũng là vệ sĩ, nếu bọn họ chơi dã chiến, có trời mới biết sẽ bị bao nhiêu con mắt nhìn thấy. Kane không phải muốn bảo thủ với hắn, nhưng chuyện làm lộ thiên cho quần chúng vây xem thế này thật sự vượt quá khả năng tiếp nhận của y. Còn chuyện lắp xích đu trong phòng —— tạm chấp nhận sau khi y bắn nát cái camera Liv lén lắp vào phòng bọn họ.

Lyle đột nhiên hắt xì một cái, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hắn thực sự rất chán ghét bộ dáng này của bản thân, cầm khăn giấy tàn nhẫn chùi chùi mũi.

Kane nhìn con ngươi đỏ như xuất huyết của Lyle, lo lắng sờ sờ khóe mắt hắn, "Vincent có nói lúc nào sẽ có kết quả kiểm tra không?"

Trước đây Lyle cũng đã xuất hiện tình trạng sung huyết giác mạc, nhưng Kane chưa từng thấy trạng thái của hắn nghiêm trọng như bây giờ, hơn nữa triệu chứng này xuất hiện một cách quỷ dị, biến mất lại càng quỷ dị.

***

Trước khi có kết quả kiểm tra máu từ chỗ Vincent, Lyle gọi điện thoại cho Leonard.

"Chú Kash, chú có bận không?"

"Hiện tại thì không. Có chuyện gì sao?"
"Cháu có chuyện này muốn hỏi, liên quan đến ba cháu. Ba cháu lúc còn sống thân thiết với chú nhất, cháu nghĩ chú có lẽ sẽ biết."
"Có chuyện gì?"

"Ba cháu chỉ khám ở chỗ Andrew thôi sao? Ông ấy có bác sĩ tư nhân nào khác không?"

"Chắc là không. Bác sĩ Andrew là do một người bạn giới thiệu cho Adrian. Andrew làm bác sĩ tư nhân cho Adrian cũng được hơn mười năm rồi, Adrian rất tin tưởng ông ta." Leonard dừng một chút, "Sao đột nhiên cháu lại hỏi chuyện này?"

Bởi vì hắn nghi ngờ ngài Jasper không phải người tinh hệ Beta, hắn nghi ngờ ngoại trừ Andrew còn có một bác sĩ bí mật khác phụ trách xử lý những bệnh trạng bất thường của ngài Jasper —— chẳng hạn như những triệu chứng đang xuất hiện trên người hắn. Ngài Jasper có lẽ đã biết trước sẽ xảy ra chuyện này, nên mới không để lại lời nhắn, dặn hắn không được đến bệnh viện.

Nhưng tất cả những chuyện này, hắn phải nói thế nào với Leonard đây?

"Không có gì đâu. Gần đây cháu sức đề kháng của cháu không tốt lắm, cháu muốn hỏi xem trước đây ba cháu có bác sĩ nào đáng tin cậy không để mời về làm bác sĩ tư nhân thôi."

"Vậy sao. Ta cũng biết vài bác sĩ tương đối giỏi, hôm nào sẽ giới thiệu cho cháu. Nghe nói lần này cháu bị cảm nặng, ở nhà nhớ nghỉ ngơi cho tốt, lúc nào xong việc ta sẽ qua thăm cháu."

"Cảm ơn chú, chú Kash."

"Phải rồi, chuyện lần trước ta nói, cháu nghĩ thế nào?"

Lyle trầm mặc chốc lát, đưa ra đáp án cho Leonard, cũng chính là quyết định cho bản thân hắn, "Chú Kash, cháu sợ mình không thể đảm nhiệm chức vụ đứng đầu Flourita. Cháu còn quá trẻ, lại không có kinh nghiệm, không thể khiến mọi người tin phục được. Cháu nghĩ chú phù hợp với chức vị này hơn cháu."

"Lyle, đừng tự phủ nhận bản thân. Cháu mang họ Jasper, từ khi sinh ra cháu đã mang trọng trách này trên vai rồi."

Lyle vuốt vuốt viền mắt đang nóng lên, vắt óc cố nghĩ ra một lời từ chối, nhưng tình cảm hiện tại đã lấn át năng lực suy nghĩ của hắn, hắn hiện tại ngay cả tập trung cũng khó, càng đừng nói đến việc đắp nên một lời ngụy biện hoàn hảo.

"Lyle, đừng vội vàng đưa ra quyết định, ta cho cháu rất nhiều thời gian để suy nghĩ."

"Chú Kash, cháu..."

"Lyle, nghe này, nhớ kỹ, đừng bảo giờ đưa ra quyết định vội vàng. Ta nghe nói gần đây cháu vẫn đang để Ilves chạy việc cho mình, ta phải nhắc nhở cháu, khi cháu quyết định rũ bỏ Flourita, cũng đồng nghĩa với việc rũ bỏ toàn bộ tài nguyên và nguồn lực của Flourita."

Lyle cười khẽ: "Chú Kash, chú thế này là đang dụ dỗ hay đe dọa cháu thế?"

Leonard ở đầu bên kia cũng bật cười: "Nếu ta nói là cả hai thì sao?"

______________

Tác giả: Dâng tặng quần chúng tiểu kịch trường!!!

Địa điểm: quán bar, Lyle ăn mặc vô cùng yêu nghiệt

Nội dung: PK giá trị tiết tháo

Tuyển thủ:  Ace VS Lyle

Ace: Mỹ nhân, cậu dâm đãng thế này Sweetheart nhà cậu có biết không?

Lyle: Mặt trẻ con, anh nát thế này Edward nhà anh có biết không?

Ace: Ha ha, hàng của cậu chắc lớn lắm hay sao mà chê tôi nát.

Lyle: Của tôi lớn hay không không quan trọng, của Sweetheart nhà tôi lớn là đủ rồi.

Ace: ... Được rồi, cậu thắng.
63: Cặp đôi ngu xuẩn

Kane lấy trong tủ lạnh ra một chai bia, đang định đóng cửa tủ lại thì từ sau lưng truyền đến  giọng nói ngập ngừng của Vincent, "Kane, tôi có chuyện này muốn nhờ anh."

Kane lấy ra một chai nữa đưa cho Vincent, "Nói đi."

Y dùng răng cạy nắp chai, ngửa đầu uống một hớp bia lớn, tựa lưng vào cánh tủ, lẳng lặng chờ Vincent mở miệng.

Vincent nắm chặt chai bia trong tay, lấy hết dũng khí nói: "Tôi nghe nói anh quen biết một nhân vật rất nổi tiếng trong ngành y, có thể giới thiệu cho tôi được không?"

"Ý cậu là Ace Freeman?"

"Đúng vậy, anh biết anh ta?" Hai mắt Vincent phát sáng.

"Tôi có thể để cậu gặp Ace, nhưng đổi lại, cậu phải cho tôi biết vì sao lại cần gặp cậu ta."

Nét mặt Vincent có chút phức tạp, trong mắt ánh lên sự do dự, khó khăn mở miệng, "Tôi đã tiến hành xét nghiệm máu của Lyle... Nhưng tôi không thể giải thích được triệu chứng của cậu ấy, cũng không dám đảm bảo phán đoán của mình chính xác 100%, cần tìm người có kinh nghiệm trong ngành để thảo luận thêm. Lyle không tin bác sĩ bên ngoài, nếu là bạn anh thì tôi nghĩ cậu ấy sẽ đồng ý."

"Tôi sẽ gọi Ace tới đây nhanh nhất có thể." Kane dừng một chút, "Nếu không ngại, có thể nói rõ cho tôi biết cái mà cậu gọi là "triệu chứng không thể giải thích" là gì không?"

Vincent do dự lắc đầu: "Tôi cũng không biết nữa... Nồng độ oxy trong máu Lyle rất cao, mức độ hoạt tính của tế bào cao gấp năm lần người bình thường, hàm lượng tiểu cầu vô cùng thấp, tôi còn tưởng sẽ làm giảm độ nhớt của máu, kết quả độ nhớt vẫn ở mức ổn định. Nhưng khi tôi rút bớt hàm lượng tiểu cầu ra, lượng tiểu cầu còn lại lập tức nhân đôi nhanh chóng để bù cho phần bị mất... Chuyện này quá kỳ quái."

Kane biết rõ tính Vincent, nếu Vincent đã chạy đến đây nói với y, chứng tỏ anh ta đã kiểm tra rất nhiều lần nhưng vẫn chỉ ra một kết quả, nếu không xác định phán đoán của bản thân, vị bác sĩ này đã không nói ra rồi  —— mặc dù dường như Vincent cũng không quá tin tưởng vào bản thân.

***

Ace và Edward không trở về Naler, nói đúng hơn là Edward không về Naler. Ace tuy rằng từng ở đó một thời gian, nhưng anh ta cũng không quá luyến tiếc hòn đảo đó. Naler đối với Ace mà nói so với những nơi khác cũng chẳng có gì khác nhau, nếu muốn hỏi anh ta tiếc thứ gì ở đó nhất, chắc cũng chỉ có gấu mèo nhỏ.

Edward rất ít khi rời khỏi Nale, lần này mượn cớ đi theo Ace đi du lịch mới cắm chốt ở đây. Ace cũng không kêu ca gì về việc này, vì thế bọn họ lại cùng nhau đi đến vịnh Pura. Lần này bọn họ quyết định đến Pura là vì cựu đội trưởng của lực lượng đặc biệt, Peter Conrad bị giáng chức điều đến tổ phòng chống ma túy cục cảnh sát Pura.

Ace dùng tên giả là Lauren Nelson, Edward là Joshua Jeremy, với danh nghĩa là cảnh sát điều tra thuộc tổ chống ma túy.

Lúc mặc cảnh phục, Ace nửa đùa nửa thật nói với Edward: "Ông trùm buôn ma túy, tổ phòng chống ma túy Pura bây giờ mà muốn bắt anh đúng là dễ như ăn cháo."

Trong phòng thay đồ chặt hẹp, Edward thong thả cài cúc áo, đeo thắt lưng, kéo cánh tay Ace đang đứng khoanh tay đối diện như cười như không nhìn mình, đặt xuống một nụ hôn ngắn ngủi lên môi đối phương, "Tôi hi vọng lời cậu nói là  xuất phát từ quan tâm, chứ không phải nhạo báng."

Ace vắt áo khoác lên vai, lười biếng đi ra ngoài. Edward ở phía sau thấp giọng nói: "Cậu phải tin tưởng vào năng lực của tôi. Cậu đã rời khỏi lực lượng đặc biệt quá lâu rồi, lý lịch của Lauren Nelson rất hoàn hảo, Peter sẽ không nghi ngờ đâu. Còn tôi... ở Naler đã chẳng có mấy người biết mặt tôi, Pura lại càng không."

Ace đứng bất động một lúc, sau đó kéo cửa phòng thay quần áo, bước ra ngoài.

Ace lựa chọn tiếp cận Peter có hai nguyên nhân. Thứ nhất là tìm hiểu mã số nhiệm vụ 090001 rốt cuộc mang ý nghĩa gì, những  đặc công khác có thể không biết, nhưng Peter là cựu đội trưởng, ít nhiều gì cũng phải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy